Ngày 27 tháng Chạp, Nghê Huy giống như mọi ngày tan học, Điền lão sư phát một ít bài tập về nhà cho hắn, nói với hắn: “Nghê Huy, ngày mai bắt đầu không cần đi học, ta sẽ giao bài tập về nhà cho con, con về nhà nhớ mỗi ngày phải luyện tập, đến đầu tháng tám lại đem bài tập về nhà đến cho ta kiểm tra.”
Nghê Huy gật đầu: “Dạ, lão sư.”
Điền lão sư lại nói: “Con về nhà hỏi ông ngoại của con, ngày mai chúng ta đi viện dưỡng lão, xem ông con có đi hay không, nếu đi thì trưa mai gặp ở viện dưỡng lão.”
Nghê Huy có chút bất ngờ, đi viện dưỡng lão làm gì, gật đầu đáp: “Dạ, được, con biết rồi.”
Về đến nhà, Nghê Huy đem lời của Điền lão sư chuyển đến ông ngoại, ông ngoại đang mang kính lão luyện chữ, nghe Nghê Huy nói như vậy, liền đặt bút xuống: “Đúng rồi, ngày mai là 28, ông ấy không nhắc ta cũng quên.”
Nghê Huy nghiêng đầu qua hỏi: “Ông ngoại, các ông đi viện dưỡng lão làm gì?”
Ông ngoại hỏi: “Đi thăm một lão nhân góa vợ, còn có lãnh đạo của ông ngoại, Huy Huy, ngày mai con đi không.”
Nghê Huy nói: “Dạ đi.”
Ngày hôm sau, ông ngoại thu thập một chút, dùng một cái túi to đựng bút mực của mình, lại cuốn một quyển giấy đỏ đặt vào, đem theo một cái túi xách mà bà ngoại chuẩn bị: “Đi thôi, Huy Huy, đi chơi nào.”
Đây vẫn là lần đầu tiên trong hai đời Nghê Huy đến viện dưỡng lão, trong viện dưỡng lão chủ yếu là những lão nhân không có con cái, cũng có vài người tự trả tiền, lãnh đạo cũ của ông ngoại Nghê Huy, thuộc loại lão nhân tự trả tiền dựa vào tiền lương hưu, bạn đời và con cái của ông đều đã qua đời, sức khỏe cũng không được tốt, không có người chăm sóc, không muốn mời bảo mẫu, liền vào viện dưỡng lão.
Viện dưỡng lão của niên đại này điều kiện không tốt lắm, lúc này mọi người vừa mới giải quyết vấn đề ấm no, các vấn đề phúc lợi xã hội đều chưa từng được quan tâm. Muốn nói an nhàn thoải mái, khả năng là không cao, chỉ là có người chăm sóc ăn uống sinh hoạt hằng ngày, có bác sĩ đúng giờ đến kiểm tra sức khỏe, còn có lão nhân bầu bạn với mình, không cô đơn như vậy, cũng không lo lắng ngày nào đó ngủ luôn mà không có ai phát hiện.
Đi thăm viện dưỡng lão, đều là thành viên trong hiệp hội thư pháp của ông ngoại, đa số đều là lão nhân trung niên, mọi người tặng cho các lão nhân đồ ăn đồ dùng, nói chuyện với họ, đánh cờ, nghe kịch. Lần này dẫn theo Nghê Huy đến, các lão nhân tự nhiên muốn hưởng thụ niềm vui có con nít. Nghê Huy đành phải làm hình tượng của bé ngoan, hát, nhảy, kể chuyện cho lão nhân nghe, chọc cho các lão nhân cười đùa vui vẻ.
Nghê Huy nhìn nụ cười của các lão nhân phát ra từ đáy lòng, không nhịn được cảm thấy có chút xót xa trong lòng, chính mình sau này già đi, có hay không cũng cô đơn như vậy, không con cái, không nơi nương tựa? Hoặc là có hay không khả năng đó, đem tính hướng của chính mình đảo ngược lại, đi kết hôn sinh con, nói như vậy, hẳn là có thể hưởng thụ được thú vui bình thường của con người.
Ông ngoại và Điền lão sư còn trải giấy ra, viết câu đối xuân cho tất cả các phòng trong viện dưỡng lão, câu đối xuân đỏ làm cho viện dưỡng lão trở nên ấm áp, lộ ra sự náo nhiệt và vui mừng, cuối cùng cũng có bầu không khí đón năm mới. Điền lão sư viết xong một câu đối, còn dư một bức hoành, kêu Nghê Huy: “Nghê Huy, con đến đây, giúp lão sư viết một bức hoành.”
Nghê Huy kinh ngạc nhìn lão sư: “Lão sư, cho con viết sao?”
“Đúng, thử đi, viết 4 chữ — Phúc Như Đông Hải.” Điền lão sư nói, “Con biết viết bốn chữ này không?”
Nghê Huy gãi gãi đầu: “Dạ được, có thể con viết không được đẹp.”
Điền lão sư đem bút nhét vào trong tay hắn: “Tuổi nhỏ, sợ cái gì, người không biết không sợ, chỉ cần viết, viết hư có lão sư mà.”
Nghê Huy nhếch miệng cười: “Vậy con không sợ.”
Ông ngoại cũng ở một bên động viên cháu ngoại: “Huy Huy, cố lên!”
Nghê Huy quỳ gối trên băng ghế, cầm bút tập trung suy nghĩ, viết bốn chữ “Phúc Như Đông Hải” theo lối chữ Khải của thể chữ Nhan chỉnh tề quy củ. Mọi người xung quanh đều im lặng nhìn, đến khi hắn viết xong, lúc này mới vỗ tay: “Tốt lắm, trong ngoài cân xứng, tuổi còn nhỏ, đã có nền tảng.”
“Nguyên lai là đệ tử của Điền lão sư, nhìn dáng vẻ là hạt giống tốt.”
Điền lão sư đem bức hoành mà Nghê Huy viết cầm lên, quan sát một chút: “Chữ Phúc viết tốt nhất.” Trong lời nói lộ vẻ tán thưởng, không có nghiêm túc như thường ngày, Nghê Huy nghe được lời này rất vui vẻ.
Điền lão sư nói với mọi người: “Bức hoành mà ta cùng với đệ tử viết sẽ treo lên đầu cửa, hẳn là không có ai lấy được.”
“Vậy cũng không nhất định, ai kêu bức hoành đẹp của Điền lão sư khó cầu.”
Nghê Huy vừa nghe, ước chừng đoán được chút gì đó, đương nhiên là có người thích thư pháp của Điền lão sư, đem câu đối của ông lấy đi. Chuyện này nguyên lai không chỉ phát sinh trên sách thánh của Vương Hi Chi a, Nghê Huy không nhịn được càng ngày càng khâm phục lão sư, người có thể làm đến tình cảnh này đã rất giỏi rồi.
Bức hoành của Nghê Huy và lão sư được dán ở cửa chính của viện phúc lợi, vế trên là “Cộng hưởng kiện khang niên hoa”(共享锦绣年华), vế dưới là “Tương bạn kiện khang thiên sứ”(相伴健康天使), bức hoành “Phúc như Đông Hải”, ngược lại rất hợp với tình hình. Chữ của Điền lão sư vững vàng đại khí, chữ của Nghê Huy chưa thoát khỏi vẻ trẻ con, vừa nhìn liền biết không phải một người viết, Nghê Huy thấy chữ của chính mình, cảm thấy rất buồn cười, chính mình còn có một đoạn đường rất dài phải đi a.
Lúc trở về, ông ngoại dẫn Nghê Huy thuận đường đi dạo chợ đồ tết, Nghê Huy thấy có bán không ít câu đối xuân, chữ phúc, đèn lồng, câu đối xuân không phải là loại in bằng máy như sau này, đều là viết tay, nhưng những chữ đó đều rất bình thường, thậm chí còn không bằng chữ của chính mình, hỏi giá tiền, cư nhiên cũng một đồng một đôi.
Nghê Huy suy nghĩ trong đầu, liền nói với ông ngoại: “Ông ngoại, con muốn mua giấy đỏ.”
“Mua giấy đỏ làm gì? Ở nhà có, không cần mua nữa.” Ông ngoại nói.
Nghê Huy nói: “Ở nhà có không đủ, con muốn nhiều.”
“Con muốn mua nhiều giấy đỏ như vậy làm gì?” Ông ngoại kinh ngạc hỏi.
Nghê Huy cười nói: “Con muốn đi bán câu đối.”
Ông ngoại liền cười: “Con bán câu đối để làm gì, con biết viết câu đối sao?”
“Hôm nay ở viện dưỡng lão nhìn thấy tất của gia gia bị rách, nếu như con có thể kiếm tiền, liền mua tất cho bọn họ.” Nghê Huy nói.
Ông ngoại nhìn cháu ngoại, sờ sờ đầu hắn: “Thật là một đứa nhỏ tốt, được, ông ngoại hỗ trợ con, đi, mua giấy đỏ.”
Hai ông cháu mua một sấp giấy đỏ, về nhà bận rộn mở ra, đem sấp giấy cắt ra, hai dài một ngắn thành một bộ, bà ngoại biết hắn muốn bán câu đối xuân, cũng đến giúp cắt giấy.
Thủy Hướng Đông dẫn em trai tới chơi, nghe nói hắn muốn bán câu đối xuân, cũng đến giúp: “Ngày mai ta cũng đi giúp ngươi.”
Nghê Huy nói: “Ngươi không phải đi bán máy chơi điện tử sao?”
Thủy Hướng Đông nói: “Tạm thời không bán nữa, nghỉ ngơi vài ngày, còn lại để đến lúc khai giảng bán tiếp.”
Đợt hàng thứ hai mà Thủy Hướng Đông nhập về cũng bán một ít, lần này hắn không bán lẻ nữa, mà là đi tìm các cửa hàng, bán cho những chủ tiệm này, mỗi cái kiếm được 10 đồng 8 đồng, mặc dù bán lẻ kiếm không được nhiều, nhưng mà đỡ lo hơn, hàng cũng bán ra nhanh, tiền vốn thu lại cũng nhanh, đến bây giờ, đợt hàng này đã bán được một nửa.
Mấy người bận rộn làm cả buổi chiều thêm nửa buổi tối, cuối cùng cũng cắt gần một trăm câu. Ông ngoại còn cho Nghê Huy một quyển bách khoa toàn thư về câu đối xuân, tạo điều kiện cho hắn ngày mai phát huy.
Sáng sớm ngày hôm sau, Nghê Huy liền thức dậy, Thủy Hướng Đông thức dậy còn sớm hơn hắn, trên lưng còn cõng Thủy Hướng Dương ngủ gà ngủ gật, Nghê Huy nhíu mày nhìn Thủy Hướng Dương: “Dương Dương không thể đi a, trời lạnh sẽ bị cảm.”
Thủy Hướng Đông nói: “Ta để nó ở nhà ngươi, chúng ta đi là được rồi, ta còn kêu Trương Dũng đi cùng.”
Nói là nếu bán câu đối, kỳ thực chuẩn bị không nhiều, đợi đến khi trưng bày xong, mặt trời đều đã mọc lên. Bộ dáng nho nhỏ của Nghê Huy ngồi vào ghế, trải giấy chấm mực, bắt đầu viết câu đối xuân.
Trương Dũng ngáp một cái, duỗi thẳng lưng, sau đó sờ mặt, bắt đầu gào to: “Mừng năm mới, mua câu đối xuân đi. Một đồng một câu, viết ngay tại đây, đi qua đi lại, xin đừng bỏ qua.”
Không cần nói, lời quảng cáo này là do Thủy Hướng Đông nghĩ ra.
Nơi bọn hắn viết câu đối là tại cửa đông của chợ bán thức ăn phồn hoa, người qua lại rất nhiều, hơn nữa không sợ có quản lý đô thị đến làm ầm ĩ, đầu năm nay quản lý đô thị còn chưa có ra đời.
Giọng của Trương Dũng to, âm thanh vang dội, vừa gào thét, liền có người liếc mắt đến, nhìn ba đứa nhỏ, một đứa bận viết, một đứa bận dán, còn một đứa bận la hét, phân công hợp tác, còn rất ăn ý, bên cạnh là một lão nhân.
Nghê Huy khí định thần nhàn(气定神闲) ngồi đó múa bút thành văn, thời gian luyện chữ của hắn không lâu, đương nhiên sẽ viết không nhanh, nhưng không thể đợi khách đến mới viết, trước tiên viết xong rồi bày ra để khách chọn cũng như nhau. Thủy Hướng Đông đem câu đối mà Nghê Huy viết cầm lên, đưa cho ông ngoại kẹp vào sợi dây treo lên.
Đầu những năm 90, không có điện thoại di động, không có máy vi tính, đồ vật này vừa mới nảy mầm trong xã hội, đại bộ phận thổ địa vẫn là an tĩnh, lòng người cũng yên ổn, giá trị quan niệm xã hội còn chưa hướng đến tiền, lòng người còn mộc mạc, tất cả đều là thứ phẩm chỉ có quan niệm của những người học cao mới có giá trị, cho nên mọi người rất tôn trọng những người có học. Nghê Huy tuổi còn nhỏ, ở đầu phố múa bút vẩy mực, mặc dù là để kiếm tiền, nhưng mọi người cho rằng đây hoàn toàn không phải là nịnh bợ hay khoe khoang, đây là biểu hiện có bản lĩnh, đứa nhỏ mới sáu bảy tuổi là con của nhà ai mà dạy tốt như vậy, viết chữ tài giỏi lại viết đẹp như vậy?
Những người xem náo nhiệt ngày càng nhiều, người đến mua câu đối tự nhiên cũng nhiều. Thủy Hướng Đông bận rộn tính sổ thu tiền, tính toán đôm đốp, hình tượng của một ông chủ hoạt bát.
Nghê Huy không nhớ chính mình đã viết bao nhiêu câu đối, dù sao nguyên cả buổi sáng cũng không dừng, mực nước phải đổ thêm vài lần. Thủy Hướng Đông cầm tiền bán được, kêu Trương Dũng trước đi mua đồ ăn sáng, y nói với Trương Dũng: “Đến hỏi Trần gia gia muốn ăn gì, ăn xong rồi mua về đây.”
Trương Dũng hí hửng chạy đi.
Ông ngoại thấy cháu mình viết vất vả, liền nói: “Huy Huy, mệt không? Hay là ông ngoại viết vài bức, con nghỉ ngơi một chút đi?”
Nghê Huy nhìn Trương Dũng vừa mới rời đi, nói: “Con trước viết, đợi ông ngoại ăn sáng xong rồi đổi với con.”
Ông ngoại sờ sờ đầu Nghê Huy: “Được, ngoan, từ từ viết, không cần vội.”
Nghê Huy gật gật đầu, vung cổ tay một chút, sau đó đặt bút tiếp tục viết. Thủy Hướng Đông ở một bên nhìn đến đau lòng, nghĩ muốn đổi với hắn, nhưng mà chữ của y chỉ giới hạn ở chỗ viết phỏng theo, còn không thể viết xong bản thảo, viết không đẹp còn làm hỏng chuyện, liền chỉ có thể đi theo làm tùy tùng, giúp Nghê Huy đổ mực, lấy giấy, hỏi han ân cần.
Trương Dũng ăn uống no đủ, bưng một bát cháo cẩn thận mang đến cho ông ngoại Nghê Huy. Ông ngoại nói: “Hướng Đông, con đói không, hay là con ăn trước đi?”
Thủy Hướng Đông lắc đầu: “Con không đói, gia gia ăn trước đi, ăn xong rồi đến Nghê Huy đi ăn sáng.”
Ông ngoại cười gật đầu: “Tốt.” Đứa nhỏ này làm việc đều có trật tự, sắp xếp ổn thỏa.
Ông ngoại cuối đầu ăn cháo, Thủy Hướng Đông liền cùng Trương Dũng vừa dán câu đối vừa bán, mặc dù vóc dáng nhỏ dán lên có chút khó khăn, nhưng vội mà không loạn, cũng thật sự rất hiếm thấy.
Ông ngoại ăn xong bữa sáng, đến thay cho Nghê Huy: “Huy Huy con cùng Hướng Đông đi ăn sáng đi, ta viết cho.”
Thủy Hướng Đông nói: “Nghê Huy ngươi đi ăn trước đi, ta đợi ngươi ăn xong rồi mới ăn.”
Ông ngoại khoác tay: “Hai đứa đều đi, ta làm một mình được rồi, đi đi.” Lúc này đã qua giờ đi chợ sáng, người dần dần ít đi, ông ngoại một mình có thể làm được.
Thủy Hướng Đông do dự một chút, vội vàng bước theo Nghê Huy, y ngay cả tiền cũng quên mang đi, chính mình còn muốn trả tiền ăn sáng cho hắn. Hai đứa ngồi trong quán ăn sáng, Thủy Hướng Đông hỏi: “Nghê Huy, ngươi muốn ăn gì?”
Nghê Huy vừa xoa xoa tay vừa nói: “Hai cái tiểu long bao, thêm một chén bánh phở.”
Thủy Hướng Đông đi gọi món ăn, sau đó trở lại, ngồi bên cạnh Nghê Huy: “Tay đau không?”
Nghê Huy nói: “Không có.” Bình thường luyện chữ cũng viết một lúc hai tiếng đồng hồ, chỉ là cường độ không lớn như vậy, cho nên cảm giác chỉ là cổ tay có chút mỏi.
Thủy Hướng Đông nói: “Ngươi đoán thử xem sáng hôm nay đã bán được bao nhiêu bức?”
Mặc dù câu đối đều là Nghê Huy tự viết, nhưng hắn cũng không nhớ đã viết bao nhiêu, Thủy Hướng Đông đưa tay ra nói: “Khoảng chừng hơn 50 bức.”
Nghê Huy nghĩ, khó trách cảm thấy mỏi tay, tính ra thì một bức 18 chữ, vậy 50 bức cũng có 900 chữ, hắn từ trước đến nay chưa từng tiến hành huấn luyện với cường độ cao như vậy.
Thủy Hướng Đông nói: “Bây giờ người đi mua thức ăn ít, nếu không hôm nay tới đây thôi?”
Nghê Huy lắc đầu: “Chuẩn bị qua năm mới, người đi mua đồ rất nhiều, cả ngày cũng có rất nhiều, chúng ta vẫn là đợi thêm đi.”
Thủy Hướng Đông lại đề nghị: “Nếu không về nhà viết đi, ngày mai buổi sáng lại ra bán tiếp, ngày mai là lễ mừng năm mới, người mua cái ngày sẽ nhiều hơn một chút. Ở nhà viết không có lạnh như vậy, bên ngoài gió lớn, rất lạnh a.”
Nghê Huy do dự không nói, lúc này đồ ăn được mang lên, cầm lấy đôi đũa cuối đầu bắt đầu ăn sáng, tay cầm đũa gắp thức ăn, cảm thấy mỏi, đổi sang tay kia, từ từ gắp.
Thủy Hướng Đông nói: “Đợi ngươi sau này nổi tiếng rồi, chữ luận cái bán(字论个卖), cũng không cần vất vả như vậy.”
Nghê Huy nghe lời này, không nhịn được cười, cuối cùng cũng nghe được một câu làm thư thái lòng người.
Thủy Hướng Đông thấy hắn cười, trong lòng không nhịn được sáng lạn lên, Nghê Huy cười thật dễ nhìn.