Hôm sau, Trần Lệ Bình dẫn mọi người đến công ty của bà tham qua. Văn phòng của công ty bà không phải là trụ sở hiện đại hóa, mà là một văn phòng tương đối cổ xưa, cũng không có điều hòa, những ngày nóng như thế này, nhựa đường có thể nóng đến thiêu cháy, trong phòng chỉ có mấy cây quạt trần lớn trên đỉnh đầu xoay vù vù, gió thổi ra đều rất nóng. Nhân viên công ty trong văn phòng nóng muốn bốc hơi này người thì gọi điện thoại, người thì xử lý văn kiện, thật sự không dễ dàng gì.
Trần Lệ Bình nói: “Bây giờ điều kiện tương đối hạn chế, đợi chuyển đến văn phòng mới, đến lúc đó sẽ có điều hòa. Mọi người vất vả một chút, cố gắng chịu đựng a.”
Trần Lệ Bình cho họp nhân viên, ông ngoại cầm lấy tiền nói: “Huy Huy, Hướng Đông, các con đi xuống căn tin ở dưới lầu mua vài chai nước đá cho mọi người giải khát, mỗi người một chai a.” Nhân viên của Trần Lệ Bình không nhiều, cộng thêm bà chủ tổng cộng mới bảy người.
Nghê Huy và Thủy Hướng Đông cầm tiền đi xuống lầu, ở căn tin dưới lầu chọn nước lạnh, Thủy Hướng Đông mở tủ lạnh ra hỏi Nghê Huy: “Nghê Huy, ngươi ăn vị nào? Ở đây có đậu đỏ, đậu xanh, còn có người tuyết nhỏ (iceman: tên 1 loại kem). Ăn người tuyết nhỏ được không? Cái này vị rất ngon, vừa lúc còn có một cái cuối cùng.”
Nghê Huy đứng bên cạnh tủ lạnh, tham lam cảm thụ gió lạnh từ bên trong thổi ra, thuận miệng đáp: “Tùy.” Đều không chú ý tới người đến phía sau.
Thủy Hướng Đông đưa tay ra lấy người tuyết nhỏ cuối cùng, đột nhiên nghe một thanh âm nói: “Ba ba, con muốn ăn người tuyết nhỏ.”
“Được, ta lấy cho con.” Một nam nhân nói.
Thủy Hướng Đông đã đem người tuyết nhỏ cầm trên tay, y vừa muốn nói: “Người tuyết nhỏ đã hết rồi.” Nhưng mà ngẩng đầu lên nhìn, lời vừa đến bên miệng liền nuốt xuống.
Thủy Hướng Đông quay đầu nhìn Nghê Huy, hắn đang cau mày, mặt vô biểu tình mà nhìn một lớn một nhỏ kia, một lớn một nhỏ này không phải ai khác, chính là Nghê Vệ Dương và Nghê Hi đang bày ra tình cảm cha con mặn nồng. Nghê Huy chỉ nhìn một cái liền nhận ra Nghê Hi, hắn vội vàng xoay mặt đi, sợ rằng sẽ làm bẩn ánh mắt của chính mình, nhưng mà khớp hàm lại nhịn không được cắn chặt, trong lòng nói không rõ là cái tư vị gì, nếu như không đến công ty của mẹ, liền không nhìn thấy tên biến thái này, thật là tâm trạng tốt của hôm nay toàn bộ đều bị làm hỏng. Hắn mặc dù biết Nghê Vệ Dương cũng làm ở tòa nhà này, nhưng mà hắn không nghĩ tới, Nghê Vệ Dương đã tìm được Nghê Hi.
Thủy Hướng Đông cũng nhận ra Nghê Hi, nhìn y lúc này, không khỏi sửng sốt một chút, Nghê Hi chỉ liếc mắt đến người tuyết nhỏ trên tay của y, sau đó đem tầm mắt nhìn đến Nghê Vệ Dương: “Ba ba, con muốn người tuyết nhỏ.”
Thủy Hướng Đông dùng gói to đem cây kem gói lại, sau đó đưa người tuyết nhỏ cho Nghê Huy: “Cái này ngươi cầm trước đi, ta đi trả tiền.”
Nghê Huy cứng nhắc mà nhận lấy, cầm trong tay hoàn toàn không có bỏ cái bao đi.
Nghê Vệ Dương ở đằng sau: “Tiểu Hi, người tuyết nhỏ hết rồi, ăn đậu xanh được không?”
Nghê Hi bất mãn quệt mồm, liếc mắt nhìn người tuyết nhỏ trên tay Nghê Huy: “Con không ăn đậu xanh đâu. Ba ba người đổi với hắn được không, hắn vẫn chưa ăn.”
Nghê Vệ Dương quay đầu lại nhìn, lúc này mới phát hiện sự tồn tại của Nghê Huy, không nhịn được mặt cứng đờ: “Tiểu Huy.”
Nghê Huy không để ý đến ông, xoay người rời đi, Thủy Hướng Đông đã trả tiền xong, đi đến nói: “Xong rồi, đi thôi.” Hai người cầm kem đi về.
Nghê Vệ Dương kêu một tiếng: “Đứng lại!”
Nghê Huy làm như không nghe, Nghê Vệ Dương đè nén xuống cơn giận nói: “Nghê Huy, ai dạy ngươi không biết lễ phép như vậy, nhìn thấy cha mình mà không chào?”
Nghê Huy đứng lại, đầu cũng không quay lại nói: “Cha của ta không có dạy ta hiểu lễ phép.”
Nghê Vệ Dương bị nói đến á khẩu không trả lời được.
Thủy Hướng Đông kéo Nghê Huy nhanh rời đi.
Nghê Hi ngẩng đầu, nói với Nghê Vệ Dương: “Ba ba, con đã lâu rồi chưa ăn người tuyết nhỏ, đặc biệt muốn ăn.”
Nghê Vệ Dương nhìn bóng lưng của Nghê Huy, cúi đầu nói với Nghê Hi: “Được rồi, hôm nay không ăn người tuyết nhỏ, ngày mai ăn được không?”
Nghê Hi cúi đầu, qua một lúc mới hỏi: “Hắn là ai vậy a?”
Nghê Vệ Dương nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Nghê Hi, sờ sờ đầu của y, không nói tiếng nào.
Bởi vì sự xuất hiện của Nghê Hi, tâm trạng của Nghê Huy đặc biệt khó chịu, nhìn Thủy Hướng Đông, cũng cảm thấy vô cùng đáng ghét. Thủy Hướng Đông nói chuyện với hắn, hắn liền quát y: “Ngươi đừng làm phiền ta! Cút ngay! Cút!”
Thủy Hướng Đông bị quát đến đứng im tại chỗ, có chút luống cuống nhìn Nghê Huy, trong lòng vô cùng khủng hoảng, cho tới nay, y đều không nguyện ý tin tưởng Nghê Huy giống như chính mình, cũng là sống lại, mặc dù biểu hiện của Nghê Huy có điểm đáng ngờ, nhưng hắn đối diện với chính mình, luôn là thái độ điềm nhiên như không, hoàn toàn không có đặc biệt kháng cự, chỉ là vô cùng xa cách, có thể là không muốn chính mình biết hắn là sống lại.
Thủy Hướng Đông không muốn miệt mài theo đuổi chuyện Nghê Huy có phải hay không cũng sống lại, đời trước y mắc nợ hắn quá nhiều, lý do nhiều hơn nữa đều là cái cớ vô lực, y cảm thấy ông trời đã cho hắn cơ hội được sống lại, để hắn có thời gian đi bồi thường, mặc kệ thái độ của Nghê Huy đối với mình như thế nào, y đều nguyện ý bảo vệ hắn, bảo vệ hắn.
Nhưng mà bây giờ Nghê Hi xuất hiện, cảm xúc của Nghê Huy không khống chế được, hắn không khống chế được sự ghê tởm và căm hận đối với Nghê Hi, cũng tự nhiên sẽ nghĩ đến chính mình đã giúp người xấu làm điều ác, cho nên hắn bây giờ nhất định rất ghét mình, rất hận mình.
Thủy Hướng Đông đột nhiên cảm thấy, cho dù là được sống lại, những cơn ác mộng không xua đi được vẫn đang làm phiền y, đó chỉ như bàn tay lạnh như băng vô hình lại gao bóp chặt cổ của y, dạ dày của y có chút khó chịu, có loại cảm giác ghê tởm muốn nôn. Thủy Hướng Đông chạy ra toilet, cạnh vòi nước ra sức nôn, cây kem vừa ăn xong còn chưa kịp tiêu hóa, cùng với nước, toàn bộ đều nôn ra.
Y buông vòi nước ra, hắt dòng nước ấm áp do ánh nắng chiếu vào vào mặt mình, quần áo của y đều bị ướt, nước rất ấm, không có cách nào làm y tỉnh táo trở lại, sự bất an nôn nóng trong lòng ngược lại không có cách nào thối lui.
Thủy Hướng Đông thở mạnh vài cái, lại hít thở sâu, cuối cùng cũng miễn cưỡng bình tĩnh trở lại. Có người đi vào toilet, Thủy Hướng Đông quay đầu lại nhìn, là Nghê Huy. Hắn đứng ở cửa nhìn Thủy Hướng Đông, y giống như là con chuột lột chật vật, trong mắt bởi vì dính nước, có chút đỏ đỏ.
Nghê Huy không lên tiếng, rũ xuống mi mắt, đi đến vách ngăn ở giữa toilet đi tiểu. Thủy Hướng Đông đứng cạnh vòi nước, chân giống như là đinh đóng xuống, không có cách nào di chuyển. Đây là toilet công cộng, người của tầng một dùng chung một cái. Qua một chút lại có người tiến vào, bước chân nhẹ nhàng ngắn ngủi, xem ra người này tâm tình rất tốt, Thủy Hướng Đông quay đầu lại nhìn, cư nhiên là Nghê Hi. Nghê Hi đứng ở bồn tiểu chuẩn bị tiểu, quay đầu lại nhìn Thủy Hướng Đông.
Thủy Hướng Đông nhìn hắn với ánh mắt khinh bỉ, sau đó xoay mặt đi. Nghê Huy từ trong vách ngăn đi ra, thấy Nghê Hi, trong lòng mắng một câu, thao con mẹ nó, âm hồn bất tán, ở đâu cũng thấy mặt. Nghê Huy đi đến bồn rửa tay, bồn rửa tay chỉ có hai vòi nước, Thủy Hướng Đông chiếm một cái, Nghê Huy chỉ có thể dùng cái còn lại, mà một cái còn lại, thì cạnh bên cái bồn tiểu.
Nghê Huy đang rửa tay, phát hiện có nước bắn lên chân mình, cúi đầu nhìn, một dòng nước từ phía sau bắn đến, lại nhìn lại, cư nhiên là nước tiểu của Nghê Hi, mặc dù không có dội vào chân mình, nhưng mà nước tiểu đã bắn đến đùi và chân mình.
Nghê Hi thấy Nghê Huy phát hiện chính mình, liền cợt nhả nói: “Ây da, xin lỗi, ta không phải cố ý.”
Nghê Huy còn chưa kịp đến tìm y tính sổ, Thuỷ Hướng Đông đã đi qua, y đi qua, nắm lấy Nghê Hi thả vào bồn tiểu: “Không tiểu vào trong thì vào trong mà tiểu.”
Nghê Hi hét lên thảm thiết như là giết heo, trong bồn tiểu rất trơn, y mang một đôi sandal đế cứng, bước xuống là trợt, phù một cái liền ngã như chó gặm phân, toàn thân tiếp xúc thân mật với nước tiểu, Nghê Hi kêu to một tiếng hoảng sợ: “Ba ba!” Khóc thét đứng lên, vô cùng đau đớn.
Nghê Huy nhìn một màn này, không nhịn được cười rộ lên, Nghê Hi có bệnh sạch sẽ nghiêm trọng, Thuỷ Hướng Đông làm như vậy, y tuyệt đối muốn giết luôn cả trái tim của Nghê Hi. Thuỷ Hướng Đông lại rửa sạch tay một lần nữa, nói với Nghê Huy đang rửa chân: “Nghê Huy, rửa sạch chưa, chúng ta đi thôi.”
Nghê Huy và Thuỷ Hướng Đông đi ra ngoài, thấy Nghê Vệ Dương vội vàng từ bên ngoài tiến vào, thấy bọn họ sửng sốt một chút, nhưng không có dừng lại, trực tiếp đi vào trong toilet: “Ây da, Tiểu Hi con sao lại ngã vào trong đó.”
Nghê Huy tâm trạng rất tốt, vội vàng ha ha cười chạy về công ty của mẹ, Thuỷ Hướng Đông nghe tiếng cười sảng khoái của hắn, trong lòng thư thái như ăn kem, quá sung sướng.
Chuyện này đương nhiên không chỉ dừng lại như vậy, Nghê Vệ Dương sau khi giúp Nghê Hi thu dọn xong, liền dẫn Nghê Hi chạy đến công ty của Trần Lệ Bình tìm Nghê Huy và Thuỷ Hướng Đông tính sổ. Trần Lệ Bình đã họp xong, đang muốn dẫn cha và con trai đi ăn trưa. Nghê Vệ Dương phẫn nộ đùng đùng đứng ở trước cửa nói với Trần Lệ Bình: “Trần Lệ Bình, bà ra đây cho tôi.”
Nhân viên trong công ty Trần Lệ Bình hơn phân nữa là từ công ty cũ phân ra, đối với chuyện cực phẩm của ông chủ trước, mọi người đều có nghe nói, giờ đây nhìn thấy ông đến tìm bà chủ của mình cãi nhau, không nhịn được đều nghển cổ lên nhìn, chuẩn bị tuỳ thời lên tiếng ủng hộ bà chủ của mình.
Trần Lệ Bình cau mày nhìn Nghê Vệ Dương: “Nghê Vệ Dương, ông muốn làm gì?”
“Nghê Huy và tên tạp chủng kia khi dễ con trai tôi! Kêu chúng nó ra đây, tôi phải giáo huấn chúng nó một trận.” Nghê Vệ Dương nói đến con trai mình thì vênh váo tự đắc, khỏi phải nói là cưng chiều biết bao nhiêu.
Trần Lệ Bình trong lòng không nhịn được một trận ghê tởm, bà cười lạnh nói: “Chê cười, ông có tận mắt thấy con trai tôi khi dễ dã chủng nhà ông không?”
Nghê Vệ Dương buồn bực nói: “Bà câm miệng cho tôi, ai là dã chủng? Rõ ràng là con trai bà đem con trai tôi đẩy vào bồn tiểu trong toilet, các người không muốn thừa nhận? Ai dạy ra cái đồ không có giáo dục như vậy!”
Nghê Huy và Thuỷ Hướng Đông nhìn nhau một cái, Thuỷ Hướng Đông nói: “Rõ ràng là y không có giáo dục, không có vệ sinh! Tụi con đang rửa tay trong toilet, y cố ý tiểu ra ngoài, bắn đến trên người Nghê Huy, con liền đem y ôm đến bồn tiểu, để hắn đừng tiểu loạn, y tự mình ngã! Liên quan cái rắm gì đến tụi con!”
Nghê Huy phẫn nộ nói: “Y vô duyên vô cớ bắn nước tiểu lên người con, con còn chưa tìm y tính sổ, dựa vào cái gì nói con khi dễ y a? Y là con trai bảo bối của ông, con là đứa nhỏ không có cha, cho nên phải là con bị khi dễ không đúng sao?”
Nhân viên trong công ty đều căm phẫn trào dâng, sôi nổi chỉ trích hai cha con Nghê Vệ Dương.
Trần Lệ Bình biết rõ chân tướng câu chuyện, chạy đi lấy một cây chổi: “Nghê Vệ Dương, hai cha con ông cũng khinh người quá đáng rồi, cút cho tôi, sau này nếu để tôi nhìn thấy ông, tôi liền ngay cả tạp chủng này cũng đánh!”
Ông ngoại vẫn luôn im lặng nghiêm mặt nói: “Nghê Vệ Dương, ngươi cũng không đem Trần gia ta để vào mắt, chúng ta sao lại không biết dạy con nít, cũng tuyệt đối không dạy ra cái thứ vong ân bội nghĩa như ngươi, cái thứ không biết liêm sỉ. Đây rõ ràng là chuyện ẩu đả giữa mấy đứa con nít, ngươi không phân biệt tốt xấu, gióng trống khua chiêng chạy đến đòi lại chính nghĩa, đây chính là cách ngươi dạy con trai sao? Ta thấy ngươi sớm muộn gì cũng sẽ đem con trai mình cưng chiều đến vô pháp vô thiên, đến lúc đó ngươi chính mình cũng không có cách thu lại. Cút cho ta, bớt đến đây làm ta mất mặt xấu hổ!”
Nghê Vệ Dương bị cha vợ trước giáo huấn tới mặt lúc đỏ lúc trắng: “Nghê Huy lớn hơn Nghê Hi, hắn phải nhường cho Nghê Hi chứ. Nó như vậy là khi dễ kẻ yếu, còn không cho tôi đến đòi lại công đạo?”
Trần Lệ Bình giơ lên cây chổi quất về phía Nghê Vệ Dương: “Ông tính là cái gì, dựa vào cái gì con trai tôi phải nhường y! Ông đến khi dễ con trai tôi, thì không phải là khi dễ kẻ yếu sao? Còn không mau cút, cút xéo! Không biết xấu hổ, tôi gọi người của toàn bộ toà nhà này đến xem, xem đường đường là ông chủ của một công ty lại chạy đến trước cửa khi dễ con trai tôi.”
Nghê Vệ Dương nhìn cây chổi trên tay Trần Lệ Bình, lùi về một bước, kéo Nghê Hi, phẫn nộ mà rời đi. Nghê Hi không cam tâm trừng mắt nhìn Nghê Huy và Thuỷ Hướng Đông, ánh mắt tàn nhẫn. Nghê Huy trong lòng nói, sườn núi này đã xong, lấy tính cách có thù tất báo của Nghê Hi, tương lai chắc chắn sẽ tìm cơ hội đòi lại, nếu đã tránh không khỏi, vậy thì cứ đến đi, lần này xem rốt cuộc ai chết dưới tay ai.
Nghê Vệ Dương chạy đến công ty của vợ trước thay con riêng tìm con trai của vợ trước tính sổ, còn trước mặt rất nhiều nhân viên, cách làm này cũng quá cực phẩm, rất nhanh mọi người trong toà nhà này đều biết.
Trần Lệ Bình mặt dù chiếm ưu thế, nhưng lại tức giận không nhẹ, thúc giục công nhân sửa chữa nhanh chóng lắp đặt, từ đây về sau cả đời không qua lại với Nghê Vệ Dương nữa.
Ngày hôm đó lúc ăn trưa xong, Nghê Huy không đến công ty của mẹ, hắn thật sự không muốn nhìn thấy hai cha con ác tâm đó, cơm tối đều muốn nôn hết ra.