Trọng Sinh Chi Độc Sủng Hoàng Hậu

Chương 48: Sao phải dày vò người khác như vậy



Ám Lạc nhìn ra Mặc Khanh Vân muốn hỏi chuyện gì, trong lòng yên lặng thở dài, cũng vì những điều này mà phiền lòng.

"Tôi tìm một cô gái, vốn là người của Lưu Li Các, cô ấy và các chủ có chút mâu thuẫn nên tức giận rời khỏi Lưu Li Các, có thuộc hạ từng gặp cô ấy ở Nhược thành nên đến mời người trở về".

Mặc Khanh Vân nghe vậy thì kinh ngạc, nghĩ đến người này hẳn là rất quan trọng, nếu không thì cũng không thể cãi nhau với các chủ, còn cần Ám Lạc tự thân ra ngoài tìm. Theo như lời Phong Hàn nói, thì Lưu Li Các các chủ tên là Lương Trần, Ám Lạc cũng hẳn là có địa vị không thấp trong Lưu Li Các, người có liên quan đến hai người cũng không thể nào có địa vị thấp được.

"Cô ấy là con gái của một vị lão đường chủ. Ông ta là bạn tốt của lão các chủ, cùng nhau lập nên Lưu Li Các. Cho nên cô ấy xem như cùng các chủ lớn lên".


"Hoá ra là như vậy, vậy lần này có tin tức gì sao?"

Ám Lạc gật đầu: "Đúng là có tin, cô ấy vẫn chưa rời khỏi Nhược thành, có khả năng là không muốn trở về".

Trong lòng Mặc Khanh Vân chợt có suy nghĩ, có phải là cô gái này muốn đích thân Lương Trần đi tìm mình không. Dù là nghĩ thế nhưng nhìn bộ dáng Ám Lạc nhíu mày, y cũng không tiện hỏi thêm chuyện gì.

"Vậy nếu cần giúp đỡ chuyện gì thì cứ nói nhé".

Mặc Khanh Vân nghĩ nếu bọn họ đã tìm được người, chỉ là người này không muốn trở về thì bọn họ thật sự cũng không giúp được gì, nhưng mà những lời này cũng phải nói.

Ám Lạc cười gật đầu: "Khanh Vân, cám ơn cậu".

Mặc Khanh Vân cũng cười cười với Ám Lạc, y và Ám Lạc cũng không tiếp xúc với nhau nhiều, chỉ cảm thấy hắn rất dễ ở chung.

"Được. Vì lời cảm ơn này của anh, nếu có việc thì đừng ngại mở miệng".


Ám Lạc ngẩn người, hắn thật sự rất hâm mộ tính tình của Mặc Khanh Vân, giống như chuyện gì cũng có thể nói ra, có chút khác với hắn.

Mặc Khanh Vân yên tâm rời khỏi viện phía Nam, đến lúc Phong Hàn trở về thì kể lại chuyện này cho hắn. Phong Hàn cũng không ngờ là vì nguyên nhân này.

"Nếu vậy thì em cũng không cần lo lắng nữa. Đã nói như thế thì bọn họ nếu cần gì sẽ nói, nhưng mà chắc cũng không cần đầu, dù sao đây cũng là chuyện trong các của bọn họ".

Mặc Khanh Vân gật đầu, y cũng cảm thấy chắc là không thể giúp được chuyện gì. Như thế vẫn luôn cảm thấy bọn họ đang thiếu Lưu Li Các một ân tình, chỉ hy vọng giúp bọn họ một chút chuyện. Cho dù lúc trước Phong Hàn cứu mạng Ám Lạc, cũng không thể luôn dùng lý do này để phiền toái Lưu Li Các.

Tuy Phong Hàn nói Mặc Khanh Vân không cần lo lắng, nhưng Mặc Khanh Vân vẫn chú ý đến động tĩnh ở viện phía Nam, Ám Lạc vẫn mỗi ngày đi sớm về khuya, có khi Mặc Khanh Vân thấy hắn rất mệt mỏi, nhưng ngày này cũng như vậy.


Mặc Khanh Vân cũng không thể nói thêm gì, chỉ có thể lo lắng nhìn, trong lòng có chút trách cứ cô gái kia. Nếu không muốn trở về thì nói một tiếng, việc gì phải dày vò người khác như vậy, y nhìn cũng mệt mỏi dùm.

............

Trong An Sương viện, Thôi Phàm Mộng ngồi trong phòng giận dỗi.

Nha hoàn đang cúi đầu hầu hạ hận không thể thu nhỏ mình lại, để tiểu thư không thấy cô ta, khỏi phải chọc giận tiểu thư.

Thôi Phàm Mộng đương nhiên là tức giận vì Mặc Khanh Vân, trong lòng nghĩ mấy ngày nay người ở nhà gửi thư đều dò hỏi xem cô ả có thai hay chưa. Chỉ có cô biết, Phong Hàn còn chưa từng chạm qua mình, thậm chí còn chưa từng đặt chân vào An Sương viện nửa bước.

Mà hết thảy chuyện này, cô ả chỉ có thể đổ lên Mặc Khanh Vân. Nếu không có người đàn ông kia, vương gia sao có thể không để ý tới cô ta, mỗi ngày tin tức cô ta nhận được đều là vương gia đưa vương phi đi đâu, mà cô chỉ có thể ở lì trong cái nhà này, chẳng lẽ lúc trước đã lựa chọn sai rồi sao.
Không, cô ta không thể ngồi chờ chết. "Châu nhi, chuẩn bị bút mực".

Nha hoàn nghe được liền nhanh chóng chạy đi lấy bút mực, Thôi Phàm Mộng cắn răng đem chuyện mấy ngày nay không được yêu thương nói với mẹ mình. Càng nói quá lên chuyện vương gia bị Mặc Khanh Vân mê hoặc nên không đến An Sương viện, cô cảm thấy ba mình cần phải tạo áp lực với Phong Hàn. Tuy rằng ba của cô không có năng lực lớn như vậy, nhưng ông luôn có cách.

Lương Nhuế Lan nhận được thư của con gái thì rất khiếp sợi. Trước đến nay bà không nghĩ đến con gái ở trong vương phủ gian nan như vậy, bà đúng là xem thường người đàn ông kia, vậy mà có thể giành lấy trái tim của Sở Vương!

Bên này Lương Nhuế Lan và chồng là Thôi thị lang bàn bạc với nhau, Thôi thị lang cũng không ngờ Phong Hàn lại làm như vậy. "Lão gia, ông cần phải nghĩ biện pháp, có cần lần sau lúc hạ triệu gặp Sở Vương nói một câu hay không".
Thôi Bác Hậu cau mày suy nghĩ một lúc, bây giờ hình như chỉ có cách này, nếu đột nhiên cho nhờ người hỗ trợ tạo áp lực với Phong Hàn, chọc giận Phong Hàn cũng không có gì tốt.

"Được rồi, ngày mai tôi sẽ thử thăm dò Sở Vương xem sao".

Lương Nhuế Lan thấy Thôi Bác Hậu đồng ý cũng tạm yên tâm, bà bây giờ chỉ hy vọng Sở Vương nhanh chóng sủng hạnh con gái bà, cho dù không có tình cảm thì ít nhất có vài đứa nhỏ cũng là một loại bảo đảm.

Ngày thứ hai hạ triều, Thôi Bác Hậu cũng theo tính toán ngăn cản Phong Hàn lại.

Phong Hàn nhìn thấy Thôi Bác Hậu đã biết người này muốn nói chuyện gì: "Thôi thị lang có việc gì sao?"

Thôi Bác Hậu vốn tin tưởng tràn đầy, nhưng khi đứng trước mặt Phong Hàn cũng có chút e sợ, giống như trên người Phong Hàn luôn có một loại khí chất sát phạt, có thể là sự uy nghiêm tạo nên từ chiến trường.
Thôi Bác Hậu tuy rằng có áp lực cũng cần phải bình tĩnh lại, mở miệng: "Vương gia, hạ quan muốn hỏi xem tiểu nữ ở vương phủ sống có tốt hay không. Haiz, cũng vì mẹ của nó thật sự rất nhớ nó".

"Vương phủ sẽ không bạc đãi Thôi tiểu thư, Thôi thị lang lo lắng cái gì".

Thôi Bác Hậu nhíu mày, ý của ông không phải như vậy. "Vậy, không biết vương gia có đồng ý để mẹ nó đến thăm nó không. Xin vương gia thông cảm một mảnh nhớ nhung con cái của người làm mẹ".

Phong Hàn gật đầu với Thôi Bác Hậu: "Có thể, nếu muốn gặp có thể đưa bái thiếp đến vương phủ, lúc đó sẽ cho người đưa nàng về".

Thôi Bác Hậu không nghĩ Phong Hàn có thể đồng ý, còn là không ngờ lại đồng ý dễ dàng như thế. Xem ra Thôi Phàm Mộng ở vương phủ đúng là không tệ, chỉ là không được sủng ái mà thôi. Nhưng đây mới chính là điều quan trọng nhất.
# Hết chương 48


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.