Trọng Sinh Chi Đừng Tới Đây

Chương 72: Ông ngoại bà ngoại



Trần Lệ Bình dẫn theo con gái về quê một chuyến, đi thăm cha mẹ của mình. Nghê Huy bên này sắp phải thi cuối kỳ, dĩ nhiên là không có thời gian trở về, bọn họ phải đợi đến kỳ nghỉ đông mới trở về.

Trần Lệ Bình sau khi từ quê nhà trở lại, nói với Nghê Huy tình trạng của ông ngoại bà ngoại, ông bà tuổi đã lớn, sức khoẻ càng ngày càng yếu, lúc bọn họ trở về, bà ngoại bởi vì bị viêm phổi mà phải nhập viện, nghe được điều này Nghê Huy lòng nóng như lửa đốt: “Đã đỡ hơn chưa ạ? Các cậu không vào chăm sóc ông bà sao?”

“Mẹ sau khi bà xuất viện mới trở về. Cậu của con ban đêm thì ở lại, ban ngày chính là ông ngoại con tự mình chăm sóc cho bà.” Trần Lệ Bình nói.

Nghê Huy nghe đến đây, hốc mắt liền nhịn không được mà ẩm ướt, chân của ông ngoại vẫn luôn yếu, chống gậy ở bệnh viện chăm sóc bà ngoại, vậy thì gian khổ biết bao: “Mẹ, sao mẹ không đón ông bà đến đây?”

Trần Lệ Bình nhìn con trai: “Mẹ đón ông bà đến đây làm gì? Các con phải đi học, đến rồi cũng không có cách nào chăm sóc.”

“Có thể thuê bảo mẫu a.” Nghê Huy nói.

Trần Lệ Bình thở dài: “Các cậu của con không cho thuê, ông ngoại của con cũng không nghĩ đến chuyện này. Ta trở về, mới tìm một hộ lý cho ông bà.”

Nghê Huy tức giận nói: “Con là nói mẹ đón ông bà đến đây con sẽ thuê bảo mẫu chăm sóc cho ông bà. Con nghỉ đông sẽ trở về, đón ông bà đến đây, các cậu không chăm sóc, con sẽ chăm sóc.” Lúc còn nhỏ ông bà chăm sóc chính mình nhiều năm như vậy, bây giờ cũng nên báo đáp cho ông bà.

“Ông bà cũng chưa chắc là muốn đến, được rồi, vẫn là đi tìm một bảo mẫu, mẹ sẽ nói chuyện này với hai cậu của con, xem bọn họ sắp xếp như thế nào.” Trần Lệ Bình nói.

Nghê Huy cũng biết, ông ngoại bà ngoại ở đó sống nhiều năm rồi, có giọng nói quê hương quen thuộc, có những người bạn già quen thuộc, có hoàn cảnh quen thuộc, tuổi tác đã lớn còn phải xa rời quê hương, e rằng cũng không muốn lắm.

Vừa được nghỉ đông, Nghê Huy liền trở về quê, Thuỷ Hướng Dương cũng cùng nhau trở về, Trương Dũng được nghỉ đương nhiên cũng muốn trở về, thế là ở Thượng Hải chỉ còn lại một mình Thuỷ Hướng Đông. Y thật ra cũng được nghỉ, chỉ là công ty vẫn chưa được nghỉ, thật sự là rất bận, phỏng chừng phải đến tết mới có thời gian trở về.

Nghê Huy về quê, phát hiện ông ngoại bà ngoại lại già đi rất nhiều, hỏi một chút, mới biết ông ngoại bà ngoại trong nửa năm này đã vào viện hai lần. Nghê Huy gấp đến độ hốc mắt đều đỏ, bình thường lúc gọi điện thoại về, luôn nói chính mình rất tốt, từ trước đến giờ đều là nói đến chuyện tốt, có lẽ là tính cách thông thường của các trưởng bối, không muốn con cháu phải lo lắng.

Ông ngoại bà ngoại nhìn cháu trai, đối mặt với sự trách cứ của Nghê Huy, cười ha ha nói: “Đây là chuyện bình thường mà, tuổi tác đã lớn, ai có thể bảo đảm không bệnh không hoạn. Đừng lo, hai lão già chúng ta ở cùng nhau, có chuyện gì còn có thể chăm sóc lẫn nhau mà.”

Nghê Huy nhíu mày nói: “Cậu của con còn chưa thuê bảo mẫu cho ông bà sao?”

Ông ngoại và bà ngoại bốn mắt nhìn nhau, rõ ràng không biết đến chuyện này, Nghê Huy thở dài, quả nhiên là chỉ nói được ngoài miệng: “Thì ra còn chưa thuê, vậy thì tốt. Ông ngoại, bà ngoại, con muốn đón ông bà đến Thượng Hải, sống cùng với con.”

Ông ngoại do dự một chút: “Ở một thời gian thì được, thời gian dài thì không được.”

Nghê Huy biết ông bà đã động tâm rồi, liền nói: “Dạ, ở bao lâu cũng được, muốn trở về, liền đưa ông bà trở về, qua năm mới, liền cùng con đến Thượng Hải đi.”

Buổi tối Nghê Huy gọi điện thoại cho Thuỷ Hướng Đông: “Ông ngoại, bà ngoại đã đáp ứng đến Thượng Hải rồi, anh trước tiên dọn dẹp một phòng ở dưới lầu đi, đợi ông ngoại bà ngoại đến ngủ.”

Thuỷ Hướng Đông vừa nghe cũng vô cùng vui mừng: “Ông nội bà nội cuối cùng cũng chịu đến Thượng Hải rồi sao?”

“Đúng a, nửa năm nay đã vào viện hai lần rồi, đoán chừng cũng quá cô đơn rồi, phỏng chừng hai cậu của em chăm sóc không quá để tâm.” Nghê Huy cảm thấy, dựa trời dựa đất dựa người khác, còn không bằng dựa vào chính mình.

Vào mồng tám, bà cháu mấy người thu xếp hành lý, chuẩn bị đi Thượng Hải. Lúc Nghê Huy thu dọn văn phòng tứ bảo của ông ngoại, thấy trên giá sách đặt một cái hộp, nhớ đến đây là cái bát Sứ Thanh Hoa mà chính mình mua, liền cầm lên, mang về trưng bày.

Ông ngoại thấy cái bát đó liền cười nói: “Con còn nhớ cái này không?”

Nghê Huy cười cười: “Còn chưa vỡ, rất chắc chắn, con sẽ mang về Thượng Hải. Ông ngoại bà ngoại ở lại Thượng Hải, cách Tô Châu gần, về sau có thể tuỳ thời đi Tô Châu tìm Tôn gia gia chơi, còn có vài người bạn của ông nữa.”

Ông ngoại thở dài: “Có hai người đã mất rồi.”

Nụ cười trên mặt Nghê Huy cứng một chút, mới nhớ ra, quả thật là đã qua nhiều năm rồi, Tôn gia gia chắc cũng già rồi. “Không sao, đến lúc đó con cùng ông ngoại đi thăm Tôn gia gia.”

Ông ngoại không nói gì mà gật đầu.

Thuỷ Hướng Đông đem hành lý để vào cốp xe đằng sau, đem cửa xe đóng lại.

Sa Hán Minh đến tiễn đưa: “Nê Ba, ngươi sau này còn trở về hay không?” Lần này hắn đón ông ngoại bà ngoại đi, sau này cũng sẽ không trở về nữa.

Nghê Huy nhìn Sa Hán Minh, gật đầu: “Đương nhiên, ông ngoại bà ngoại chỉ là ở tạm ở Thượng Hải mà thôi, sau này vẫn còn trở về, ta cũng sẽ trở về, đây là quê hương của ta mà. Ngươi cũng có thể đến Thượng Hải chơi, nếu như có thể thi vào trường ở Thượng Hải thì tốt rồi.”

Sa Hán Minh nhìn Nghê Huy, trong ánh mắt có sự luyến tiếc nồng đậm, y nhìn Nghê Huy, gật đầu một cái: “Được.”

Nghê Huy cũng không có hỏi tới y đến Thượng Hải chơi, hay là đến Thượng Hải học đại học. Hắn lần này trở về, phát hiện Sa Hán Minh đã không còn gò bó như lần trước nữa, y chắc cũng đã buông xuống. Tình bạn của bọn họ, ắt hẳn có thể tiếp tục duy trì lâu dài đi.

Ông ngoại bà ngoại sau khi đến đây, cảm thấy giống như trở về lúc còn nhỏ ở khu ngoại thành phía đông trong sân nhỏ, vẫn là hai người già, ba đứa nhỏ, lầu trên lầu dưới, điều duy nhất không quá hài lòng là, không có sân. Ông ngoại thích chăm sóc hoa cỏ, sân thượng trong nhà cũng đủ lớn, Nghê Huy và Thuỷ Hướng Đông dẫn ông ngoại đến chợ cây cảnh, mang về rất nhiều hoa cảnh, ông ngoại không có việc gì liền có thể chăm sóc hoa cỏ một chút, cũng trò chuyện gửi gắm.

Trong nhà người cần chăm sóc nhiều, vì không để bà ngoại làm lụng vất vả, bọn họ đem bảo mẫu trong nhà từ làm bán thời gian chuyển thành làm cả ngày, như vậy bà ngoại sẽ không cần làm việc nhà.

Sau khi ông bà đến Thượng Hải, phát hiện cuộc sống cũng không gian nan như trong tưởng tượng, ngoại trừ chăm sóc cây cảnh, xem tivi, ban ngày có thể đi dạo ở tiểu khu, tiểu khu này là một tiểu khu rất thân thiện, bên trong có một nhi đồng và người lớn tuổi vui chơi, các loại thiết bị đồng bộ rất đầy đủ, có thể xem kịch, hát khúc đánh cờ, luyện thái cực, đánh golf, xoay xoay eo. Trong tiểu khu có rất nhiều người lớn tuổi, mặc dù giọng Nam điệu Bắc, nhưng cũng có thể giao lưu, ông ngoại bà ngoại dần dần cũng tìm được niềm vui.

Hơn nữa còn có ba đứa cháu ngoại bên cạnh, sáng chưa chiều ba bữa cơm đều cùng nhau ăn, nghe mấy đứa nhỏ kể chuyện lý thú, vào cuối tuần, già trẻ lớn bé còn có thể cùng nhau đi xung quanh Thượng Hải chơi. Mỗi ngày đều rất phong phú, tinh thần của ông bà cũng vui vẻ hẳn lên, thân thể cũng khoẻ mạnh lên, sau khi đến Thượng Hải, mặc dù chất lượng không khí không quá tốt, nhưng cũng không thấy ông bà bị cảm qua, có thể thấy cuộc sống, còn phải dựa vào tinh thần.

Nghê Huy thấy trong mắt, mừng trong lòng, mọi người đều không hề đề cập đến chuyện trở về, ông ngoại bà ngoại không nói muốn về, chính mình đương nhiên càng không thể đề cập đến chuyện này.

Trần Lệ Bình một hai tháng về Thượng Hải một lần, cũng có thể thăm cha mẹ, như vậy so với ở quê thuận tiện hơn. Hai cậu dường như cũng không quản chuyện này, dù sao có người chăm sóc cha mẹ, bọn họ có cái gì không vui chứ.

Chuyện học hành của Nghê Huy cũng dần dần bận rộn, dù sao cũng vào học kỳ cuối của lớp 12, mọi người đều chạy nước rút chuẩn bị cho lần cuối cùng. Nghê Huy cũng không dám lơ là, trường đại học Phúc Đán dầu gì cũng là trường nổi tiếng, không dụng tâm mà học tập, quả thật rất có lỗi với nó.

Lúc đăng ký chí hướng và nguyện vọng, Nghê Huy lựa chọn chuyên ngành Khảo Cổ của Phúc Đán. Kỳ thực lúc hắn quyết định học chuyên ngành Khảo Cổ, đã tra rất nhiều tài liệu, chuyên ngành Khảo Cổ của Phúc Đán không quá nổi bật, thời gian sáng lập chuyên ngành không dài, Đại học Bắc Kinh và Đại học Nam Kinh mới là đứng đầu, hắn cũng từng do dự có nên đăng ký vào Phúc Đán hay không, sau này nghĩ một chút, dù sao cũng là sở thích, hoàn toàn không nghĩ đến sẽ làm ra công lao vĩ đại gì, đại học nào cũng như nhau. Đợi sau khi tốt nghiệp tìm một sở nghiên cứu Văn Sử hoặc là một viện bảo tàng mà làm việc, như vậy thì có thể đọc sách, viết chữ, làm quen với những người bạn có cùng chí hướng, đến Văn Vật đào đồ cổ, nghĩ nghĩ cũng cảm thấy rất có hứng thú. Mấu chốt là đăng ký vào Phúc Đán, gần nhà, ông ngoại bà ngoại đều ở nhà, có thể thường xuyên về phụng bồi ông bà. Nếu như học ở Bắc Kinh, vậy thì quá xa không thuận tiện.

Trần Lệ Bình gọi điện thoại về hỏi con trai lúc đăng ký chuyên ngành, Nghê Huy đã đem phiếu chí hướng và nguyện vọng nộp đi. Trần Lệ Bình vẫn luôn muốn Nghê Huy học quản lý giống như Thuỷ Hướng Đông, sau đó đến công ty của bà tiếp nhận. Nghê Huy biết mẹ thân ở nước ngoài, cũng không có cách nào mà thay đổi chuyên ngành của mình, liền nói mình đăng ký khoa quản lý, còn về sau này giấy thông báo trúng tuyển gửi về, bà cũng không có cách nào xoay chuyển trời đất được. Trần Lệ Bình nghe con trai đáp ứng rất soảng khoái, cũng không nghĩ đến tìm lão sư chứng thực.

Lúc Nghê Huy nộp phiếu nguyện vọng, chủ nhiệm lớp còn gọi hắn lên nói chuyện, hỏi hắn sao lại muốn đăng ký Khảo Cổ, Nghê Huy chỉ nói là chính mình thích. Lão sư liền kiến muốn hắn đăng ký vào Khoa Khảo Cổ của trường đại học Bắc Kinh, Nghê Huy người kế tục của đại học Thanh Hoa và đại học Bắc Kinh không thể thay đổi được, mặc dù trường học của bọn họ mỗi năm cũng có mười mấy người trúng tuyển vào hai trường đại học lớn, nhưng ai lại ngại nhiều, dĩ nhiên là càng nhiều càng tốt. Nghê Huy vẫn kiên trì đăng ký vào Phúc Đán, bởi vì trường đại học gần nhà. Đổi lấy một tiếng thở dài của lão sư.

Đợi đến khi kỳ thi tuyển kết thúc, Nghê Huy cuối cùng cũng được thoải mái, cuối cùng cũng được giải phóng, hắn cũng có thể hưởng thụ kỳ nghỉ dài. Trong ánh mắt hâm mộ của hai anh em Thuỷ Hướng Đông, Nghê Huy cùng ông ngoại bà ngoại đi du lịch Tô Châu. Về phần thành tích, trúng tuyển vào đâu, cái gì cũng không quản, mặc kệ nó đi.

Bọn họ lần này đi Tô Châu, chính là hơn nửa tháng, ngày có kết quả thi, vẫn là Thuỷ Hướng Đông đi tra giúp, thành thích ngoài ý muốn rất tốt, còn là thủ khoa của ngành xã hội trong trường bọn họ, vào đại học Bắc Kinh đều dư dả.

Lúc thư thông báo trúng tuyển được đưa ra, lãnh đạo và lão sư trong trường rất kinh ngạc, sao lại chọn vào một chuyên ngành ít được quan tâm như vậy. Lãnh đạo của trường học còn đi hỏi ý của chủ nhiệm lớp của Nghê Huy, lão sư cũng cười khổ, nói là tự hắn kiên trì chọn.

Lúc Nghê Huy cầm được thư thông báo trúng tuyển, thư thông báo của Sa Hán Minh cũng đã tới, y đăng ký vào Đại học Công Nghiệp ở Cáp Nhĩ Tân. Nghê Huy nghe được thông tin này, trầm mặc một chút, lần này chạy thật quá xa. Nhưng mà hắn lại quở trách, Đại học Công Nghiệp có bao nhiêu nữ sinh a, Sa Hán Minh vẫn không có đường trở về sao?

Ông ngoại bà ngoại biết Nghê Huy đậu vào trường Đại học Phục Đán, cũng không để ý đến chuyên ngành gì, dù sao cũng rất vui vẻ. Trần Lệ Bình gọi điện thoại về hỏi, Nghê Huy chỉ nói chính mình đậu vào Phục Đán. Trần Lệ Bình cũng không chứng thực là chuyên ngành nào. Nghê Huy đoán chừng, mẹ nếu như biết sự thật, còn có thể la rầy một trận.

Sau khi nhận được thư thông báo, Sa Hán Minh rủ Nghê Huy cùng đi du lịch: “Đi Cửu Trại Câu đi, năm đó ngươi đã đáp ứng ta, nói cùng nhau đi Cửu Trại Câu chơi.”

Nghê Huy không tiện cự tuyệt Sa Hán Minh, liền đồng ý. Lần này tuổi tác ông ngoại bà ngoại đã cao, thân thể cũng không còn như trước, không ngồi tàu xe nổi nữa, cho nên Nghê Huy cũng không đề nghị ông bà đi. Thuỷ Hướng Dương khẳng định là muốn cùng đi, Trương Dũng cũng muốn đi, chỉ có Thuỷ Hướng Đông, còn chần chừ giữa đi và không đi.

Thuỷ Hướng Đông đương nhiên vô cùng muốn đi, dẫu sao Sa Hán Minh và Nghê Huy đều đi, mặc dù Nghê Huy không thích Sa Hán Minh, nhưng mà không ngăn nổi Sa Hán Minh lại tro tàn lại cháy, hơn nữa ngọn lửa này vốn dĩ chưa bị dập tắt, chỉ là hơi yếu một chút mà thôi, nhưng mà y trước mắt đang tiến hành một hạng mục lớn, căn bản không thể phân thân ra được.

Nghê Huy biết y bận, liền nói: “Được rồi, anh hay là đừng đi, tụi em 4 người đi được rồi, em sẽ chăm sóc cho Dương Dương thật tốt.”

Thuỷ Hướng Đông nhìn hắn: “Anh không phải lo lắng em chăm sóc Dương Dương không tốt, anh là có chút lo lắng Sa Tử.”

Nghê Huy liếc nghiêng y: “Anh lo lắng y cái gì?”

“Anh lo lắng y đối với em vẫn chưa chết tâm.”

Nghê Huy lườm y một cái: “Anh suốt ngày suy nghĩ miên man cái gì vậy, y sắp chạy đến Hắc Long Giang để học đại học rồi, sau này một năm cũng khó gặp được hai lần, trước khi lên đại học cùng nhau đi chơi một chuyến thì sao? Em lại không phải không quản được chính mình, anh thiếu thao hả?”

Thuỷ Hướng Đông thở dài: “Nếu như anh không đi Mỹ thì tốt rồi, thì có thể đi cùng với em.”

“Anh yên tâm đi, em sẽ kéo Dương Dương đi theo, sẽ không tạo cơ hội cho y mơ mộng.” Nghê Huy nói, “Anh thật muốn đi tìm Andy Rubin? Em cảm thấy không bằng anh đi đầu tư Alibaba.”

Thuỷ Hướng Đông nhìn Nghê Huy, sau đó phốc cười: “Alibaba còn cần tiền sao? Mấy năm trước còn không sai biệt lắm, lúc đó chúng ta không có tiền.”

Nghê Huy cười nói: “Em không biết anh có dã tâm lớn như vậy, em có một cái cổ phiếu nguyên thuỷ nè, rất có giá trị.”

Thuỷ Hướng Đông thở dài nói: “Kỳ thực anh cũng không có dã tâm lớn gì, chính là muốn cho em tương lai lúc bán đấu giá, thấy được đồ vật ngưỡng một trong lòng, có thể chụp lấy mà không cần chần chừ.”

“Anh còn thật cho rằng em muốn mở viện bảo tàng a, bây giờ gia nhập vào thị trường sưu tầm đã muộn rồi, thời cơ tốt nhất đã qua rồi, hơn nữa em bây giờ vẫn là hoàn toàn không biết cái gì, đợi em trở thành người trong nghề rồi, đoán chừng trên thị trường toàn là hàng giả.” Nghê Huy thở dài.

Thuỷ Hướng Đông nói: “Chỉ cần thích, lúc nào cũng không muộn, trên thị trường đều là hàng giả, nhưng bán đấu giá chắc chắn có hàng thật, cho nên anh mới phải kiếm nhiều tiền. Anh lần này cũng đúng lúc gặp được cơ hội tốt, nếu không cũng sẽ không đi tìm Andy.”

Nghê Huy nói: “Anh vẫn là người mới, người tài hoa đều cậy tài khinh người, anh đi người ta sẽ để ý đến anh sao?”

Thuỷ Hướng Đông nói: “Anh là đi đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi, lại không can thiệp vào chuyện kinh doanh và nghiên cứu của y, y không có lý gì sẽ cự tuyệt cả.”

“Vậy thì xem bản lĩnh của anh, chúc anh thành công!” Nghê Huy cười nói. Thuỷ Hướng Đông nếu như có thể đầu tư vài triệu cho Andy, cầm lấy một chút cổ phần, đợi sau này Google thu mua Android, Thuỷ Hướng Đông chút cổ phần đó sau này phỏng chừng cũng có thể đáng giá vài tỷ đô, chính mình còn không cần tốn quá nhiều sức lực, ngồi đợi chia hoa hồng là được.

Thuỷ Hướng Đông lúc đầu khoác lác nói thu mua Android, đương nhiên chỉ là một mộng tưởng vĩ đại, tài chính của y mãi mãi không đủ để thu mua Android, hơn nữa coi như là liều mạng kiếm tiền để thu mua, cũng vẫn là không có cách nào để duy trì tiếp tục. Đúng lúc Mã Tứ Long cũng sụp đổ, Nghê Hi cũng tự tìm đường chết, y cảm thấy chính mình cũng không cần gấp gáp làm tăng quy mô công ty lên, có thể tốn vài năm để chuyên tâm nghiên cứu một phần mềm mới. Cơ duyên xảo hợp, một ngày nào đó y nói chuyện với đồng nghiệp trong công ty, có một đồng nghiệp nói rằng y có bạn bè đã từng làm việc với Andy, Thuỷ Hướng Đông đột nhiên phát hiện chính mình cư nhiên cách Andy lại gần như vậy, vậy nhất định không thể lãng phí cơ hội, phải làm quen một chút mới được.

Không phải là đã từng có nhà tâm lý học đã nghiên cứu qua, thông qua 6 người, bạn có thể nhận thức được bất cứ người nào trên thế giới, mà Thuỷ Hướng Đông chỉ cần thông qua hai người, liền có thể nhận thức được Andy Rubin mà y muốn làm quen, tin tức này đương nhiên làm y vui mừng khôn xiết, cho nên mới có chuyến đi Mỹ lần này.

Thuỷ Hướng Đông hoàn toàn không kỳ vọng ngay từ đầu liền có thể hợp tác với Andy Rubin, nhưng ít nhất trước tiên phải đi thăm hỏi làm quen một chút, lúc Andy đang phát triển hệ điều hành Android đã từng khó khăn một trận, dựa vào tiền tích góp và sự hỗ trợ của bạn bè mới hoàn thành phát triển được Android. Thuỷ Hướng Đông hy vọng chính mình có thể tham dự vào những bước đầu, vì y mà cung cấp một khoản tài chính để hỗ trợ, đương nhiên, y là nhìn trúng vào tiềm lực cực lớn sau này, nếu như hợp tác có thể thành công, y về sau cũng có thể giống như Nghê Huy, tuỳ tâm sở dục mà làm những chuyện mà chính mình muốn làm, kinh doanh một chút những thứ mà y cảm thấy hứng thú.

Thế là sau khi tiễn Nghê Huy lên máy bay, Thuỷ Hướng Đông rất nhanh cũng đạp chân lên hành trình đến nước Mỹ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.