Trọng Sinh Chi Dung Thiếu

Chương 45: Anh muốn có được em



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Vậy thì anh phải chịu trách nhiệm làm cho em no bụng, anh có biết là trước khi trình diễn bởi vì quá căng thẳng cho nên em không ăn được gì không, giờ em sắp chết đói rồi!”

“Of course, my prince.” Tô Trăn rũ mi mắt xuống, vươn tay ra.

“Haha! Anh trông còn giống hoàng tử hơn so với em nữa!” Dung Phi duỗi tay kéo cổ áo lên. Chiếc áo khoác mà Tô Trăn mang đến cho cậu rất lạ mắt, có viền lông cừu màu xám đen bao quanh, dựng đứng lên vừa vặn che đi nửa khuôn mặt.

Tô Trăn cười không nói, đưa tay lấy điện thoại ra rồi kéo lấy Dung Phi lại ôm vào. Điện thoại di động “tách” lên một tiếng chụp lại cảnh Dung Phi đang dựa vào vai Tô Trăn.

“Hôm nay trông em rất quyến rũ.” Tô Trăn đem ảnh chụp cho Dung Phi xem.

Dung Phi dí sát mặt lại, đôi mắt ngỡ ngàng, “Ê? Thật sự là em sao?”

“Ừm hửm.” Tô Trăn dùng ngón tay chọc chọc Dung Phi, dường như muốn chọc cho đến cậu tỉnh khỏi sự ngạc nhiên, “Đừng quá tự luyến, cẩn thận biến thành hoa thủy tiên[1] nhé.”

“Anh mới là hoa thủy tiên chứ!”

Dung Phi quay mặt đi chỗ khác, trán áp vào cửa kính xe, ngắm nhìn cảnh đêm mờ ảo.

Những ngôi sao lấp lánh trong bóng tối, tạo nên hình dáng của thành phố London.

Khi ngón tay Dung Phi chạm vào mặt kính, dường như sẽ hái được ánh sao xuống.

Khuỷu tay Tô Trăn chống lên cửa sổ xe, đỡ cằm yên lặng nhìn chằm chằm vào gáy và vành tai hơi lộ ra của Dung Phi.

Chiếc xe dừng lại trước một quán bar nhỏ, đã gần nửa đêm rồi mà quán bar vẫn còn đông nghịt người ồn ào, tiếng đàn, tiếng hát vang lên không dứt, dù chưa bước vào bên trong nhưng Dung Phi đã không tự chủ được bị bầu không khí này làm cho phấn khích.

Tô Trăn vỗ vai Dung Phi, “Xuống xe thôi.”

Mở cửa quán bar ra, tiếng chuông leng keng vang lên. Tô Trăn dẫn Dung Phi ngồi xuống trong góc quán, đưa tay gọi phục vụ, đối phương liền cầm tập giấy ghi chú đi tới.

“Ở đây không có thực đơn, khách hàng có thể gọi món tùy ý.”

“Không sao, dù sao thì em xem qua cũng chả hiểu gì.”

“Vậy anh sẽ gọi món gì đó tùy ý cho em nhé.” Tô Trăn nở nụ cười với nhân viên phục vụ nói lưu loát một tràng, sau đó lại nhìn về phía Dung Phi, “Nơi này tuy không phải là một quán bar cao cấp, nhưng pha chế ra ‘Mars Bomb’ và ‘Silent Battleship’ đều rất tuyệt. Nhưng uống rượu khi bụng đói sẽ rất dễ say và không tốt cho sức khỏe, vì vậy trước tiên hãy ăn một chút gì đó nhé.”

“Ừm ừm.” Dung Phi gật đầu, đã muộn thế này mà vẫn có nhiều khách đến thế thì có thể hình dung được mức độ nổi tiếng của quán bar này.

Tô Trăn vốn có mị lực, sức quyến rũ tự nhiên, còn Dung Phi bởi vì mấy ngày hôm nay đi trình diễn catwalk mà toát lên hơi thở thời trang độc đáo. Mặc dù bọn họ ra vào rất kín đáo nhưng vẫn khiến cho rất nhiều khách hàng ngoái đầu lại nhìn.

“Bọn họ đang nhìn anh sao?” Dung Phi nghiêng người về phía trước hỏi Tô Trăn đang ngồi đối diện cách một cái bàn.

“Bọn họ cũng đang nhìn em.” Nụ cười của Tô Trăn ẩn ý sâu xa.

Không bao lâu, bánh quế thơm phức đã được mang ra cùng với khoai tây nghiền và salad cá hồi.

“Beefsteak ở đây không được ngon cho lắm, nhưng bánh quế lại là best seller.”

Ngửi được thấy hương thơm mùi sữa và trứng, nước miếng của Dung Phi sắp chảy ra, cắn một miếng, cảm giác mềm xốp tức khắc khiến người ta cảm thấy hạnh phúc lạ thường.

“Thật sự rất ngon!” Dung Phi mơ hồ nói không rõ lời, “Anh không ăn thử một chút sao?”

Từ bắt đầu đến bây giờ, Tô Trăn vẫn luôn chống đầu nhìn Dung Phi, cái này làm cho Dung Phi ngượng ngùng lên.

“OK.” Tô Trăn dù bận rộn nhưng vẫn ung dung nhấc tay Dung Phi lên đặt trước mặt mình, liền nhẹ nhàng cắn xuống đúng chỗ Dung Phi vừa cắn qua. Đôi môi anh chạm vào đầu ngón tay của Dung Phi, khiến cho Dung Phi giật mình rụt tay lại, “Vẫn ngon như cũ.”

“A.. anh muốn ăn thì cứ nói đi, em ở đây còn một miếng vẫn chưa đụng tới…” Cảm giác khi ngón tay Dung Phi chạm vào vẫn còn lảng vảng mãi không tan.

“Không sao đâu, hay là em vẫn để ý?”

“Em đương nhiên hoàn toàn không ngại gì cả…”

“Nếm thử salad khoai tây xem. Nó được làm từ nước luộc gà.” Tô Trăn trả lời với bộ dạng không sao cả, tâm trạng Dung Phi cũng dần bình tĩnh trở lại.

Một người đàn ông trung niên đàn hát bài “Close to you” trong quán bar, vẻ mặt của ông ta ung dung tự tại, tóc mai lốm đốm bạc phơ phảng nét từng trải, già dặn, giọng hát trầm bổng mà da diết hòa quyện cùng tiếng ghi ta, dường như cả thời gian cũng nhẹ nhàng trôi theo giai điệu.

Người phục vụ bưng lên cho bọn họ hai ly “Mars Bomb”, nghe cái tên này, Dung Phi còn tưởng đây là loại rượu có nồng độ cao nhưng không ngờ khi uống vào đầu lưỡi chỉ hơi tê tê, cảm giác mát lạnh lan tỏa khắp khoang miệng, hậu vị còn có chút ngọt ngào.

Dung Phi say mê hương vị này, liên tục uống hết ba ly, cho đến khi Tô Trăn nắm chặt tay cậu.

“Hãy nếm thử thứ gì đó khác đi, anh không muốn thấy em cứ uống như thế này mà say đâu.”

“Thế sao? Xịn vậy ta? Dường như nó có vẻ không nồng lắm.”

Ngón tay Tô Trăn khẽ búng lên trên trán Dung Phi: “Ngốc ạ, nhiều loại rượu sau khi uống vào một lúc sau mới thấy ngấm”

Vì thế Dung Phi một bên vừa nghe tiếng hát, một bên vừa nhấp loại rượu tương đối nhẹ mà Tô Trăn gọi cho cậu.

Ca sĩ hát rong mang theo cây đàn guitar từ từ tiến về bàn của họ khiến Dung Phi cảm thấy có chút áp lực

Ngón tay người đàn ông vẫn khảy đàn guitar như cũ nhưng đã ngừng tiếng hát, như thể đang đợi Dung Phi và Tô Trăn đáp lại. Những khách khác trong quán bar cũng quay sang, gật đầu và vỗ tay theo nhịp.

Tô Trăn nhoẻn miệng cười, khẽ hát lên, ánh mắt theo lời ca chuyển động, dừng lại ở trong ánh mắt của Dung Phi, “And decided to create a dream come true, so they sprinkled moon dust, In your hair of gold, And starlight in your eyes of blue……”

Nhưng đây là lần đầu Dung Phi nghe Tô Trăn hát. Không ít fan điện ảnh bao gồm cả bên trong Thịnh Thế Hoa Thiên đều hy vọng Tô Trăn có thể thu đĩa hát, tuy nhiên anh đều uyển chuyển từ chối, quyết định dành toàn bộ tinh thần và sức lực đặt lên diễn xuất. Do đó, hầu như không có ai từng được nghe Tô Trăn hát.

Giọng của Tô Trăn vốn rất ấm áp, khi anh ấy cất giọng trầm ấm hát lên những ca khúc hoài cổ như thế này, Dung Phi có thể tưởng tượng được tiếng đĩa than rè rè, thời gian lúc này đang quay ngược trở lại.

Nỗi lòng của cậu bị đối phương khơi gợi lên, không thể tự kiềm chế, tựa như giọng hát của Tô Trăn chỉ dành riêng cho mỗi mình cậu.

Dung Phi chớp mắt, cậu cảm thấy mình thực sự sắp say rồi.

Như vậy, mãi cho tới sáng hôm sau khi màn đêm trôi qua, Dung Phi vẫn còn đang dựa vào bàn, mí mắt lim dim, mơ màng.

“Dung Phi, Dung Phi, anh đưa em về khách sạn.” Tô Trăn xoa đầu Dung Phi.

“Không… Em sẽ ở lại đây…” Dung Phi lẩm bẩm.

Quán bar đang chuẩn bị đóng cửa, Tô Trăn khẽ cười, “May mà ngày mốt bạn mới phải lên máy bay, nếu không em say như thế này thì Perini lại phải đau đầu rồi.”

Dung Phi bị Tô Trăn ôm ra ngoài, đẩy vào trong xe.

Bên phải bọn họ là Sông Thames trong ánh bình minh. Những cánh buồm nhấp nhô, gợn sóng nhẹ nhàng như những sợi bạc dưới ánh nắng.

Dung Phi mơ mơ màng màng mở mắt to ra, bỗng chốc áp mặt lên trên cửa kính xe, tay chỉ về phía vòng đu quay khổng lồ từ xa hét lớn: “Mắt London! Đó chính là Mắt London! Em muốn đi tới Mắt London!”

Tô Trăn duỗi tay ôm cậu vào lòng trở lại, cười nói: “Sao lại muốn đi tới London Eye?”

Dung Phi lúc này đã say khướt nhưng vẫn cố chấp một cách lạ thường, “Em… Em chưa bao giờ được ngồi lên nó… Em phải đi! Không thể để gã An Khải Văn kia có cơ hội cười nhạo em được!”

Tô Trăn giơ tay lên nhìn đồng hồ, gần đến giờ vòng đu quay London Eye mở cửa rồi, anh thở dài, “Ngoan ngoãn một chút, đừng có thò tay ra ngoài nữa… Chúng ta đi lên vòng đu quay London Eye nào…”

“Ừm… đến Mắt Luân Đôn…” Dung Phi lẩm bẩm, đôi mắt mơ màng sáng lên.

Chiếc xe dừng lại gần London Eye, Tôn Trăn dìu Dung Phi đang lảo đảo đến quầy bán vé. Bọn họ rất may mắn khi là những vị khách đầu tiên vào buổi sáng nay.

Ánh bình minh phủ xuống bánh xe, khi nó từ từ quay từng vòng một, tựa như đang muốn tuôn trào ánh sáng mặt trời ra xung quanh.

Tô Trăn đỡ Dung Phi ngồi vào vòng đu quay, Dung Phi như đứa trẻ dán mặt vào kính, chăm chú nhìn mặt đất dần dần xa ra.

Một vòng này có hơn ba mươi phút. Tô Trăn giơ một tay ra ôm lấy cậu, ngón tay cái nhẹ nhàng xoa vành tai của Dung Phi.

“Ừm… chúng đều đang thu nhỏ lại…”

“Ừm…” Tô Trăn nghiêng người, chống cằm lên đỉnh đầu Dung Phi, nhưng lại không hề đem trọng lượng cơ thể đè lên người cậu.

“Thật đẹp quá……” Dung Phi nhìn dòng nước lấp lánh của sông Thames mà thốt lên.

Mọi thứ lắng đọng, yên tĩnh đến mức chỉ còn nghe tiếng đu quay phát ra, thế giới này chỉ còn lại Dung Phi và Tô Trăn.

“Tiểu Phi…” Tô Trăn khẽ gọi tên Dung Phi, hôn lên đỉnh đầu cậu.

“Ừm…” Đôi mắt Dung Phi sắp không chịu được nữa, Tô Trăn khẽ nhẹ nhàng ngậm lấy vành tai của cậu.

“Tiểu Phi…”

“Ừm…” Dung Phi không còn sức nhưng vẫn duy trì tư thế ban đầu, dù cậu rất muốn quay đầu nhìn Tô Trăn.

Tô Trăn không nhận được phản hồi, liềm đem Dung Phi ôm lấy chính mình. Thế giới của Dung Phi chao đảo, cậu không thể nhìn thấy rõ mọi thứ, sau đó liền chìm vào ánh mắt dịu dàng của Tô Trăn.

Tô Trăn lấy tay nâng gáy cậu lại gần phía mình, quay mặt sang, ngậm lấy môi Dung Phi.

Khi ấy, sự dịu dàng của Tô Trăn liền trở nên khác biệt, đầu lưỡi anh vội vã, gấp gáp tách bờ môi trên của Dung Phi ra, đó là một nụ hôn vô cùng mạnh mẽ. Dung Phi vô thức duỗi thẳng cánh tay, chống lên bức tường bên cạnh.

Cậu không rõ hiện tại đang xảy ra chuyện gì, cậu chỉ mơ hồ biết được Tô Trăn đang khao khát gì đó mà cố gắng hết sức đem toàn lực tìm kiếm, mà Dung Phi chỉ có thể giúp anh ấy tìm ra được nó.

Tô Trăn không uổng phí sức lực mà cơ hồ đã phá vỡ toàn bộ phòng tuyến của Dung Phi, anh liên tục thay đổi góc độ hôn môi người trong lòng mình, ngón tay anh luồn vào tóc Dung Phi, điên cuồng chiếm trọn từng khe hở trong khoang miệng cậu, xâm lấn thần kinh của cậu, khi việc chiếm lấy không thể thỏa mãn ham muốn của anh, nụ hôn của anh giống như muốn hủy diệt Dung Phi.

Thiếu dưỡng khí, Dung Phi theo bản năng vỗ vào lưng Tô Trăn.

Dung Phi vừa được buông ra, hơi thở của Tô Trăn vẫn còn khàn khàn, trước mắt anh là Dung Phi đang há mồm thở dốc, ánh mắt đầy khó hiểu nhìn về phía anh.

Vào khoảnh khắc ấy, vẻ mặt Tô Trăn trở nên tối sầm, anh nâng cằm Dung Phi, nghiến răng nghiến lợi nói: “Sao em lại có thể nhìn anh như vậy? Sao em lại có thể giả bộ như không biết anh muốn cái gì?”

Dung Phi nuốt nước bọt, cố gắng lắc lắc đầu, nhưng lại bị Tô Trăn bóp chặt khiến cho cậu không cử động được.

“Rõ ràng là…… người kéo em xuống là anh mà!”

Dung Phi muốn nói cái gì đó, nhưng đầu óc của cậu lại không thể hoạt động, mọi thứ đều đang trật khỏi quỹ đạo vốn có.

Tô Trăn lại dùng sức mạnh chiếm lấy đôi môi Dung Phi lần nữa, hơi thở bị giam cầm, chỉ còn lại tiếng hít hà phá hủy tất cả. Anh dùng sức ngậm lấy khóe môi Dung Phi, cằm cậu, cổ cậu.

Dung Phi rụt vai lại, nắm chặt tay đấm vào kính một cách vô lực.

Tại sao… Tô Trăn lại như vậy… anh ấy muốn tự sát sao?

Dung Phi không nghĩ ra được đáp án, mọi khả năng suy nghĩ của cậu đang tán loạn, tan rã.

Tô Trăn đờ ra tại đó, sau khi lấy lại lý trí, anh hít sâu một hơi rồi từ từ rời khỏi khoang miệng của Dung Phi..

Dung Phi hít thở thật mạnh, đôi mắt mờ đi như thể sẽ bị đối phương siết chặt ngay lập tức.

Những ngón tay của Tô Trăn nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc của Dung Phi, từng chút một cài lên sau gáy, để lộ vầng trán trơn bóng.

Dung Phi cảm thấy đầu lưỡi mình tê cứng, mở miệng nhưng không có sức để nói một câu nào. Cậu nỗ lực, cố gắng tập trung, muốn nhìn rõ người trước mặt.

Trán Tô Trăn áp chặt lên Dung Phi, lúc này không còn sự thôi thúc gần như bạo ngược như lúc nãy nữa. Nhịp thở của anh dần hòa hợp với Dung Phi, nhẹ nhàng rũ hàng mi xuống.

Lưỡi anh lướt qua môi trên của Dung Phi như muốn nói lời xin lỗi. “Anh muốn có được em… Dù dùng cách nào đi chăng nữa…”

Lại là một nụ hôn chậm rãi khác, Tô Trăn buông lỏng vòng tay trói buộc cậu.

Dung Phi vô thức theo bản năng lùi về sau, có vẻ như cơn thịnh nộ của Tô Trăn khiến cậu khiếp đảm. Mà Tô Trăn lại cực kỳ kiên nhẫn tóm lấy môi lưỡi Dung Phi, liếm mút nhẹ nhàng đến khi gáy Dung Phi chạm lên khung của kính, đôi môi hai người khẽ chạm, không hề hở chút khe hở nào.

Một thứ gì đó tận sâu bên trong nội tâm đã bị sự thận trọng này lay động, mất đi chỗ dựa, Dung Phi lúng túng đặt cả hai tay lên vai Tô Trăn, khoảnh khắc ỷ lại ấy khiến cho nụ hôn của Tô Trăn càng thêm đắm say.

Sợ cậu không thở được, đầu lưỡi của Tô Trăn từ từ rút ra, nhưng Dung Phi lại vô thức muốn giữ lại sự dịu dàng kia, đầu lưỡi cậu lướt qua trên môi của đối phương.

Khoảnh khắc đó dường như có cái gì đang sụp đổ, Tô Trăn không khống chế được bản thân, điên cuồng hôn môi, cắn Dung Phi.

Sẽ chẳng có ai tin, người đàn ông đang hôn nhau một cách hủy diệt đối phương kia lại chính là Tô Trăn điềm tĩnh nho nhã.

Vòng đu quay từ từ hạ xuống, dòng người tuôn trào không thể ngăn cản vẫn cuồn cuộn đi xuống.

Bàn tay Dung Phi từ từ buông thõng xuống, khoảnh khắc đó Tô Trăn từ trong cơn điên loạn sợ hãi bừng tỉnh lại, “Dung Phi! Dung Phi!”

Anh loạng choạng lắc mạnh Dung Phi, nỗi sợ mất người thân yêu đột ngột bao trùm lấy trái tim anh, cho đến khi mọi thứ lắng xuống, chỉ còn nghe thấy tiếng ngáy nhẹ của Dung Phi… Tô Trăn mới nhắm mắt thở dốc.

“Em…… cái đồ khốn kiếp này……”

Tô Trăn cười, trong nụ cười ấy chứa đựng quá nhiều sự bất lực, tự giễu cợt và chìm đắm.

Khi mọi quang cảnh trở lại vị trí ban đầu, Tô Trăn đã đỡ Dung Phi ra khỏi vòng đu quay rời London Eye.

Anh đem cậu bé lên, chậm rãi đi, thu hút sự chú ý của nhiều du khách. Nhưng anh vẫn thờ ơ, như thể thế giới này chỉ có anh và cậu.

Tô Trăn đưa Dung Phi trở về khách sạn, đắp chăn lên cho cậu, cúi đầu xuống chăm chú ngắm nhìn vẻ mặt yên tĩnh của cậu.

Dung Phi ngủ một giấc rất sâu, cho đến khi tiếng chuông điện thoại điên cuồng phát ra từ túi áo khoác làm cho cậu tỉnh giấc.
[1] Hoa thủy tiên

Hoa thuỷ tiên được đặc theo tên của một vị thần Hy Lạp đó là Narcissus (hay tên thường gọi là Daffodil). Narcissus được sinh ra ở Thespiae ở Boeotia, là con trai của Cephissus cùng nữ thần Liriope. 

Mẹ của anh đã được cảnh báo bởi nhà tiên tri Tiresias đó là con trai bà sẽ sống đến khi nào ‘nó không biết đến chính mình’. Narcissus đến tuổi thiếu niên sở hữu vẻ ngoài cuốn hút. Anh khiến cho nhiều cô nàng phải say đắm nhưng không đồng ý yêu một ai cả.

Cho đến một ngày, anh nhìn thấy hình ảnh của chính mình được phản chiếu dưới mặt hồ. Từ đó, anh yêu chính bản thân mình khiến anh không thể rời khỏi hồ. Vì không thể đến với người mình yêu nên cuối cùng, anh đã chết vì khát và đói. Sau khi chết, thân xác của Narcissus biến thành những bông hoa thủy tiên. Do đó loài hoa này còn là cách nói của chứng tự luyến.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.