Sau khi Nghê Huy tốt nghiệp thạc sĩ, làm việc trong một viện bảo tàng lịch sử của thành phố. Mỗi ngày phụ trách triển lãm trưng bày, có lúc còn phải hướng dẫn cho du khách.
Thuỷ Hướng Đông liền đau lòng hắn: “Em đường đường là một thạc sĩ, đi làm hướng dẫn cho người ta, cũng quá không biết trọng dụng nhân tài rồi.”
Nghê Huy không cho là đúng nói: “Cái gì mà không biết trọng nhân tài, Thẩm Tòng Văn tiên sinh cũng làm người hướng dẫn cho viện bảo tàng Cố Cung vậy, em đâu có tài năng được như ông?”
Thuỷ Hướng Đông nói: “Em phải chấp nhận, Thẩm Tòng Văn đi làm người hướng dẫn, cũng thật sự là một loại lãng phí đi, đó không phải là không biết trọng nhân tài sao?”
Nghê Huy nói: “Em cái này chỉ là tạm thời thôi, lại nói em mỗi ngày trong viện bảo tàng xem những đồ vật kia, cũng là một loại học tập và nghiên cứu a.”
“Anh xem em dứt khoát không bằng đi sưu tầm của chính em là được, hà tất phải ở đó lãng phí thời gian.” Điều Thuỷ Hướng Đông không hài lòng nhất, chính là thời gian nghỉ ngơi của Nghê Huy, ngày thứ bảy bình thường phải luân phiên, có lúc cả tuần mới nghỉ được một ngày, tiền lương còn thấp lè tè, thật sự nghiêm trọng không phù hợp với học lực và sự trả giá của hắn.
Nghê Huy lắc đầu: “Em không cảm thấy lãng phí thời gian, em làm việc ở viện bảo tàng, có thể tiếp xúc đến những di vật văn hoá nhiều hơn người bình thường rất nhiều, đây là một loại tích luỹ, nhìn nhiều rồi, liền phân biệt ra được thật giả. Anh cho rằng mỗi một bậc thầy sưu tầm đều là vô căn cứ mà làm sao? Người ta đều đã trải qua sự học tập và tích luỹ mười mấy năm đó. Em còn rất trẻ, tất nhiên phải học tập thêm.”
“Vậy em có thể đổi cương vị hay không, làm nhân viên giám định cũng tốt, nhân viên giám định thì không cực khổ như vậy, có thể tiếp xúc đến những di vật văn hóa so với hiện tại càng nhiều hơn, cũng không cần xuất đầu lộ diện.” Nói trắng ra là Thuỷ Hướng Đông đau lòng hắn phải đứng ở bên ngoài, còn phải không biết mệt mỏi mà giảng giải cho người ta.
Nghê Huy liếc y một cái: “Anh có phải muốn đem em đóng gói giấu đi hay không?”
Hắn không phải là không muốn làm nhân viên giám định, không cần giao tiếp với người khác, công việc càng thuần tuý, đây mới là chuyện mà hắn thích nhất, nhưng mà trình độ của hắn bây giờ, còn chưa đạt đến tư cách của một nhân viên giám định. Hắn trước mắt tập trung nghiên cứu di vật văn hoá, thuộc về bộ môn triển lãm trưng bày, kỳ thực đây mới là nơi chân chính có thể học được nhiều điều, nhưng mà bộ môn này ngoại trừ nghiên cứu, còn có triển lãm, trước mắt hắn chú trọng về triển lãm trưng bày. Bởi vì lãnh đạo trong viện bảo tàng cảm thấy hình tượng của hắn tốt, học lực cũng tốt, có thể đại diện cho tố chất và hình tượng của viện bảo tàng, không phải là không sắp xếp hắn đến tuyến khác, đụng đến triển lãm quan trọng quy mô lớn, hoặc là tiếp đón một vài khách quý quan trọng, liền do hắn đi đảm nhận làm người hướng dẫn.
Thuỷ Hướng Đông nói: “Anh cảm thấy có rất nhiều du khách chính là hướng về em.”
Nghê Huy nhàn nhạt nói “Em lại không phải di vật văn hoá gì, có cái gì để mà xem.”
“Di vật văn hoá có cái gì dễ nhìn? Dám theo đuổi Nghê Huy của anh?” Thuỷ Hướng Đông ôm lấy thắt lưng của Nghê Huy, giống như một con bạch tuộc đem hắn gắt gao quấn chặt lại, “Kỳ thực anh thật sự muốn đem em đóng gói lại, không cho người khác thấy được. Viện trưởng viện bảo tàng của các em không phải lại giới thiệu bạn gái cho em sao?”
Nghê Huy đem cánh tay của mình từ trong khuỷu tay của y giãy ra: “Em còn chưa đáp ứng. Anh hôm nay không phải đi làm sao, làm gì còn lười ở trên giường giống em.” Hôm nay là thứ hai, viện bảo tàng theo thường lệ đóng cửa, hắn được nghỉ.
Thuỷ Hướng Đông nắm ngón tay thon dài của hắn chơi đùa: “Hôm nay không đi làm, chúng ta đi mua nhẫn đi, đeo nhẫn rồi, người khác sẽ không mơ ước đến em nữa, nếu sau đó lại có người giới thiệu bạn gái cho em, thì có thể trực tiếp lấy ra nhẫn cho người ta xem.”
Nghê Huy mở con mắt nửa híp: “Anh đây là cầu hôn hả?”
Thuỷ Hướng Đông hắc hắc cười: “Coi là vậy đi.”
Nghê Huy nhấc lên một chân, đạp Thuỷ Hướng Đông một cước ở trong chăn: “Cút, cũng có hơi quá không chính thức rồi.”
Thuỷ Hướng Đông dán lên người hắn, đem hắn ôm chặt vào trong lòng, hôn một cái lên bả vai bóng loáng mượt mà của hắn: “Chúng ta lúc nào thì đi đăng ký kết hôn đi, đến Canada hay là Hà Lan?”
Nghê Huy sửng sốt một chút: “Canada? Anh có phải dự định đem mẹ em ra làm trò đùa hay không?”
Thuỷ Hướng Đông nói: “Kỳ thực anh cảm thấy dì ấy đã bắt đầu hoài nghi chúng ta rồi, không bằng thẳng thắn ngả bài với dì ấy đi. Dì không giống như ông nội bà nội, em đã 28 tuổi rồi, dì lần này trở về liền thúc giục em đi tìm bạn gái, em cho rằng có thể giấu được bao lâu?”
Nói đến ông ngoại bà ngoại, Nghê Huy không khỏi trầm mặc, khi hắn học nghiên cứu tới năm ba, ông ngoại vì bệnh mà qua đời, hưởng thọ 84 tuổi, sau khi ông ngoại mất được hai năm, bà ngoại cũng đi theo. Cho dù đã từng trải qua mấy thập niên, bản thân cũng đã từng trải qua sự sống và cái chết, nhưng mà lúc ông ngoại bà ngoại mất đi, Nghê Huy vẫn thương tâm đến nỗi vô cùng đau khổ, đối với hắn mà nói, sự tồn tại của ông ngoại và bà ngoại còn quan trọng hơn cả cha mẹ, tình cảm đó đã thâm nhập vào tận xương tuỷ, một ngày tách ra, thật sự khó có thể thừa nhận nỗi đau đó.
May mà lúc đó có Thuỷ Hướng Đông luôn bên cạnh, còn có Thuỷ Hướng Dương, Sa Hán Minh, Trương Dũng những người bạn này, bọn họ cũng luôn luôn bớt thời giờ đến bồi hắn, cách ba bốn buổi tụ họp một lần, hoá giải sự ưu tư của hắn. Ngược lại mẹ của chính mình, sau khi trở về lo tang sự, liền rời đi, đối với người lớn tuổi mà nói, bọn họ đối với việc sống chết hờ hững hơn, cảm thấy đây bất quá chỉ là sự thay đổi theo tự nhiên mà thôi. Nghê Huy cũng biết là như vậy, nhưng mà trên tình cảm lại khó mà tiếp nhận người thân thiết với mình nhất mất đi, như khoét hai khối huyết nhục trong tim hắn vậy.
Thuỷ Hướng Đông nửa ngày không nghe thấy hắn nói chuyện, cho rằng hắn không đồng ý, liền nói: “Em không muốn nói với mẹ, vậy thì không nói, trước tiên cứ giấu đi.”
Nghê Huy giật mình: “Không cần đâu, có cơ hội thích hợp thì cứ nói ra, mẹ đã sống ở Canada nhiều năm rồi, đối với chuyện này chắc hẳn cũng có thể nhìn ra được.” Canada dù sao cũng là quốc gia cho phép đồng tính kết hôn, tư tưởng của mẹ luôn tiến bộ, tiếp nhận con trai của mình là đồng tính, chắc hẳn không phải chuyện khó gì, hơn nữa bây giờ còn có em gái, lực chú ý của bà sẽ không hoàn toàn đặt trên người mình.
Thuỷ Hướng Đông nở nụ cười, hôn một cái chụt lên mặt hắn: “Vậy được, chúng ta hôm nay đi mua nhẫn. Dậy thôi.”
Thuỷ Hướng Đông từ sau khi tốt nghiệp đại học, liền toàn tâm toàn ý tập trung vào việc kinh doanh của công ty, bởi vì có tính vượt mức quy định trên kỹ thuật, y cũng nhân cơ hội chiếm một tay trong thị trường điện thoại di động, không riêng gì làm phần mềm trên điện thoại di động, còn phát triển smartphone kiểu mới, lúc hệ thống Android của Andy Rubin đầu tư vào thị trường, càng thêm nhiều cổ đông, tốc độ phát triển điện thoại Android đứng đầu, hoàn toàn chiếm lĩnh thị trường trong nước, thu được một khoản tiền.
Đồng thời, y hoàn toàn tiếp nhận công ty của Trần Lệ Bình, với tư cách là CEO, toàn quyền đại diện tất cả công việc của công ty Trần Lệ Bình. Chuyện đầu tiên khi nhậm chức, chính là quét sạch thế lực của Vương Chí Hoà, Vương gia ở công ty nấn ná đã lâu, quan hệ rắc rối phức tạp, Thuỷ Hướng Đông mất một phen tâm tư mới đem công ty chấn chỉnh lại. Theo sự phát triển không ngừng của chất lượng dịch vụ, sự tín nhiệm và yêu thích của Trần Lệ Bình đối với Thuỷ Hướng Đông ngày càng gia tăng, quả thật muốn đem y làm thành một đứa con trai khác của mình.
Mấy năm nay lúc Viên Viên được nghỉ hè và nghỉ đông, Trần Lệ Bình đều dẫn nàng về đây nghỉ, Viên Viên đã là một thiếu nữ 17, 18 tuổi, đúng tuổi mới biết yêu. Tâm tư này Nghê Huy cũng đoán được một chút: “Mẹ của em là muốn tuyển anh làm con rể.”
Thuỷ Hướng Đông nhìn hắn: “Anh đã là con rể của bà rồi.”
Nghê Huy gắt y một cái: “Hừ, con dâu còn kém nhiều lắm.”
Thuỷ Hướng Đông cười cười, không lên tiếng.
Nghê Huy suy nghĩ một chút, hỏi: “Lỡ như Viên Viên thích anh thì làm sao?”
Thuỷ Hướng Đông nói: “Không thể nào.”
“Anh cũng không phải con bé, anh sao lại biết?”
“Anh không cần biết, dù sao anh chính là không thể thích một một cô nhóc như vậy. Hơn nữa anh cũng đâu có che giấu tính hướng của mình với nàng.”
Nghê Huy kinh ngạc: “Anh come out với em ấy rồi, nói anh là đồng tính hả?”
Thuỷ Hướng Đông nói: “Con nít lớn lên ở nước ngoài đều sớm quen thuộc, hơn nữa dũng cảm hướng ngoại, nàng đã hỏi qua tính hướng của anh, anh cũng không có phủ nhận.”
Nghê Huy nhìn y như một quái vật: “Em không biết anh cùng với em gái của em tốt như vậy.”
“Đó là em gái của em.” Nói cách khác, nếu như là người khác, y liền lười để tâm.
Nghê Huy suy nghĩ một chút: “Nếu như mẹ em không đồng ý chuyện của chúng ta, anh làm thế nào?”
Thuỷ Hướng Đông nhìn hắn: “Đây còn phải xem em làm thế nào?”
Nghê Huy khoanh tay: “Binh tới thì tướng đở.”
Vào lễ Giáng sinh, cả nhà Trần Lệ Bình đều cùng nhau trở về. Kể từ sau khi Thuỷ Hướng Đông xử lý công ty cho bà, số lần bà trở về rất ít, một năm nhiều nhất chỉ hai ba lần, nhưng mà mỗi lần về thời gian sẽ lâu một chút, thông thường là dẫn Viên Viên cùng nhau về, ngẫu nhiên là một nhà ba người đều về.
Trần Lệ Bình hai năm nay vẫn luôn động viên con trai di cư đến Canada, nói là ông ngoại bà ngoại không còn ở đây, trong nước cũng không có vướng mắc gì, không bằng đến Canada, cả nhà cùng đoàn tụ.
Nghê Huy cảm thấy buồn cười, chính mình đã trưởng thành, đại học đều học ở trong nước, lại học cái chuyên ngành như vậy, rời khỏi quê hương, chạy đến Canada có thể làm được cái gì, ăn rồi chờ chết sao? Hơn nữa cái nhà đó, hắn vẫn luôn cảm thấy là gia đình của Trần Lệ Bình, không có liên quan gì tới mình.
Trần Lệ Bình mỗi lần thấy con trai, đều có một loại cảm giác chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, cư nhiên học 10 năm Khảo Cổ, thật sự là lãng phí thời gian, học những thứ hoàn toàn vô dụng. Sau khi tốt nghiệp, làm việc ở viện bảo tàng, đường đường là một thạc sĩ, cũng chỉ có thể cầm tiền lương bốn năm ngàn, đây nếu không phải là nhà bọn họ có đều kiện, làm việc ở đó có thể nuôi sống được bản thân hay sao? Có thể có tiền đồ gì?
Đến cái vấn đề này, mẹ con hai người cũng sinh ra khoảng cách không ít, Trần Lệ Bình luôn cảm thấy con trai đang gặm lão, may mà còn có Thuỷ Hướng Đông giúp đỡ, điều này thật sự là năm đó cha mẹ tích chút đức, bây giờ để cho chính mình hưởng phúc. Trần Lệ Bình phải nghĩ biện pháp đem Thuỷ Hướng Đông trói chặt, như vậy y liền có thể vì nhà mình mà làm việc cả đời.(Editor: Thật là bất bình cho Hướng Đông a, cũng tội cho cả tiểu Huy nữa!)
“Viên Viên, mấy ngày nay con đến công ty giúp đỡ, học hỏi anh Hướng Đông.” Trần Lệ Bình giao phó cho con gái nói.
Viên Viên nhìn mẹ: “Mẹ, con đến đó có thể làm gì? Ngoại trừ nói và nghe, chữ Trung Quốc con không nhận biết được mấy chữ, con đi làm bình hoa di động sao?”
Trần Lệ Bình nhíu mày nhìn con gái: “Để con học tập làm sao để quản lý công ty, tương lai công ty này cũng có phần của con a, anh của con không muốn quản, lẽ nào con cũng không quản?”
Viên Viên cười nói: “Không phải có anh Đông đang quản lý sao?”
Trần Lệ Bình nhìn con gái, nhất thời có một loại dáng vẻ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, Thuỷ Hướng Đông tự mình kiếm tiền, so với số tiền nhà bọn họ kiếm được còn nhiều hơn, người ta còn nguyện ý giúp đỡ quản lý công ty, thuần tuý là tình cảm đối với cha mẹ, lỡ như ngày nào đó người ta không muốn quản nữa, cái công ty này giao cho ai quản lý, bây giờ tốt nhất là cho y một thân phận, về sau có thể danh chính ngôn thuận để cho y quản lý. Bà tận tình khuyên bảo con gái: “Viên Viên, mẹ để con đến công ty, không nhất thiết phải học được cái gì, chủ yếu là liên hệ một chút tình cảm với Hướng Đông.”
Viên Viên hiểu rõ nói: “Mẹ, mẹ đoán mò cái gì vậy? Anh Đông tuyệt đối không nhìn đến con đâu.” Tâm tư của mẹ nàng hiểu rất rõ, là muốn lôi kéo Thuỷ Hướng Đông, làm cho y trở thành người nhà của mình, nhưng chỉ trông chờ vào nàng, còn không bằng đi trông chờ anh trai của nàng a.
Trần Lệ Bình nhìn con gái: “Tại sao?”
Viên Viên nói: “Không tại sao cả, dù sao đừng đặt hy vọng ký thác lên người con, con không nói với mẹ nữa, con ra ngoài đi chơi a.”
Trần Lệ Bình nhìn con gái, bây giờ là mùa đông, mặc váy ngắn, mang giày ống, trên đùi thì mang một đôi tất thật mỏng, hoàn toàn không sợ nhiệt độ thấp của mùa đông ở Thượng Hải, theo như nàng nói, ở đây ấm áp hơn nhiều so với bên nhà của bọn họ. Vóc dáng ngược lại nóng bỏng, so với bạn đồng trang lứa thì trưởng thành hơn, nhưng mà trang điểm cái gì cũng không quá giới hạn.
Bà thở dài một hơi, con trai và con gái không lúc nào làm bà bớt lo, mặc dù Thuỷ Hướng Đông chưa từng nói qua sẽ không quản lý công ty cho mình, nhưng mà hai năm nay, công ty sản xuất điện thoại di động của Thuỷ Hướng Đông chính mình ở Canada đều có nghe nói đến, y bây giờ là mỗi ngày thu vào biết bao nhiêu tiền, lại còn giúp đỡ mình quản lý công ty, khẳng định là dựa trên tình cảm của người quen, mặc dù bà cũng trả lương cho y, nhưng mà chút tiền đó cũng không là gì so với y kiếm được. Bà cũng không dám tự nhiên vô cớ để người ta làm công cho mình hoài.
Hôm nay vừa đúng là sinh nhật của Nghê Huy, Thuỷ Hướng Đông đặt chỗ ở một nhà hàng năm sao, mời cả nhà Trần Lệ Bình đến ăn cơm, đồng thời còn kêu thêm Sa Hán Minh và Trương Dũng, 7 8 người, ngược lại cũng náo nhiệt.
Trần Lệ Bình nói: “Hôm nay để ta đến làm chủ, là sinh nhật của Nghê Huy mà, sao có thể để Hướng Đông mời khách được.”
Thuỷ Hướng Đông nói: “Để con, dì, con hôm nay còn có chuyện quan trọng muốn tuyên bố, đợi ăn xong rồi sẽ nói.”
Trần Lệ Bình một trận khẩn trương, Thuỷ Hướng Đông muốn nói cái gì, sẽ không quản lý công ty cho bà nữa, nhưng mà chuyện này là chuyện công, ắt hẳn sẽ không đem đến trên bàn ăn, còn ở trước mặt nhiều người không liên quan nữa. Trần Lệ Bình trong lòng tính toán, rốt cuộc là chuyện gì?
Thời gian hẹn là 7 giờ, Thuỷ Hướng Đông và Nghê Huy đến trước tiên, Nghê Huy thấp giọng nói: “Anh thật sự chuẩn bị hôm nay nói trước mặt mọi người và mẹ em sao?”
Thuỷ Hướng Đông nói: “Mọi người đều biết sự tình, trường hợp này nói ra anh cảm thấy có thể, lại có Trương Dũng và Sa Hán Minh bọn họ ở đây, mẹ của em khẳng định sẽ không nổi trận lôi đình.”
Nghê Huy nhìn Thuỷ Hướng Đông, cảm thấy tên gia hoả này làm kinh doanh tôi luyện nên, còn thật sự sẽ nghiền ngẫm tâm tư của người khác.
Không bao lâu, Trương Dũng và Liễu Mộ Khanh hai người cũng đến, chậm hơn một chút là Sa Hán Minh, cả nhà Trần Lệ Bình đến cuối cùng, Viên Viên nhìn một vòng mọi người, hơi có chút thất vọng: “Đều đủ cả, chỉ thiếu anh Hướng Dương.”
Thuỷ Hướng Đông nói: “Hướng Dương có cuộc triển lãm tranh ở Bắc Kinh, tạm thời không ở Thượng Hải.”
Nghê Huy nhìn em gái, cười cười, tiểu nha đầu có hứng thú đối với Thuỷ Hướng Dương rõ ràng hơn so với Thuỷ Hướng Đông.
Chương Thái Thanh cầm lấy một cái hộp, tặng cho Nghê Huy: “Tiểu Huy, thúc thúc tặng quà sinh nhật cho con.”
Nghê Huy tiếp nhận: “Cám ơn thúc thúc.”
Trần Lệ Bình thì trực tiếp cho con trai một cái card phụ: “Đây là quà sinh nhật của mẹ tặng cho con, số tiền tối đa là một triệu, muốn mua cái gì, tự con đi mua.”
Nghê Huy nhìn cái card đó, không tiếp nhận: “Mẹ, con không thiếu tiền xài, không cần đâu.” Chính mình lại không phải là con nít, cho tiền còn không bằng tuỳ tiện mua quà có tấm lòng một chút.
“Mẹ, mẹ cũng quá tầm thường rồi, trực tiếp tặng card làm quà sinh nhật.” Viên Viên đi đến, ôm lấy cổ của Nghê Huy, hôn một cái trên mặt hắn, cười hì hì nói, “Anh, đây là quà em tặng cho anh, thơm một cái.”
Thuỷ Hướng Đông cười: “Em thật là tiết kiệm, quà tặng cũng tiết kiệm nữa sao?”
Viên Viên từ sau lưng lấy ra một cái hộp tinh xảo: “Đương nhiên là gạt anh thôi, quà này là em chọn cho anh, quà nhẹ nhưng tình nghĩa mới quan trọng, đừng chê bai a.”
Nghê Huy tiếp nhận: “Cám ơn Viên Viên.”
Viên Viên nói: “Nhận được quà rồi thì mau chóng mở ra xem đi, em thích nhất là phần mở quà.” Đứa nhỏ này ở nước ngoài, cũng học được thói quen sinh hoạt của người nước ngoài.
Thuỷ Hướng Đông nói: “Em mở quà đi, anh kêu mang đồ ăn lên.” Y nhấn chuông một cái.
Nghê Huy mở quà của mọi người, quà của Viên Viên tặng là một cái cà vạt bằng tơ tằm màu bạc, vô cùng thanh lịch. Quà của Chương Thái Thanh là một cái đồng hồ cơ của Thuỵ Sĩ, đoán chừng giá trị cũng không rẻ, nhưng mà hắn đã có đồng hồ cơ rồi. Quà của hai người Trương Dũng và bạn gái của y là một cái nghiên mực Đoan Khê, vừa thấy liền biết là Liễu Mộ Khanh chọn. Quà của Sa Hán Minh tặng lại là một cái con dấu bằng đá xanh không có khắc chữ, Nghê Huy mấy năm nay bắt đầu học khắc dấu, thu thập rất nhiều con dấu. Bạn bè tặng quà, luôn có thể dựa theo sở thích của hắn, chỉ là giá cả khẳng định sẽ không rẻ.
Nghê Huy nói: “Các người đều quá phung phí rồi, đến ăn sinh nhật với ta là được rồi, không cần tặng những món quá quý giá như vậy.”
Trương Dũng cười hì hì nói: “Ta đây chỉ là có qua có lại mới toại lòng nhau.”
Sa Hán Minh nói: “Ta cũng như vậy.”
Mấy năm nay Thuỷ Hướng Đông giúp bọn họ mua cổ phiếu, kiếm được không ít tiền, mặc dù thị trường chứng khoán lên xuống thất thường, nhưng mà bởi vì có dự kiện trước, trái lại là chưa từng quá lỗ. Không nói nhiều, căn nhà của hai người bọn họ xem như là kiếm được từ cổ phiếu, không đến 30 tuổi, liền ở Thượng Hải có một căn nhà thuộc về chính mình, vợ đã vốn có, thật sự là bình chân như vại.
Viên Viên nói: “Ai nha, tại sao không thấy quà của anh Đông tặng cho anh Huy?”
Thuỷ Hướng Đông nói: “Quà của anh trễ một chút mới tặng, ăn cơm trước.”
Đồ ăn đã được dọn lên, món ăn vô cùng tinh xảo, Nghê Huy dẫn đầu, mọi người bắt đầu ăn cơm uống rượu. Duy chỉ có Trần Lệ Bình tương đối thất vọng, con trai nhật hết quà của mọi người, chính là không nhận quà của bà, lời này nói rõ ra quà của bà không được lòng của con trai.
Thuỷ Hướng Đông còn gọi rượu: “Uống chút rượu, lát nữa kêu người đưa các ngươi về.”
Mọi người thế là vừa uống rượu vừa ăn đồ ăn, có Trương Dũng ở đây, không khí liền dễ dàng linh hoạt, Viên Viên cũng là tiểu cô nương rất biết nói chuyện, mặc dù khí áp của Trần Lệ Bình hơi thấp, nhưng mà rất nhanh liền bị nhiệt tình của người trẻ phủ lên, không có ảnh hưởng đến cả cục diện.
Ăn được một nửa, Trần Lệ Bình nói: “Các con mấy người bạn tốt, cùng nhau trưởng thành, kết quả đã bao nhiêu năm trôi qua, sao lại chỉ có mình Trương Dũng là tìm bạn gái, Nghê Huy ba người các con đều lạc hậu a, phải nắm chắc thời gian mới được.”
Trương Dũng uống đến vui vẻ, có chút tê dại sơ suất, tuỳ ý nói: “Kỳ thực chỉ có Sa Tử là chưa tìm bạn gái thôi.”
Trần Lệ Bình nghe thấy, quay đầu nhìn Nghê Huy và Thuỷ Hướng Đông: “Hai đứa đều có bạn gái rồi sao? Sao lại không dẫn theo?”
Thuỷ Hướng Đông sửng sốt một chút, sau đó nói: “Dì, trước ăn cơm đã, ăn rồi nói tiếp chuyện này.”
Trần Lệ Bình có hơi thất vọng, Thuỷ Hướng Đông cư nhiên đã có bạn gái, đứa nhỏ này liền trở thành con rể của người khác, thật sự đáng tiếc, bà không nhịn được liếc qua đứa con gái không có tim không có phổi của mình.
Nghê Huy thấy biểu tình của mẹ, cái loại tiếc hận Thuỷ Hướng Đông trở thành con rể của người khác biểu hiện quá rõ ràng rồi, nếu như bà biết Thuỷ Hướng Đông và mình quen nhau, bà sẽ có biểu tình gì?
Ăn cơm xong, nhân viên phục vụ đem đồ ăn trên bàn toàn bộ đều dọn xuống, mang lên trái cây và một cái bánh kem lớn, đốt nến lên, mọi người hát bài hát chúc mừng sinh nhật cho Nghê Huy, sau đó thổi nến và ước nguyện.
Sau khi đèn một lần nữa lại sáng lên, Thuỷ Hướng Đông đứng dậy, thanh cổ họng một chút, nói: “Tiếp theo đây, con có một chuyện rất quan trọng cần phải tuyên bố.” Y đẩy ghế ra, sau đó từ trong túi lấy ra một cái hộp bằng nhung, mở ra, quỳ một đầu gối xuống nói với Nghê Huy: “Nghê Huy, anh hôm nay trịnh trọng cầu hôn em, muốn cùng em đi tiếp cuộc đời sau này, xin em hãy đáp ứng anh!”
Tất cả mọi người có mặt đó bao gồm cả Nghê Huy đều bị hù doạ, hắn không nghĩ đến Thuỷ Hướng Đông sẽ lấy phương thức come out trực tiếp mà vụng về như vậy, nhẫn đã sớm được đặt rồi, nhưng mà vẫn chưa lấy cho hắn, thì ra là đợi đến hôm nay.
Trương Dũng và Sa Hán Minh hai người này đã biết sự tình rồi trên mặt biểu tình vẫn vô cùng kinh ngạc, nhưng mà bọn họ rất nhanh phản ứng lại, đem mặt chuyển hướng qua Trần Lệ Bình, phát hiện hoá ra biểu tình đặc sắc không phải là bọn họ, mà là một nhà ba người Trần Lệ Bình. Viên Viên mạnh đứng dậy, sau đó kinh ngạc một tiếng: “Thì ra là như vậy, em sao lại không nghĩ đến. Anh Đông thích anh của em!”
Biểu tình trên mặt của Chướng Thái Thanh vô cùng cổ quái, nói không ra là tư vị gì, Trần Lệ Bình thì hoàn toàn là ngây người, biểu tình trên mặt bà là một mảnh trống rỗng.
Thuỷ Hướng Đông quay đầu nhìn Nghê Huy, ánh mắt sáng rực nhìn vào mắt của hắn, biểu thị hắn mau chóng tiếp nhận. Nghê Huy cuối cùng cũng phản ứng lại, tiếp nhận chiếc nhẫn trong tay y, đem y kéo dậy: “Được, em đồng ý.” Thuỷ Hướng Đông nở nụ cười, lấy chiếc nhẫn ra chuẩn bị đeo vào ngón tay của hắn.
Trần Lệ Bình đột nhiên vỗ bàn một cái đứng dậy: “Đợi chút, các con đang làm cái gì vậy?”
Thuỷ Hướng Đông nắm lấy tay của Nghê Huy, quay đầu nhìn Trần Lệ Bình: “Dì, chuyện này chúng con vẫn chưa nói với dì. Con và Nghê Huy ở cùng nhau đã nhiều năm rồi, con bây giờ trịnh trọng hướng hắn cầu hôn, tương lai có thể sẽ đến Canada lấy giấy chứng nhận kết hôn.”
Trần Lệ Bình sắc mặt trắng bệch: “Các con đã ở cùng nhau? Đây là ý gì?” Bà ở Canada nhiều năm, tự nhiên cũng nghe đến đồng tính luyến ái, mỗi năm Canada đều sẽ có không ít hoạt động của người đồng tính, Viên Viên có lúc còn sẽ đi xem náo nhiệt. Nhưng mà bà vẫn luôn cảm thấy đó là trò vui mới lạ của người da trắng và người da đen gây ra, hôm nay, con trai của bà, lại muốn cùng một người đàn ông khác ở cùng nhau, người đàn ông này còn là người bà luôn muốn làm con rể của mình, đây là cái gì chứ, con dâu?
Nghê Huy kiên định nói: “Mẹ, con thích Thuỷ Hướng Đông, y cũng thích con, chúng con hai người quen nhau, sau này sẽ kết hôn.”
Trần Lệ Bình trên mặt đè nén sự phẫn nộ và kích động, đang ở bên ngoài, bà không tiện phát tác, liền cúi đầu, lấy tay đở trán, qua một lát mới nói: “Chuyện này chúng ta bây giờ không nói, trước tiên ăn bánh kem đi, còn có khách ở đây.”
Thuỷ Hướng Đông và Nghê Huy bốn mắt nhìn nhau, xem ra Trần Lệ Bình hoàn toàn không dễ đối phó, nhưng mà vẫn tốt, bà không có thất thố, lực khống chế còn rất tốt, Thuỷ Hướng Đông trong ánh mắt phức tạp và sắc bén của Trần Lệ Bình, còn kiên trì đem nhẫn đeo vào ngón tay vô danh của Nghê Huy, Nghê Huy đem một chiếc khác hơi lớn hơn một chút đeo vào ngón tay của Thuỷ Hướng Đông.