Từ lúc Đại Hoàng tử Tề Minh Diệu muốn Đằng Huy Nguyệt thơm nhưng bị từ chối, kế đó là An Quốc công Thế tử và Phúc Khang Trưởng Công chúa, Đằng Huy Nguyệt lại bị vây quanh bởi mấy tiểu biểu huynh khác.
Chỉ cần Đằng Huy Nguyệt tiến cung cùng Công chúa mẫu thân, Đại Hoàng tử sẽ chạy đến ngay, dùng đôi mắt trông mong nhìn bé không muốn rời đi, có đồ chơi hay sẽ tặng trước, rồi nhân lúc không ai chú ý là len lén làm ngoáo ộp trêu bé.
Vốn dĩ Đằng Huy Nguyệt muốn cách xa nó, nhưng dưới sự cố gắng không ngừng nghỉ của Tề Minh Diệu, dần dần, Tề Minh Diệu đã trở thành người thứ hai trong cung mà Đằng Huy Nguyệt thích.
Mà bất kể là ở trong cung hay ngoài cung, người mà Đằng Huy Nguyệt thích nhất là ai quả thật mọi người đều biết! Đó chính là hoàng cữu cữu của bé – Minh đế bệ hạ! Lúc có Minh đế ở đó, Đằng Huy Nguyệt chỉ cần nhìn thấy hắn một cái, ngay lập tức cha ruột mẹ ruột đều phải đứng sang một bên. Vì thế, phụ thân của Đằng Huy Nguyệt, An Quốc công Thế tử, đã không chỉ một lần vừa dỗ dành vừa dọa nạt lại vừa dụ dỗ để nói “đạo lý” với bé, lần nào Đằng Huy Nguyệt cũng tặng cho hắn một nụ cười tươi rói ngây thơ, bắt lấy một ngón tay của hắn rồi bi ba bi bô, khiến cho An Quốc công Thế tử muốn cười cũng không được muốn bực cũng không xong.
Cũng chỉ có những lúc tranh giành Đằng Huy Nguyệt, Tề Minh Diệu mới dám lẩm bẩm càu nhàu với Minh đế có uy nghiêm rất lớn, âm thầm phân cao thấp với phụ hoàng. Đáng tiếc dưới ánh mắt hoàn toàn thiên vị của Đằng Huy Nguyệt, cuộc tranh giành giữa hai cha con luôn có kết cục là Tề Minh Diệu thất bại thảm hại.
Lần trước Đằng Huy Nguyệt nhìn thấy quýt mật được tiến cống, ôm một quả to nhất vào lòng, ai dỗ cũng không buông ra, ai dám động vào quýt của bé là bé nóng nảy với người đó. Tề Minh Diệu nhanh trí, lấy một viên bi mạ vàng được chạm trổ rất đẹp cỡ bằng quả quýt đặt trước mặt bé, muốn đổi lấy quýt của bé.
Đằng Huy Nguyệt đã được sáu tháng tuổi chớp đôi mắt to như hạt trái hạnh hết nhìn quả quýt lại nhìn viên bi, rồi nhìn sang Tề Minh Diệu, rốt cuộc cũng buông tay ra, để Tề Minh Diệu lấy quả quýt. Tề Minh Diệu đặt viên bi vào lòng bé, cảm thấy cực kỳ có thành tựu, nắm chặt quả quýt, không ăn một chút nào.
Đằng Huy Nguyệt ôm viên bi nhưng cũng không chơi, chỉ ôm thật chặt vào trong ngực, ai vô ý hay hữu ý liếc nhìn một cái, bé đều ôm viên bi quay người đi, không cho nhìn. Động tác đáng yêu làm cho người ta phải bật cười.
Sau khi hạ triều, Minh đế đến Vĩnh An cung thỉnh an Trịnh Thái hậu, từ xa đã nghe thấy một vài tiếng cười vui. Hắn phất tay ngăn cản thái giám ti lễ hô to, đi vào chủ điện nhìn thấy già trẻ lớn bé đang vây quanh trêu đùa Đằng Huy Nguyệt, giả vờ muốn chạm vào viên bi như bảo bối của bé, Đằng Huy Nguyệt mắc mưu nhiều lần, cứ ôm viên bi quay người không cho sờ. Cuối cùng bé mệt mỏi, dứt khoát trở mình một cái, đặt viên bi ở bên dưới mình, còn mình thì nằm úp sấp như con rùa nhỏ, chổng mông lên. Mấy người Trịnh Thái hậu nhịn cười, sợ bé không thoải mái nên xoay người bé lại, bé giãy giụa không nghe theo.
“Mẫu hậu.” Minh đế nói, đôi mắt phượng mang theo vẻ thú vị nhìn Đằng Huy Nguyệt đang nằm úp sấp.
Đằng Huy Nguyệt nghe thấy giọng nói của Minh đế, hai mắt sáng ngời, nhanh chóng trở mình, đẩy viên bi lăn sang một bên, kêu “A a” với Minh đế!
“Sao vậy, tiểu đông tây?” Minh đế rất tự nhiên cúi người bế bé lên, cũng cầm luôn cả viên bi cho bé.
Đằng Huy Nguyệt ra sức đẩy viên bi về phía hắn, cười đến mức hai mắt híp chặt lại.
Minh đế nhướng mi: “Đây là… A Việt cho ta?”
Đằng Huy Nguyệt tiếp tục đẩy viên bi về phía hắn. Minh đế giữ lấy viên bi như bé mong muốn, quả nhiên Đằng Huy Nguyệt sung sướng, hưng phấn vỗ tay. Thế vẫn chưa đủ, bé còn vươn ngón tay bé xíu ngắn ngủn chỉ vào quả quýt mà Tề Minh Diệu đang cầm, chân đạp nhẹ miệng kêu “A a”, giống như đang nói “Đó cũng là của ta, cũng muốn cho cữu cữu”!
“Đầu tiên là quả quýt, sau đó là viên bi, ai gia còn định nói tại sao A Việt lại bảo vệ kỹ như vậy! Hóa ra là giữ lại cho con!” Trịnh Thái hậu cười. “Hoàng thượng yêu thương nó không hề uổng công.” Bà vươn tay ấn nhẹ vào chu sa chí giữa trán Đằng Huy Nguyệt.
Tiểu nhân nhi cười vui với bà.
Rất rõ ràng, Đằng Huy Nguyệt cũng muốn đưa quả quýt mà Tề Minh Diệu đang cầm cho Minh đế. Tề Minh Diệu nắm chặt quả quýt, cho cũng không được, không cho cũng không xong, cảm thấy vừa ủy khuất vừa không phục.
Minh đế bóp nhẹ hai má đầy thịt của Đằng Huy Nguyệt, nói: “Trẫm có viên bi là được. Nếu con đã cho A Diệu quả quýt, không cần lấy lại nữa. Hmm?” Tuy rằng nói vậy, nhưng ai cũng có thể nghe ra sự sủng nịch trong lời của Minh đế.
Đường đường là Hoàng đế lại “dạy bảo” như thật đối với một tiểu oa nhi, thật sự khiến người ta không biết nên khóc hay cười. Vậy mà dường như Đằng Huy Nguyệt lại hiểu, ngoan ngoãn lại, không nhìn vào quả quýt trong tay Tề Minh Diệu nữa, chuyên tâm chơi đùa cùng Minh đế.
Minh đế cũng mặc kệ bé, cười nhẹ nâng ngón tay cười với bé, ánh mắt chăm chú.
Trịnh Thái hậu thấy hắn ôn nhu kiên nhẫn với Đằng Huy Nguyệt, trong lòng cảm thán duyên phận thật thần kỳ.
Ngự thư phòng vẫn còn một đống chính vụ cần xử lý, không thể lười biếng được, Minh đế bế Đằng Huy Nguyệt một lát rồi đứng dậy, từ từ đặt bé lên chiếc giường nhỏ được chuẩn bị riêng cho bé. Đằng Huy Nguyệt túm chặt long bào của hắn kêu “A a” kháng nghị, được trấn an một lúc mới thút thít buông tay ra.
Minh đế đi rồi, Đằng Huy Nguyệt ngây ngốc một lát, ngáp một cái, đôi mắt có chút ướt át Tề Minh Diệu đang buồn bực không lên tiếng.
Tề Minh Diệu buồn bực vì bé quá thiên vị Minh đế, nắm chặt quả quýt, khuôn mặt căng lên.
Đằng Huy Nguyệt bi ba bi bô quơ móng vuốt với Tề Minh Diệu muốn chơi cùng nó, quơ một hồi vẫn không thấy Tề Minh Diệu phản ứng lại, miệng dẹt ra, quay về phía Trịnh Thái hậu.
Trịnh Thái hậu nhìn hai đứa trẻ giận dỗi nhau mà rất vui mừng, thấy Đằng Huy Nguyệt “cuối cùng” cũng nhớ đến ngoại tổ mẫu này, không nhịn được bèn bật cười, bế lên như bé mong muốn.
Đằng Huy Nguyệt nằm trong lòng Trịnh Thái hậu, quay lưng ra không thèm nhìn Tề Minh Diệu, cuộn tròn lại lẩm bẩm mấy tiếng, nhắm mắt lại nhanh chóng đi ngủ.
Tề Minh Diệu dùng khóe mắt liếc nhìn động tĩnh của Đằng Huy Nguyệt, chỉ thấy nản lòng!
____ Đồ vô lương tâm này!
Bất quá chung quy hắn cũng rất thích tiểu biểu đệ đáng yêu này, tính tình lại rộng lượng, không bao lâu đã hết giận, tiếp tục vây quanh Đằng Huy Nguyệt. Tuy rằng Đằng Huy Nguyệt thích Minh đế nhất, nhưng chỉ cần Minh đế không ở đây, nếu nhìn thấy trò vui nào mới mẻ, bé cũng hào phóng chia xẻ với Tề Minh Diệu. Hai biểu huynh đệ hơn kém nhau ba tuổi ở cùng nhau, có thể chơi suốt cả một ngày.
Cho dù Tề Minh Diệu có chút mất mát vì Đằng Huy Nguyệt thích Minh đế hơn mình, nhưng đối lập với nhị hoàng đệ Tề Minh Uyên, tam hoàng đệ Tề Minh Dũng của nó, địa vị của nó trong lòng Đằng Huy Nguyệt cao hơn nhiều. Đều là biểu huynh đệ, trong số ba Hoàng tử, Đằng Huy Nguyệt chỉ bằng lòng gần gũi với Tề Minh Diệu, còn đối với Tề Minh Uyên và Tề Minh Dũng thì chẳng có thái độ gì, khiến cho hai người cũng tràn ngập hứng thú với bé thấy mà thèm. Các Hoàng tử vẫn còn nhỏ tuổi, tâm tính thuần thiện, nhưng thấy trò gì chơi vui vẫn không nhịn được mà tranh giành nhau, nhất là bảo bối Đằng Huy Nguyệt chỉ có một. Cho nên thỉnh thoảng lại thấy Tề Minh Diệu đứng chắn trước mặt Đằng Huy Nguyệt, cố gắng ngăn cản Tề Minh Uyên và Tề Minh Dũng đến gần, để tránh bọn chúng làm Đằng Huy Nguyệt khóc, đúng lúc bị Minh đế dạy bảo một hồi.
Đằng Huy Nguyệt đối đãi với Tứ Hoàng tử Tề Minh Viêm mới sinh khác hẳn với mọi người trong hoàng thất lại càng nghiêm trọng hơn.
Tề Minh Diệu không chỉ một lần cảm thấy Đằng Huy Nguyệt và Tề Minh Viêm khắc nhau. Mỗi lần hai đứa trẻ này ở chung, lúc nào cũng phát sinh vài chuyện.
Tề Minh Viêm là trẻ sinh non, sinh mẫu Từ Tài nhân bị ngã vào hồ nước nên động thai khí khi mang thai nó được bảy tháng, khiến nó phải ra đời sớm. Bởi vì đường di mẫu Từ Tiệp dư của nó không tận sức chăm sóc hoàng tự, bị giáng xuống một bậc thành Từ Mỹ nhân, còn sinh mẫu của nó thì nhân họa đắc phúc, được phong làm Mỹ nhân, để phân biệt với Từ Mỹ nhân nên còn có thêm phong hào “Uyển”, trở thành Uyển Mỹ nhân, hơn nữa còn được khai ân để nàng nuôi dưỡng Tứ Hoàng tử.
Các phi tần cùng cấp bậc với nhau, người có phong hào là người có địa vị cao hơn. Vì vậy mà chủ vị và trắc vị của Tê Hà cung đã hoán đổi. Uyển Mỹ nhân là chủ vị của Tê Hà cung, Từ Mỹ nhân chuyển tới thiên điện Lâm An điện. Thù hằn giữa hai đường tỷ muội này lại sâu thêm một bậc, trước mặt người khác thì là tỷ muội tình thâm, sau lưng người khác thì đấu đá một mất một còn.
Ở bên này Từ Mỹ nhân vừa nhận được ý chỉ thị tẩm, ở bên kia Tứ Hoàng tử lại sốt cao, Uyển Mỹ nhân khóc lóc cầu xin Minh đế đến thăm nó một lát, quấy rối chuyện tốt của Từ Mỹ nhân. Cứ như vậy làm cho Tê Hà cung tối tăm rối loạn.
Cuối cùng Trịnh Thái hậu tức giận, cắt giảm tiền thưởng hàng tháng của cả Từ Mỹ nhân và Uyển Mỹ nhân, còn bị cấm túc, phạt chép “Tĩnh Tâm Kinh” hai mươi lần, tạm thời đưa Tứ Hoàng tử Tề Minh Viêm đến Vĩnh An cung nuôi dưỡng.
Tề Minh Viêm được đưa đến Vĩnh An cung khi mới chỉ hai tháng tuổi, bởi vì là trẻ sinh non, lại bị sốt cao một trận suýt không qua khỏi, trông nó gầy tong gầy teo, ngay cả tiếng khóc cũng y như tiếng mèo kêu. Trịnh Thái hậu không thích tỷ muội Từ gia, cho nên cũng không thích Tề Minh Viêm lắm, nhưng nể tình nó là con của Minh đế, lại không muốn Trịnh phi nhúng tay vào chuyện con cái của Minh đế, mới ôm chuyện này vào người. Bình thường cũng chỉ là không bạc đãi Tề Minh Viêm, chứ còn coi như châu như bảo giống Đằng Huy Nguyệt thì có nghĩ cũng đừng nghĩ.
Thế nhưng có vẻ Đằng Huy Nguyệt hiếm khi nhìn thấy đứa trẻ nào nhỏ hơn mình, cực kỳ hứng thú với Tề Minh Viêm, cứ ầm ĩ muốn chơi với nó.
Trịnh Thái hậu không có cách nào với bé, lại sợ Tề Minh Viêm lây bệnh cho bé, ra lệnh cho Thái y dày công điều dưỡng cho Tề Minh Viêm, mới để nó ở bên cạnh Đằng Huy Nguyệt. Vì Tề Minh Viêm là bạn chơi của Đằng Huy Nguyệt, nên chi phí ăn mặc của nó cũng được tăng thêm một bậc.
Tề Minh Diệu vốn cảm thấy có chút mất mát trong lòng khi tiểu hoàng đệ đã trở thành “tân sủng” của Đằng Huy Nguyệt, nhưng sau khi quan sát tỉ mỉ, lại phát hiện sự thật không phải như thế.
Tề Minh Viêm ở bên cạnh Đằng Huy Nguyệt, chỉ có thể dùng bốn chữ lắm tai nhiều nạn để hình dung!
Ví dụ như một lần Tề Minh Diệu thấy, hai cái bọc nhỏ đang ngủ ngon lành trên giường nhỏ, nhưng cùng lắm mới chỉ qua thời gian một chớp mắt, Tề Minh Viêm đã bị ép đến tận mép giường, phần nửa non của thân thể đã thò ra bên ngoài, lảo đảo sắp rơi. Giường nhỏ cách mặt đất ba thước, nếu một tiểu oa nhi như Tề Minh Viêm ngã xuống, tuyệt đối không được tốt đẹp. Tề Minh Diệu vội vàng chạy đến đặt Tề Minh Viêm nằm trên giường, trầm mặt trách mắng cung nhân lơ là chểnh mảng một chút. Còn Đằng Huy Nguyệt thì vẫn vô tri vô giác, ngủ như con heo con, hoàn toàn không biết tư thế ngủ của mình bá đạo thế nào, suýt nữa đã ép Tề Minh Viêm rơi xuống giường. Đương nhiên, Đằng Huy Nguyệt không hiểu gì hết, đây cũng không phải lỗi của bé. Tề Minh Diệu giống như tiểu đại nhân dùng giọng nói ôn nhu nói đạo lý với Đằng Huy Nguyệt suốt nửa ngày, Đằng Huy Nguyệt lại mếu máo sắp khóc, Tề Minh Diệu đầu hàng ngay lập tức, vội vàng bế bồng dỗ dành một hồi.
Lại có một chuyện khác xảy ra vào ban đêm. Lúc Đằng Huy Nguyệt và Tề Minh Viêm đang ngủ, tấm chăn trùm lên mặt Tề Minh Viêm. Tiếng khóc của Tề Minh Viêm làm kinh động đến ma ma chăm sóc nó, cũng làm kinh động đến Đằng Huy Nguyệt, hai người cùng nhau khóc lớn. Ma ma nhanh chóng kéo phần chăn trên mặt Tề Minh Viêm xuống, thấy khuôn mặt bé xíu kia đã đỏ bừng, vội vàng mời Thái y. Việc này cuối cùng cứ để mặc đó.
Còn có một lần, không biết là ai mắt kém nữa, để Đằng Huy Nguyệt cầm một con dao găm nhỏ. Đến khi hừng đông phát hiện ra chuyện, trên khuôn mặt nhỏ gầy của Tề Minh Viêm đã bị chọc thành mấy vết đỏ, con dao găm kia bị vứt sang một bên. Chuyện này khiến cho trên dưới Vĩnh An cung giật bắn mình, ngay cả Minh đế cũng bị kinh động! May mà con dao găm vẫn chưa bỏ ra khỏi vỏ, nếu không hậu quả sẽ không thể tưởng tượng nổi! Việc này nhanh chóng bị nói thành âm mưu, hơn nữa khi Đằng Huy Nguyệt chu môi ra quơ con dao găm về phía một cung nữ hầu hạ trong Vĩnh An cung, cung nữ này nhanh chóng bị áp chế, thẩm vấn nghiêm ngặt, thật sự đã hỏi ra một vài chuyện bẩn thỉu. Vì thế, cung nhân trong Vĩnh An cung đã được lọc bỏ một lần.
Việc này qua đi, Tề Minh Viêm đã được nuôi trong Vĩnh An cung ba tháng, trông có chút khỏe khoắn hơn, dần dần đã có dáng vẻ của trẻ con bình thường.
Đối với phần thịt trên mặt nó, Đằng Huy Nguyệt thích nhất là học theo những người hay bóp má mình, cũng bóp má Tề Minh Viêm. Tề Minh Viêm vẫn còn bé tí nhưng đã để lộ ra tính tình trầm mặc kiệm lời, không hề ồn ào, mặc cho Đằng Huy Nguyệt dằn vặt thế nào cũng không cáu giận, chỉ mở to đôi mắt phượng rất giống Minh đế, cứ nhìn thẳng vào Đằng Huy Nguyệt. Đằng Huy Nguyệt bèn quay sang trừng mắt với nó, cuối cùng, Đằng Huy Nguyệt kêu “A” một tiếng, quay lưng đi không thèm để ý đến Tề Minh Viêm, nhưng mà Tề Minh Viêm lại “A a a” cố gắng duỗi tay chạm vào bé, sau đó bị Đằng Huy Nguyệt ghét bỏ đẩy tay ra.
Tề Minh Diệu nhìn mà vui sướng trong lòng, có một loại cảm giác được an ủi.
Cứ như thế, ngày tháng cứ trôi qua, Đằng Huy Nguyệt sắp tròn một tuổi, được Phúc Khang Trưởng Công chúa đón về phủ Công chúa.
Đằng Huy Nguyệt không ở đây, Trịnh Thái hậu cũng không có tâm tư chăm sóc “bạn chơi của Đằng Huy Nguyệt” là Tề Minh Viêm, đúng lúc sinh mẫu Uyển Mỹ nhân của nó được giải trừ lệnh cấm, Trịnh Thái hậu thấy nàng có vẻ đã an phận hơn, liền đưa Tề Minh Viêm về Tê Hà cung, để nàng tiếp tục chăm sóc.
*
Tác giả có lời muốn nói: Lịch trình tâm trạng của Ung chủ vừa sống lại (3)
Báo cáo thực nghiệm về các loại trò đùa đến chết với Tề Minh Viêm của Đằng Huy Nguyệt:
Lần thứ nhất, đẩy xuống giường ngã chết ____ Phù phù, đánh giá quá cao thân kiều nhục quý của mình, không đủ sức lực… (Tề Minh Viêm vẫn được Tề Minh Diệu cứu, Ung chủ điện hạ thật sự chỉ muốn đập hắn một phát chết luôn: Cho ngươi cứu để sau này hắn hại chết người của ngươi!)
Lần thứ hai, lấy chăn che miệng mũi khó thở chết ____ Tề Minh Viêm lại dám khóc, để ma ma vào, được cứu…
Lần thứ ba, dùng dao găm đâm chết ____ Con dao găm nhỏ, cùn quá…
Lần thứ tư, bóp cổ chết ____ Lý do thất bại giống lần thứ nhất…
Lần thứ năm, bị Tề Minh Viêm nhìn một cái, tạm thời tha cho ____ Chính xác Ung chủ điện hạ không phải là người kiên nhẫn bền bỉ, lại biết Tề Minh Viêm tâm ngoan thủ lạt, sợ hắn nhớ kỹ là mình hạ độc thủ, sau này sẽ trả thù lại. Vì thế, nghĩ sâu tính kỹ tỏ vẻ phải đợi thời cơ tới.
____ Không thể chịu được nữa mà phát điên ____
Đằng Huy Nguyệt vung chân về phía Tề Minh Viêm: Đừng tưởng làm nũng là ta bỏ qua cho ngươi!
Bánh bao Tề Minh Viêm: … (Nhìn chằm chằm)
Đằng Huy Nguyệt: … (Hắn không nghe hiểu ta đang nói gì hắn không nghe hiểu ta đang nói gì hắn không nghe hiểu ta đang nói gì…)