Trọng Sinh Chi Dược Thiện Phường

Chương 2: Gặp mặt



Thành Hạo đi mới không bao lâu, lại nghe thấy có tiếng đập cửa.

Thành Ôn còn chưa lên tiếng trả lời, người ở phía ngoài đã đẩy cửa đi đến, tựa hồ rất quen thuộc.

Người tới đúng là tân nương tử mới vừa rồi khóc lê hoa đái vũ, đại tiểu thư Du gia Du Tịnh Dao.

Du Tịnh Dao đi tới, cô một bộ suy yếu trắng bệch, tựa hồ chịu đả kích thật lớn, lung lay sắp đổ tới đây, lại không nghĩ rằng Nhị gia luôn quan tâm mình lại không đến đỡ mình.

Du Tịnh Dao cả kinh trong lòng, chỉ sợ Thành nhị gia chỉ giận vu vơ, lúc này giận thật.

Cô đi nhanh tới, chống tay lên bàn, khóc thút thít chảy nước mắt, "Thành Ôn, anh... Anh giận à?"

Thành Ôn chỉ nhìn cô một cái, Du Tịnh Dao lập tức đỏ mắt, nắm tay Thành Ôn, khóc ròng: "Thành Ôn, ba chúng ta cùng nhau lớn lên, em xin lỗi anh, em không tốt với anh... em biết... em biết anh tốt với em, rất tốt với em, nhưng... nhưng lòng của em từ đầu đến cuối chỉ có Thành Hạo. Thành Ôn, van xin anh, thành toàn cho chúng em."

Thành Ôn bị cô ta khóc ong ong. Không nghĩ đến tính cách nguyên chủ lại nhu nhược thế, Du Tịnh Dao lại còn nghĩ đến trò khóc lóc là xong việc. Nhưng may mà không cưới Du Tịnh Dao, đối với Thành Ôn cũng coi như là một chuyện tốt.

Thành Ôn cũng không thương hương tiếc ngọc như Du Tịnh Dao tưởng, chỉ lãnh đạm đẩy cái tay của cô ta ra, nói thẳng: "Du tiểu thư cô nghĩ nhiều rồi, tôi cũng không giận. Cô đã một lòng với Thành Hạo, như vậy cũng không nên tới đây, miễn cho người khác xì xào, cũng không tốt với danh dự của Du tiểu thư, đúng không?"

Du Tịnh Dao mở to hai mắt, khóc càng to, có vẻ phi thường kích động, lại một lần nữa nắm tay Thành Ôn, "Thành Ôn, đúng là anh giận em. Van xin anh đừng giận, anh đối tốt với em, em cảm kích anh cả đời... Thành Ôn, anh cũng đừng làm Thành Hạo khó xử, được không? Anh là anh của anh ấy, anh cũng đừng làm khó anh ấy, được không!"

Thành Ôn bỗng nhiên cười khẽ một tiếng, làm Du Tịnh Dao bối rối. Thành Ôn quay đầu nhìn Du Tịnh Dao đang khóc thảm thiết, thản nhiên nói: "Du tiểu thư, nói nhiều như vậy, cô rốt cục nói đến trọng điểm rồi? Không muốn tôi khó xử Thành Hạo là có thể biến tôi thành kẻ không nói lí, không có nhân tính."

Du Tịnh Dao khiếp sợ nhìn chằm chằm Thành Ôn, lắc đầu: "Thành Ôn, anh thay đổi rồi! Trước kia anh sẽ không như vậy, trước kia anh sẽ không đối xử với em như thế... hai anh là anh em, là anh em ruột, anh ấy là em anh. Chẳng lẽ anh làm anh, không nên nhường anh ấy sao?"

"Nào có nhiều tình nghĩa thế?"

Thành Ôn híp mắt, cười lạnh nói: "Huống chi... Chúng tôi còn là anh em cùng cha khác mẹ."

Thành Ôn nói xong, trong đầu bỗng nhiên không thể kìm chế nghĩ tới đời trước, người làm cho mình cùng đường lại là mẹ mình. Quan hệ huyết thống còn như thế, hiện tại một người phụ nữ lại còn nói chuyện tình cảm anh em.

Thành Ôn căng thẳng trong lòng, có một loại cảm giác hít thở không thông. Cậu không phải trời sinh lãnh đạm với nhân tình, chỉ là bị thương sinh ra ngăn cách.

Thành Ôn nhắm mắt, giọng bình thản, "Du tiểu thư mời về cho, nếu chúng ta không có hôn ước, cô là con gái, cũng không tiện vào phòng người ngoài."

Du Tịnh Dao khó có thể tin lắc lắc đầu, thất thanh khóc rống chạy ra ngoài.

Thành Ôn nhìn cô ta khóc chạy đi, giống như bị ủy khuất gì lớn lắm, nhịn không được cười một tiếng. Thật không hiểu đây là cái loại chuyện đời gì, rốt cuộc là ai có lỗi với ai, đối phương còn khóc ủy khuất như vậy, giống như mình mới là kẻ tội ác tày trời.

Sáng sớm hôm sau, Thành lão gia Thành Thư Chí cố ý chuẩn bị hậu lễ, ngồi lên xe ngựa, đi đến đại trạch Du gia.

Du gia nói thế nào cũng là gia tộc lâu đời số một số hai ở Tuyền Giang, tuy rằng luận tài lực không nhất định có thể so sánh với Thành gia, nhưng danh vọng vẫn cứ là nhất đẳng. Hơn nữa lần này ầm ĩ ra chuyện làm trò cười cho thiên hạ thế, Thành Thư Chí quan tâm mặt mũi nhất, làm sao có thể không đi chịu nhận lỗi.

Thành Thư Chí đưa lễ Du gia, dâng trà chiêu đãi là tiểu nữ nhi Du gia Du Tịnh San. Du Tịnh San không phải con gái ruột của Du gia, chỉ là một cô bé được nhặt về thôi. Năm đó Du lão gia nhìn Du Tịnh Dao một người cô đơn, mình lại bận đi buôn bán, muốn mua nha hoàn cùng tuổi đến làm bạn với con gái, vừa lúc nhặt được Du Tịnh San, thu cô làm con gái nuôi.

Du Tịnh San trời sinh hoạt bát, ngày thường như nước trong veo, không có rụt rè của tiểu thư khuê các, bởi vì cô vốn là nha hoàn để sai vặt mà thôi.

Du Tịnh San dâng trà, Du lão gia rất nhanh đã tới, Thành Thư Chí xin lỗi khách sáo một chút.

Du lão gia cũng không coi trò cười này là gì, cười nói: "Bọn nhỏ còn trẻ, đùa giỡn là thường có chuyện này, ông hà tất tưởng thật làm gì? Cũng là Dao nhi nhà tôi bướng bình, làm phiền hà thanh danh của Nhị gia và Tam gia rồi."

Thành Thư Chí thấy Du lão gia không so đo, lúc này mừng rỡ, "Khó được thông gia thông tình đạt lý như vậy."

Du lão gia cười nói: "Haha, còn khách sáo làm gì? Chuyện này sao, tôi thấy còn phải bàn bạc kỹ hơn, miễn cho thiếu niên tâm tính bất định, vừa kết hôn vừa làm loạn, phải quan sát."

"Đúng đúng, có đạo lý."

Thành Thư Chí không ngồi nhiều hơn, chỉ sợ Du lão gia đổi ý, ngồi trong chốc lát, uống một ly trà, ngồi xe ngựa về Thành gia.

Thành Thư Chí vừa đi, Du Tịnh Dao nhất thời từ sau bình phong bước vào, nắm lấy tay Du lão gia, loạng choạng, vẻ mặt muốn khóc lên, "Cha, tại sao cha có thể nói là xem lại được? Con thật lòng yêu Thành Hạo, con muốn lập tức kết hôn với Thành Hạo!"

Du lão gia cau mày nói: "Hồ nháo, con còn muốn chê cười thêm lần nữa à? Con vứt mặt con đi, Du gia chúng ta phải giữ mặt mũi!"

Du Tịnh Dao từ nhỏ được chiều, bị quát lớn như vậy, nước mắt lập tức chảy xuống. Du lão gia lại đau lòng con gái, nhanh chóng dỗ, "Dao nhi ngoan. Thành Hạo kia nói cho cùng cũng chỉ là tuấn tú chút, nó đi ra ngoài đã hơn một năm, đã hơn một năm không ở Tuyền Giang. Đột nhiên trở về, Tuyền Giang có thể dung hạ nó còn là một chuyện nữa, vạn nhất con gả qua, chịu ủy khuất thì sao? Hơn nữa..."

Du lão gia đột nhiên cười rộ lên, nheo mắt lại, tựa hồ đã sớm nghĩ ra cái gì, "Hơn nữa, ông chủ Tưởng trong kinh thành, lập tức sẽ tới Tuyền Giang bàn chuyện làm ăn. Kinh thành, cũng không như cái trấn nhỏ Tuyền Giang này, đó là địa phương cực lớn. Con biết không, ông chủ Tưởng ho khan một tiếng, làm tất cả cửa hàng ở Tuyền Giang đóng cửa!"

Du Tịnh Dao hờn dỗi một tiếng, "Con chỉ muốn Thành Hạo! Người bên ngoài không so được một cái móng tay của Thành Hạo!"

Du lão gia bị lời của cô chọc cười, tựa hồ lời Du Tịnh Dao nói là lời nói vô căn cứ, "Con gái ta, con có biết ông chủ Tưởng Mục Thăng này là hạng người gì không? Ba cho con biết, thương nhân dù ngang ngược thế nào, những quân phiệt Nguyên soái đó cho con lên mặt con có dám không? Nhưng ông chủ Tưởng thì khác. Lời cậu ta nói ra, quân gia cũng phải đi đường vòng đấy! Dao nhi, con ở cái đất Tuyền Giang nhỏ hẹp này, căn bản chưa thấy cái gì là người giàu. Chờ ông chủ Tưởng đến, cam đoan con sẽ không nghĩ đến Thành nhị thiếu Thành tam thiếu gì hết. Con nói đúng, thật đúng là một cái móng tay cũng không thể so."

Du Tịnh Dao nghe mà ngây ngốc, mở to mắt, hai má đỏ bừng, ngực thở dốc dồn dập, "Thật... Thật sự như vậy ạ?"

Du lão gia nhìn con mình, không khỏi cười ha hả.

Tưởng Mục Thăng, chỉ là thương nhân mà thôi.

Nhưng mà thương nhân này cũng không phải thương nhân phổ thông, đúng như lời Du lão gia nói.

Tưởng Mục Thăng sinh ra trong gia tộc xuống dốc, từ nhỏ đã vào thành mưu sinh, khi đó còn loạn hơn bây giờ, hắn việc nặng gì cũng trải qua, dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng. Hiện giờ hơn ba mươi, trong việc kinh doanh, hắn dám khiêm tốn nói số hai, sẽ không ai dám chiếm số một.

Thuyền ngừng ở bến tàu, một người đàn ông xuống thuyền, đằng sau là hạ nhân xách hành lý. Người đàn ông đứng sừng sững ở bến tàu, tựa hồ là đang nghĩ gì, lại như là đang tìm cái gì.

Lúc này một thanh niên nghênh diện đi tới bến tàu, đi tới chỗ hắn, nói: "Gia, đã mua được chỗ nghỉ chân."

Người đàn ông gật gật đầu, vỗ bả vai thanh niên một cái, thanh niên không lên tiếng nữa, trên mặt là lạnh lùng vạn năm không thay đổi.

Người đàn ông này đúng là ông chủ Tưởng Tưởng Mục Thăng được mọi người truyền đến vô cùng kì diệu, từ kinh thành đến Tuyền Giang.

Tưởng Mục Thăng nhìn quang cảnh hỗn độn ở bến tàu, bỗng nhiên nở nụ cười, "Tiểu Bắc, chú từng tới Tuyền Giang chưa?"

Nguyên Bắc lắc lắc đầu, đáp lại: "Sinh ý của gia trải rộng đại giang Nam Bắc, em là lần đầu tiên đi theo gia đến nơi nhỏ như Tuyền Giang này."

Tưởng Mục Thăng lại cười nói: "Tôi tới rồi, chuyện thật lâu trước kia... Lâu lắm, cũng không nhớ rõ, nhưng không thể quên được."

Tưởng Mục Thăng nói xong, phất tay, ý bảo Nguyên Bắc dẫn đường.

Thành Ôn hôm nay muốn đến ngân hàng tư nhân, nhưng hạ nhân hoang mang rối loạn thông báo cho cậu, nói là Tam gia hiện đang ở tửu lâu Thành gia ở thành Nam, bảo người mở cửa tửu lâu, tùy ý cho khất cái vào, nói là muốn tiếp tế người cùng khổ.

Thành gia có mấy tửu lâu, ở Giang Đô là chỗ sang quý nhất, chỗ không lớn không nhỏ này, lại vào niên đại này, người bình thường không ăn nổi.

Thành Ôn mặc dù là thương nhân, lục đục với nhau thấy được nhiều, cũng chưa từng nghĩ làm thương nhân lòng dạ hiểm độc, nhưng không có nghĩa là mình sẽ hảo tâm, dùng những đồ không thực lòng này tiếp tế khất cái.

Cậu đương nhiên biết Thành Hạo muốn làm cái quỷ gì. Thành Hạo đi đã hơn một năm, sản nghiệp trong nhà không phải hắn tới đón tay. Lúc đó Thành Ôn còn là một cái bánh bao mềm, yếu đuối không chịu được, một lòng sợ Thành Hạo vạch trần bí mật của mình, cái gì cũng khúm núm.

Thành Hạo nắm chắc điểm này, cho nên căn bản không lo mình đi ra ngoài phát triển, gia sản sẽ bị Thành Ôn tiếp nhận.

Chỉ là lần này hắn về, tựa hồ không còn như vậy nữa. Thành Ôn đã thay đổi, vẫn là thân thể suy nhược bất kham kia, nhưng bản tính lại trở nên cứng rắn hơn rất nhiều.

Thành Hạo sợ mất đi gia sản Tuyền Giang, cho nên tất nhiên muốn tạo danh tiếng cho mình, không có gì so với tiếp tế lưu dân càng có thể làm cho người ta thán phục, hơn nữa tửu lâu Thành gia đó là nơi bất luận một người bình thường nào cũng không dám vọng tưởng.

Tưởng Mục Thăng vừa muốn lên xe ngựa, chẳng qua vô ý quay đầu lại, một người đàn ông mặc áo sam màu trắng lại đây, ngừng lại tửu lâu cách đó không xa.

Tưởng Mục Thăng không nhận ra cậu, Nguyên Bắc thấy Tưởng Mục Thăng nhìn, đi tới gần, "Gia, đó là lão nhị thành Tuyền Giang gia, Thành Ôn."

Tưởng Mục Thăng nghe xong, trong mắt nháy mắt có ý cười, càng đánh giá cẩn thận Thành Ôn, áo dài trắng làm dáng người Thành Ôn càng đẹp, hơn hai mươi tuổi, diện mạo ôn hòa nhã nhặn, mặt mày môi thậm chí có một chút tinh xảo, tướng mạo trổ mã bất phàm.

Mà ánh mắt của Tưởng Mục Thăng, lại dừng lại trên eo mảnh khảnh của Thành Ôn, nơi đó có một cái ngọc bội không quá thu hút...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.