Trọng Sinh Chi Đích Tử

Chương 20: Phụ từ



Nha hoàn bày thiện xong, trong phòng có Triệu Hòa Khánh, tự nhiên không thể nào an tĩnh mà ăn cơm, Ngụy Thừa An thì lại nghiêm mặt, so với bạn đồng lứa thì vóc người hắn cũng xem như khá cao, nhưng luôn mang theo chút non nớt, loại đối lập này khiến người ta thật muốn bật cười.

Ngụy Thừa An không nhìn Triệu Hòa Khánh, chỉ liếc y một cái. Mới đầu Triệu Hòa Khánh cũng không chú ý, nhưng về sau y vừa nói nói cười cười vừa ăn cơm, vô ý nói mấy câu với Ngụy Thừa An, thế nhưng đối phương chỉ trừng mình, không nói một chữ, khiến Triệu Hòa Khánh còn nghĩ là mình cùng hắn có thâm cừu đại hận.

Bên Đường Kính cùng Đường Úc Thụy vẫn đang diễn ra một màn phụ từ tử hiếu…

Chân Úc Thụy không đi lại được, hơn nữa vóc người lại nhỏ, tuy rằng bình thường hắn không quen để bọn nha hoàn gắp thức ăn, nhưng có đồ ăn không với đến, bọn nha hoàn thỉnh thoảng gắp một cái, làm Chỉ Hi đứng bên cạnh sững sờ, hình như mình chẳng cần làm gì, thức ăn đều do lão gia gắp rồi, hơn nữa còn có vẻ rất ôn hòa săn sóc.

Đường Kính muốn để Ngụy gia biết thân phận địa vị Úc Thụy, đương nhiên tận lực sắm vai từ phụ, nhưng bình thường y cũng chẳng thân cận với Úc Thụy lắm, không biết Úc Thụy thích ăn cái gì, thích ngọt hơn hay là mặn hơn, cho nên chỉ có thể tùy ý gắp thức ăn nhét vào trong bát hắn.

Úc Thụy đương nhiên sẽ không nói mình không thích ăn, mà giả vờ thích ăn cũng rất đơn giản, làm Chỉ Hi còn tưởng rằng thiếu gia thích món này, trong lòng yên lặng nhớ kỹ, về sau bảo tiểu trù phòng làm nhiều một chút.

Ăn cơm xong, Đường Kính sai bọn nha hoàn dâng trà, Triệu Hòa Khánh vẫn luôn miệng nói cười vui vẻ, Ngụy Thừa An hình như chán ghét y, không ở lâu, nói buổi chiều còn phải đến thư viện đọc sách, lúc này cũng nên trở về, nếu không sẽ muộn giờ.

Đường Kính sai người tiễn Ngụy Thừa An, từ thùy hoa môn đưa đến đại môn, lập tức có hạ nhận dắt ngựa của Ngụy gia Tiểu Tam gia đến, Ngụy Thừa An xoay người lên ngựa, bên người cũng chẳng mang theo tiểu tư, trở về một mình.

Triệu Hòa Khánh cũng ra khỏi Đường gia, vừa lúc thấy bóng dáng Ngụy Thừa An phóng ngựa đi, không khỏi quay đầu hỏi nô bộc bên cạnh: “Hôm nay quần áo Bổn vương có cái gì không ổn sao?”

Hạ nhân nơm nớp lo sợ lắc đầu.

Triệu Hòa Khánh lại hỏi: “Hay là Bổn vương lời nói việc làm quá mức ngả ngớn làm người ta không vui?”

Hạ nhân lại càng sợ hãi, đầu lắc như trống bỏi.

Lúc này Triệu Hòa Khánh mới phủi phủi y bào, vén vạt áo cúi người lên kiệu, vừa ngồi vào trong, vừa lầm bầm lầu bầu nói: “Bổn vương cũng thấy không có gì không ổn.”

Tân khách đều ra về, nhiệm vụ của Úc Thụy hôm nay cũng coi như hoàn thành, đang muốn cáo lui quay về Úc Hề viên, lại thấy Thành Thứ bước nhanh đến, đưa cho Đường Kính một đồ vật.

Thoạt nhìn hình như là bái thiếp.

Đường Kính nhìn thoáng qua, hóa ra Thừa tướng Liên Hách đến, người hầu dâng bái thiếp, nói ngày hôm qua trong người bận việc công không thể đến dự tiệc công bố chính danh thế chất, hiện giờ hạ triều muốn đến tặng lễ.

Đường Kính hỏi: “Hoàng Thượng tan triều rồi sao.”

Thành Thứ đáp: “Đã tan, nghe nói Liên đại nhân vừa hạ triều đã đợi ở phòng nghị sự một canh giờ, ngọ thiện cũng ăn ở trong cung, một lúc nữa sẽ tới.”

Đường Kính gật gật đầu, quay lại nói với Úc Thụy: “Ngươi ở lại đây một lúc nữa rồi hẵng trở về.”

Úc Thụy thở dài, ứng tiếng, thoạt nhìn cả ngày hôm nay đều phải diễn vai phụ từ tử hiếu với Đường Kính. Không phải Đường Kính hung thần ác sát gì, chẳng qua rất tốn sức, chuyện gì cũng phải cẩn thận từng li từng tí. Vừa rồi diễn cho Ngụy Thừa An xem, Ngụy Thừa An tâm tư đơn thuần thẳng thắn, nhìn cái gì tin cái nấy, nhưng Liên Hách thì không giống.

Tuy chỉ gặp mặt có một lần, nhưng có thể nhìn ra, Đường Kính đối với Liên Hách cũng có phần kiêng kị, đây không phải là một nhân vật dễ chọc.

Đang lúc nói chuyện, hạ nhân nghiêng ngả lảo đảo chạy vào: “Lão gia, Hoàng Thượng cùng Liên đại nhân tới.”

Điều này làm cho Úc Thụy hít một hơi, nhất thời ngây ngẩn cả người, quyền thế Đường Kính quả nhiên rất lớn, chỉ có cái chính danh của trưởng tử mà có thể kinh động cả đến Hoàng Thượng.

Đường Kính thì lại không kinh ngạc, phân phó Thành Thứ mở trung môn.

Lúc Triệu Lê cùng Liên Hách đến trước cửa đã thấy trung môn Đường gia mở rộng. Đường Kính đỡ lão phu nhân cùng hạ nhân cao thấp Đường gia đều ra nghênh đón, mọi người cúi người quỳ xuống, chỉ riêng Đường Úc Thụy không quỳ được, nổi bật trong đám người.

Trên mặt Triệu Lê mỉm cười khéo léo, quét mắt liếc mọi người quỳ gối trước mặt, có vẻ thực hưởng thụ thời khắc này, cho dù thanh danh Đường Kính có lớn đến mấy, cũng không thể đại bất kính đến mức nhìn thấy Hoàng Thượng mà không quỳ.

Triệu Lê nhìn đến Đường Úc Thụy, hắn không biết Úc Thụy, nhưng nghe Liên Hách miêu tả qua, thấy hắn ngồi xe lăn, vóc người thực đơn bạc, lại mi thanh mục tú ngoài ý muốn, cũng không giống hài tử nhà quê, ngược lại càng giống thiếu gia con nhà gia giáo.

Đường Úc Thụy bắt gặp ánh mắt Triệu Lê, nhu thuận cúi đầu xuống.

Lúc này Triệu Lê mặc thường phục, tuy rằng trước cửa Đường gia không có ai dám ngang qua xoi mói, nhưng dù sao cũng ở ngoài đường, trận thế quá lớn cũng không tốt, vì thế cười nói: “Không cần giữ lễ tiết, hôm nay trẫm đến chỉ muốn ngồi trong chốc lát, trò chuyện vài câu, mau đứng lên.”

Đường Kính mời Triệu Lê cùng Liên Hách vào phủ, Triệu Lê đi vào trong, ngang qua bên cạnh Úc Thụy, bỗng nhiên dừng bước, cười nói: “Đây là Đường gia tiểu thiếu gia sao, lớn lên thật phi phàm, chỉ cần nhìn là biết.”

Úc Thụy cúi thấp đầu, cung kính đáp: “Bệ hạ quá khen, thảo dân không dám nhận, thứ thảo dân không thể vấn an.”

Triệu Lê khoát tay: “Việc này không vấn đề gì, không cần khách khí với trẫm, tính ra tuổi ngươi cũng không khác Thái tử là mấy.”

Hắn vừa nói vừa dắt tay Úc Thụy, Nguyên Bật đi theo bên cạnh Hoàng Thượng nhanh chóng tiến lên đẩy xe lăn, Triệu Lê cùng đi vào bên trong với Úc Thụy.

Mọi người đến chính đường, thỉnh Triệu Lê ngồi lên chủ tọa, bọn nha hoàn cung kính dâng trà.

Triệu Lê để Úc Thụy ngồi bên cạnh mình, rồi mới nói: “Mọi người cũng không nên câu nệ, lão phu nhân đã lớn tuổi, mau ngồi xuống, những người khác cũng ngồi đi.”

Hoàng Thượng đã lên tiếng, mọi người tạ ơn sau đó lần lượt ngồi xuống.

Triệu Lê: “Hôm nay nghe Liên khanh nói muốn lại đây, trẫm nhất thời hứng khởi cũng theo đến, trong lúc vội vàng không chuẩn bị lễ vật gì, trên người trẫm cũng không có vật nào có thể lấy ra tặng, không biết làm sao cho phải.”

Đường Kính nhìn Triệu Lê, chỉ khách sáo một câu, cũng không trò chuyện, thái độ khiến người ta không tìm ra sơ hở, nhưng lại không hề hèn mọn, cũng không khúm na khúm núm giống Nguyên Bật.

Triệu Lê có thành kiến với Đường Kính, tuy rằng hắn không phải người lòng dạ hẹp hòi, nhưng thiên hạ đều là của hắn, bỗng nhiên nổi lên một tên thổ hoàng đế có thể nghiễm nhiên cùng ngồi cùng ăn với hắn, bảo hắn làm sao không phiền muộn.

Đôi khi Triệu Lê cũng nghĩ, Đường Kính cũng đã vứt bỏ quan trường đi theo kinh thương rồi, điều này thuyết minh y không có dã tâm, cũng biết tiến thoái, nhưng hắn vẫn không thể an ổn ngồi trên long ỷ, hơn nữa thái độ Đường Kính vẫn luôn không mặn không nhạt, cũng không thể hiện trung tâm ra ngoài, tự nhiên làm Triệu Lê nghi kỵ.

Nếu Đường Kính có thể lời nói việc làm bằng một nửa Nguyên Bật, Triệu Lê cũng chẳng muốn so đo làm gì, nhưng Đường Kính trời sinh chính là người như vậy, chẳng việc gì phải khúm núm. Nhưng không thể không nói, Đường Kính quả thật có loại bản lĩnh này.

Triệu Lê nói: “Nói đến Thái tử đọc sách ở thư viện cũng được vài năm, nhưng mấy thư đồng vẫn không làm trẫm hài lòng, không bằng để Úc Thụy tiến cung làm bạn đọc của Thái tử, tính tình Úc Thụy kiên định ổn trọng như vậy, trẫm cũng yên tâm.”

Lời này nói ra, Liên Hách kinh ngạc một chút, nhưng rất nhanh khôi phục bộ dáng thường ngày, cũng không nói gì.

Đường Kính đáp: “Nếu khuyển tử có thể tiến cung làm thư đồng thì chính là vinh quang lớn lao, thế nhưng mong Hoàng Thượng nghĩ lại, khuyển nhi vô đức vô năng, thân phận địa vị cũng không xứng đáng, sợ là sẽ thẹn với ưu ái của Hoàng Thượng.”

Triệu Lê cười nói: “Ai, ngươi không cần khách khí với trẫm, khách khí như vậy chẳng phải rất xa lạ sao. Nếu ngươi sợ Úc Thụy vào cung bị khi dễ, không phải còn có Kỳ phi ở đó sao, để Kỳ phi chăm sóc thì chẳng ai dám.”

Mặc dù Triệu Lê đang cười, nhưng ngữ khí không cho người khác bàn cãi, tuy trong lòng Úc Thụy không muốn đi, nhưng cũng chẳng thể nói cái gì, dù sao Hoàng Thượng đã quyết định như vậy, những người khác có nói thêm nữa cũng không ích gì.

Lúc này Liên Hách vẫn luôn không hé răng đột nhiên lên tiếng: “Hiện giờ thái tử tuổi còn quá nhỏ, Úc Thụy thân mình lại quá yếu, hơn nữa Úc Thụy cũng vừa mới về nhà, trong Đường gia ai cũng yêu quý luyến tiếc, sợ nếu tiến cung thì cả ngày sẽ không gặp được người. Không bằng trước cứ gác việc này lại, qua chút thời gian, Hoàng Thượng lại gọi Úc Thụy tiến cung làm thư đồng cũng không muộn.”

Triệu Lê thấy có người phản bác hắn, trộm trừng mắt liếc Liên Hách một cái, đảo mắt lại tươi cười, “Thế mà trẫm lại quên mất. Úc Thụy đáng yêu như vậy, đến trẫm nhìn còn thấy yêu thích. Liên khanh nói có đạo lý, vậy gác lại một thời gian, sau này nói tiếp.”

Đường Kính tạ ơn, nhưng ngữ khí vẫn giống như trước, làm Triệu Lê chỉ có thể tức giận trong lòng, không thể biểu lộ ra.

Đúng như Triệu Lê nói trước đó, hắn chỉ đến một lúc, không lưu lại lâu, uống một chén trà nhỏ, sau đó mang theo Liên Hách đi về.

Đường Kính đích thân đưa ra đại môn, Liên Hách vén màn cho Triệu Lê, Triệu Lê được Nguyên Bật đỡ cúi người ngồi vào bên trong kiệu, nói: “Không cần tiễn, đều trở về đi”

Mặc dù hắn nói như vậy, nhưng làm gì có ai dám thật sự làm như vậy, Nguyên Bật hô khởi kiệu, kiệu đi xa rồi mọi người Đường gia mới quay về trạch.

Triệu Lê ngồi trong kiệu nhắm mắt dưỡng thần, bỗng nhiên vén màn kiệu lên, Nguyên Bật lập tức cúi người lại gần: “Hoàng Thượng, ngài có gì phân phó.”

Nét mặt Triệu Lê lạnh nhạt, ngữ điệu cũng thản nhiên: “Gọi Liên Hách tới đây, trẫm có việc nói với hắn.”

“Bệ hạ…” Nguyên Bật quanh co: “Ngay bây giờ sao?”

Triệu Lê liếc hắn một cái, “Vậy ngươi nghĩ khi nào.”

Nguyên Bật nhanh chóng vâng dạ, cỗ kiệu của Liên Hách theo phía sau cách đó không xa, Nguyên Bật bước nhanh qua, vén mành, nói: “Hoàng Thượng mời Liên đại nhân tiến lên.”

Liên Hách cũng không thấy kinh ngạc, cười khẽ một tiếng, có vẻ là trong dự kiến, sai người dừng kiệu, bước xuống dưới, sau đó đi bộ theo cỗ kiệu phía trước.

Triệu Lê vẫn luôn vén rèm, nhìn thấy Liên Hách lại gần, cười một tiếng: “Làm Liên khanh phải vất vả rồi.”

Liên Hách cung kính trả lời: “Vì Thánh Thượng phân ưu, làm sao có thể vất vả.”

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Hoàng Tang tiểu thụ thế mà lại kéo tay Đường Tiểu Thụy o(*  ̄ ▽  ̄ *) ゞ

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.