Trọng Sinh Chi Dung Thiếu

Chương 37: Quy tắc trò chơi



Sau khi lang thang tìm kiếm mục tiêu mù quáng, Dung Phi cuối cùng cũng nhìn thấy Tô Trăn ở bên cạnh xe kẹo bông gòn, cậu bước hai ba bước đi về về phía trước, đang định nắm lấy cánh tay của Tô Trăn thì đối phương lại ấn tay cậu xuống rồi quay đi.

Tại sao lại như thế này… Dung Phi hít một hơi, đám đông chậm rãi một lần nữa bao phủ bóng dáng của Tô Trăn.

Hãy bình tĩnh, Dung Phi. Tô Trăn đã cùng mày đi rất nhiều nơi, không chỉ là để mua vui!

Ở trong mắt Tô Trăn, mình phải làm như thế nào mới mê hoặc được anh ấy? Đừng lo lắng về những phán xét của người khác, họ không hiểu về mày đâu, Dung Phi! Đừng cố tình làm ra vẻ giả tạo, vì điều đó sẽ chỉ làm tăng thêm sự phản cảm của Tô Trăn mà thôi.

Nếu đã như vậy, hãy cho Tô Trăn xem con người thật của Dung Phi, người mà cậu luôn muốn Tô Trăn biết tới! Một Dung Phi khác đang ẩn sâu trong tâm trí mà chưa từng bị người khác chú ý!

Dung Phi nhìn thấy bóng mình trên hộp thiếc của xe kẹo bông gòn.

Bộ quần áo này là do Tô Trăn chọn cho cậu, làm sao thu hút được sự chú ý của Tô Trăn trong lúc ầm ĩ như vậy? Cậu chỉ là một người bình thường và không thể khoác lên mình bộ trang phục pháo hoa so với toàn bộ Disneyland còn muốn lộng lẫy hơn. Điều có thể tạo ra ấn tượng thị giác mãnh liệt nhất chính là sự tương phản!

Nhìn lên bầu trời đêm, bởi vì ánh đèn Disneyland quá chói lóa nên ánh sao thuần khiết và đẹp đẽ bị che khuất.

Dung Phi đột nhiên có khát vọng mãnh liệt thể hiện bản thân, nhưng bây giờ Tô Trăn đang ở đâu?

Đi ngang qua tàu lượn siêu tốc, đi ngang qua chiếc cốc xoay và tìm kiếm tất cả những nơi mà cậu và Tô Trăn đã đến vào hôm nay, ngoại trừ đám đông náo nhiệt, cậu không thể tìm thấy anh ấy.

Dung Phi buồn rầu ấn trán mình. Cậu đột nhiên cảm thấy bản thân mình cùng Tô Chấn đang chơi trò trốn tìm.

Khi đi bộ, đi tới vòng xoay ngựa gỗ quay tròn đang hạ xuống. Những ánh đèn đầy màu sắc trang trí vòng quay ngựa gỗ giống như một chiếc hộp nhạc khổng lồ. Lũ trẻ cười đùa lắc lư lên xuống theo con ngựa gỗ quay tròn, vẫy tay chào bố mẹ đang đứng nhìn với nụ cười thỏa mãn.

Tô Trăn đứng ở nơi đó, hai tay đút trong túi, hơi ngẩng đầu, trên môi nở nụ cười, như vậy thật hoàn hảo.

Hít một hơi, Dung Phi cố nhịn xuống không gọi tên anh ấy. Cậu biết rằng nếu cậu phát ra âm thanh hoặc đưa tay chạm vào Tô Trăn, anh ấy nhất định sẽ rời đi ngay lập tức. Đây là quy tắc trò chơi của Tô Trăn.

Hãy để anh ấy chú ý đến chính mình, Dung Phi. Mày có thể!

Nhắm mắt lại, Dung Phi tưởng tượng bản thân đang bước đi và vẻ mặt của chính mình. Buổi trình diễn catwalk của Tô Trăn tại Tuần lễ thời trang Paris hiện ra trước mắt cậu, Dung Phi vẫn còn nhớ rõ cái cảm giác khoảng cách trống trải ấy.

Bây giờ hãy để em đưa anh đến gần em hơn.

Em vẫn luôn ở đây nhìn bóng lưng của anh, ngu ngốc muốn được anh nhận ra.

Em muốn anh nhìn thấy em trong cơ thể của Dung Thiếu!

Dung Phi chậm rãi đi dọc theo ánh đèn đường bước tới.

Sự nhốn nháo, rộn ràng của du khách, đứa trẻ con kéo cha mẹ đi ngang qua bên người cậu. Những ánh đèn đầy biến ảo và thế giới đang thay đổi trong nháy mắt.

Tốc độ bước đi của Dung Phi không hề thay đổi, cậu bước từng bước một đi về phía Tô Trăn, trên môi là một đường cong thờ ơ lạnh lùng, ánh mắt nhẹ nhàng rơi xuống trên vai của Tô Trăn.

Như được ai đó vuốt ve, Tô Trăn vô thức nhìn sang bên cạnh, nhìn thấy Dung Phi đang đi từ ánh đèn trong bóng tối bước tới.

Cậu ấy có chút phóng khoáng và thoải mái, pha chút điềm tĩnh bên trong phong cách hip-hop của riêng mình. Đêm hội Disneyland bị chinh phục bởi ánh đèn rực rỡ và các buổi biểu diễn, đằng sau bước chân của Dung Phi dường như chỉ còn lại tia sáng tĩnh lặng của màn đêm, cuối cùng cũng buông xuống.

Tô Trăn trước sau vẫn luôn duy trì tư thế ghé mắt, giống như một người quan sát lâu năm.

Cho đến khi Dung Phi bước tới trước mặt anh hỏi: “Lần này anh không quay người rời đi sao?”

Lông mày Tô Trăn hơi nhíu lại, “Tại sao?”

Dung Phi cười, nói: “Vậy anh có hay không một chút bị em làm mê hoặc?”

Lông mày Tô Trăn thả lỏng, nhưng trên môi lại nở nụ cười bất đắc dĩ, mang ý cười “Anh thật sự muốn có được em.”

Dung Phi bỗng nhiên cắn môi dưới, cười lớn một tiếng, tựa như ảo mộng bị phá vỡ trong nháy mắt, “Cám ơn anh đã cho em mặt mũi! Nếu anh không quay đầu lại, em thật sự không biết tìm anh ở đâu!”

Tô Trăn cũng cúi đầu cười nói: “Anh vẫn luôn chờ đợi em tìm được anh.”

“Em đã vượt qua bài kiểm tra chưa?”

Tô Trăn  gật đầu: “Em đã hiểu được cách thu hút ánh nhìn của người khác. Đây là loại cảm giác chỉ có chính em mới có thể lĩnh ngộ được. Anh cùng An Khải Văn đều không dạy em được.”

“Thì ra là vậy. Em vẫn đang thắc mắc tại sao An Khải Văn lại không huấn luyện gì nhiều cho em!”

“Cậu ta không dám dạy em mô hình huấn luyện người mẫu chính thống. Bởi vì thứ Perini cần không phải là một cái giá treo quần áo.” Tô Trăn thở ra một hơi và nhìn đồng hồ, “Đã mười một giờ rồi, anh phải đưa em về biệt thự An Khải Văn đang ở đó.”

“Tên kia chắc hẳn là đã đi ngủ rồi. Kỳ thực, anh ta muốn huấn luyện em như thế nào mà không đụng tới đầu óc,”

“Không ai có biện pháp để huấn luyện em, bởi vì thứ Perini muốn giữ lại là tất cả những điểm đặc biệt chỉ thuộc về riêng em, Dung Phi. Nhưng điều khiển sàn diễn là chuyên môn của An Khải Văn. Em phải quan sát cẩn thận từng động tác của cậu ta trên sân khấu. Trên sân khấu chữ T, khi phối hợp với An Khải Văn, em cần phải tự tin như cậu ta, hoặc thậm chí còn tự tin hơn khi so với cậu ta ”.

Ở của vào Disneyland, Thẩm Ngạn đã đợi sẵn ở đó.

Anh ta thò đầu ra ngoài cửa kính ô tô vẫy tay: “Này, buổi hẹn hò của các cậu cuối cùng cũng kết thúc rồi à?”

Xe phóng đi được một quãng đường, bỏ lại thế giới ồn ào phía sau, thành phố vẫn náo nhiệt như cũ. Ánh đèn đường lần lượt lướt qua khuôn mặt của Tô Trăn.

“Em khát nước sao? Em có muốn uống gì đó không?” Tô Trăn mở tủ lạnh ô tô và chỉ tìm thấy một lon Coca.

“A, có Coca!” Dung Phi đưa tay nhận lấy, mở lon ra uống ùng ục vơi đi một nửa, sau đó phát một tiếng ha, nheo mắt nhìn, vẻ mặt thoạt nhìn rất vui vẻ, sảng khoái.

Tô Trăn duỗi ngón tay, gõ nhẹ vào trên lon, cười nói: “Uống một ngụm không hết phải không?”

“Em không phải hà mã!” Dung Phi chợt nhớ ra điều gì đó. Bọn họ đã chơi trong Disneyland lâu như vậy cũng chỉ uống một cốc Coca khi ăn xúc xích. “A, Tô Trăn, anh có phải cũng khát nước không? Hay là anh uống trước đi.”

“Không sao, cứ đưa phần còn lại cho anh uống là được.” Tô Trăn nhận lấy lon Coca từ tay Dung Phi, nâng cằm uống một ngụm lớn, “Ừ, thật sự rất sảng khoái.”

“Đúng không, thực ra so với Coca, em thích uống bia hơn…” Mặt mày Dung Phi hớn hở lên.

“Nếu ăn cùng với đồ nướng BBQ thì càng sảng khoái hơn, đúng không?” Tô Trăn tiếp lời.

“Làm sao anh biết?” Dung Phi nhìn Tô Trăn từ trên xuống dưới, “Trông anh không giống người một bên vừa ăn thịt nướng một bên vừa uống bia nha!”

“Anh là người như thế nào?” Tô Chấn thò đầu qua tới, Dung Phi cũng tựa lưng về phía sau.

“Là người ở trong nhà hàng phương tây cao cấp ăn beefsteak, trứng cá muối và uống rượu vang đỏ.”

“Em xem nhiều phim quá rồi, Dung Phi, anh chỉ là một người bình thường mà thôi.”

“Vậy chúng ta đồng ý đi, lần sau cùng nhau đi ăn thịt nướng BBQ, anh cũng đừng nói cái gì mà nướng BBQ sẽ có mùi quá nồng!”

Xe dừng trước biệt thự của An Khải Văn, Dung Phi xuống xe, quay người lại mỉm cười vẫy tay với  Tô Trăn. Xe của Thẩm Ngạn bắt đầu di chuyển, Tô Trăn vẫn luôn không ngừng chống đầu nhìn Dung Phi qua gương chiếu hậu.

“Tô Trăn, sao tôi không nhớ ra được Dung thiếu thích uống bia và ăn thịt nướng?” Thẩm Ngạn tỏ vẻ tò mò.

“Chỉ vì cậu không biết, không có nghĩa là em ấy không thích.” Tô Chấn nhàn nhạt nói.

“Được rồi, vậy anh thích ăn thịt nướng khi nào? Thật sự thích ăn thịt nướng hơn so với beefsteak à?” Thẩm Ngạn nở nụ cười càng lớn hơn nữa.

“Chỉ vì trước đây tôi không thích nó không có nghĩa là bây giờ tôi không thích nó.”

“Được rồi, được rồi, tôi đã nhớ kỹ rồi. Tô Thiên Vương của tôi thích ăn thịt nướng, nhất định phải kết hợp với bia!” Thẩm Ngạn giả vờ gật đầu, sau đó nói thêm: “Nhưng Tô Thiên Vương… không phải anh là một kẻ mắc chứng bệnh sạch sẽ sao? Anh sẽ không bao giờ chạm vào tóc của người khác, cũng sẽ tuyệt đối không bao giờ uống đồ uống còn sót lại của người khác … Nhưng tại sao những điều này lại không quan trọng trước mặt Dung thiếu? Hay anh đã đến gặp bác sĩ tâm lý sau lưng tôi? Đem chứng bệnh thích ở sạch sẽ chữa trị hết rồi?”

Tô Trăn không hề đáp lời.

Thẩm Ngạn lắc đầu: “Được rồi, tôi bỗng nhiên thích Dung thiếu, ít nhất cậu ta đã khiến anh trông giống như một người bình thường.”

Dung Phi lấy chìa khóa dự phòng mà An Khải Văn đưa cho cậu bước vào cửa, lúc này mới nhận ra toàn bộ biệt thự tối om như mực.

Đúng rồi, lúc này đã gần mười hai giờ, tất nhiên là An Khải Văn đã đi ngủ rồi… Nhớ tới bản thân mình đã đi chơi với Tô Trăn cả buổi chiều và cả nửa buổi tối, mà tất cả kế hoạch huấn luyện mà An Khải Văn thiết kế riêng cho mình lại đi ngâm nước nóng. Dung Phi bỗng nhiên cảm thấy áy náy.

Khi cậu bật đèn phòng khách rồi quay người lại, bóng người trên ghế sô pha khiến cậu hoảng sợ và suýt ngã.

“An…An Khải Văn?” Sau khi nhìn rõ mặt đối phương, Dung Phi cuối cùng cũng hồi hồn lại, “Anh đang làm gì vậy! Buổi tối ngồi trong phòng khách không bật đèn, giả ma giả quỷ à!”

Trên mặt của An Khải Văn không có bất cứ biểu cảm gì, khoanh tay trước ngực.

Sự im lặng như vậy khiến Dung Phi lo lắng.

“Có phải anh đang đợi tôi không?”

Nhưng ngay cả khi đang ngồi chờ, anh có thể bật đèn lên, xem TV và đọc tạp chí mà không cần tạo ra bầu không khí đáng sợ như vậy phải không?

An Khải Văn vẫn mím môi như cũ.

Dung Phi đột nhiên có cảm giác như chính mình đang xem một buổi trình diễn thời trang im lặng, An Khải Văn vĩnh viễn luôn là trung tâm. Anh ta mặc một chiếc áo choàng tắm màu xám bạc, vẻ u ám trong mắt anh ta hòa quyện cùng mới một nửa bộ quần áo tơ lụa đang buông xuống bên cạnh ghế sofa.

“Anh…nên đi ngủ sớm một chút đi…tôi cũng đi ngủ đây…”

Dung Phi Không có hứng thú phối hợp với màn trình diễn của anh ta. An Khải Văn quả thực rất có khí chất, không sai, nhưng Dung Phi không có ý định tính toàn để mình đứng đực ở đây.

Ngay khi Dung Phi bước đi lên cầu thang, An Khải Văn cuối cùng cũng mở miệng nói chuyện.

“Hôm nay cậu đã cùng Tô Trăn ở bên nhau.”

Giọng nói của anh ta vang lên tiếng vọng trong căn phòng trống.

“Ừm, đúng vậy.” Bước chân của Dung Phi dừng lại ở đó.

“Tôi rất tò mò Tô Trăn có thể dạy cho cậu những gì.” Trong giọng nói của An Khải Văn có chút mỉa mai.

Loại giễu cợt này đối với Dung Phi nghe tới thực chói tai: “Vì cái gì mà Tô Trăn không thể dạy ta? Anh còn nói anh ấy cũng rất tài năng trên sàn diễn chữ T nha!”

“Và có hay không tôi đã nói với cậu rồi đấy – anh ra rất có dục vọng kiểm soát phải không?”

“Ai ở trên sàn catwalk, kể cả diễn viên, đều không có dục vọng khống chế?” Dung Phi đột nhiên cảm thấy An Khải Văn lại trở lại làm một tên gia hỏa không thể nói lý được.

“Đứng trên đài chữ T, mọi người ai cũng muốn chinh phục sự chú ý của những người khác. Nhưng chinh phục và khống chế là hai chuyện khác nhau.” An Khải Văn cuối cùng cũng đứng lên, “Cậu đã ở trong lòng bàn tay của anh ta rồi, Dung Phi.”

“Hôm nay, mỗi một câu anh nói tôi đều không thích, chúng ta đều là đàn ông, có chuyện gì thì cứ trực tiếp nói thẳng ra một chút đi!” Dung Phi nhướng đuôi lông mày cao lên.

“Được rồi, vậy tôi trực tiếp hỏi cậu- cậu có phải hay không si mê Tô Trăn không?” An Khải Văn lớn tiếng nói.

Giống như một tiếng chuông lớn vang dội tới, đánh vào trái tim cậu, còn chưa kịp bình tĩnh lại, Dung Phi đã hét lên: “Đầu anh có lỗ à! Hay anh chỉ là một kẻ ngu ngốc sau khi rời khỏi sàn chữ T? Tôi cùng với Tô Trăn ở bên nhau hơn mười tiếng đồng hồ chính là tôi si mê anh ấy? Vậy nếu tôi ở trong biệt thự này với anh lâu như vậy, có phải hay không anh cũng muốn nói tôi si mê anh?”

An Khải Văn đã đi tới, dùng ngón tay gõ nhẹ một chút lên trái tim  của Dung Phi: “Hãy tự hỏi bản thân mình một chút đi, tôi không quan tâm cậu thích ai, tôi chỉ hy vọng Dung Phi khi đứng trên sân khấu chữ T là một cá thể hoàn chỉnh, không ai so sánh được, bất luận cùng với những người khác cũng không có quan hệ gì. Ngày mai, cậu sẽ bắt đầu chính thức tập luyện trên sàn catwalk. Để tôi xem Tô Trăn đã dạy cho cậu những kỹ năng gì.

Nói xong, An Khải Văn bình tĩnh đi ngang qua người Dung Phi.

Mọi thứ lại trở nên yên tĩnh, Dung Phi nuốt nước bọt một tiếng. Cảm giác trái tim giờ phút này muốn nổ tung vẫn chưa nguôi ngoai được.

Cậu bị làm sao vậy? Tại sao những lời ngụy biện với An Khải Văn lại khiến bản thân lo lắng đến vậy? Tại sao mình lại bất lực, luống cuống như một đứa trẻ  sợ bị lộ bí mật?

Dung Phi vội vàng tắm rửa qua loa một chút, nằm ở trên giường, điện thoại hiện lên một tin nhắn chưa đọc, cậu bấm vào thì thấy là của Tô Trăn.

Ngủ ngon.

Chỉ hai chữ đơn giản, giống như một câu thần chú, phảng phất hơi thở của Tô Chấn thì thầm ngay sát bên tai Dung Phi, gãi vào thần kinh của cậu.

“Phiền chết đi được!” Dung Phi liền dứt khoát tắt điện thoại, nhấc chăn kéo lên che đầu.

Tô Trăn! Chúng ta chỉ là quan hệ bạn tốt thôi! Tại sao hai người đàn ông lại muốn chúc ngủ ngon và mơ đẹp? Thời đi khi cậu mất ngủ, cho dù anh ấy có chúc cậu hàng ngàn lời chúc ngủ ngon, cậu vẫn không thể ngủ được!

Trằn trọc, lăn qua lăn lại tới mệt mỏi, cuối cùng Dung Phi cũng ngủ thiếp đi.

Nhưng cậu không ngờ rằng, ngày hôm sau, An Khải Văn vẫn làm cậu có chút không chịu nổi.

“Cậu có nghe được nhịp điệu của âm nhạc hay không? Mọi người đều đi theo theo tiết tấu nhịp điệu, nhưng cậu là người đặc biệt nhất. Cậu có muốn là người giành chiến thắng trong sự hỗn loạn không?” An Khải Văn khoanh tay đứng ở dưới khán đài, so với Dung Phi đang đứng trên sân khấu chữ T có khí thế hơn nhiều.

Dù không phải là người trong giới thời trang nhưng Dung Phi cũng đã nghe nhạc nền của buổi trình diễn catwalk này rất nhiều lần, nhưng bất đắc dĩ, cậu khi chính mình bước đi lại không tìm được nhịp chuẩn.

An Khải Văn vỗ tay theo tiếng nhạc: “Nghe đây! Đây là nhịp điệu! Đây đã là nhịp điệu đơn giản nhất, tiết tấu rõ ràng nhất!”

Dung Phi thở dài, nếu cậu tìm được chính mình thì sao?

Cuối cùng cũng bắt kịp nhịp điệu, An Khải Văn vẫn như cũ chưa hài lòng, nhíu mày như muốn cả khuôn mặt vỡ ra: “Cậu đang đi theo nhạc rap à? Cậu đã từng thấy ai đi đường như thế này chưa?”

Sau lưng Dung Phi đã đổ mồ hôi, chính cậu cũng hiểu rõ một khi đuổi kịp tốc độ này, cậu sẽ mất đi tự nhiên, hết thảy điều này khiến cậu cảm thấy bất lực.

Bản thân mình là một kẻ ngu ngốc tột đỉnh! Tại sao mình lại đồng ý tham gia đi biểu diễn catwalk? Đây rõ ràng không phải lĩnh vực của mình! Cũng giống như một số diễn viên diễn xuất xuất sắc nhưng vẫn muốn làm ca sĩ dù hát không hay. Kết quả là những đĩa nhạc họ sản xuất trở thành đối tượng bị chế giễu. Trong đầu Dung Phi bắt đầu hình dung ra hình ảnh chính mình đang bước đi trên sàn diễn, giới truyền thông ngành thời trang dưới khán đài không khỏi thở dài…

“Trong đầu cậu đang suy nghĩ cái gì vậy?

Dung Phi tỉnh táo lại trong gang tấc sau tiếng hét của An Khải Văn ở rất gần, chợt nhận ra anh ta đang đứng trước mặt mình.

“Tôi……”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.