Trọng Sinh Chi Đừng Tới Đây

Chương 3: Đến nhà bà ngoại



Trong phòng chỉ có thân ảnh của Trần Lệ Bình, bà một mình nước mắt ròng ròng, Nghê Huy thấy khóe mắt của mẹ chất chứa sự tổn thương, há miệng thở dốc, nước mắt thiếu chút nữa là chảy xuống: “Mẹ.”

Trần Lệ Bình nhìn đứa con trai, nước mắt rơi càng mãnh liệt, đi qua ôm lấy Nghê Huy: “Tiểu Huy.” Sau đó liền khóc không thành tiếng.

Nghê Huy bị mẹ ôm, mờ mịt mà nhìn xung quanh phòng, trên mặt đất đều là những đồ vật ngã hỏng, cái nồi, cái bát, cái muôi, cái chậu, cái gương, cái lược, cái ghế dựa, cái băng ghế, máy ghi âm, tivi, cái gì có thể đập hầu như đều đập hết. Nghê Huy vẫn ngây ngốc dựa vào trong lòng của mẹ, cảm nhận được nước mắt của bà rơi trên vai trái của mình, mới đầu là nóng hổi, qua một lúc, liền trở nên lạnh, lạnh đến tận đáy lòng.

Nghê Huy từ trong sự vui mừng khi được sống lại mà tỉnh dậy, hắn được sống lại, nhưng mà cha mẹ thì không có sống lại, nguồn gốc của sự sai lầm đã sớm như vậy, vẫn không hề thay đổi. Hắn lúc nhỏ luôn không hiểu vì sao cha mẹ lại cãi nhau, rõ ràng điều kiện trong nhà so với những gia đình khác thì tốt hơn rất nhiều, không thiếu tiền, nhưng cãi nhau lại chưa bao giờ dừng lại. Tính tình của cha rất nóng nảy, sẽ động tay động chân đánh mẹ, hơn nữa mẹ rõ ràng biết kết quả là bị đánh, nhưng từ trước đến nay luôn nhượng bộ, loại giằng co này vẫn không ngừng tiếp diễn, đi cùng với tuổi thơ và thời gian niên thiếu của Nghê Huy.

Lúc nhỏ Nghê Huy đặc biệt sợ cha mẹ ly hôn, ly hôn, hắn cảm thấy chính mình là một cọng cỏ, cha không đau mẹ không thương. Trên thực tế, cho dù là họ không ly hôn, hắn vẫn như trước là một cọng cỏ, một đôi vợ chồng bận kiếm tiền và cãi nhau, để lại cho hắn cái gì, chính là tiền tiêu vặt đầy đủ và một căn nhà vắng vẻ, còn có trước giờ chưa hề lộ ra sự quan tâm lẫn nhau mà né tránh tổn thương, tổn thương không chỉ có chính tình cảm của bọn họ, mà còn tâm hồn nhỏ bécủa Nghê Huy.

Hắn từ nhỏ đã nếm hết mùi vị của sự cô đơn và sợ hãi, Nghê Huy lớn lên trong hoàn cảnh như vậy, tính cách hướng nội lầm lì, nhạy cảm tự ti.

Một thời gian dài Nghê Huy không hiểu được, cha rõ ràng là một người có khuynh hướng bạo lực, mẹ vì sao lại nhiều lần đi gây hấn với cha, kết quả của mỗi lần gây hấn chính là bị đánh. Hắn đoán trong đầu ước chừng có tồn tại yếu tố không cam lòng. Sau này hắn biết là tồn tại □□ (cái này là của tác giả đó, không phải mình thêm vô đâu), cảm thấy dùng để giải thích hành vi của cha mẹ, thật đúng là nói đến thông suốt. Lại sau này xuất hiện Nghê Hi, Nghê Huy cuối cùng là tìm được nguyên do cha mẹ không hòa hợp.

Sau khi trưởng thành, hắn nhiều lần khuyên mẹ ly hôn. Mẹ liền cười lạnh: “Lúc còn trẻ không ly hôn, bây giờ còn ly hôn cái gì, nhường chỗ cho người khác sao?” Đây chính là sự không cam lòng của mẹ, kéo mẹ vào vực sâu vạn trượng.

Nghê Huy vươn đôi tay bé của mình lau đi dòng nước mắt rơi trên mặt của mẹ: “Mẹ ơi, đừng khóc.”

Trần Lệ Bình nhìn đứa con trai, trên gương mặt nhỏ bé không hề có sự hoảng hốt lo sợ, chỉ có bi ai thống khổ, đứa nhỏ này nhỏ như vậy, mà phải chịu sự tổn thương do cha mẹ không hòa hợp mang tới, bà cảm thấy càng khó chịu hơn.

Nghê Huy hỏi: “Cha đâu ạ?”

Trần Lệ Bình nói không nên lời, bà nức nở một lát, buông đứa con ra, đi toilet rửa mặt, tìm cái lược, cái lược không biết đã ném đi đâu rồi, bà đành phải lấy tay vuốt vuốt tóc, may mắn là tóc uốn thành lọn, rối một chút cũng nhìn không ra, bà đem tóc trước trán vuốt vuốt, cố gắng che đi vết bầm ngay khóe mắt.

Trần Lệ Bình chỉnh lý chính mình xong liền đi ra: “Tiểu Huy, mẹ đưa con qua nhà bà ngoại được không?” Bà có chút căng thẳng, con trai từ nhỏ đã rất nhạy cảm, không chịu rời xa cha mẹ.

Nhưng mà lần này Nghê Huy gật gật đầu: “Dạ.”

Trần Lệ Bình đi đến phòng của con trai, giúp hắn đem quần áo sạch gom lại, sau đó bỏ vào một cái túi to: “Gần đây mẹ bề bộn nhiều việc, có thể sẽ không thường xuyên đến thăm con, con ở nhà bà ngoại phải ngoan a, đợi mẹ xong việc, thì đến đón con về nhà.”

Nghê Huy gật đầu: “Dạ.”

Trần Lệ Bình nhìn đứa con khôn ngoan, nhịn không được cái mũi cay cay, bà hít một cái, mang kính mát vào, một tay cầm cái túi, một tay dắt đứa con, đi ra cửa.

Sắc trời còn chưa tối, ánh sáng vẫn còn sáng rực, Trần Lệ Bình đem đứa con ôm đến ngồi đằng sau xe gắn máy, đem hành lý đặt ở chỗ để chân ở đằng trước, chính mình ngồi lên: “Tiểu Huy, con ôm chặt thắt lưng của mẹ.”

Nghê Huy đột nhiên nhớ đến cái gì: “Mẹ, mẹ đợi con một chút.” Hắn từ trên xe leo xuống, sau đó nhanh chân chạy vào trong ngõ hẻm, chạy đến một căn nhà bò đầy những dây thường xuân, lớn tiếng gọi: “Sa Tử! Sa Tử!”

Bà nội của Sa Hán Minh đang cùng hàng xóm nói chuyện phiếm trước cửa nhà, liền thấy Nghê Huy: “Tiểu Huy, con kiếm Minh Minh chơi hả?”

Nghê Huy nói: “Bà nội, Sa Tử có ở nhà không ạ?”

“Có, nó đang xem tivi.” Bà nội Sa hướng trong nhà kêu một tiếng, “Minh Minh, Tiểu Huy tìm con chơi nè. Tiểu Huy, con vào nhà chơi đi.”

Nghê Huy lắc đầu, rất nhanh, Sa Hán Minh liền chạy ra, miệng còn khe khẽ hát: “Trên đầu ta có sừng, trên thân ta có cái đuôi…”, nhìn thấy Nghê Huy, liền vui vẻ, “Nê Ba, đến đây xem.”

Nghê Huy nhìn bạn tốt của mình, nói: “Sa Tử, ta hôm nay phải qua nhà bà ngoại, sáng mai không thể đi nhà trẻ cùng ngươi được. Chúng ta gặp nhau ở nhà trẻ nha.”

Sa Hán Minh nhìn Nghê Huy: “Uh, biết rồi. Ta đi một mình, ở nhà trẻ còn có thể thấy ngươi không?”

Nghê Huy gật gật đầu: “Có thể, ta vẫn còn đi học mà. Ta đi nha, Sa Tử.”

Sa Hán Minh vẫy vẫy tay: “Bái bai Nê Ba!”

Nghê Huy quay đầu lại nhìn Sa Hán Minh một cái, chầm chậm đi ra, mẹ Nghê Huy ngồi trên xe gắn máy cúi đầu nhìn, không hề nhúc nhích, dưới ánh chiều tà tạo thành một đạo phác họa mang theo ánh sáng(chỗ này mình không biết dùng từ sao cho thích hợp). Nghê Huy nhanh chóng đi về phía mẹ, vịn vào thắt lưng của bà, leo lên phía sau xe, nhỏ giọng nói: “Mẹ, con xong rồi, mình đi thôi.”

Trần Lệ Bình hít một cái: “Xin lỗi, Nghê Huy.”

Nghê Huy ôm thắt lưng của mẹ, lẳng lặng tựa đầu vào lưng của bà, không có lên tiếng.

Xe chạy ngang qua khu phố phồn hoa, dòng xe trên đường cái như thoi đưa, đoàn người rộn ràng, công viên giữa đường an tĩnh, chạy vào một tòa tiểu viện ở ngoại thành phía đông. Ông ngoại của Nghê Huy lúc đầu làm ở chính phủ thành phố, sau khi nghỉ hưu vài năm trước, liền chuyển về quê hương ở ngoại ô thành phố, thực hiện thời gian nhàn hạ lý tưởng của người già: trồng rau, chăm sóc cây cảnh, câu cá.

Nghê Huy rất thích cái sân ở nhà bà ngoại, nhưng mà lại rất ít khi đến đây, bởi vì hắn trước kia rất sợ khi mình không ở nhà, cha mẹ sẽ đột nhiên ly hôn, hắn muốn trông coi cha mẹ bên cạnh, nghĩ rằng họ thấy sự tồn tại của mình, liền sẽ không dễ dàng nói ly hôn.

Nhưng mà bây giờ, hắn lại ước gì cha me có thể ly hôn, như vậy mẹ sẽ không lại vướng mắc với nam nhân kia, có thể theo đuổi cuộc sống của chính mình, một đời sẽ không trải qua đau khổ như vậy nữa, kết cục có lẽ sẽ tốt hơn một chút.

Ông ngoại và bà ngoại hai người ở tại căn nhà nhỏ có hai tầng, về sau căn nhà được sửa lại, có nhiều phòng hơn, đều là vì con cháu mà chuẩn bị, nhưng mà con của họ đều có nhà riêng, ít khi trở về ở. Nghê Huy đến, làm hai người già rất bất ngờ, cũng vui sướng.

Bà ngoại nhìn con gái của chính mình: “Nghê Vệ Dương lại động thủ đánh con à?”

Trần Lệ Bình lắc lắc đầu: “Không có, tụi con gần đây rất bận, Tiểu Huy liền gửi ở nhà cha mẹ.”

Bà ngoại nói: “Giờ này trời cũng tối rồi, con còn mang kính mát làm gì? Đối với cha mẹ của mình mà còn phải giấu giếm cái gì, con cho rằng mẹ không biết sao? Ngày mai con gọi hắn qua đây, để ba con khuyên răn hắn.”

Trần Lệ Bình nhìn Nghê Huy, đối với mẹ của mình lắc đầu: “Mẹ, chuyện của con mẹ đừng quản, giúp con trông Nghê Huy được rồi.” Bà một bên nói, một bên từ trong túi đeo vai lấy ra một sấp tiền đưa cho mẹ của mình.

Bà ngoại nhìn con gái của mình: “Mẹ lấy tiền của con làm gì, ta và cha con đều có tiền hưu, mua thức ăn ăn cơm cũng đủ mà.”

“Mẹ, cái này là tiền tiêu vặt cho Tiểu Huy, mẹ giữ giùm con, mỗi ngày cho nó vài đồng tiền.” Trần Lệ Bình nhét tiền vào trong tay của mẹ.

Bà ngoại thở dài nhận lấy.

Nghê Huy cùng với ông ngoại ngồi trên sofa bằng gỗ xem thời sự, hai ông cháu thường thường hướng bên này liếc mắt một cái.

Trần Lệ Bình đi qua, sờ đầu con trai một chút: “Tiểu Huy, mẹ đi nha, con phải nghe lời ông bà ngoại nha.”

Nghê Huy nhìn mẹ của mình, dạ một tiếng. Hắn nhìn theo mẹ xoay người, đi ra cửa, hắn rất muốn nói với mẹ, mẹ, mẹ cùng cha ly hôn đi. Nhưng mình chỉ mới 6 tuổi, nói ra lời muốn họ ly hôn, khẳng định sẽ khiến người lớn kinh hãi.

Bà ngoại nói với con gái mình: “Lệ Bình a, con ăn cơm tối xong rồi hãy đi.”

Trần Lệ Bình nói: “Dạ thôi, con ăn ở nhà xưởng, hôm qua trời nỗi bão, có một số hàng hóa bị ướt, phải trở về để xử lý.”

Ông ngoại thấy con gái đã đi rồi, hừ một tiếng: “Sớm biết có ngày hôm nay, hà tất lúc trước!”

Bà ngoại rốt cuộc vẫn là đau lòng con gái của mình, lắc đầu: “Thôi, Huy Huy đã lớn như vậy rồi, còn nói những điều này thì có tác dụng gì? Huy Huy, con đói chưa? Bà ngoại dọn cơm cho con ăn.”

Nghê Huy gật gật đầu: “Dạ. Cám ơn bà ngoại.”

Bà ngoại nhìn đứa cháu ngoại thông minh lanh lợi dễ thương, cuối cùng cũng lộ ra một tia tươi cười: “Thực ngoan.”

Nghê Huy nhìn ông ngoại, ông mang kiếng lão đang xem thời sự bản địa, từ lúc Nghê Huy qua, ông ngoại chưa nói với mình câu nào. Lão nhân này làm lãnh đạo cả một đời, luôn luôn nói năng thận trọng, đối với con cháu cũng thường là gương mặt lạnh lùng. Lúc trước Nghê Huy rất sợ ông ngoại, nhưng sau này Nghê Huy mới biết, lão nhân chỉ là không giỏi thể hiện tình cảm mà thôi, ông quan tâm con gái, cũng che dấu rất kỹ.

Mẹ của Nghê Huy – Trần Lệ Bình vốn có một đối tượng để kết hôn, là con trai của một đồng nghiệp cùng cơ quan với ông ngoại, hai nhà môn đăng hộ đối, cùng là trai tài gái sắc, vô cùng xứng đôi. Nhưng trước lúc kết hôn không lâu, Trần Lệ Bình quen Nghê Vệ Dương phong lưu anh tuấn, sau đó điên cuồng mà yêu Nghê Vệ Dương, không để ý sự phản đối của mọi người, chia tay vị hôn phu, gả cho Nghê Vệ Dương. Điều này làm cho rất nhiều người thất vọng, cũng làm cho ông ngoại mất mặt với những đồng nghiệp của mình.

Nếu như con gái gả cho người tốt, sự tức giận của cha mẹ cũng sẽ qua đi, đương nhiên sẽ tiếp nhận, nhưng mà Nghê Vệ Dương quả thực là không phải đồ vật, đây cũng là ông bà ngoại không đợi gặp nguyên do Nghê Vệ Dương. Hắn lúc Trần Lệ Bình mang thai Nghê Huy liền vượt quá giới hạn, hơn nữa đối phương cũng mang thai. Trần Lệ Bình là nữ nhân hiếu thắn, bà tự mình mang người tới cửa, đem tiểu tam(vợ bé, người thứ ba) níu lại, hung hăng chỉnh lý một trận, đồng thời uy hiếp tiểu tam đi phá thai.

Lúc đó sự nghiệp của Nghê Vệ Dương vừa mới khởi bước, hắn lợi dụng nhân mạch của cha vợ, mở ra một nhà máy nhỏ. Lúc Trần Lệ Bình đi xử lý tiểu tam, hắn cũng làm bộ như không biết, vẫn rất thành khẩn mà chịu nhận lỗi, nói chính mình chỉ là uống say rồi nhất thời hồ đồ.

Trần Lệ Bình cho rằng chuyện này liền như vậy qua đi, lại không nghĩ tới như vậy chính là chôn xuống mầm tai họa.

Sau khi sự nghiệp của Nghê Vệ Dương phát triển tốt, thì bắt đầu lộ ra bộ mặt thật, không chỉ đi ra ngoài lêu lổng, còn bắt đầu đánh Trần Lệ Bình, nhất là sau khi cha vợ về hưu, đánh vợ càng thêm nghiêm trọng, như cơm bữa.

Nghê Huy nghĩ không ra, cho dù là như vậy, mẹ lại vẫn nguyện ý ở cùng với cha, không biết rốt cuộc có ý đồ gì, tình cảm của họ trong lúc đó sớm đã không còn gì. Có lẽ, chính mình là một nguyên nhân cản trở họ ly hôn, cũng có lẽ, là Trần Lệ Bình không cam lòng và không chịu nhận thua, lúc đầu khăng khăng một mực muốn gả cho Nghê Vệ Dương, gần như chống lại toàn thế giới, không thể đổi kết cục ly hôn, chọc người chê cười. Thật không ngờ, cho dù là không ly hôn, trong lúc đó họ cũng trở thành một trận chê cười trong miệng của người khác.

Bà ngoại đem đồ ăn bưng lên, Nghê Huy đứng dậy giúp bà ngoại dọn cơm, bà ngoại nhìn đứa cháu ngoại thông minh hiểu chuyện: “Huy Huy thật ngoan.” Sau đó nói với người bạn già của mình, “Ông nó ơi, ăn cơm.”

Ông ngoại không vui nói: “Sao lại ăn cơm trong lúc tôi đang xem thời sự? Đã nói với bà bao nhiêu lần, hoặc là sớm hơn, hoặc là trễ hơn.”

Bà ngoại nhìn người bạn già của mình nói: “Vốn là muốn ăn trễ hơn, nhưng Huy Huy đói rồi.”

Ông ngoại lập tức không nói nữa, có chút áy náy nhìn đứa cháu ngoại: “Vậy được rồi, ăn cơm thôi. Tối ngày mai ăn sớm một chút.” Ông ngoại nói xong, liền tắt tivi, đi qua ngồi vào bàn, cùng cháu ngoại ăn cơm.

Nghê Huy ngoan ngoãn ngồi ăn cơm, nhưng mà ghế có chút thấp, bàn thì lại cao, hắn là con nít, lúc ăn cơm, cả người đều dựa vào bên cạnh bàn, ăn cơm không thuận tiện. Ông ngoại nhìn thấy, sau đó nói: “Qua bàn trà ăn cơm.”

Bà ngoại nhỏ giọng nói thầm: “Ông không phải nói là không được ăn cơm trên bàn trà sao?”

Ông ngoại nói: “Tôi bây giờ liền muốn ăn cơm trên bàn trà, sau này nếu không có khách, đều có thể ăn cơm trên bàn trà.”

“Con cám ơn ông ngoại.” Nghê Huy nghe ông nói như vậy, không kiềm được thở ra một cái, mắt nhìn nhìn, hắn biết, ông ngoại là nghĩ cho hắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.