Trọng Sinh Chi Đích Trưởng Ung Chủ

Quyển 2 - Chương 54



Cuối tháng sáu, phu nhân lão An Quốc công Nghiêm thị bệnh nặng, đích thân làm mai cho Đằng Kỳ Xuyên – nhi tử thứ ba của An Quốc công Đằng Hải, năm nay hai mươi mốt tuổi, hứa hôn với ấu tôn nữ của Nghiêm gia, tiểu Nghiêm thị mười tám tuổi. Trung tuần tháng tám, hai người thành hôn.

Đầu tháng chín, Nghiêm thị qua đời, trước khi chết có để lại di chúc, thứ nhất, lệnh cho nhi tử An Quốc công Đằng Hải xin phong cáo mệnh cho kế phu nhân Tề Trân. Thứ hai, chia của cải của mình thành mười hai phần, nhi tử duy nhất được ba phần, bốn tôn tử đều được hai phần, Nguyên Trưng Ung chủ được một phần. Nhưng trên thực tế, nàng còn cất riêng được một số ngân lượng không được ghi chép lại, tất cả đều để cho tiểu văn tôn Đằng Kỳ Dật mười bốn tuổi.

Tất nhiên Phúc Khang Trưởng Công chúa chẳng thèm nhìn chút của cải riêng của Nghiêm thị, chỉ lo lắng đại nhi tử Đằng Huy Nguyệt biết được sẽ không thoải mái.

Bất quá, nỗi lo của nàng là không cần thiết. Suốt mười hai năm qua, Đằng Huy Nguyệt và Nghiêm thị chưa bao giờ thân thiết với nhau, cho dù Nghiêm thị qua đời, cậu cũng chỉ cảm thán một tiếng, để bên ngoài không thất lễ mà thôi. Hơn nữa, cậu đã nhìn thấy biết bao nhiêu kỳ trân dị bảo, chút tiền tài này của Nghiêm thị còn kém hơn cả số dư trong tư khố Ung chủ của cậu.

Cứ tưởng Đằng Kỳ Dật được lợi nhiều hơn sẽ khoe khoang với cậu một hồi. Nhưng gần một năm nay dường như Đằng Kỳ Dật đã tiến bộ hơn không ít, dù cũng có chút bất cam bất nguyện, nhưng khi gặp mặt cũng sẽ chào hỏi lạnh nhạt, không còn vắt óc suy tính cả ngày với cậu như hồi nhỏ nữa.

Như vậy, Đằng Huy Nguyệt đến phủ An Quốc công cũng được thanh tĩnh hơn nhiều.

Nghiêm thị qua đời, Đằng Huy Nguyệt là tằng tôn nhi, cũng phải chịu tang bảy bảy bốn mươi chín ngày.

Người chịu ảnh hưởng khá lớn là An Quốc công Đằng Hải. Ông là nhi tử duy nhất, phải giữ đại tang, chịu tang ba năm. Ba nhi tử của ông đều phải chịu tang tròn một năm. Trong số đó, đại nhi tử Đằng Kỳ Sơn và thứ tử Đằng Kỳ Nhạc là quan viên, nhưng Đằng Kỳ Sơn giữ chức vị quan trọng hơn, Minh đế có lòng trọng dụng, Đằng Kỳ Nhạc trở nên không quan trọng lắm.

Đằng Hải chưa đến sáu mươi, vốn dĩ vẫn có thể làm nên nhiều thành tựu trong triều. Nhưng Đằng Kỳ Sơn được Minh đế trọng dụng, dù Minh đế có anh minh thần võ đến đâu, cũng sẽ không thích hai cha con Đằng gia đều có địa vị cao, nắm giữ thực quyền. Cho nên Đằng Hải đã kín tiếng đi không ít. Nhân lúc đang có đại tang, cố gắng rút khỏi hoàn toàn, ngậm kẹo đùa cháu.

Hiện giờ ngoại trừ hai tôn tử Đằng Huy Nguyệt và Đằng Huy Nhiên của ông ra, thứ tử Đằng Kỳ Nhạc và thê tử Lâm thị, cùng với hai thiếp thất cũng cho Đằng gia thêm một đích tử Đằng Huy Ngọc bốn tuổi, một thứ tử Đằng Vĩnh Lượng ba tuổi và một thứ nữ Đằng Vĩnh Ngọc một tuổi. Đằng Huy Ngọc rất có duyên với Đằng Hải, thường được ông đưa về nuôi trong chủ viện.

Vì có nguyện vọng của cả Nhữ Nam Vương Tề Lương và phu nhân lão An Quốc công Nghiêm thị, sau cùng Đằng Hải vẫn buông lỏng, sai người nhắn lại thái độ của mình với nhi tức phụ Phúc Khang Trưởng Công chúa Tề Mẫn.

Tề Mẫn cũng rất hào phóng đồng ý. Bởi vì An Quốc công cũng đã bày tỏ thái độ, thêm cả tấu chương của Đằng Hải xin ý chỉ truyền tước vị cho đích trưởng tử Đằng Kỳ Sơn.

Vì thế, cuối cùng kế phu nhân Tề Trân của An Quốc công cũng được như mong muốn, có cáo mệnh nhị phẩm phu nhân. Đáng tiếc, vui mừng chưa được bao lâu, thánh chỉ truyền tước vị cho Đằng Kỳ Sơn đã được hạ xuống, mặt mũi nàng hoàn toàn bị kéo xuống, khó khăn lắm mới giữ được nét mặt tươi cười giả tạo.

Điều duy nhất làm cho Tề Trân thấy được an ủi chút ít chính là, tuy Đằng Kỳ Sơn trở thành An Quốc công, nhưng hắn vẫn ở trong phủ Công chúa trường kỳ, không vội vã về phủ An Quốc công cho “xứng danh”.

Sau khi tang sự trôi qua hai mươi mốt ngày, phủ An Quốc công lại mở cửa đón khách một lần nữa. Nhị phẩm phu nhân Tề Trân mới nhậm chức lần lượt gửi thiếp mời đến Nhữ Nam vương phủ, phủ Công chúa, chi trưởng của Đằng gia, mời nữ quyến đến phủ tham dự tiệc ngắm cúc vào mười ngày sau.

Đây là bữa tiệc đầu tiên được tổ chức sau khi Tề Trân được phong cáo mệnh, muốn thông báo chuyện vui này cho thân bằng. Từ ngày nàng gả vào phủ An Quốc công đến giờ đều rất ít khi mở tiệc, bất cứ một phu nhân quan lại nào cũng có thân phận cao hơn nàng, dù nể mặt nàng là kế phu nhân của An Quốc công cũng không thật sự muốn hành lễ với nàng, khiến cho Tề Trân cực kỳ khó chịu. Mà mời những phu nhân không phải nhà quan đến, Tề Trân lại thấy gai mắt, coi khinh họ không có thân phận cao.

An Quốc công Đằng Hải chỉ nhắm một mắt mở một mắt đối với những hành vi của Tề Trân. Một là mấy nhi tử đều đã thành gia lập nghiệp, thứ tử và tam tử cũng không chịu bị Tề Trân quản thúc, nể mặt nhi tử tôn tử, ông vẫn giữ mặt mũi cho Tề Trân. Hai là ông đã rút khỏi hoàn toàn, có một thê tử nên việc không đủ luôn làm người trên thượng vị yên tâm hơn so với một thê tử khôn khéo mẫn tiệp thủ đoạn cao siêu.

Phu nhân tiểu Thiệu thị của tộc trưởng chi trưởng dẫn theo hai nhi tức và Đằng Văn San, Đằng Văn Kỳ đến, ngay cả văn tử ấu tử Đằng Phong Ninh đã xuất giá cũng không bỏ qua. Bốn năm trước, Đằng Phong Ninh đã gả cho đại nhi tử nhà quan trên của phụ thân Đằng Anh làm kế thất. Do vị hôn phu đã có nhi tử, cũng rất yêu thương chúng, cho nên mới tục huyền, cưới một văn tử khó sinh con về làm vợ, để hắn chăm sóc cho các con mình. Tính cách Đằng Phong Ninh hiền hậu dịu dàng, dù sau khi xuất giá phải làm kế phụ, nhưng vị hôn phu cũng không bạc đãi hắn, ngày tháng cũng không quá khó khăn, ngoại trừ vẫn chưa mang thai ra.

Chuyện này giúp cho Đằng Anh có một chỗ dựa khá tốt. Dưới sự quan tâm của vị quan trên kia, mấy năm nay hắn cũng rất thuận lợi.

Thê tử Triệu Kính của Đằng Hồng bên nhị chi dẫn theo nhi tức phụ Gia Nhu Huyền chủ Vương Tú Quyên cùng với tiểu nhi tử Đằng Văn Nam bốn tuổi, tiểu tôn tử Đằng Vũ Tu ba tuổi đến. Đằng Văn Nam và Đằng Vũ Tu là bạn chơi của An Quốc công Thế tử tân nhậm Đằng Huy Nhiên, đã đến phủ Công chúa không ít lần, tình cảm của ba đứa nhỏ rất tốt.

Tề Mẫn nhìn qua đã thấy thú vị, nói với tiểu nhi tử đang dính chặt vào huynh trưởng: “Thập Lục, bạn chơi của con đến rồi kìa.”

Đằng Huy Nhiên liếc nhìn Đằng Văn Nam và Đằng Vũ Tu một cái, nói to: “A Nam, A Tu, hai người tới rồi, chơi cùng nhau đi!” Miệng thì nói vậy, nhưng vẫn ngồi sát bên cạnh Đằng Huy Nguyệt, không nỡ động đậy.

“Được!”

“Chơi thôi! Chơi thôi!”

Hắn không động đậy, Đằng Văn Nam và Đằng Vũ Tu thì chạy đến, sau đó là có ba đứa trẻ vây quanh Đằng Huy Nguyệt. Tề Mẫn thấy chúng ầm ĩ, còn Đằng Huy Nguyệt thì chỉ biết nhìn mà không biết làm sao, không khỏi cảm thấy buồn cười, để mặc mấy đứa.

Bên Nhữ Nam vương phủ có Nhữ Nam Vương phi Lâm Phàm và tôn tử Tề Minh Tranh của hắn đến. Thê tử Chu thị của nhi tử Tề Vanh của Lâm Phàm mang thai lần hai, không tiện đi lại nhiều. Còn huynh trưởng Tề Viễn của Tề Trân đã cãi nhau một trận lớn với Tề Trân sau tang lễ của sinh mẫu Triệu trắc phi, đến giờ vẫn không hóa giải khúc mắc. Lần này Tề Trân gửi thiếp mời cho tẩu tử Cao thị đến chính là muốn làm dịu quan hệ với Tề Viễn, nhưng có vẻ Tề Viễn không thèm để mắt đến. Tề Trân không thể ngờ ca ca ruột lại chẳng nể tình như thế, sắc mặt không hề dễ nhìn.

Làm người ta phải bất ngờ chính là, Tề Du cũng tới. Chuyện nàng hại chết hài nhi trong bụng người thiếp, cũng gián tiếp làm mình sảy thai trước đây, ầm ĩ đến nỗi tất cả mọi người đều biết. Sở Quận hầu phủ đã thả ra tin tức muốn bỏ vợ. Nhữ Nam Vương Tề Triệt bất đắc dĩ, chỉ còn cách đón đích trưởng nữ Tề Du về vương phủ tĩnh dưỡng, để Vương phi Lâm Phàm lo liệu với Tiền gia.

Đích thê nguyên phối Tiền thị của Tề Triệt là nữ nhi của Sở Quận hầu phủ. Tề Triệt sủng thiếp diệt thê, trong lòng người của Tiền gia, ít nhiều hắn cũng phải gánh trách nhiệm vì Tiền thị mất sớm. Thế nhưng Tiền gia lại không hề tức giận với Lâm Phàm khi hắn được phù chính, là do Nhữ Nam vương phủ đuối lý trước, thái độ càng tồi tệ hơn. Dù Lâm Phàm có là Vương phi cũng chỉ còn cách cam chịu.

Ban đầu Tề Du lo âu bồn chồn suốt cả ngày, sau một thời gian dùng lệ rửa mặt, cũng dần dần bình tĩnh lại. Nàng không muốn trở về Sở Quận hầu phủ, bởi vì chột dạ xấu hổ, không biết phải đối mặt với nhà chồng thế nào. Ngược lại, Nhữ Nam vương phủ cho nàng cảm giác an toàn, thấy Tề Trân tổ chức tiệc, cũng có tâm tình đến đây.

Vì vậy, Lâm Phàm chỉ còn biết cười khổ.



Tề Trân gả vào phủ An Quốc công đã nhiều năm, dù đã từng nắm quyền quản lý trong phủ, nhưng phía trước thì có phu nhân lão An Quốc công Nghiêm thị áp chế, phía sau cũng có Phúc Khang Trưởng Công chúa Tề Mẫn nhìn vào, phần lớn thời gian chỉ có thể ở hậu trạch, cân nhắc tâm tư của mình, thi thoảng còn nhàn hạ chăm sóc hoa cỏ. Nhưng để làm tốt tiệc ngắm cúc này, có thể nói Tề Trân không tiếc vốn liếng.

Hoa viên trong phủ An Quốc công hiếm khi rực rỡ thế này trong những ngày thu. Mấy chậu cúc hình dạng khác nhau được sắp xếp thích hợp, mang một vẻ đẹp riêng biệt.

Trong hoa viên có bày hai bàn tiệc. Trên bàn là những món điểm tâm tinh xảo, rượu trái cây, còn có cả một mâm cua màu đỏ. Giờ chính là lúc cua có rất nhiều gạch. Những con cua này đều là thượng hạng được chọn lựa kỹ càng, vô cùng tươi ngon.

Qua đó có thể thấy Tề Trân đã tốn không ít tâm tư. Không nhắc đến tâm tư phức tạp giữa các nội quyến, bữa tiệc này quả thật là cảnh đẹp ý vui.

Những người lớn đều ngồi vào hai bên bàn tiệc. Chủ vị được Phúc Khang Trưởng Công chúa Tề Mẫn ngồi chắc chắn, thứ vị là Tề Trân, Tề Trân còn thân thiết kéo Tề Du ngồi cạnh mình. Tề Mẫn cũng để Đằng Huy Nguyệt ngồi bên cạnh nàng. Ngồi cùng bàn còn có Nhữ Nam Vương phi Lâm Phàm, tiểu Thiệu thị của đại chi chi trưởng Đằng gia, cùng với Triệu Kính của nhị chi chi trưởng. Những người còn lại ngồi vào bàn khác. Không khí trên bàn tiệc đầy vẻ khách sáo, không thân thiện cũng không lạnh nhạt, tạm thời có thể ngồi yên ổn cùng nhau.

Mấy đứa trẻ con mặc kệ chuyện giữa người lớn, nhanh chóng tụ tập thành một vòng tròn tiếp tục chơi đùa.

So với tiểu văn thúc Đằng Kỳ Dật có tuổi tác xấp xỉ ca ca Đằng Huy Nguyệt nhưng chỉ nhìn hai lần đã thấy ghét, Đằng Huy Nhiên lại có quan hệ không tồi với hai đường đệ Đằng Huy Ngọc và Đằng Vĩnh Lượng. Hơn nữa, Đằng Văn Nam và Đằng Vũ Tu nghiễm nhiên trở thành tùy tùng của hắn, nên Đằng Huy Nhiên kháu khỉnh khôn ngoan trở thành hài tử vương trong đám trẻ con. Bọn chúng đang chơi đá bóng trên mặt cỏ, mặt mũi ai nấy đều đỏ bừng vì hưng phấn, không khí sôi nổi.

Ánh mắt Tề Du dừng trên người Đằng Huy Nhiên còn nhỏ tuổi mà đã khí thế mười phần, một chút tình tự khó nói rõ hiện lên: “Đó là Tiểu Thập Lục phải không? Trông thật tốt, giống như biểu ca…”

Trước đây Tề Du to gan trù tính biểu ca Đằng Kỳ Sơn, một trong số các nguyên nhân là do Phúc Khang Trưởng Công chúa Tề Mẫn không sinh thêm nhi tử trong suốt nhiều năm. Sau này nàng gả cho một biểu ca khác là Tiền Vũ, vì tự thấy xấu hổ khi đối mặt với Đằng Kỳ Sơn, từ lúc đó đã cắt đứt liên hệ với phủ Công chúa, duy nhất chỉ thỉnh thoảng trao đổi thư từ với cô cô Tề Trân. Đằng Huy Nhiên được sinh ra sau khi nàng tái giá, Tề Du chưa từng gặp hắn, không ngờ lại thông minh đáng yêu đến vậy. Nếu khi ấy mọi người có thể từ bi, để nàng được gả cho Đằng Kỳ Sơn, có lẽ Đằng Huy Nhiên đã là con của nàng. Nàng cũng sẽ không đến nỗi rơi vào tình cảnh hiện giờ, chỉ có thể trơ mắt nhìn Tề Mẫn được Đằng Kỳ Sơn chuyên sủng, có hai nhi tử xuất chúng đáng yêu, nơi nơi đều cao hơn người…

Phúc Khang Trưởng Công chúa Tề Mẫn chẳng có một chút hảo cảm nào đối với vị đường tỷ từng ham muốn phu quân của nàng này. Từ ánh mắt đầu tiên nhìn thấy Tề Du, sắc mặt nàng đã như cười như không. Khi Tề Du hành lễ với nàng trông có vẻ vô cùng đáng thương, nàng thờ ơ những nửa khắc mới để đối phương đứng lên. Đến nỗi khi Tề Du đứng dậy, dáng vẻ càng đáng thương hơn, thân thể gầy yếu mảnh mai loạng choạng như sắp ngã, giống như không thể chịu nổi một kích, khóe mắt có ánh nước, không nói gì mà trên mặt đầy vẻ ủy khuất, như thể vừa bị ngược đãi nghiêm trọng.

Chỉ cần nhìn qua một cái, Tề Mẫn đã biết cuộc sống hôn nhân mấy năm qua cũng không làm Tề Du thay đổi bao nhiêu, ngược lại còn khiến nàng càng thêm bất trị.

Tề Mẫn mỉm cười nhàn nhạt, trong lòng có một chút vừa ý.

____ Tiện nhân già mồm quá mức, cách ngày tự hủy diệt mình không xa đâu.

Hiện giờ, thanh danh của Tề Du đã bị phá hủy hoàn toàn, Nhữ Nam vương phủ cũng chẳng còn nhẫn nại với nàng được bao nhiêu…

Tuy rằng quá trình hơi lâu một chút, nhưng một chút bực bội mà Tề Mẫn cố kìm nén dưới đáy lòng cuối cùng cũng tiêu tan. Nếu không phải vì không muốn làm Phò mã yêu thương phải khó xử, nàng đường đường là Trưởng Công chúa cần gì phải sử dụng biện pháp vòng vèo như vậy?

“Bản cung mệt rồi. A Việt, trông chừng Thập Lục giúp a nương.” Tề Mẫn làm như không nghe thấy câu nói của Tề Du, nhẹ nhàng xoa xoa vùng thái dương.

“A nương, người có khỏe không?” Đằng Huy Nguyệt rất tự nhiên giữ tay nàng lại, sau đó thành thạo xoa bóp thái dương cho nàng.

Tề Mẫn thở ra thoải mái. Được nhi tử hiếu thuận, cảm giác thật tuyệt vời. Tuy rằng nàng biết đại nhi tử kim tôn ngọc quý nhà mình học tập xoa bóp thế này là vì ai, dù nàng và Đằng Kỳ Sơn là cha mẹ ruột cũng chỉ tiện thể được hưởng thụ, nhưng vẫn không thể khắc chế niềm ngọt ngào trong lòng.

“Điểm yếu” của Tề Mẫn chính là đóng kịch. Nàng xuất hiện trong tiệc ngắm cúc này đã là rất nể tình, chỉ định ngồi một chút là rời đi ngay. Thế nhưng được Đằng Huy Nguyệt xoa bóp thế này, nàng cũng không ngờ, bèn hưởng thụ sự hầu hạ hiếm hoi của nhi tử.

Nhưng nói cho cùng Tề Mẫn cũng là người nắm quyền, cần phải lập uy trước mặt người khác, nhưng đau lòng cho Đằng Huy Nguyệt, không muốn cậu làm chuyện của kẻ hầu người hạ, cho nên vỗ nhẹ vào mu bàn tay trắng ngần không chút tỳ vết của đại nhi tử: “A nương về nghỉ ngơi là được rồi.”

Đằng Huy Nguyệt hiểu ý, liếc sang Tề Du bắt đầu đỏ mắt vì bị xem nhẹ triệt để, cười nói: “Vậy thì, a nương đi thong thả.”

Tề Mẫn bóp má cậu một cái, dưới ánh mắt bất đắc dĩ của cậu, dẫn người từ từ rời đi.

“A Việt, a nương của ngươi thật oai phong. Muốn đi, cũng không cần nói với phu nhân một tiếng…” Tề Du nói khẽ.

Đằng Huy Nguyệt liếc nàng một cái: “Chẳng lẽ ngươi còn muốn quỳ tiễn sao? A nương của ta là Trưởng Công chúa đệ nhất đương triều, không để các người quỳ đón quỳ tiễn đã là khách sáo.”

Tề Du nghẹn lời, không biết nói gì.

“A Việt, tổ mẫu biết thân phận ngươi tôn quý. Nhưng dù sao A Du cũng là trưởng bối của ngươi, sao có thể vô lễ như vậy?” Tề Trân lên tiếng.

Đằng Huy Nguyệt cười: “Kế tổ mẫu, nàng nói động đến a nương của bản cung, chẳng lẽ bản cung còn phải cung kính với nàng? Nếu biết thân phận khác biệt thì cố mà tôn kính!”

Nhị phẩm phu nhân nghe có vẻ không tồi, nhưng còn có thể vượt qua được Công chúa và Ung chủ sao?

Tề Trân nắm chặt khăn tay, sắc mặt cứng ngắc. Nàng luôn cảm thấy Đằng Huy Nguyệt có ý ám chỉ.

“Ca ca?” Khuôn mặt Đằng Huy Nhiên đầy mồ hôi vì đá bóng, vừa ngẩng đầu lên, thấy kế tổ mẫu bên cạnh ca ca và một phu nhân xa lạ có vẻ mặt không tốt lắm, tưởng các nàng muốn bắt nạt Đằng Huy Nguyệt, hàng lông mày nhỏ nhăn lại, nhanh chóng vọt đến, đứng sát bên cạnh ca ca, nhìn chằm chằm vào Tề Trân và Tề Du như hổ rình mồi.

Hắn rất thích ca ca, còn thường xuyên được người lớn tận tâm dạy bảo, sau này trưởng thành phải che chở cho văn tử ca ca, gánh vác trách nhiệm của một nam tử hán. Đằng Huy Nhiên ghi nhớ kỹ trong lòng, vừa thấy bên cạnh Đằng Huy Nguyệt có chút biến động nhỏ, vội vàng đến “cứu giá”.

Hắn đến chỗ này, mấy đứa trẻ đang chơi cùng hắn, không hiểu chân tướng cũng đi theo đến đây.

Mười con mắt nhìn chăm chú vào Tề Trân và Tề Du, khiến cho những lời các nàng định nói bị chặn lại ngay lập tức.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.