Trọng Sinh Chi Dung Thiếu

Chương 70: Đóng máy



“Có gì mà xấu hổ không cho em xem! Tệ nhất thì Noria cũng chỉ nói với anh là đừng hôn linh tinh thôi mà!”

Tô Trăn nhẹ nhàng xoa đầu Dung Phi, thì thầm điều gì đó.

Anh nói gì vậy?

Anh căn bản chưa nói gì cả.

Dung Phi vỗ vào tai, “Em nói a, sao nghe giống như anh đang nói ‘thật xin lỗi’ vậy.”

Tô Trăn cười mà không trả lời.

Nửa tháng sau, “Thương Thần” đã hoàn thành việc ghi hình một cách trọn vẹn, viên mãn đóng máy, đoàn phim cuối cùng cũng rời khỏi vùng ngoại ô và trở về thành phố đầy ánh đèn và cuộc sống nhộn nhịp. Người đại diện của Tô Trăn, Thẩm Ngạn, đã đích thân đến đón anh ấy.

Này, Thẩm Diễn, tôi khá tò mò sao suốt thời gian ở phim trường, tôi chẳng thấy anh đến thăm Tô Trăn lần nào thế?

“Cậu nghĩ Tô Trăn cùng cậu giống nhau à, một cậu ấm cần phải có người hầu hạ theo sau à!”Thẩm Ngạn tức giận nói.

“Không có mà! Tử Hành cũng chẳng mấy khi đến thăm tôi đâu!” Nghĩ đến đây, Dung Phi có thể đoán được lát nữa khi đến chỗ Vệ Tử Hành nhất định sẽ có cả đống kế hoạch thông cáo được đặt trước mặt cậu.

Trời ơi, không thể nào, anh ta thực sự chưa đến thăm em à? Không thể nào, hình như có người bị đinh ghim vào mông nhập viện thì phải…

Dung Phi cười nham hiểm, dựa vào ghế sau của tài xế, “Thẩm Ngạn, anh có cảm thấy mông đau không? Bởi vì tôi đã rải đinh lên ghế của anh.”

Quả nhiên chiếc xe lập tức lao ra một đường S, Dung Phi ngã về một bên, Tô Trăn vội vàng kéo cậu lại.

“Này, Dung Thiếu, hiện tại tôi đang là tài xế, đừng đùa với tôi nhé.” Thẩm Ngạn cười gian tà nói.

Các tòa nhà chọc trời ngoài cửa sổ, còn có những người đàn ông phụ nữ hiện đại khiến người ta cảm thấy vô cùng quen thuộc.

Chỉ trong khoảnh khắc này, Dung Phi đột nhiên cảm thấy hơi buồn. Cậu và Tô Trăn cuối cùng cũng đã rời khỏi nơi tách biệt khỏi thế giới ồn ào để trở lại tầm mắt của công chúng.

Dung Phi liên tục dựa vào cửa sổ nhìn ra ngoài, cậu không biết Tô Trăn vẫn luôn chống cằm nhìn cậu.

Thẩm Ngạn nhìn vẻ mặt Tô Trăn trong gương chiếu hậu, muốn nói gì đó nhưng rồi lại ngậm miệng lại.

Tô Trăn đưa tay chạm nhẹ vào vai Dung Phi, Dung Phi quay đầu lại hỏi: “Sao vậy?”

Tô Trăn nghiêng người hôn lên môi Dung Phi.

Dung Phi kinh hãi quay đầu nhìn Thẩm Ngạn, liên tục lùi lại cho đến khi gáy của Dung Phi bị đối phương ấn vào cửa sổ xe. Còn Thẩm Ngạn chỉ liếc nhìn bọn họ một cái rồi tiếp tục lái xe mà không nói gì.

Dường như không hài lòng với sự phân tâm của Dung Phi, Tô Trăn càng thêm mạnh mẽ hôn sâu, cho đến khi Dung Phi buộc phải đáp lại anh, Tô Trăn mới buông tha cho cậu.

“Tô Trăn!” Dung Phi trợn tròn mắt, “Anh điên rồi à!”

“Anh không điên, anh chỉ muốn cho Thẩm Ngạn biết rõ mối quan hệ của chúng ta bằng hành động thực tế thôi.”

“Hả?”

“Bởi vì anh từng hứa với Thẩm Ngạn, nếu anh yêu ai đó thì phải báo cho cậu ta biết, cậu ta là người đại diện của anh.”

“Vậy em có cần phải báo cáo với Vệ Tử Hành không!” Dung Phi sắp bốc hỏa lên rồi.

“Tôi khuyên cậu đừng nói với anh ta.” Thẩm Ngạn cười thành tiếng, “Tôi có thể tưởng tượng ra cảnh anh ta túm cổ áo cậu mà đánh. Ngoài ra, Dung thiếu gia hãy yên tâm, tôi với tư cách là một người đại diện chuyên nghiệp, sẽ hết lòng đảm bảo sự riêng tư của hai người.”

Dung Phi liếc nhìn Tô Trăn, đối phương vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh, lật xem tạp chí kinh tế gần đây. Mới nhớ ra Thẩm Ngạn là người đại diện do Tô Trăn tự tay chọn từ khi anh ra mắt. Sự ăn ý và tin tưởng giữa bọn họ là điều mà bản thân Dung Phi không ngờ tới.

Trở về thành phố, đạo diễn Trần Tư Nhạc bất ngờ bao trọn phòng VIP sang trọng của Golden Rose để mời mọi người vui chơi, high giải trí. Dung Phi ngây người, “Đạo diễn thật hào phóng, lại còn mời chúng ta đến Golden Rose?”

Một phòng VIP sang trọng như thế, chỉ một đêm thôi mà đã tiêu tốn gần ba trăm nghìn, đây là mức tiêu dùng cao cấp khiến Dung Phi vô cùng bối rối và ngạc nhiên. Trước đây Long Triển Vân từng nói muốn rủ vài người mẫu trẻ đẹp cùng Dung Phi đến phòng VIP để hưởng thụ một đêm, ai ngờ Dung Phi lại nói thà dùng số tiền đó để mua chiếc Honda lái còn hơn, khiến Long Triển Vân lập tức lộ ra vẻ mặt như vừa ăn phải phân ruồi.

Quả nhiên Dung Phi nhận được một tin nhắn từ Long Triển Vân: Nghe nói phim mới của mày đóng máy rồi, người anh em này đặc biệt mời mày đến Golden Rose uống rượu, đừng cảm ơn tao quá nhé!

“À há…” Dung Phi cười khẩy, lắc đầu.

Giống như Phương Đại Đồng và chị Trần đều là lần đầu tiên đến những CLB cao cấp như Golden Rose, ngồi trên ghế sofa đều có vẻ hơi ngượng ngùng. Dung Phi đi tới vỗ vai Phương Đại Đồng nói: “Cậu làm cái mặt buồn cười gì thế! Ở đây cũng có thể ăn đồ nướng và bia! Còn cả cá hồi sống nữa, cậu bình thường không có cơ hội ăn thì giờ tranh thủ gọi nhiều vào!”

Còn tôm hùm thì sao?

Chị Trần vỗ vào gáy Phương Đại Đồng nói: “Này! Đó là tất cả tiền đồ của cậu sao! Ít nhất cậu phải gọi thứ gì đó như trứng cá muối, nấm truffle đen chứ!”

Thế là một nhóm người uống hết mọi loại cocktail thường lệ ở quán bar sang trọng này, có cả chơi oẳn tù tì, hát hò ầm ĩ. Ngay cả Lạc Băng sau khi kết thúc lịch trình cũng đến phòng riêng cùng mọi người uống một ly.

Sau khi cùng đạo diễn, quay phim và Vương Lộ Viễn uống một ly, cô ấy đi đến trước mặt Dung Phi.

Hôm nay cô ấy mặc một chiếc váy dạ hội màu xanh da trời nhạt, thân hình hơi nghiêng về phía trước, khiến người ta có thể thoáng thấy một nơi đầy gợi cảm, khiến Dung Phi không biết nên đem đôi mắt đặt ở đâu.

Lúc đó, Lạc Băng nhận ra sự lúng túng của Dung Phi, cố ý dùng ngón tay khẽ kéo cằm cậu lại, “Dung thiếu, cậu có biết cho đến bây giờ tôi vẫn còn nhớ nụ hôn trong cảnh quay ngày hôm đó không.”

“Ha… ha… ha… Tôi diễn dở quá…” Dung Phi căng thẳng, liền uống một hơi cạn ly rượu.

Lạc Băng cố ý nghiêng người về phía Dung Phi, hơi thở từ giữa môi đọng lại trên mặt Dung Phi: “Nhưng nụ hôn cuối cùng đó, cậu quá mạnh mẽ và độc đoán, cậu thật sự chỉ muốn dứt khoát cứ như vậy rời đi cùng tôi.”

Lưng của Dung Phi đã áp sát vào lưng ghế sofa, cuối cùng Lạc Băng cũng không nhịn được cười phá lên.

Chị Trần không khỏi lắc đầu, “Lạc Băng lại bắt nạt người khác rồi!”

Ôi, có vẻ như đẳng cấp của Dung thiếu không bằng Lạc Băng đâu!

“Lần trước Lạc Băng đã chơi đến nỗi khiến Nhậm Bạch nôn mửa nha!”

Tai của Nhậm Bạch quả thật rất thính, “Lúc nào tôi bị chị Lạc chơi cho đến mức nôn ra chứ!”

Lúc này, Dung Phi đã uống ba hai ly, đầu óc thực sự có chút choáng váng. Khi Lạc Băng lại đẩy một ly tuavit về phía Dung Phi, có người đã ấn vào miệng ly.

Lạc Băng và Dung Phi đồng loạt quay đầu nhìn, trông thấy Tô Trân.

“Chị Lạc, chơi thêm nữa e rằng sẽ không còn vui nữa đâu.” Tô Trăn cười một cách đầy ý vị.

“Làm sao mà không vui được, tôi thấy vui mà! ” Lạc Băng tỏ ra không hài lòng với việc Tô Trăn cắt ngang.

“Nếu Dung Phi mà say rượu, chắc chắn sẽ nôn vào người cậu.” Tô Trăn vừa nói, Phương Đại Đồng lại cầm ly rượu đi đến.

Lại đây, Dung Phi! Hai anh em chúng ta uống một ly!

Dung Phi biết mình không giỏi uống rượu đã mix, mà Phương Đại Đồng lại cứ liên tục mời rượu, ngay cả Nhậm Bạch cũng đến góp vui. Ban đầu, Dung Phi định ngồi yên lặng trò chuyện với Tô Trăn ở một góc nào đó, thế nhưng giấc mơ đó đã tan thành theo mây khói.

Lạc Băng chớp chớp mắt, “Tô Thiên Vương, xem ra nhân duyên của Dung thiếu quá tốt, anh thật sự không cứu được cậu ấy sao!”

Dung Phi cuối cùng cũng không chịu nổi nữa, cậu lảo đảo đi vào nhà vệ sinh, ngồi xổm trước bồn cầu mà nôn ọe lên.

Tô Trăn vẫn ở bên cạnh vỗ phía sau lưng cho cậu, “Em cũng thật là. Phương Đại Đồng mời em, em có thể từ chối mà.”

“… Ờ…” Dung Phi lau miệng, “Em nào có định lực[1] tốt như anh! Người ta đến mời anh, thế nhưng anh thậm chí một ly cũng không uống!”

“Nếu em là người mời rượu anh, anh sẽ uống, tiếc là em vẫn luôn bận rộn tán tỉnh Lạc Băng.”

“Tán tỉnh à?” Dung Phi ngẩng đầu lên, “Cái đó cũng tính là tán tỉnh sao?”

Tô Trăn khẽ vuốt cằm của Dung Phi, ánh mắt ẩn chứa nét mơ hồ, hôn lên cằm của Dung Phi, cắn nhẹ vành tai cậu, “Như thế liền được tính là tán tỉnh rồi.”

“Trời ơi… điên à!” Dung Phi đẩy Tô Trăn ra, đi đến bồn rửa tay để rửa mặt.

Trở về phòng riêng, Tô Trăn lấy lý do Dung Phi say rượu rồi đưa cậu rời khỏi Golden Rose, đưa cậu về nhà họ Dung.

Thực ra, sau khi nôn xong, Dung Phi phần lớn đã tỉnh rượu. Nhưng nếu tiếp tục ở lại, cậu không thể chống đỡ được sự tấn công liên tiếp từ Lạc Băng và Phương Đại Đồng.

Tối nay hãy nghỉ ngơi thật tốt, ngày mai em sẽ rất bận rộn đấy.

“Ừm! Chúc ngủ ngon!” Ngón tay của Dung Phi sắp sửa mở cửa, nhưng bỗng nghe tiếng “bụp” một cái, Tô Trăn đã khóa cửa lại.

“Em quên làm một việc rồi.” Tô Trăn mỉm cười nhìn Dung Phi.

“A, cái gì cơ?” Dung Phi không nhớ mình đã bỏ sót việc chưa lầm, hành lý thì ở cốp xe, phải xuống xe mới lấy được.

“Em không cảm thấy bản thân nên hôn tạm biệt anh sao?” Tô Trăn nghiêng người lại gần, dừng lại tại chỗ cách Dung Phi hai, ba phân.

Dung Phi ngây người đứng đó, “Đây là cửa nhà em… “

“Loại kính này, bọn họ không nhìn thấy chúng ta đang làm gì đâu.” Vừa dứt lời, Tô Trăn đã dứt khoát chủ động hôn.

Biết Dung Phi nhất định sẽ né tránh khắp nơi, Tô Trăn tiếc nuối dừng lại, anh mở cửa xe cho Dung Phi, còn Dung Phi thì mặt đỏ bừng bước xuống xe.

Vừa bước vào cửa Dung gia, Dung thái thái liền lạch bạch đi dép lê chạy xuống từ tầng trên, “Tiểu Phi! Con về rồi à!”

Dung Phi bất ngờ bị bà đụng phải, phải mất một lúc cậu mới đứng vững.

Tất cả là tại ông đạo diễn đó, làm gì mà đưa tụi con ra tận vùng ngoại ô thế này! Mẹ nhớ con lắm, muốn đi thăm con lắm! Nhưng ba con lại không cho mẹ đi, bảo sẽ làm phiền, quấy rầy khi con đang quay phim!

“Haha, không sao đâu! Lần này quay phim khá suôn sẻ!” Dung Phi ngẩng lên, nhìn thấy Dung Cẩn Nghiêm bước xuống, lập tức cảm thấy lo lắng, “Ba.”

“Ừm.” Dung Cẩn Nghiêm gật đầu, “Lúc con đóng phim, ta có hỏi đạo diễn Trần Tư Nhạc, cậu ấy nói con diễn rất tốt, hôm nay ta cũng đi cùng nhà sản xuất xem lại các cảnh quay thô chưa được biên tập, diễn xuất của con tiến bộ rất nhiều.”

Những lời như vậy khi được thốt ra từ miệng một người nghiêm trang, cẩn thận thực sự là điều không dễ dàng, Dung Phi đột nhiên cảm thấy như mình đang bay lên vậy.

“Đừng quá đắc ý, bay càng cao thì khi ngã xuống càng đau.” Dung Cẩn Nghiêm nhắc nhở.

“Ai da!” Dung thái thái cau mày trừng mắt nhìn chồng, “Con trai vừa mới trở về, ông lại nói những lời lạnh lùng thế!”

“Vẫn còn tốt! Ba vừa rồi còn khen con đó, đây là chuyện khiến con vui hơn cả việc nhận giải Oscar ấy chứ!” Dung Phi vội vàng giải thích.

“Hôm nay cùng đi uống rượu với đoàn phim phải không? Chị Lệ nấu ít canh giải rượu và điểm tâm, con uống một chút cho tỉnh rượu, đi ngủ sớm một chút. Ta thấy gần đây Vệ Tử Hành bận rộn lắm, chắc chắn đã sắp xếp cho con rất nhiều lịch trình.” Dung Cẩn Nghiêm nói xong liền lên lầu, Dung thái thái cũng tức giận đi theo lên lầu luôn, liên tục nói ông ấy quá nghiêm khắc với con trai, vân vân.

Trở lại giường của mình, Dung Phi duỗi người, lật mình và ngủ thiếp đi.

Anh lâng lâng trầm xuống, cảm giác như có ai đó đang nói chuyện.

Là ai ở đó?

Mày là thằng khốn nạn, đã cướp đi tất cả mọi thứ của tao!

Tao muốn giết mày!

mày nghĩ rằng mày có thể mãi mãi thăng tiến như vậy sao? Đừng có quá kiêu ngạo!

Dung Phi đột ngột mở to mắt, thấy một người y hệt mình đang đứng cạnh giường, đôi mắt trừng trừng nhìn chằm chằm vào cậu.

“Ngươi…… Ngươi……”

Đối phương từng bước từng bước đi đến, ngón tay chỉ vào tim của Dung Phi, “Mày nghĩ mày là Dung Thiếu sao? Tao mới là! Thịnh thế hoa thiên là của tao, tất cả những vai diễn mà mày từng đóng cũng là của tao! Mày là kẻ lừa đảo! Mày là tên ăn trộm!

“Ngươi…… Ngươi là Dung Thiếu…” Dung Phi mở to mắt, như thể tận thế gần kề ngay trước mắt.

“Mày chết đi!” Nói xong, Dung Thiếu cầm lấy vật trang trí bằng pha lê trên bàn đầu giường ném về phía đầu Dung Phi.

Không—

Dung Phi đột ngột bật dậy, thở hổn hển, toàn thân ướt đẫm mồ hôi.

Trước mặt cậu trống rỗng, căn bản chẳng có ai đứng đó cả.

Liếc mắt nhìn về phía bàn đầu giường, vật trang trí bằng pha lê vẫn còn nằm yên vị ở đó.

Dung Phi vươn tay lau đi giọt mồ hôi trên trán, hít một hơi thật sâu, rồi mới chắc chắn rằng mọi thứ vừa rồi chỉ là giấc mơ.

Đồng hồ điện tử trên đầu giường hiển thị giờ đã là 1 giờ chiều, không ngờ mình lại có thể ngủ lâu đến như vậy.

“Tiểu Phi, con có ở đó không? Ta vừa rồi hình như nghe thấy tiếng con hét lên?” Giọng Dung thái thái vọng vào từ ngoài cửa.

“Không sao đâu! Mẹ, con chỉ vô tình ngã khỏi giường thôi!” Tâm trí Dung Phi bình tĩnh lại, nỗi sợ bị người khác căm hận, bị người khác giết chết vẫn chưa hoàn toàn tan biến.

Dung Phi đưa tay lên ấn vào trán, nở một nụ cười bất lực.

Cậu hiện giờ đang có quá nhiều thứ, nên càng sợ hãi mất tất cả.

“Này, Tiểu Phi à!” Dung mụ mụ vẫn đứng ngoài cửa, “Vệ Tử Hành đến rồi, bởi vì con đang ngủ nên cậu ấy ở phòng làm việc chờ con. Cậu ấy đã đợi con cả buổi sáng rồi, con có muốn rời giường bây giờ hay không?”

“Dạ! Con lập tức đến ngay!” Dung Phi vội vàng đánh răng rửa mặt, mặc quần áo rồi đến thư phòng.

Vệ Tử Hành vừa nhìn thấy cậu đi tới liền lộ ra một nụ cười như tán thưởng.

“Dung thiếu.”

“Đừng gọi tôi là Dung Thiếu nữa!” Dung Phi lắc lắc tay, bởi mỗi khi người khác gọi cậu là “Dung Thiếu” thì giống như đang gọi một người khác.

Tôi phải nói rằng, cậu đã vượt xa những gì tôi mong đợi ở cậu. Trước khi trở thành người đại diện của cậu, tôi đã xem rất nhiều bộ phim mà cậu đóng, còn có những chương trình mà cậu tham gia, tôi đã nghĩ rằng chỉ sợ làm người đại diện của cậu, tôi sẽ phải hủy hoại danh tiếng của chính mình.

“Nhưng mà tôi đâu có.” Dung Phi cười.

“Đúng vậy, từ đạo diễn Lý Thành của “Thiển Phong”, đến bậc thầy thời trang Perini, thậm chí đạo diễn Trần Tư Nhạc của “Thương Thần” đều hết lời ca ngợi cậu, cậu đã không còn là người thường xuyên gây ra những tin đồn tai tiếng nữa.” Vệ Tử Hành bỏ đi nụ cười xã giao, nói rất nghiêm túc, “Cậu hiện tại đã là một nghệ sĩ hạng A rồi.”

Câu nói này đã gây ra một cú sốc lớn cho Dung Phi, không thể diễn tả bằng lời.

Tôi.. thực sự được công nhận rồi sao?
——

[1] Định lực

定力; S: samādhibala; J: jōriki;

Một trong Năm lực. Lực này xuất phát từ Nhất tâm và được phát triển qua các phép Thiền định. Ðịnh lực giúp hành giả tuỳ cơ ứng biến, làm đâu đúng đó mà không cần phải suy nghĩ đắn đo.

Thiền sư Bạch Vân An Cốc (j: hakuun yasutani) dạy rằng: »Ðịnh lực vượt qua các kết quả của sự tập trung đơn giản. Ðịnh lực là một năng lực diệu kì, một lần đã được đánh thức, giúp chúng ta hành động, phản ứng đúng lúc, thích hợp với những điều kiện, trường hợp không tiên đoán trước. Ai phát triển được định lực thì không còn là nô lệ của sự ham muốn vọng tưởng và cũng không còn là nạn nhân của thế giới xung quanh… Mặc dù nhiều năng lực huyền diệu có thể xuất phát từ định lực nhưng chúng không thể giúp chúng ta tận diệt tất cả những ảo ảnh bao quanh. Giác ngộ phải là bước tiếp đến.«

Vì định lực có thể tạo phép thần thông »vô bổ« và thu hút nhiều người nên Thiền sư Thạch Ðầu Hi Thiên nhấn mạnh: »Việc tu tập để thành Tổ, thành Phật đứng hàng đầu trong tông này chứ không phải chỉ tụng kinh niệm Phật và sử dụng định lực.«

Trên đây là ý nghĩa của từ Ðịnh lực trong hệ thống Tự điển Phật học online do Cổng Thông tin Phật giáo Việt Nam cung cấp. Các từ khóa khác về Phật học trên hệ thống sẽ được tiếp tục cập nhật.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.