Trọng Sinh Chi Dược Thiện Phường

Chương 29: Bản tính thương nhân



Một tiếng nỉ non này của Thành Ôn làm hô hấp của Tưởng Mục Thăng cũng ồ ồ, hơi thở nóng rực phun lên tai Thành Ôn. Thành Ôn chỉ có thể bất lực run nhè nhẹ, càng vươn tay ra, nắm chặt vạt áo trước của Tưởng Mục Thăng, tựa hồ sợ Tưởng Mục Thăng đột nhiên biến mất.

Người Thành Ôn khó chịu, lỗ tai "ong ong", đã không có ý thức, toàn thân vô lực làm cậu không thể tự thỏa mãn mình, chỉ có thể theo bản năng bấu lấy quần áo của Tưởng Mục Thăng, thật lâu sau không thấy Tưởng Mục Thăng thay mình thư giải, nâng mắt lên, dùng ánh mắt thất thần, tràn ngập tình dục nhìn Tưởng Mục Thăng.

Tưởng Mục Thăng dồn dập lăn cổ họng một cái, tựa hồ cảm thấy khô nóng, ánh mắt cũng nhìn chằm chằm đối phương, cúi đầu, theo nước bọt ở khóe miệng Thành Ôn chậm rãi liếm hôn, hôn lên cổ Thành Ôn, dùng răng nanh nhẹ nhàng cọ, dùng đầu lưỡi đánh vòng hôn môi.

Thành Ôn hung hăng run rẩy, thân mình bủn rủn, hai tay ôm lấy cổ Tưởng Mục Thăng, phía sau lưng dán chặt vào tường, nhưng như vậy vẫn không ngừng run rẩy, đùi không có một tia khí lực. 

"A!"

Thành Ôn cảm thấy trong nụ hôn kiều diễm, cổ tê dại, lại mãnh liệt đau đớn một trận. Tưởng Mục Thăng nhìn thấy dấu vết bị người tạo ra trên cổ cậu, ánh mắt tối sầm, càng khó có thể ức chế xao động trong lòng, đột nhiên dùng lực cắn một cái, nhưng không dám dùng sức quá.

Đau đớn rất nhỏ, càng nhiều là cảm giác tê dại, giống như là bị điện giật, từ cổ chạy lên đỉnh đầu, lẻn đến bụng, làm Thành Ôn cảm thấy bụng ngứa ngáy, cảm giác không thể nói rõ tới, ngược lại càng khó chịu.

Tay Thành Ôn quá nóng, vòng trên cổ Tưởng Mục Thăng, làm xao động trong lòng Tưởng Mục Thăng càng ngày càng nghiêm trọng, chân hắn cọ giữa hai chân Thành Ôn hơi hơi cọ xát, quả nhiên chợt nghe thấy tiếng thở dốc không chút nào ức chế của Thành Ôn, hô hấp ồ ồ, làm lý trí Tưởng Mục Thăng tan rã.

Cổ họng Thành Ôn "ừng ực" một tiếng, loại cọ xát đơn giản này căn bản không thể thư giải thống khổ, Thành Ôn chủ động dùng thân mình dán trên người Tưởng Mục Thăng, cọ xát, môi dán bên tai Tưởng Mục Thăng, hơi thở ra nóng bỏng, vươn đầu lưỡi ra, cũng học động tác của Tưởng Mục Thăng, nhẹ nhàng liếm hôn bên gáy Tưởng Mục Thăng...

Lưng Tưởng Mục Thăng căng thẳng, đầu lưỡi nóng bỏng kia, xúc cảm trơn trượt, hơn nữa gió nhẹ thổi, cảm giác hơi lạnh đều làm ý chí của Tưởng Mục Thăng cơ hồ hỏng mất, ngay tại trong ngõ hẻm tối đen, cơ hồ muốn đè Thành Ôn lên tường, hung hăng muốn cậu.

Tay Tưởng Mục Thăng nắm eo Thành Ôn không khỏi dùng sức, mà Thành Ôn càng vừa ý loại lực độ ái muội này, thanh âm càng ngày càng ồ ồ, cũng càng ngày càng dốc sức liếm hôn cần cổ Tưởng Mục Thăng, dẫn dắt tiếng nước nhè nhẹ. 

"Gia!"

Giọng Nguyên Bắc từ ngõ nhỏ truyền vào, Tưởng Mục Thăng theo một tiếng này mãnh liệt tỉnh táo lại, nhưng Thành Ôn lại bởi vì thuốc căn bản không có ý thức gì, như cũ ôm chặt Tưởng Mục Thăng, không ngừng hôn tai và cổ Tưởng Mục Thăng.

Tiếng bước chân của Nguyên Bắc vội vàng, chạy vào ngõ nhỏ, rất nhanh đã chạy tới, nhìn thấy Tưởng Mục Thăng cũng thấy được Thành Ôn quần áo hỗn độn, vẻ mặt ửng hồng không bình thường.

Nguyên Bắc vừa thấy bộ dáng Thành Ôn, nhất thời một hơi buồn nôn xông lên đầu, mắng: "Miêu Chính thằng chó chết này! Lần sau nhìn thấy nó, phải đánh cho tàn phế mới được!"

Tưởng Mục Thăng hít sâu một hơi, bất động thanh sắc áp chế xao động, một tay ôm Thành Ôn lên, tận lực ấn vai và cổ lộ ra của cậu vào ngực mình, không đến mức quá chật vật, nói với Nguyên Bắc: "Đi về trước."

Nguyên Bắc cũng không chú ý giọng Tưởng Mục Thăng khàn khàn, lập tức sốt ruột, nhanh chóng gật đầu, chạy ra ngõ nhỏ lấy ngựa xe lại đây, đứng ở ngõ nhỏ.

Thành Ôn được Tưởng Mục Thăng ôm, như cũ không thành thật, khô nóng làm cậu cơ hồ hỏng mất, áo dài mỏng đã ướt đẫm, bị gió khẽ thổi qua, cũng không biết là lạnh hay là bị khô nóng tra tấn, lạnh run lên.

Tưởng Mục Thăng càng bước nhanh hơn, ôm Thành Ôn lên xe ngựa. Nguyên Bắc đóng cửa xe lại, Tưởng Mục Thăng buông mành, cách cửa sổ, nói: "Trở về sơn trang, Nhị gia thế này, bây giờ trở về Thành gia không ổn."

Nguyên Bắc lên tiếng, động tác lưu loát lái xe đến sơn trang.

Dọc theo đường đi Thành Ôn vẫn không thành thật, dù sao đã qua thời gian dài như vậy, Thành Ôn đã trải qua thuốc tra tấn, nằm trong xe ngựa, thân thể vẫn co rút, hơi hơi run run chân, tựa hồ là ở nhờ ma xát này cho mình thoải mái một chút.

Tưởng Mục Thăng hít sâu một hơi, thay Thành Ôn lau mồ hôi trên trán, nói: "Rất nhanh là đến."

Thành Ôn nghe được giọng của hắn, lại mở to mắt, trong mắt đã không có tiêu cự, tình dục nồng đậm, gắt gao nhìn thẳng Tưởng Mục Thăng, môi run rẩy, không khí lực giơ tay lên, cổ họng lăn lộn dồn dập, ngực phập phồng cũng càng lúc càng nhanh, run giọng nói: "Tưởng Mục Thăng..."

Tưởng Mục Thăng sợ trên đường lại xảy ra cái gì, cũng không dám thay cậu thư giải, không thì nếu bị người khác nhìn thấy, Thành Nhị gia cũng không có mặt mũi nào gặp người.

Cũng may kho gạo cách sơn trang không quá xa, Nguyên Bắc ngừng xe, kéo cửa xe ngựa. Tưởng Mục Thăng ôm Thành Ôn xuống xe, bước nhanh đi đến gian phòng của mình.

Nguyên Bắc cũng bước nhanh theo sau, anh cũng không biết trước khi mình vào ngõ nhỏ hai người xảy ra chuyện gì, chỉ biết là hiện tại Thành nhị gia bị người hạ thuốc, người khẳng định khó chịu. Việc này cũng không phải xem thầy thuốc có thể giải quyết, hơn nữa tuổi Nguyên Bắc trẻ, cũng không nghĩ nhiều, nói: "Gia, Nhị gia thế này, cần... Cần em đến Hồn Xuân lâu tìm..."

Anh nói tới đây, Tưởng Mục Thăng tất nhiên cũng nghe hiểu, nhưng cước bộ Tưởng Mục Thăng bỗng nhiên dừng một chút, trong lòng nhất thời giống như rơi vào hầm băng, bởi vì Nguyên Bắc nói đúng.

Thành Ôn là một người đàn ông, mới vừa rồi trong ngõ nhỏ là bởi vì căn bản không có người khác, Thành Ôn đã mất đi ý thức cho nên mới tìm mình thư giải. Cậu chung quy là đàn ông, bình thường hẳn nên tìm phụ nữ đến thỏa mãn mới đúng. Loại hành vi này của mình, nếu tiếp tục thì khác gì Miêu Chính? 

Tưởng Mục Thăng chưa từng nghĩ rằng mình là một người tốt, bản tính thương nhân chính là ham tiện nghi, có tiện nghi mà không muốn, còn có thể là thương nhân sao? Nhưng hắn không nghĩ tới, thật sự có một ngày như thế, mình rõ ràng có tình dục, lại thấy được tiện nghi không thể muốn.

Tưởng Mục Thăng cười khổ một cái, này tỏ rõ, thuyền lớn không ai bì nổi như mình, thế mà lại leo lên thuyền nhỏ ở trấn Tuyền Giang này.

Nguyên Bắc thấy Tưởng Mục Thăng nửa ngày không nói lời nào, lấy làm lạ nói: "Gia?"

Tưởng Mục Thăng hồi thần, cũng không nói gì, hơi gật gật đầu. Nguyên Bắc lên tiếng, chạy ra sân, xoay người lên ngựa, lập tức đi tới Hồn Xuân lâu.

Nguyên Bắc nào biết mình tốt bụng làm sai chuyện. Hồn Xuân lâu ban đêm là náo nhiệt nhất, thời gian này tất nhiên sẽ không đóng cửa. Ông chủ Tạ lại mặc sườn xám xẻ cao.

Nguyên Bắc vào hấp tấp, tất nhiên làm người chú ý. Ông chủ Tạ mỉm cười, đi qua, "Tiểu Bắc đến đây?"

Nguyên Bắc không có thời gian nói giỡn, chỉ là cùng ông chủ Tạ đi đến chỗ không có người, nói rõ mọi chuyện. Ông chủ Tạ đầu tiên là sửng sốt, lập tức mắt đầy ác độc, cười lạnh: "Quả nhiên là người Miêu gia."

Chẳng qua anh lập tức lại bật cười, cũng không phải cười lạnh, nói với Nguyên Bắc: "Cậu muốn tới tìm cô nương? Chẳng lẽ là cho Nhị gia dùng?"

"Tất nhiên là như vậy."

Nguyên Bắc lúc này cười không nổi, nói: "Nhị gia cậu ấy... cậu ấy khó chịu. Ông chủ Tạ... Có thể tìm cho tôi... tìm cô nương cho tôi không?"

Ông chủ Tạ nhìn anh ấp a ấp úng, cười nói: "Cô nương còn trinh?"

Nguyên Bắc nhất thời đỏ mặt, ông chủ Tạ cười rất có thâm ý, nói: "Không thành vấn đề, chỉ là... tôi sợ Nhị gia không dùng được."

Nguyên Bắc rất nhanh đã trở về. Tưởng Mục Thăng đã đổi một bộ quần áo sạch sẽ cho Thành Ôn, Thành Ôn chỉ mặc áo lót màu trắng, trên trán toàn là mồ hôi, tay không có sức, lại nắm chặt tay Tưởng Mục Thăng.

Nguyên Bắc đưa cô nương vào, cô nương kia vừa thấy người đàn ông nằm ở trên giường, nhất thời sững sờ, đỏ bừng mặt. Bởi vì khô nóng, cổ áo Thành Ôn rộng mở, mồ hôi tinh tế phản chiếu ngọn đèn dầu, làm làn da Thành Ôn trắng hơn, Thành Ôn vốn thanh tú tuấn dật, lúc này càng là chói mắt. 

Tưởng Mục Thăng nhìn thoáng qua cô nương kia, cũng không biết trong lòng mình rốt cuộc có bao nhiêu phức tạp, nhưng vẫn cứ đứng dậy, rút tay mình khỏi tay Thành Ôn.

Thành Ôn thở hổn hển, trong tay không có đồ vật gì, quờ loạn hai cái, thì thào nói một tiếng "Tưởng Mục Thăng..."

Tưởng Mục Thăng không quay đầu lại, lập tức cùng Nguyên Bắc ra khỏi phòng, đóng cửa lại, trong phòng chỉ còn Thành Ôn cùng cô nương kia.

Nguyên Bắc đứng ngoài cửa, thấy Tưởng Mục Thăng không đi, mình cũng sốt ruột, cũng chờ ở ngoài, nhưng lại cảm thấy loại chuyện này xấu hổ.

Sắc mặt Tưởng Mục Thăng không tốt, trong phòng rất nhanh có thể nghe được tiếng hít thở ồ ồ, cùng tiếng cô nương thẹn thùng nói chuyện, làm cho tâm tình Tưởng Mục Thăng cũng không tốt, nói không rõ ràng là cảm giác gì.

Hắn quay đầu nói với Nguyên Bắc: "Chú xuống phòng bếp rót chút nước ấm."

Nguyên Bắc nhanh chóng gật đầu, anh cảm thấy xấu hổ, chạy chậm đi.

Tưởng Mục Thăng đứng một mình ở bên ngoài, dựa vào ván cửa, thở dài thật sâu. Có lẽ mình hẳn là thương nhân, dù chỉ một chuyện ngoài ý muốn, mình cứu Thành Ôn, đối phương còn hẳn là cảm kích mình, như vậy thật tốt...

Tưởng Mục Thăng đang nghĩ, thình lình nghe trong phòng "loảng xoảng" một tiếng, ngay sau đó là tiếng thét của cô nương. Tưởng Mục Thăng giật mình, cũng không suy xét cái gì nữa, đá văng cửa phòng đi vào.

Cổ áo Thành Ôn đã bị cởi, nhưng không cởi hết, còn vắt ở khuỷu tay, ngực cùng bả vai đã toàn bộ lộ ra, trên người tản ra đỏ sẫm nhợt nhạt, trên mặt càng là ửng hồng không ngừng, thở gấp ồ ồ, lại từ trên giường lăn xuống dưới, cầm ấm trà bên giường, mà trên đất là mảnh sứ ấm trà vỡ, làm cả người Thành Ôn ướt sũng.

Cô nương kia cũng đã cởi áo ngoài, nhìn Thành Ôn ngã trên mặt đất, hoảng sợ, có chút không biết làm sao.

Sắc mặt Thành Ôn tuy rằng ửng hồng như trước, lại mở to hai mắt, tựa hồ là bị cái gì kinh hách, hai tay nắm chặt, môi trắng run run. Tưởng Mục Thăng không biết sự tình vì sao đột nhiên biến thành như vậy, hắn đương nhiên không biết bí mật trên thân thể Thành Ôn.

Thành Ôn tuy rằng ý thức mơ hồ, nhưng đột nhiên truyền đến mùi son phấn cũng không thuộc về Tưởng Mục Thăng làm cậu mãnh liệt tỉnh táo lại. Nếu như mình cởi bỏ quần áo hạ thân, như vậy bí mật của mình sẽ bại lộ. Thành Ôn cảm thấy toàn bộ thân mình đều lạnh lẽo, trên người không có sức, lăn từ trên giường xuống.

Tưởng Mục Thăng nhìn mảnh sứ vỡ, sợ Thành Ôn bị thương, lập tức sắc mặt không tốt, giận tái mặt, cũng không nhìn cô nương kia, nói: "Cô có thể đi ra ngoài."

Cô nương kia cũng bị hành động đột ngột của Thành Ôn dọa sợ, ôm y phục của mình bỏ chạy ra ngoài.

Tưởng Mục Thăng ôm Thành Ôn đứng lên, Thành Ôn hung hăng giãy hai cái, nếu không phải Tưởng Mục Thăng ôm vững, cơ hồ đã quăng ngã cậu.

Tưởng Mục Thăng đặt cậu trên giường, ôm Thành Ôn, trấn an vỗ vỗ phía sau lưng của cậu. Nhưng vào tay là da thịt bóng loáng, cơ hồ làm Tưởng Mục Thăng không kìm nén nổi. Mới vừa rồi làm "quân tử" nửa ngày, ngay tại một chốc này phá thành mảnh nhỏ.

Hai người đồng thời run rẩy, ánh mắt Thành Ôn mê ly, tựa hồ chỉ có Tưởng Mục Thăng có thể làm cho cậu an tâm, lập tức khoái cảm được vuốt ve thổi quét toàn thân, ồ ồ phun ra tiếng thở dốc.

Tưởng Mục Thăng hít thật sâu, bản thân hắn phải làm quân tử, nhưng sự tình biến thành như vậy, nếu Tưởng Mục Thăng lại có thể nhịn xuống, làm sao có thể là một thương nhân đủ tư cách?

Tưởng Mục Thăng cởi hết áo của Thành Ôn ra, nói: "Tôi giúp em."

Thành Ôn cũng không cự tuyệt, cũng không giãy dụa, hoàn toàn tương phản với dáng vẻ kích động vừa rồi, ngược lại trở nên nhu thuận, như trong ngõ hẻm tối đen, ngực trần dồn dập phập phồng, trong ánh mắt đầy hơi nước, nhìn chăm chú vào Tưởng Mục Thăng.

Tay Tưởng Mục Thăng theo thắt lưng Thành Ôn đi xuống, thuận thế kéo quần áo ở hạ thân Thành Ôn xuống. Hai chân Thành Ôn tiếp xúc đến không khí hơi lạnh, cuộn mình một chút, hung hăng run rẩy, lại bởi vì thoát lực, hai đùi chỉ có thể vô lực mở rộng...

Đôi mắt Tưởng Mục Thăng co rụt lại, hạ thân Thành Ôn cứ như vậy không hề che lấp bại lộ trước mắt hắn, giữa hai chân bởi vì Tưởng Mục Thăng âu yếm đã có vệt nước, chỗ kia làm Tưởng Mục Thăng giật mình...

Hô hấp Tưởng Mục Thăng cứng lại, lập tức tim nhảy dựng lên, có chút khiếp sợ. Hắn bỗng nhiên hiểu được vừa rồi vì sao Thành Ôn phản ứng lớn như thế. Tưởng Mục Thăng nghĩ, không khỏi giương mắt nhìn Thành Ôn. Ánh mắt Thành Ôn chạm vào mắt hắn, trong đó tràn đầy hoảng sợ, phức tạp, tuyệt vọng, nhưng nhiều hơn là tình dục khó có thể kiềm chế.

Tưởng Mục Thăng cảm thấy hô hấp của mình gian nan, cổ họng cũng khô khốc. Ánh mắt của Thành Ôn vọng tới đầy hơi nước, không có xa cách như ngày xưa, tựa hồ như thú con hơi tuyệt vọng cùng ủy khuất. 

Mình có lẽ là điên rồi, trong lòng Tưởng Mục Thăng chỉ còn lại có suy nghĩ này. Cơ thể trước mắt không làm hắn dập tắt lửa nóng, ngược lại càng làm cho Tưởng Mục Thăng khô nóng khó nhịn, nhất là ánh mắt của Thành Ôn.

Tưởng Mục Thăng đè thấp người, một tay chống bên tai Thành Ôn, một tay theo bụng Thành Ôn đi xuống, nhẹ nhàng sờ, sờ đến chỗ đã ngẩng đầu của Thành Ôn, tiếp tục đi xuống, nơi đó đã chảy nước.

Ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve kẽ hở kia, tựa hồ ngay sau đó muốn chen vào...

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: 101 phương pháp ăn Thành Tiểu Ôn

Đồ ăn chiêu bài của dược thiện phường: đường hoa quế Thành Tiểu Ôn

Cách nấu: Thành Tiểu Ôn lột sạch, rót dầu thực vật, đường phèn hòa tan, đun nóng đến nước đường biến thành màu hổ phách, thả vào hoa quế, bọc Thành Tiểu Ôn vào đường, đặt lên bàn, đè xuống

Mùi vị: Da ngọt, trong mềm, thơm ngọt mê người

Người ăn: ông chủ Tưởng o(╯□╰)o

Lời editor: Muốn biết ăn chay hay ăn thịt thì tuần sau đọc nha =))

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.