Sự đào hoa của Thuỷ Hướng Đông lúc nào cũng rất mạnh, thường xuyên có nữ sinh chủ động bày tỏ, mời đi ăn, tặng quà,…, y cũng không quan tâm. Cuộc sống của y chỉ có hai chuyện — kiếm tiền và Nghê Huy, những chuyện khác đều đứng sang một bên. Y cũng rất bận, ngoài giờ học, không có nhiều thời gian ở lại trường học, trong lớp có rất nhiều hoạt động đoàn thể, y cũng không tham gia, rất nhiều nữ sinh nghĩ muốn tiếp cận y đều không có cơ hội.
Nghê Huy cảm thấy Thuỷ Hướng Đông không cần thiết phải liều mạng như vậy: “Anh không cần phải vội vã kiếm tiền như vậy, em lại không phải ngay lập tức muốn mở một viện bảo tàng, anh cũng hưởng thụ cuộc sống đại học một chút đi. Anh có phải từ trước đến giờ chưa từng nghĩ đến bản thân mình cần cái gì hay không?” Hắn cảm thấy, trong cuộc sống của một người, không thể chỉ có những thứ liên quan đến hiệu quả và lợi ích, còn phải có một chút những thứ khác, như vậy mới gọi là cuộc sống chứ, cũng không phải là nghèo đến nỗi tồn tại đều có vấn đề.
Thuỷ Hướng Đông ánh mắt sáng rực mà nhìn Nghê Huy: “Có, làm cho em vui vẻ.”
Nghê Huy ngay lập tức xì hơi: “Anh không có những sở thích hay hứng thú nào khác hả?”
Thuỷ Hướng Đông gãi gãi đầu: “Có a, luyện chữ, đá banh.”
“Vậy anh bao lâu rồi chưa đá banh?” Nghê Huy hỏi y.
Thuỷ Hướng Đông nháy mắt một cái nói: “Sau khi đến Thượng Hải dường như không có đá.”
Nghê Huy thở dài nói: “Đừng đem em trở thành toàn bộ cuộc sống của anh, như vậy sẽ khiến em cảm thấy không thở nổi, anh như vậy nữa, em sau này sẽ mặc kệ anh.”
Thuỷ Hướng Đông nhìn Nghê Huy, trong lòng ngũ vị tạp trần, Nghê Huy cuối cùng cũng bắt đầu nhìn thẳng vào tình cảm của mình đối với hắn, nhưng lại cảm thấy sự quan tâm của mình là một loại gánh nặng, y hít một hơi thật sâu: “Vậy được rồi, anh sau này sẽ không thường xuyên trở về, em có cái gì cần giúp đỡ thì nhớ đến tìm anh.”
Nghê Huy nhìn Thuỷ Hướng Đông, gật đầu một chút, hắn đã có thể tiếp nhận Thuỷ Hướng Đông, nhưng mà hắn cảm thấy tình yêu của Thuỷ Hướng Đông quá nặng nề, như vậy dễ khiến cho hắn mất đi chính mình, một người đàn ông, ngoại trừ tình yêu, còn có rất nhiều chuyện khác phải làm, Thuỷ Hướng Đông cả hai đời đều sống vì người khác, y nên suy nghĩ những điều mà chính bản thân y cần. Nghê Huy tự nhận mình không phải là một đoá hoa trong nhà kính, cũng không phải một cây cỏ cần phải bám vào mới có thể sinh trưởng, hắn là một người đàn ông giống như y, không cần lúc nào cũng như một đứa con nít cần người trông coi, bảo vệ, cũng không cần che chở giống như một đứa con gái.
Thuỷ Hướng Đông quả nhiên không còn cả ngày chạy về nhà nữa, có lúc cuối tuần cũng không về, không tham gia hoạt động của trường học, thì tăng ca cùng đồng nghiệp trong công ty. Lúc này, Nghê Huy đột nhiên cảm thấy trong nhà trống trãi. Thuỷ Hướng Dương là một người an tĩnh, y rất nhiều lúc ngây ngô cả ngày trong phòng của mình, không phải xem truyện tranh thì vẽ tranh, có lúc sẽ đi ra ngoài vẽ cảnh. Sẽ không có người lúc hắn đang luyện chữ mang trái cây, bánh ngọt đến, sẽ không có người kêu hắn “Em nghỉ ngơi một chút đi, đến đây xem tivi một chút”, chỉ có Tân Tân ở bên cạnh hắn, Tân Tân không phải là một con chó thích sủa, nó cũng an tĩnh đến kỳ quái, luôn luôn thành thành thực thực nằm sấp dưới bàn của Nghê Huy, có lúc nằm bên chân của hắn. Một người một chó, cứ an tĩnh như vậy, trong phòng nửa ngày cũng không có tiếng động.
Cuối tuần này, trong nhà không có người, ánh mặt trời vô cùng rạng rỡ, Nghê Huy mở cửa sổ, ngồi ở ban công phơi nắng. Ánh mặt trời cuối thu trải xuống, gió mang theo lá vàng của cây ngô đồng cuốn lên ban công, rèm cửa màu trắng tung bay tung bay, mang theo chút cảm giác vắng vẻ. Nghê Huy cầm cuốn sách lịch sử trong tay, người lại nằm trên ghế mà lim dim. Thẳng đến khi Tân Tân nằm dưới đất đột nhiên đứng lên, hướng về dưới ban công mà sủa gâu gâu, Nghê Huy bị giật mình tỉnh dậy, mở mắt ra, thấy Thuỷ Hướng Đông đứng bên cạnh xe, ngẩng đầu lên nhìn hắn.
Thuỷ Hướng Đông nói: “Em rốt cuộc là đang phơi nắng hay là đang hứng gió a, cẩn thận bị cảm đó.”
Nghê Huy sẽ không thừa nhận, giờ khắc đó trong lòng có chút vui vẻ, đây là lần đầu tiên sau ba tuần Thuỷ Hướng Đông về nhà, hai tuần trước đều tăng ca và tham gia trận bóng trong khoa, nói tuần này cũng có chuyện không về nhà, không nghĩ đến lại trở về. Nghê Huy nói: “Sẽ không…” Nói chưa dứt lời, lại hắt xì một cái.
Thuỷ Hướng Đông chạy như bay lên lầu. Tân Tân vui mừng phấn khởi mà chạy ra phòng khách đón Thuỷ Hướng Đông, chủ nhân quá lười, nắng đẹp như vậy mà không chịu dẫn nó ra ngoài đi dạo, chủ nhân này lại lâu rồi không về.
Thuỷ Hướng Đông lúc mở cửa ra, Tân Tân vui vẻ mà nhào vào chân của y, Thuỷ Hướng Đông cười nói: “A, Tân Tân nhớ ta sao, thật ngoan, có ăn uống đầy đủ không a.”
Tân Tân sôi nổi bên chân y chào đón, Thuỷ Hướng Đông khom lưng nhặt trái bóng dưới đất, hướng trong phòng ném một cái: “Đi, nhặt lại đây.” Tân Tân chạy như bay đi nhặt.
Nghê Huy đứng bên trong cửa kiếng, nhìn Thuỷ Hướng Đông, gió thổi rèm cửa, đem y che lại, làm cho Thuỷ Hướng Đông nghĩ đến một màn trong “Thư Tình”, y có chút không nỡ phá hoại cảnh đẹp này, nhưng mà Nghê Huy lại hắt xì. Thuỷ Hướng Đông đi nhanh đến: “Gió lớn như vậy, cũng không biết kéo cửa lại.” Y vươn ra cánh tay dài, kéo cửa lại, một tay khác thì nhéo cánh tay Nghê Huy một chút, “Sao lại mặc ít như vậy. Bị cảm rồi đi.”
Nghê Huy hít mũi một cái: “Phơi nắng mà, không có lạnh.”
“Không lạnh vẫn bị cảm!” Thuỷ Hướng Đông không khách khí mà quở trách hắn, “Nhanh đi lấy áo mặc thêm vào, uống thuốc cảm nữa.”
“Không cần uống thuốc, chịu đựng một chút liền qua thôi.” Nghê Huy đem sách đưa cho Thuỷ Hướng Đông, chính mình thì lên lầu mặc thêm áo. Lúc hắn đi xuống, Thuỷ Hướng Đông đang bận rộn trong bếp, làm ra tiếng động leng keng lạch lạch, Nghê Huy đi qua, ôm ngực dựa vào cửa nhìn y, “Làm gì vậy?”
Thuỷ Hướng Đông đem gừng và hành bỏ vào trong nồi, lại lấy một hủ đường đỏ từ trong tủ bếp, múc một ít bỏ vào trong nồi: “Anh làm canh gừng cho em uống.” Nghê Huy không thích uống thuốc, đơn giản là vì ngại mùi thuốc không thích.
Nghê Huy nói: “Tuần này anh không có việc gì sao?”
Thuỷ Hướng Đông nói: “Vốn dĩ là có việc, nhưng bị huỷ, nên về nhà. Thấy thời tiết tốt, muốn dẫn các em ra ngoài đi dạo, gọi điện thoại cho Dương Dương, nói là đã đi xem triển lãm. Sao em không đi?”
Nghê Huy xoa xoa cái mũi ngứa ngáy: “Không muốn đi, nó nói là cái gì mà triển lãm tranh tiên phong, em đoán chừng chính là các khối màu ghép lại, em là người ngoài nghề, thưởng thức không được.”
Thuỷ Hướng Đông nhìn Nghê Huy, hắn mặc áo khoác màu xám, khoá kéo kéo đến ngang ngực, bên trong lộ ra áo len màu ngà, quần là loại quần dài vải ka ki nhẹ nhàng, dưới chân mang một đôi dép kẹp, vớ cũng không mang, Thuỷ Hướng Đông nhíu mày: “Em sao lại mang dép kẹp, còn không mang vớ, bị cảm cũng đáng lắm. Nhanh đi đổi giày đi.” Nói rồi đẩy hắn đi.
Nghê Huy giật mình: “Anh sao lại nhiều chuyện như vậy a.”
“Em còn nói nữa anh đánh em bây giờ, em sao không biết chăm sóc chính mình. Còn như vậy nữa, anh sau này mỗi ngày đều về a.” Thuỷ Hướng Đông nói.
Nghê Huy hừ một tiếng: “Anh thích về thì về.”
Thuỷ Hướng Đông hiểu hắn, biết đây là đồng ý mình về nhà, nhưng mà mạnh miệng, chắc chắn sẽ không chủ động yêu cầu mình trở về đâu: “Nhanh đi đổi giày đi, nhớ mang vớ vào!”
Nghê Huy lại chạy lên lầu, mang vớ rồi xuống lầu, vẫn kéo lê đôi dép kẹp, Thuỷ Hướng Đông đã đem canh gừng bưng lên bàn: “Sao còn mang dép kẹp, dép bông* đâu?”
* Dép bông là loại dép đi trong nhà cho ấm chân.
Nghê Huy nhướng mi: “Anh chính mình cũng mang dép kẹp mà?”
Thuỷ Hướng Đông cúi đầu nhìn chân của chính mình: “Tủ giày ở đây không có dép bông?”
“Anh cũng biết không có a.” Nghê Huy chế nhạo y.
Thuỷ Hướng Đông nhớ ra, bọn họ mới chuyển đến đây không lâu, lúc trước dép bông bên này để lâu quá, lúc dọn nhà đều ném hết: “Em không đi mua hả?”
Nghê Huy nhún vai: “Quên rồi.”
Thuỷ Hướng Đông bất đắc dĩ lắc đầu, thời tiết đã lạnh nửa tháng rồi, cư nhiên còn không đi mua dép bông, thật đúng là cách xa mình thì không có cách nào: “Nhanh uống canh gừng rồi đi ngủ đi, anh đi mua dép bông.”
“Em cũng muốn đi.” Nghê Huy nói.
Thuỷ Hướng Đông nói: “Em uống canh gừng rồi phải đi ngủ, đắp chăn kín lại, cho ra mồ hôi, mới nhanh hết cảm.”
“Không ngủ cũng được mà. Giấy viết thư pháp của em cũng dùng hết rồi, em phải đi mua giấy.” Nghê Huy nói.
“Cần loại nào, anh mua cho.”
“Em tự mình đi, anh sao lại phiền như vậy, em cũng không phải con nít. Anh còn quản nhiều hơn mẹ em nữa.” Nghê Huy không vui mà nhíu mày.
Thuỷ Hướng Đông cũng không còn cách nào: “Được rồi, cùng nhau đi.”
Lúc ra cửa, Tân Tân phấn khởi nhảy nhót đi theo bọn họ, Thuỷ Hướng Đông không có ý định dẫn nó theo, nhưng mà nó ngẩng đầu, ánh mắt trông mong nhìn Thuỷ Hướng Đông, lộ ra khát vọng muốn ra ngoài. Thuỷ Hướng Đông đành phải dẫn nó đi theo, lúc dắt Tân Tân: “Tân Tân hình như mập lên rồi, hai đứa không có dắt nó đi dạo hả?”
Nghê Huy nói: “Em bình thường không có thời gian, chỉ có cuối tuần mới có thể dắt nó đi dạo một chút.”
“Dương Dương đâu?” Thuỷ Hướng Đông hỏi.
“Dương Dương có lúc đi, có lúc không đi. Em cũng không thúc giục nó.”
“A.” Thuỷ Hướng Đông dắt Tân Tân, trong lòng nghĩ nó đi theo chủ nhân này thật là đáng thương, “Đợi sau khi em lên đại học, chúng ta chuyển đến khu Dương Phổ đi, đến lúc đó anh ở nhà, anh dắt nó đi dạo.”
Nghê Huy nói: “Vậy Dương Dương thì sao? Nó đi học xa lắm.”
“Không sao đâu, có tàu điện ngầm có thể trực tiếp đến, sau này nó sẽ vất vả một chút.” Thuỷ Hướng Đông nói, “Nếu không anh sẽ về đây ở, anh sẽ hỏi thử ý kiến của Dương Dương.”
Nghê Huy nói: “Anh không thể mỗi ngày đều lái xe về đây?”
Thuỷ Hướng Đông suy nghĩ một chút rồi nói: “Cũng được, anh hỏi ý kiến Dương Dương đã. chủ yếu là anh nghĩ em sau này cũng lên đại học, ở bên đó cách trường học gần một chút, về nhà cũng thuận tiện.”
“Em sao cũng được, dù sao năm thứ nhất cũng không thể ở bên ngoài, Dương Dương lên cấp ba, chương trình học dày đặc, đợi nó lên đại học rồi suy nghĩ đến vấn đề có chuyển hay không đi.”
Thuỷ Hướng Đông nhìn Nghê Huy: “Em nguyện ý suy nghĩ thay nó, nó đương nhiên sẽ không phản đối.”
Đến nơi, Tân Tân bị nhốt lại trong xe, hai người đi vào siêu thị. Thuỷ Hướng Đông đẩy xe, mua vài đôi dép bông, chọn một lố vớ, thời tiết này còn mang dép kẹp, thật không sợ lạnh. Dương Dương cũng như vậy, không biết chăm sóc bản thân mình, Thuỷ Hướng Đông cảm thấy chính mình có chút thất bại đối với việc dạy bảo em trai, năng lực tự lo liệu cuộc sống đều kém như vậy, đợi trở về phải dạy bảo một chút mới được.
Sau đó lại qua khu đồ ăn vặt, Nghê Huy thấy đồ ăn vặt muốn ăn liền ném vào trong xe, Thuỷ Hướng Đông lại cầm lên xem: “Khoai tây này em ăn?”
“Mua cho Dương Dương, nó thích ăn.” Nghê Huy nói.
Thuỷ Hướng Đông đem khoai tây trả về: “Nó không thể ăn đồ ăn nhiều dầu mỡ.”
“Em cũng không có lấy nhiều a, mới có 4 gói mà thôi.”
“4 gói mà ít, anh thấy một gói là đủ rồi.”
“Ai biết anh khi nào thì trở về, mua nhiều để dành ăn từ từ.” Nghê Huy đem mấy gói khoai tây mà Thuỷ Hướng Đông đặt lại lấy lại.
Thuỷ Hướng Đông: “…” Thì ra chính mình không trở về, hai đứa cũng không đi mua đồ, “Vậy anh không về, hai đứa cũng không đi ra ngoài hả?”
Nghê Huy nói: “Không có xe, em cũng lười xách đồ.”
Thấy hắn đối với mình ỷ lại như vậy, Thuỷ Hướng Đông đã cảm động đến không nói nên lời: “Không mua thì hai đứa không ăn hả?”
“Có bảo mẫu làm cơm mà, đồ ăn đều là dì ấy mua, có lúc em muốn ăn cái gì, kêu dì mua dùm, nhưng mà đồ ăn dì ấy mua có lúc không hợp khẩu vị. Dương Dương thường mua đồ ăn ở cửa hàng tiện lợi của tiểu khu.” Nghê Huy tiếp tục chọn đồ ăn, xe đẩy rất nhanh đã chất thành một toà núi nhỏ.
Thuỷ Hướng Đông thật không chịu nổi hắn: “Đừng lấy nhiều như vậy, những cái giống nhau chỉ cần lấy một gói là được rồi, cuối tuần anh sẽ trở về. Hai tiểu tổ tông các em, đều thành cuộc sống phát ngốc. Anh thì tính nợ ngược, Dương Dương sau này làm sao, ai đến chăm sóc cho nó đây?” Câu cuối cùng là y nhỏ giọng làu bàu.
Nghê Huy vẫn nghe được, nhướng mày, giả bộ như không nghe.
Thuỷ Hướng Đông nói: “Được rồi, hai đứa một tuần có thể ăn bao nhiêu đồ ăn vặt, tuần sau lại đến mua. Thức ăn cho chó còn không?”
Nghê Huy nghĩ nghĩ: “Hết rồi, khoảng thời gian này đều là dì bảo mẫu trộn cơm cho nó ăn.”
Thuỷ Hướng Đông bất đắc dĩ lắc đầu: “Nó không thể ăn nhiều đồ ăn có muối. Đi thôi, đi mua thức ăn cho chó.”
“Em biết mà, nên em có nói với dì bảo mẫu làm riêng phần của nó không thêm muối.”
Thuỷ Hướng Đông lại mua hai gói thức ăn cho chó lớn, sau đến khu thực phẩm tươi sống mua đồ ăn: “Anh muốn ăn lẩu, tối nay nói bảo mẫu khỏi đến, chúng ta ăn lẩu đi.”
Nghê Huy nghĩ đến hương vị của nồi lẩu, cảm thấy thời tiết này rất thích hợp để ăn lẩu: “Được, ăn lẩu. Em gọi điện thoại cho Dương Dương, kêu nó về sớm một chút.”
Hai người ở quầy thực phẩm tươi sống lựa chọn, lúc này không phải là giờ cao điểm để mua đồ ăn, người ở khu này cũng không quá nhiều, hai đại nam nhân đẹp trai đẩy xe hướng vào khu thực phẩm, liền hấp dẫn ánh mắt của nhiều người, không ít người đều lén lút quan sát bọn họ. Thuỷ Hướng Đông ngoảnh mặt làm ngơ, một bên chọn đồ ăn, một bên hỏi ý kiến của Nghê Huy.
Nghê Huy đối với đồ ăn thì hoàn toàn không biết gì cả, hắn chỉ cần biết muốn ăn cái gì và không muốn ăn cái gì. Cuối cùng vẫn là Thuỷ Hướng Đông một mình tự chủ.
Lúc xếp hàng tính tiền, Thuỷ Hướng Đông và Nghê Huy nhẫn nại chờ đợi trong hàng, Thuỷ Hướng Đông vô cùng buồn chán, thoáng thấy Durex(edior: ba con sói trong truyền thuyết đó) bên cạnh quầy thu ngân, vươn tay ra cầm lấy một hộp lên xem. Nghê Huy thấy cái mà y cầm, trừng to mắt. Thuỷ Hướng Đông nhìn Nghê Huy một cái, lại đem Durex trả về chỗ cũ.
Đằng sau đột nhiên truyền đến tiếng cười, Thuỷ Hướng Đông quay đầu lại, hai cô gái trẻ tuổi đang nhìn y cười, sau đó xì xào bàn tán: “Chắc chắn là một cặp đó, người cao là công, người còn lại là thụ.”
Thuỷ Hướng Đông liếc qua Nghê Huy, Nghê Huy mặt không biểu tình, sau đó nói: “Anh tính tiền đi, em ra ngoài đợi anh.” Hắn rõ ràng cũng nghe thấy đoạn đối thoại của đối phương.
Đầu năm nay hủ nữ mặc dù ít, nhưng cũng không phải không có, Thượng Hải là một thành phố lớn, tiếp nhận những chuyện bên ngoài nhanh nhất.
Thuỷ Hướng Đông trong lòng nghĩ, tác phong của hai bọn họ rõ ràng vậy sao? Hơn nữa rõ ràng nhìn ra chính mình là công, Nghê Huy là thụ? Ánh mắt của quần chúng thật tinh tường. Thuỷ Hướng Đông cười ngây ngô nhìn ra Nghê Huy đang đợi ở bên ngoài. Nghê Huy liếc y một cái, sau đó ngẩng đầu nhìn trời.
Mua đồ xong trở về nhà, Thuỷ Hướng Đông liền bắt đầu bận rộn, Nghê Huy nói muốn đến giúp, bị Thuỷ Hướng Đông đẩy ra ngoài: “Anh làm là được rồi, em đi nghỉ ngơi đi, lát nữa bị cảm lại nặng thêm. Vừa nãy lại nghe thấy em hắt xì.”
Nghê Huy nói: “Anh có phải là sợ em hắt xì vào đồ ăn hay không?”
“Biết là tốt rồi, đi nghỉ ngơi đi.” Thuỷ Hướng Đông xoay người tiếp tục bận rộn.
Nghê Huy nằm trên sofa xem tivi, một bên trêu đùa Tân Tân, đem cái xương chó cao su ném ra, Tân Tân chạy đi nhặt, sau đó lại ném ra, hoạt động này, bình thường là vận động của Tân Tân.
Nghê Huy nghe tiếng nước chảy róc rách trong bếp, còn có thanh âm Thuỷ Hướng Đông huýt sáo, không nhịn được mà mỉm cười, quả nhiên thói quen là một loại bệnh đáng sợ a.