Đường Kính là người tập võ, tổ tông cha chú của hắn đều là võ tướng, Đường Kính cũng có hai mươi năm trên sa trường, tuy rằng bây giờ chuyển sang kinh thương, nhưng Đường Kính vẫn không hoang phế võ công.
Úc Thụy ngủ bên cạnh y, là ngủ thật hay giả bộ ngủ y chỉ cần nghe cũng biết. Qua rất lâu, thấy hô hấp Úc Thụy dần dần chậm rãi, Đường Kính mới quay người sang, nằm đối mặt với Úc Thụy.
Bên ngoài mưa đã ngừng, có lẽ mới vừa rồi gió lớn, thổi tan mây đen, ánh trăng rất sáng xuyên qua cửa sổ, xung quanh cũng không đến mức tối đen như mực.
Đường Kính cứ như vậy nằm nghiêng nhìn Úc Thụy, một bàn tay Úc Thụy nắm hờ đặt trước ngực, tay kia thì đặt bên tai, khóe môi hơi cong, lồng ngực nhẹ nhàng phập phồng, xem ra ngủ rất sâu.
Đường Kính nhìn một lát, sau đó vươn người lại gần, lưng ngón trỏ từ má Úc Thụy trượt dần đến cằm, sau đó lại nhanh chóng buông tay, nằm thẳng ra, nhắm mắt lại. (cái đoạn “lưng ngón trỏ” ta nghĩ nó là cạnh ngón tay trỏ, mặt quay về ngón cái ấy. Vì đoạn này mà ta phải tra cả cấu tạo bàn tay mà vẫn không biết chỗ đó gọi là gì T^T. Nàng nào biết chỉ ta với. Còn vì sao không dùng đầu ngón tay mà phải dùng mặt trong theo ta là do anh tập võ đầu ngón tay bị chai, sợ là đau da mặt em =.,= vậy đó)
Sáng sớm hôm sau bởi vì phải khởi hành trở về, Úc Thụy dậy rất sớm, nhưng vừa mở mắt ra đã không thấy ai bên cạnh, không biết Đường Kính dậy lúc nào.
Thành Thứ ở ngoài cửa, thấy Úc Thụy tỉnh, hỏi: “Thiếu gia đã dậy rồi sao, hay là ngủ thêm chút nữa? Lão gia phân phó, nếu thiếu gia ngủ thêm một lát, có thể ăn điểm tâm trên xe ngựa.”
Úc Thụy mới vừa tỉnh ngủ còn có chút mê mang, lại ngả đầu xuống gối, cọ cọ, thật sự không muốn thức dậy, không phải bởi vì làm biếng, mà là không muốn ăn điểm tâm cùng mọi người.
Đường gia là đại gia tộc, quy củ thật nhiều, hơn nữa đừng nhìn thái phu nhân ngày thường hiền hòa với hắn, nuông chiều Ngụy Nguyên hoặc là tán thưởng một đào kép, kỳ thực đối với người trong nhà phi thường hà khắc, nếu một việc nhỏ mà cũng không làm tốt thì sẽ đánh mất mặt mũi Đường gia.
Úc Thụy không thích ở lâu với thái phu nhân, quá áp lực, cũng không phải do thái phu nhân không tốt. Úc Thụy có thể hiểu được tâm tư của bà, là Ngụy Nguyên cũng tốt, là Liễu Thường Thu cũng được, dù sao thì cũng không phải người Đường gia, là người ngoài thì không cần quá nghiêm khắc, nếu hắn không phải trưởng tử, mà là hài tử bình thường, chắc lão thái thái cũng sẽ hiền lành với hắn.
Thế nhưng tất cả chỉ là nếu.
Tuy rằng nương của thân thể Úc Thụy hiện tại không có địa vị gì, nhưng Đường Kính vẫn đem hắn về nhà, mở yến tiệc công bố chính danh cho hắn, để nương đã qua đời của thân thể này trở thành chính thất, như vậy Úc Thụy chính là trưởng tử, trưởng tử của Đường gia.
Úc Thụy ghé trên gối đầu: “Ta sẽ không đi qua, lát nữa ăn trên xe ngựa.”
“Vâng, thiếu gia.”
Thành Thứ cung kính gật gật đầu.
Úc Thụy chợt hỏi: “Người ngày hôm qua ta mang về thế nào rồi.”
“Bẩm thiếu gia, đêm qua tắm rửa xong liền an bài chỗ ở cho hắn, chờ thiếu gia phân phó.”
“Bên cạnh ta đã có nha đầu, lại không có mấy tiểu tư, để hắn ở lại đi.”
“Vâng.”
Thành Thứ trả lời: “Lão gia đã phân phó, chỉ cần thiếu gia vui vẻ, vậy cứ theo ý ngài. Nếu đã vậy thì để hắn viết lại lý lịch, làm thẻ bài, đưa về nhà, đến Úc Hề viên làm tiểu tư của thiếu gia.”
Úc Thụy gật gật đầu nói: “Vậy làm phiền quản gia.”
Thành Thứ cúi đầu nói không dám nhận.
Đường Kính đi dùng điểm tâm với lão thái thái, thái phu nhân đương nhiên sẽ hỏi Úc Thụy vì sao không đến. Đường Kính liền nói đêm qua mưa lớn, Úc Thụy bị nhiễm phong hàn, đến đây lại sợ truyền bệnh cho thái phu nhân.
Tuy bình thường Đường Kính không đưa đẩy nịnh nọt, nhưng điều đó cũng không có nghĩa là lòng dạ y đơn giản. Nếu nhắc tới thủ đoạn, chỉ sợ Đường Kính nhận thứ hai, không ai dám nhận thứ nhất. Dù sao một người lăn lộn trong triều đình nhiều năm như vậy, lại từ bỏ sự nghiệp khi đang trên đỉnh vinh quang chuyển sang thương giới, nhưng không hề có chuyện không thể gượng dậy, ngược lại tạo nên địa vị như hiện giờ, bấy nhiêu đó đủ để chứng minh thủ đoạn của Đường Kính rồi.
Lão thái thái mặc dù khôn khéo, nhưng nếu Đường Kính đã muốn bao che, đó cũng không phải việc khó.
Ăn sáng xong, mọi người nhanh chóng thu dọn chuẩn bị khởi hành.
Đường Kính trở về phòng, Úc Thụy ngủ trên giường chưa biết y vào phòng. Hắn chỉ định nhắm mắt dưỡng thần, không ngờ Thành Thứ đứng bên cạnh im hơi lặng tiếng, làm hắn mơ màng cũng không biết có người đến gần.
Đường Kính tiến vào, Thành Thứ liền cung kính lui ra ngoài.
Tuy Úc Thụy đang ngủ, nhưng không được sâu, tiếng Thành Thứ đóng cửa đi ra ngoài không lớn lại làm Úc Thụy tỉnh hẳn, mở mắt ra thì nhìn thấy Đường Kính.
Đường Kính nói: “Tỉnh rồi thì dậy đi, sắp trở về, nếu mệt mỏi thì lên xe lại ngủ tiếp”
Úc Thụy nhanh chóng gật đầu, Đường Kính tới gần, ôm hắn ra khỏi chăn.
Úc Thụy ngồi trong ngực Đường Kính. Đường Kính chưa bao giờ hầu hạ người khác, cho nên động tác tương đối vụng về. Đường Kính mặc quần áo cho hắn, trăn trở nửa ngày mới miễn cưỡng xong.
Úc Thụy cũng không thể phàn nàn cái gì. Mưa tạnh, ánh nắng càng chói chang, thời tiết tuyệt đối không phải là mát mẻ, lại còn bị gây sức ép đến mức trên trán hắn cũng lấm tấm mồ hôi.
Xe lăn bị ướt còn chưa đem phơi, hơn nữa trong chùa cũng không có xe lăn, Úc Thụy bị Đường Kính ôm ra cửa chùa, lại ôm thẳng lên xe ngựa.
Thái phu nhân nhìn Úc Thụy để đầu tại hõm vai Đường Kính, cũng không nhìn thấy mặt mũi, chỉ nghĩ hắn thật sự bị nhiễm phong hàn, trong người khó chịu.
Lúc ở trên xe ngựa, Úc Thụy lại chợp mắt trong chốc lát, nếu không ngủ cũng không biết tán gẫu cái gì với Đường Kính.
Úc Thụy ngủ, dường như cảm thấy có người sờ đầu vuốt tóc mình, giống như dỗ dành trẻ con đi ngủ, từng chút từng chút. Trên xe ngựa ngoài mình ra chỉ còn lại có Đường Kính, nghĩ như vậy sau lưng Úc Thụy có chút căng thẳng, qua một lát, sống lưng thẳng băng đến tê mỏi, đành phải từ từ thả lỏng.
Úc Thụy cũng không biết Đường Kính làm vậy là có ý gì. Nếu ở trong gia đình bình thường, có lẽ là muốn làm một phụ thân tốt, nhưng y là Đường Kính. Trong Đường gia tất cả mọi người không đơn thuần chỉ có quan hệ huyết thống, còn có tiền tài danh lợi vây quanh.
Thế nhưng động tác này cứ như vậy duy trì một lúc lâu, ngược lại khiến Úc Thụy cảm thấy có chút thoải mái…
Triệu Hòa Khánh nhìn vẻ mặt Ngụy Thừa An giận dữ trừng y, không khỏi nở nụ cười: “Ta làm chuyện gì để Tiểu Tam gia cảm thấy quá phận?”
Khuôn mặt Ngụy Thừa An bị y nhéo vẫn còn hồng, nhưng nói ra lời này lại cảm thấy rất dọa người, không còn cách nào khác ngoài trừng đối phương.
Triệu Hòa Khánh cũng không tự thấy đuối lý, thực thản nhiên nhìn lại hắn, sau đó bỗng nhiên chuyển đề tài, xoay xoay cung tên trong tay, nói: “Bổn vương nghe nói Tiểu Tam gia từ nhỏ tinh thông cưỡi ngựa bắn cung, đấu mồm không bằng đấu sức, hôm nay chúng ta thi thố một phen?”
Ngụy Thừa An cau mày, vẻ mặt nghiêm túc hỏi: “Thi như thế nào?”
Triệu Hòa Khánh ngẩng mặt lên nhìn tán lá cây, cười nói: “Bắn một mũi tên, xem ai làm lá cây rụng xuống nhiều hơn.”
“Cái này sao có thể tính là thi đấu ?”
Triệu Hòa Khánh đáp: “Ngươi đừng xem thường, bổn vương nói cho mà biết, kỹ xảo nhỏ đó ngươi không thể mạnh bằng ta.”
Ngụy Thừa An cười lạnh một tiếng.
Triệu Hòa Khánh lại nói tiếp: “Phải cá cược cái gì đó mới thú vị.”
Ngụy Thừa An xem thường: “Tùy ngươi.”
“Thật sảng khoái a, chẳng trách Ngụy gia Tiểu Tam gia được nhiều người ngưỡng mộ như vậy.”
Triệu Hòa Khánh cười nói: “Như vậy đi, ngươi thua, phải tự tặng mình cho ta.”
Ngụy Thừa An mấp máy miệng: “Vương gia đang đùa giỡn ta.”
Triệu Hòa Khánh nói: “Nào có, Tiểu Tam gia nghĩ đi nơi nào, ý bổn vương là, ngươi thua thì bái ta làm thầy.”
Ngụy Thừa An nhìn y cợt nhả, một hơi đáp ứng, chẳng qua cả người nhanh chóng ngây ngốc.
Mới vừa rồi hắn ngồi ở dưới tàng cây, Triệu Hòa Khánh cưỡi ngựa từ đằng xa lại gần, một mũi tên kia chỉ là bắn trái cây mà thôi. Hiện giờ Triệu Hòa Khánh nghe hắn đáp ứng, cao giọng hô “Tốt!”, sau đó quay người lại, lắp tên, chỉ nghe “Tranh ——” một tiếng, mũi tên Triệu Hòa Khánh bắn ra không nhắm vào giữa chạc cây, trong nháy mắt lại từ lá giữa tán cây bay ra, cắm chặt vào thân cây. (chạc cây: chỗ cây rẽ làm nhiều nhánh)
Triệu Hòa Khánh nhướng mày, nói: “Làm phiền Tiểu Tam gia đếm đếm hộ.”
Ngụy Thừa An đi qua, vươn tay nhổ mũi tên dài, lại không nghĩ tới cắm sâu như vậy, mãi mà không nhổ ra được.
Chờ đến khi Ngụy Thừa An nhổ xuống, nhất thời sửng sốt.
Triệu Hòa Khánh lắc lư giục ngựa lại gần, chuyển cung tên đưa ra trước. Ngụy Thừa An lại không cầm, chỉ nhìn y một cái, nói: “Không cần so nữa, ta không bằng ngươi.”
Triệu Hòa Khánh đầu tiên là sững sờ, sau đó cười rộ lên, “Thật làm cho bổn vương ngoài ý muốn, Tiểu Tam gia lại sảng khoái như vậy.”
“Tài nghệ không bằng người, còn muốn khóc lóc om sòm bêu xấu, nghĩ ta là người không chịu thua sao.”
Ngụy Thừa An nói xong, bật người quỳ xuống hành lễ bái sư với Triệu Hòa Khánh.
Triệu Hòa Khánh nói: “Ta thích người sảng khoái, không ngờ Tiểu Tam gia lại hợp ý bổn vương đến thế.”
Ngụy Thừa An lại nghĩ đối phương đang chế nhạo mình, cố gắng nhẫn nại không cãi.
Không nghĩ đến Triệu Hòa Khánh đột nhiên thu liễm ý cười, nghiêm mặt hỏi: “Có phải ngươi nghĩ hiện giờ thiên hạ thái bình, không thể ra trận giết địch trổ hùng tài đại lược, có khát vọng lại sinh không gặp thời không?”
Ngụy Thừa An hiển nhiên không theo kịp ý nghĩ của Triệu Hòa Khánh, giật mình thất thần nhìn y.
Triệu Hòa Khánh cũng không cần hắn trả lời, lại hỏi: “Ngươi đã giết người chưa?”
Ngụy Thừa An nhíu nhíu mày, lắc lắc đầu.
Triệu Hòa Khánh lại hỏi: “Ngươi gặp qua thi thể chưa?”
Mày Ngụy Thừa An càng nhăn tít lại, không biết đối phương có ý gì, vẫn lắc lắc đầu.
Triệu Hòa Khánh tiếp tục hỏi: “Ngươi đã gặp cảnh huynh đệ cùng sóng vai giết địch với ngươi, chết ở bên chân ngươi không?”
Ngụy Thừa An sửng sốt, lần nữa lắc đầu, trong lòng lại giống như chảy qua dòng nước ấm, loại cảm giác này cũng không biết là ngũ tạng lục phủ đang cháy, hay là tâm huyết đang sôi sục.
Triệu Hòa Khánh cười khẽ một tiếng, tựa hồ lâm vào hồi ức, “Rõ ràng là cùng mặc chung quần áo, rõ ràng là mọi người cầm binh khí cùng tiến lên đánh trận, lại không thể cùng trở về… Nếu ngươi chưa từng giết người, không ở trong những đoạn thân thể còn sót lại nhặt lên thi thể huynh đệ, làm sao hiểu được hai chữ ‘Sa trường’.”
Triệu Hòa Khánh nói xong, vỗ vỗ bả vai Ngụy Thừa An, “Sinh không gặp thời cũng là phúc khí tu luyện mấy đời.”
Ngụy Thừa An lại đột nhiên hỏi: “Vương gia sợ sao?”
Triệu Hòa Khánh không nghĩ hắn sẽ hỏi như vậy, cười nói: “Ta quả thật sợ hãi…” Y nói xong vỗ vỗ chân mình, “Ta mất một chân trên sa trường, đi theo các huynh đệ của ta thí mạng, vì thiên hạ xã tắc này. Hiện giờ ta không thể đánh giặc, cũng không cần đánh giặc, lui về triều đình, mỗi ngày a dua dối trá. Nếu nói đáng sợ, làm sao có thể so sánh với sa trường, ta đúng là rất sợ, nhưng chưa từng lùi bước, đời này của ta đều vì tận trung.”
“Mà ngươi.” Triệu Hòa Khánh khoát tay lên vai Ngụy Thừa An, bóp chặt. Ngụy Thừa An nhất thời cảm thấy xương bả vai đau xót, một chút sức lực cũng không có, “Tiểu Tam gia muốn nói cái gì khát vọng, nếu so với ta, nói một câu không cần khiêm tốn, không thể so sánh nổi. Đầu tiên là chuyện công bằng trong nhà ngươi, lại đến chuyện gặp ta nhiều lần trong triều đình, cả ngày trốn ở trong thư viện tác oai tác quái, thật sự thấy uy phong sao?”
“Ngươi…”
Ngụy Thừa An lần đầu tiên nghe người khác nói mình như vậy, cho dù Úc Thụy nói mình, vẫn là nói chuyện uyển chuyển, mà Triệu Hòa Khánh không như thế, y giống như đang châm biếm, đâm thẳng vào tim Ngụy Thừa An, làm hắn không thể thốt lên lời.
Triệu Hòa Khánh lại đổi nét mặt cợt nhả, thừa dịp Ngụy Thừa An nghẹn lời không phòng bị, nắm khuôn mặt của hắn nhéo nhéo nhéo, sau đó hai chân kẹp một cái, nhanh chóng giục ngựa đi xa.
Chờ Ngụy Thừa An kịp phản ứng, chỉ còn thấy bóng dáng Triệu Hòa Khánh cưỡi ngựa, tay cầm cung giơ lên, tựa hồ đang tạm biệt Ngụy Thừa An, cười vang: “Đồ đệ ngoan, hôm nay vi sư về trước, nếu ngươi muốn thương xuân bi thu, thừa dịp hôm nay làm một lần cho xong đi.”
Ngụy Thừa An tức giận đấm mạnh vào thân cây vô tội bên cạnh, chẳng qua không thể không nói, mấy lời này của Triệu Hòa Khánh, đúng là một bài thuốc hay.
Đoàn người Đường Kính về tới nhà, mặc dù dọc đường ngồi xe ngựa nhưng lão phu nhân vẫn mệt mỏi, Ngụy Nguyên nghe nói lão phu nhân đã trở lại, nhanh chóng từ Ngụy gia chạy tới nịnh bợ.
Mọi người đều về biệt viện nghỉ ngơi.
Tiểu khất cái Úc Thụy mang về lần trước, sau khi bị người ta ấn đầu rửa mặt, lộ ra dáng vẻ ban đầu, tuổi cũng không lớn, nhưng vô cùng ương bướng, cũng không chịu viết lý lịch. Đường gia yêu cầu đối với hạ nhân rất nghiêm khắc, xuất thân đều phải trong sạch, mỗi người trước khi vào trạch đều phải viết rõ lý lịch, có giấy chứng thân mới có thể đến làm việc, trong nhà lớn như vậy, nếu không có giấy chứng thân, có người trà trộn vào cũng không biết được.
Chẳng qua Thành Thứ xuất thân từ quân doanh, nếu mỗi việc này cũng không làm xong chẳng phải sẽ uổng công đi theo Đường Kính nhiều năm như vậy.
Cuối cùng tiểu khất cái vẫn phải cầm giấy chứng thân đi Úc Hề viên, Thành Thứ thỉnh thiếu gia đặt tên mới cho hắn.
Úc Thụy hỏi: “Ngươi tên gì?”
Tiểu khất cái không hé miệng, Úc Thụy nâng tay lên, Chỉ Hi liền bưng chung trà đưa đến, hắn nhấc nắp chung, thổi lá trà, nhấp một ngụm, cười cười như không có việc gì: “Được rồi, ta vẫn luôn cảm thấy thân thể tóc da (nguyên văn là: thân thể phát phu) cùng tính danh đều là cha mẹ ban cho nên mới không sửa cho ngươi, nhưng nếu ngươi không muốn nói, ta đặt cho ngươi cũng được.”
Lúc này tiểu khất cái mới trừng Úc Thụy, mở miệng gằn từng chữ: “Thời Việt.”
Thành Thứ bảo hắn viết ra đưa cho Úc Thụy, Úc Thụy nhìn xong, nói: “Lấy cái này đi, không cần thay đổi.”
Đúng lúc này Kiều Tương bước vào thỉnh an: “Thiếu gia, có khách đến, lão gia thỉnh ngài ra ngoài gặp mặt.”
“Ai tới vậy?”
Kiều Tương trả lời: “Là Liên Hách Liên đại nhân.”
Đoàn người Đường Kính vừa mới về đến nơi, Liên Hách đã đuổi tới, cũng không biết là vì chuyện gì.
Úc Thụy nói: “Chờ ta thay đổi xiêm y.”
Kiều Tương liền phân phó người hầu hạ Úc Thụy thay quần áo. Úc Thụy nhân lúc Kiều Tương chỉnh lý xiêm y cho mình hỏi: “Ngươi có biết vì sao Liên đại nhân tới không?”
Kiều Tương đáp: “Nô tỳ không biết, chuyện của Thừa tướng đại nhân cũng không dám đoán, nhưng nô tỳ nhìn thấy trong tay tôi tớ của Liên đại nhân có cầm cuộn tranh.”
Úc Thụy nhất thời hiểu được ý của Kiều Tương, trong lòng máy động, rốt cục cũng biết vì sao Đường Kính bảo hắn ra ngoài gặp mặt, chứ không phải ra ngoài ôn chuyện.
Liên Hách sai người cầm cuộn tranh, chẳng phải là tranh chữ, mà là tranh vẽ các giai lệ danh gia…