Tháng sáu năm Long Khải thứ hai, ánh nắng rực rỡ, lộng lẫy sáng chói. Sau buổi trưa một chút, trời mưa to hai khắc, xóa tan cái nóng nực, Vọng Thư viên mát mẻ hơn không ít.
Đằng Huy Nguyệt mặc quần áo mỏng rộng rãi, ngồi bên cửa sổ nhìn hồ nước nhỏ phía xa. Trong hồ có trồng nhiều loại hoa sen, chỉ cần liếc nhìn một cái, lục ý dạt dào, hoa sen xinh đẹp thanh khiết nở rộ, mùi sen dìu dịu thoảng bay trong gió, vui tươi thanh thản.
Nỗi phiền muộn trong lòng Đằng Huy Nguyệt giảm bớt một chút bởi cảnh đẹp này, nhưng vẫn có chút đứng ngồi không yên, hàng lông mày xinh xắn nhíu lại.
Cánh cửa mở ra kêu một tiếng, Đằng Huy Nguyệt quay đầu lại, lọt vào tầm mắt là một bó sen nở rộ, nhụy hoa non nớt như ngọc trai, dịu dàng ướt át. Phía sau hoa sen, là khuôn mặt ôn nhu tuấn mỹ của Minh đế, cùng với nụ cười nhè nhẹ.
“Cữu cữu!” Đằng Huy Nguyệt thoáng cái cười lớn! Phiền muộn tiêu tan hết!. Cậu đứng lên đi về phía Minh đế, vạt áo vung lên thành một độ cong tuyệt đẹp.
“Chậm một chút, cữu cữu không chạy, hoa sen cũng không chạy!” Minh đế cười nói.
Đằng Huy Nguyệt giận dỗi liếc hắn một cái, động tác chậm lại theo phản xạ. Cậu mang thai vừa được ba tháng, Minh đế trông chừng cậu rất chặt. Tâm tình không chua xót bi thương giống như lúc có A Kiếp, hiện giờ ngày nào cũng ở cùng Minh đế, tâm trạng cậu vui sướng, ngược lại lộ ra một chút yếu ớt. Đứa bé này còn biết dày vò người khác hơn cả A Kiếp, khoảng chừng một tháng Đằng Huy Nguyệt ăn cái gì là nôn cái ấy, để dỗ cho cậu ăn nhiều hơn, có thể nói đầu bếp đã vắt hết óc, không nôn nữa thì bắt đầu thích ngủ, khiến Đằng Huy Nguyệt chịu đủ khổ sở. Minh đế dùng toàn bộ sự kiên nhẫn của mình để dỗ dành cậu, nâng niu cậu trong tay.
Dưới sự chăm sóc cẩn thận của Minh đế, thai nhi ổn định hơn, Đằng Huy Nguyệt vừa bị dày vò không hề gầy mà còn béo hơn, đôi mắt hoa đào sáng óng ánh, sắc mặt hồng hào. Minh đế vuốt má cậu, cảm thấy da dẻ nõn nà, vừa mềm vừa mịn, thích không chịu được.
Đằng Huy Nguyệt ôm bó hoa sen, khuôn mặt cười tươi được hoa sen tô điểm, tuyệt mỹ như tiên.
Minh đế nhìn mà hơi thất thần, Đằng Huy Nguyệt nhận ra ánh mắt hắn, có chút xấu hổ, nhưng càng đắc ý hơn: “Cữu cữu, chúng ta đi cắm hoa.”
Tô Thuận cầm một chiếc bình sứ cổ dài đựng nước đi vào, Đằng Huy Nguyệt đặt hoa sen lên bàn, hăng hái cầm kéo cắt sửa cành hoa, cắm vào trong bình. Minh đế đứng sau cậu, ôm cậu vào lòng, thi thoảng lại bình luận một câu.
Cắm những cành sen đẹp nhất vào bình, quả nhiên là thích thú đan xen, phong thái thướt tha.
Đằng Huy Nguyệt ngắm nhìn một hồi, Minh đế lấy khăn lau tay cậu: “Hôm nay con có làm ồn ngươi không?”
Đằng Huy Nguyệt nhăn mặt hừ một cái: “Rốt cuộc cũng ngoan hơn chút.” Ngữ khí chán ghét, hai tay lại nhẹ nhàng vuốt ve phần bụng hơi nhô lên. Vốn dĩ cậu nghĩ kiếp này mình chỉ có một đứa con là A Kiếp, ngờ đâu lại mang thai lần nữa nhanh như vậy? Cậu và Minh đế đều bất ngờ, dù sao văn tử cũng khó sinh con, có thể mang thai hai lần đã là hiếm có. Đằng Huy Nguyệt chính là người may mắn hiếm có mà.
Đến cả Minh đế vốn không thân thiết với con cái, cũng rất mong chờ đứa trẻ này.
Thứ nhất, Minh đế luôn áy náy vì không thể quang minh chính đại ở bên Đằng Huy Nguyệt lúc cậu mang thai, để cậu nếm trải nỗi đau đớn phải sinh con một mình. Sự xuất hiện của đứa bé này có thể giúp Minh đế bù đắp lại một phần. Thứ hai, thai nhi thứ hai của văn tử tượng trưng cho phúc khí, Minh đế vui mừng khi Đằng Huy Nguyệt có phúc khí, hy vọng cậu có thể sinh sản thuận lợi. Thứ ba, thân thể Minh đế từng bị trúng độc rất lâu, Đằng Huy Nguyệt vẫn thầm lo lắng cho hắn. Hiện giờ Minh đế lại làm Đằng Huy Nguyệt có thai, đủ để chứng minh sức khỏe hắn dồi dào, thân thể không còn gì đáng ngại. Đằng Huy Nguyệt cũng có thể yên tâm hơn nhiều.
Cho nên Minh đế rất có hảo cảm đối với đứa trẻ chưa sinh ra này.
“Là một đứa nhỏ hiểu chuyện.” Bàn tay Minh đế đặt lên mu bàn tay Đằng Huy Nguyệt ở trên bụng, giao hòa mười ngón cùng cậu.
Đằng Huy Nguyệt nghiêng đầu nhìn hắn, ánh mắt hai người đụng chạm, không ai bảo ai mà cùng cười, Minh đế cúi xuống hôn môi cậu, môi lưỡi quấn quýt.
Thở hổn hển tách ra, lại ngươi ôm ta ấp một lúc lâu, Minh đế và Đằng Huy Nguyệt nằm xuống giường, sai người hầu mang điểm tâm lên.
Đằng Huy Nguyệt không thấy đói, bất quá cậu từng học dưỡng sinh nên cũng biết lúc cảm thấy đói mới ăn thật ra sẽ gây ảnh hưởng xấu đến sức khỏe. Minh đế có thể chú ý đến chi tiết nhỏ nhặt đó, trong lòng cậu như được trút đầy mật.
Các món điểm tâm tinh xảo được bày một bàn, tất cả đều là món Đằng Huy Nguyệt thích ăn, hương vị ngon miệng dễ tiêu. Minh đế dùng đũa gắp lên đút cho Đằng Huy Nguyệt, cậu ngoan ngoãn ăn từng miếng một, đôi lúc cũng đút lại cho Minh đế.
Ăn điểm tâm xong, Minh đế đỡ Đằng Huy Nguyệt đi ra ngoài sân tản bộ tiêu thực.
Đằng Huy Nguyệt tưởng cũng giống như ngày thường, đến hoa viên tản bộ, ngờ đâu Minh đế đưa cậu đến đại sảnh ở tiền viện.
Tim Đằng Huy Nguyệt đập thình thịch, nhớ mang máng Minh đế từng nhắc qua, sắp tới sẽ có người cậu muốn gặp đến đây. Minh đế bình thản nói là “người cậu muốn gặp” như vậy, có lẽ thân phận người kia không tầm thường.
“Ca ca!” Một tiếng gọi vang dội hưng phấn kêu lên!
Đằng Huy Nhiên mười hai tuổi đã hoàn toàn có dáng vẻ người lớn, cũng cao lớn giống như phụ thân Đằng Kỳ Sơn của hắn! Hắn thông minh lanh lợi, võ nghệ bất phàm, đã dũng cảm đứng ra bảo vệ người nhà trong trận phản loạn của Diên Thuận Quận Vương Tề Minh Uyên và trong chiến sự quân Đột Quyết tấn công Nguyên Trưng.
Từ sau khi Đằng Huy Nguyệt gả cho Tề Minh Diệu, số lần gặp mặt đệ đệ có thể đếm được trên đầu ngón tay, nhưng tình cảm hai huynh đệ vẫn rất tốt, Đằng Huy Nhiên cực kỳ không muốn rời xa Đằng Huy Nguyệt. Ai dám bắt nạt Đằng Huy Nguyệt, hắn là người đầu tiên đứng ra đánh cho một trận!
Công lao vĩ đại trong mấy năm gần đây của hắn là suýt nữa đã đánh Tuyên đế và tiền Văn đế nay là Càn Vương, bởi vì hai người đó, một người ép cưới ca ca hắn, một người đòi chia tay ca ca hắn. Mà hai người suýt bị đánh kia chẳng những không trách tội, còn hòa nhã giải thích một lúc, rồi đuổi hắn về phủ An Quốc công. Bất quá cơn giận của Đằng Huy Nhiên cũng không tiêu tan hết, còn tức đầy một bụng muốn tìm ai đó gây phiền toái. Nếu không có phụ thân và mẫu thân ngăn cản, hắn thật sự dám đi tìm Tuyên đế và Càn Vương một lần nữa.
Lúc này rốt cuộc cũng được gặp ca ca, Đằng Huy Nhiên kích động vô cùng!
Đằng Huy Nguyệt ngây ngốc cả người! Nhìn Đằng Huy Nhiên, lại từ từ nhìn sang hai người đứng sau hắn, phụ thân An Quốc công Đằng Kỳ Sơn và mẫu thân Phúc Khang Trưởng Công chúa Tề Mẫn, ánh lệ làm nhòe đôi mắt.
“A cha! A nương! Thập Lục!” Bổ nhào đến đó!
“A Việt!”
“Ca ca!”
“Chậm một chút!”
Sau khi biết được chân tướng, Đằng Kỳ Sơn và Tề Mẫn phải dùng một khoảng thời gian dài để ổn định tâm tình tiếp nhận, vừa tức vừa thương vừa oán vừa giận đại nhi tử của mình, thế nhưng thấy Đằng Huy Nguyệt đang có thai mà còn dám hành động bừa bãi như thế, nhất thời bao nhiêu cảm xúc gì đều bay đi hết, vô cùng khẩn trương!
Sau đó hai người thấy Minh đế nhanh hơn bất cứ ai đến giữ Đằng Huy Nguyệt, trước khi cậu bất mãn đã thì thầm gì đó vào tai cậu, Đằng Huy Nguyệt lập tức chuyện giận thành vui, ngoan ngoãn làm chậm động tác.
Đằng Kỳ Sơn và Tề Mẫn nhìn nhau, trăm mối ngổn ngang.
Có câu bị vỏ ngoài che mắt, không nhìn thấy Thái Sơn. Nhiều năm qua họ đã quen việc Minh đế sủng ái Đằng Huy Nguyệt đủ đường, thật sự không ngờ còn có một tầng này. Mà trên thực tế, hành động giữa Minh đế và Đằng Huy Nguyệt đã để lộ manh mối từ lâu.
“A cha, a nương, hài nhi khiến mọi người vất vả tìm kiếm…” Đằng Huy Nguyệt áy náy nói, muốn quỳ xuống nhận lỗi với cha mẹ, được Tề Mẫn đỡ lấy.
“Đang mang thai, con an phận một chút cho ta!” Tề Mẫn bực bội nói, “hung dữ” ấn ngón trỏ vào giữa trán cậu. “Lớn thế này, chúng ta không quản con được!”
Đằng Kỳ Sơn hừ mạnh một tiếng, quay đầu sang một bên.
“A cha… Tha thứ cho A Việt đi…” Tay còn lại của Đằng Huy Nguyệt kéo tay áo Đằng Kỳ Sơn, gắng sức lắc lư lấy lòng.
Tề Mẫn vuốt ve hai má hồng hào mịn màng của Đằng Huy Nguyệt, nhìn khuôn mặt cậu để lộ niềm hạnh phúc rạng ngời vì được nuông chiều, hoàn toàn khác biệt so với lúc gả cho Tề Minh Diệu, thở dài trong lòng.
Sao nàng có thể trách cậu được? Trong suốt câu chuyện kia, chỉ cần ngẫm nghĩ một chút là có thể hiểu được nỗi khổ của đại nhi tử. Lúc đầu là vì Đằng Huy Nguyệt còn nhỏ tuổi, không thể làm rõ. Sau đó là Minh đế hạ chỉ tứ hôn cho cậu và Tề Minh Diệu, kể từ đó sóng gió không ngừng. Đằng Huy Nguyệt mất đi cơ hội nói cho họ biết chân tướng, lại vì bị Minh đế tứ hôn sợ cả nhà xảy ra chuyện nên không thể mở miệng, bao nhiêu cay đắng đau khổ chỉ có thể tự mình nuốt vào trong. Hai năm nay một mình cậu chịu mọi khổ cực, khó khăn lắm mới đợi được đến khi Minh đế về, có cuộc sống an ổn hiện tại. Mà cuộc sống an ổn này còn phải đổi lấy từ việc đưa A Kiếp đi, cốt nhục chia lìa.
Còn hai người làm cha mẹ, lại chẳng hề hay biết gì, không cảm nhận được gì, còn tưởng mình đã bảo vệ đại nhi tử rất tốt. Cảm thấy hổ thẹn áy náy, phải là họ mới đúng.
Trong bất tri bất giác, Đằng Huy Nguyệt đã lớn khôn, lớn đến mức không cần đến họ.
Tề Mẫn đỏ mắt, ôn nhu xoa đầu cậu: “Gì mà tha thứ hay không tha thứ, con không làm sai… Là a nương không chăm sóc tốt cho con…”
“A nương, người đừng nói vậy…” Đằng Huy Nguyệt vẫn cảm thấy có lỗi với người nhà. “Là con để mọi người tìm kiếm vất vả.”
“Con còn nhỏ tuổi, biết cái gì?” Đằng Kỳ Sơn không thể chịu nổi khi Đằng Huy Nguyệt làm nũng, đau lòng nhìn cậu. “Dù có lỗi, cũng không phải lỗi của con!” A cha bao che khuyết điểm hung dữ liếc mắt sang Minh đế.
Đại nhi tử hồn nhiên đáng yêu trong sáng ngây thơ như vậy, nếu không phải bị cái tên vi lão bất tôn kia lừa gạt, sao nhân duyên lại ba chìm bảy nổi như vậy, chịu nhiều khổ sở như vậy?
Đằng Kỳ Sơn biết chân tướng xong, càng nghĩ càng tức nghiến răng nghiến lợi! Hắn và Minh đế không hòa hợp quả nhiên là có nguyên nhân! Trước khi đến Đằng Kỳ Sơn đã nghĩ thầm trong đầu về thập đại khổ hình để hắn từ từ thưởng thức!
“A cha, chuyện không liên quan đến cữu cữu…” Đằng Huy Nguyệt yếu thế biện hộ cho người trong lòng.
Cậu còn chưa nói xong, cơn tức của Đằng Kỳ Sơn đã bốc lên tận đỉnh đầu!
Quả nhiên chính là tên nam yêu tinh Minh đế này làm mụ mị đầu óc mà! Chịu khổ nhiều thế mà còn nói giúp hắn! Đại nhi tử mà hắn ngậm đắng nuốt cay nuôi lớn hơn mười năm cứ như vậy mà trở thành của người khác!
“Thế sao? Vậy A Kiếp và bụng con bây giờ là thế nào?” Đằng Kỳ Sơn cười dữ tợn. “Hai người còn chưa chính thức thành thân! Con còn gọi hắn là cữu cữu!” Sắp có hai đứa con đến nơi, mà còn gọi cữu cữu chứ không phải tên của Minh đế!
Đằng Huy Nguyệt bị nói đến mức không ngẩng đầu lên được, lùi ra sau lưng Tề Mẫn.
Minh đế hơi ngẩn ra, bất quá không có ai phát hiện.
“An Quốc công…” Minh đế hòa hoãn lên tiếng.
“Phải rồi, đúng lúc vi thần có việc muốn xin ý kiến Thái thượng hoàng.” Đằng Kỳ Sơn cắt ngang lời Minh đế, kích động nói. “Chúng ta ra ngoài nói chuyện!”
Minh đế dừng một chút, cười nhẹ gật đầu: “Được.”
Quả thật Đằng Kỳ Sơn rất nôn nóng, lao ra ngoài như cơn gió, đằng đằng sát khí! Minh đế ung dung đi ra ngoài cùng.
Đằng Huy Nhiên nhìn trái nhìn phải, cũng hăng hái: “Con cũng muốn đi!”
“Á!” Đằng Huy Nguyệt thấy mọi người đi hết, không khỏi há hốc mồm, có linh cảm không ổn.
“Không sao, cứ để họ nói chuyện.” Tề Mẫn bình tĩnh trấn an. Nàng cũng rất bất mãn đối với vị ca ca bất động thanh sắc bắt cóc đại nhi tử đi mất. Trong lòng họ, nói cho cùng, người quá phận nhất chính là Minh đế!
“Nhưng mà…”
“Nào, nói cho a nương, con và hắn là thế nào?” Tề Mẫn cười tủm tỉm hỏi. Người kể lại chuyện này đã cố gắng biểu đạt ý tứ, nhưng khó tránh khỏi sẽ tránh nặng tìm nhẹ, giấu giếm nhiều chuyện. Nàng muốn nghe xem đại nhi tử nói thế nào.
Tuy rằng oán giận Minh đế tiền trảm hậu tấu, nhưng ngoại trừ tuổi tác cách biệt nhiều ra, thật sự không thể bắt bẻ gì về Minh đế. Giao Đằng Huy Nguyệt cho Minh đế khiến Tề Mẫn yên tâm hơn nhiều so với giao cho bất kỳ ai.
“A nương!” Đằng Huy Nguyệt đỏ bừng mặt mũi.
Tề Mẫn cười nhẹ, không biết tại sao, đột nhiên lúc này cảm thấy vô cùng an tâm, ngay cả những tiếng thình thịch rầm rập bên ngoài dường như trở nên êm tai hơn hẳn.
Nàng thoải mái nghĩ ngợi, thật ra A Sơn không cần tức giận nhiều đâu. Dựa vào trình độ để tâm của Minh đế đối với A Việt, gọi A Sơn một tiếng “nhạc phụ” là điều tuyệt đối không tránh khỏi. Có xưng hô như vậy, oán khí của A Sơn vì bị Minh đế ức hiếp nhiều năm, xem như được hoàn toàn trút hết…