Trọng Sinh Chi Giả Thế Tử Chân Phò Mã

Chương 08: Những chuyện kì lạ



Chương 08: Những chuyện kì lạ
Hỗn loạn cũng không kéo dài, giữa lúc Lạc Thi Kiều vì cục diện rối rắm không biết làm sao thì nàng nhìn thấy có người đang chỉ huy mọi người, đám người cũng trở nên ngay ngắn có thứ tự. Nắm đấm theo bản năng siết chặt lại, Thạch Vân Phi, tên nam nhân này sao lúc nào cũng không thiếu hắn vậy? Cha nàng, không cần loại người thay đổi lòng dạ này giúp đỡ. Nhưng mà Lạc Thi Kiều vẫn chậm một bước, người kia đã dẫn dắt mọi người cùng nâng cha nàng đi về hướng tiểu viện Lạc gia.
Sao có thể để người này bước vào cửa Lạc gia được? Trong tiềm thức đã mạnh mẽ chống cự khí tức người này xuất hiện xung quanh những nơi có mình rồi. Lạc Thi Kiều kéo thân thể uể oải, như một trận gió đuổi đến đám người đang đi đằng trước, rốt cuộc khi đến cửa viện Lạc gia nàng cũng đã đuổi kịp đoàn người Thạch Vân Phi.
"Các ngươi dừng lại cho ta". Không kịp nghỉ ngơi một hơi, Lạc Thi Kiều liền nhảy vào giữa đám người, nhìn thấy Lạc Tri Thu vốn đang được mọi người khiêng đi giờ đổi thành nằm trên lưng Thạch Vân Phi thì nàng càng tức giận hơn, đôi vai không tự chủ được run lên bần bật. Tuy rằng lí trí nhắc nhở nàng không thể nổi giận vô cớ, thế nhưng đối diện với người này nàng vẫn không có cách nào cho hắn thấy vẻ mặt hiền hòa của mình được. "Tôn Hân, ngươi cõng cha ta đi vào, toàn bộ những người còn lại rời đi hết cho ta", quả nhiên, lời nói ra khỏi miệng vẫn đầy tính công kích.
"Ta?", một người rụt rè bước ra khỏi đám đông. Nhìn dáng vẻ sợ sệt buồn cười này của Tôn Hân nhưng Lạc Thi Kiều cũng cười không nổi. Tôn Hân này tuy nói là con nhà giàu nhất nhì trấn Thanh Hà, thế nhưng lúc còn trẻ xác thực không có chút nổi bật, đặc biệt là cùng lớp với người ưu tú như Thạch Vân Phi thì mọi người đều như bị ánh sáng che mất. Tôn Hân cũng không ngoại lệ, nếu không có kiếp trước sau khi Thạch Vân Phi lên kinh dự thi, người này lấy thân phận môn sinh của Lạc Tri Thu để chăm sóc nàng đến mười tám năm thì Lạc Thi Kiều sẽ không thể biết đến sự tồn tại của người này. Dù sao thì kiếp trước trong mấy chục năm nhân sinh nàng chỉ có ba người quan trọng nhất, đó là cha, mẫu thân và cuối cùng là người đã ruồng bỏ đính ước giữa bọn họ, Thạch Vân Phi.
"Không sai, chính là ngươi", trong mắt Lạc Thi Kiều, so với Thạch Vân Phi thì Tôn Hân là một nhân vật vô hại. Hơn nữa theo một ý nghĩa nào đó, người này so với Thạch Vân Phi hữu dụng hơn nhiều, dù sao ở trấn Thanh Hà này Tôn gia vẫn là thế lực không thể khinh thường.
"Được..... được rồi", Tôn Hân bị "nhi tử" của Lạc Tri Thu điểm danh thì vô cùng thụ sủng nhược kinh. Đây có phải là gián tiếp nói trong lòng Lạc tiên sinh vẫn có vị trí dành cho môn sinh Tôn Hân hắn hay không? Tôn Hân vẫn luôn khát vọng được người khác để ý đến mà không phải vì thân phận của mình dĩ nhiên giờ khắc này đã từ bỏ nhu nhược suốt mười lăm năm qua, ngẩng đầu ưỡn ngực tách ra khỏi đám người, đi đến trước mặt Thạch Vân Phi, không hề sợ hãi đối đầu với thiếu niên tỏa sáng kia. "Thạch huynh, xin giao Lạc tiên sinh cho tại hạ".
"Được", Thạch Vân Phi không có bất cứ ý tứ muốn tranh thủ nào, chỉ là ánh mắt nhìn Lạc Thi Kiều mang theo tia cân nhắc, càng nhiều hơn chính là tìm tòi nghiên cứu. "Nếu người nhà của tiên sinh đã yêu cầu, vậy Thạch mỗ đương nhiên không tự rước lấy nhục nhã".
Dưới ánh mắt xa lạ chăm chú như vậy của Thạch Vân Phi, Lạc Thi Kiều giống như là chạy trối chết. Nàng chưa từng thấy ánh mắt như vậy của Thạch Vân Phi, đây là một mặt mà người nam nhân này chưa bao giờ thể hiện trước mặt nàng. Này có phải gián tiếp chứng minh nàng đã thành công? Chí ít ánh mắt bây giờ của nam nhân này đã không còn nhiệt liệt chân thành như trước kia, nếu bây giờ đối mặt với ánh mắt như vậy nữa, nàng không biết mình sẽ thế nào. Chắc chắn sẽ tức giận đi, nếu cuối cùng đã quyết định không chọn nàng thì cần gì dùng ánh mắt như trước kia nhìn nàng, cho nàng hi vọng hai người có thể nắm tay nhau suốt đời?
Rất nhanh, Tôn Hân đã đỡ Lạc Tri Thu từ trên lưng Thạch Vân Phi, trước đây chưa từng phát hiện, bây giờ xem ra thân mình Tôn Hân không hề thua kém Thạch Vân Phi. Nhìn không giống một thư sinh mà càng thích hợp luyện võ hơn.
Sau khi Lạc Thi Kiều nhìn thấy Tôn Hân đã đỡ được Lạc Tri Thu thì huyệt thái dương đang giật giật cũng thả lỏng ra, theo bản năng quên mất Thạch Vân Phi đang đứng một bên, thẳng tiến dẫn Tôn Hân vào tiểu viện Lạc gia, đi đến phòng của Lạc Tri Thu.
"Đặt cha ta lên giường là được rồi", Lạc Thi Kiều quay về phía Tôn Hân nói.
"Ừ", đối mặt với Lạc Thi Kiều vốn chưa từng giao tiếp bao giờ, Tôn Hân vẫn có chút sợ người lạ.
Thành thật mà nói, đến lúc này nhìn thấy Tôn Hân thật sự khiến Lạc Thi Kiều kinh ngạc. Tôn Hân đứng trước mặt so với kiếp trước hoàn toàn như hai người khác nhau, đồng thời nàng càng thêm nghi hoặc, thân là một thiếu gia nhà giàu có, sao có thể bị dạy dỗ thành dáng vẻ này. Xác thực, Lạc Thi Kiều biết rõ thương nhân thành công Tôn Hân của kiếp trước, cũng nhận thức môn sinh Tôn Hân thẹn thùng ngại ngùng này, nhưng lại không biết năm đó vì có thể tự tin đứng trước mặt Lạc Thi Kiều mà Tôn Hân đã thay đổi rất lớn. Trước nay vẫn luôn từ chối cách dạy dỗ của gia đình, tự mình bắt đầu thử nghiệm trở thành một thương nhân thành công. Hắn cho rằng nếu như vậy thfi có thể có tư cách đứng bên Lạc Thi Kiều, dù sao người trong lòng của người kia thực sự rất ưu tú, ưu tú đến mức khiến hắn tự ti.
"Cái kia, gia phụ cần tĩnh dưỡng, có lời gì chúng ta ra ngoài nói đi, đến đại sảnh ngồi một chút. Vừa nãy Tôn huynh cũng cực khổ rồi, uống chén trà nghỉ ngơi cũng tốt". Lạc Thi Kiều vẫn luôn được Lạc Tri Thu dạy dỗ cách đối xử nhân thế tự nhiên không thể làm ra chuyện qua cầu rút ván, giữ người ở lại uống chén trà tất nhiên là chuyện không thể thiếu.
Tôn Hân đối với chuyện này cũng không dị nghị gì, gật đầu nói: "Vậy cũng được".
Sau khi ra khỏi phòng của Lạc Tri Thu, không thể tránh khỏi việc đi qua sân nhà, nhìn đám người ngoài cửa vẫn chưa rời đi, Lạc Thi Kiều lúc này mới nhớ đến đám môn sinh này, xoay người, thoáng mang theo tia áy náy nói: "Tôn huynh không ngại thì ngồi trong nhà chờ một chút, tại hạ trước đi xử lý môn sinh của gia phụ một chút".
"Được, ta không sao, Lạc tiểu huynh đệ cứ việc đi đi", Tôn Hân hiểu ý cười cười. Kỳ thực hắn cũng rất muốn đi hỗ trợ, dù sao để một người nhỏ hơn mình hai ba tuổi một mình đi xử lí chuyện này vẫn có chút không tốt lắm. Nhưng cân nhắc đến mình không có năng lực giao tiếp, Tôn Hân liền từ bỏ, vẫn là nên ngoan ngoãn ngồi chờ là được rồi.
Lạc Thi Kiều gật đầu với Tôn Hân, sau đó liền đi ra cửa, dáng vẻ tiến thối có độ, ôn hòa tự nhiên này của nàng tất nhiên sẽ lọt vào mắt Thạch Vân Phi. Sau đó lại so sánh hình ảnh Lạc Thi Kiều vô lễ với mình, Thạch Vân Phi liền phiền muộn, nghi ngờ trong lòng càng nhiều, hắn có thể lại khiến cho người ta chán ghét như vậy sao?
"Thân thể của gia phụ tất nhiên không có chuyện gì, tại hạ vô cùng cảm kích các vị quan tâm. Thế nhưng lúc này gia phụ cần nghỉ ngơi tĩnh dưỡng, xin chư vị về trước. Chuyện hôm nay, ngày sau tại hạ sẽ cùng với gia phụ đến nhà cảm tạ". Nói xong, Lạc Thi Kiều hướng về mọi người khom lưng một cái, lời nói tuy rằng có lễ nhưng cũng có vẻ xa cách, quả nhiên, có người đối với việc này biểu thị bất mãn.
"Lạc tiểu huynh đệ quá mức khách khí, chúng ta là môn sinh của tiên sinh, chuyện hôm nay chính là nằm trong phận sự, cũng không cần đến nhà đa tạ. Ngược lại chúng ta muốn đến thăm tiên sinh, không biết Lạc tiểu huynh đệ có chấp thuận hay không?".
Hóa ra hành động từ chối Thạch Vân Phi của Lạc Thi Kiều khiến cho mọi người nghi ngờ, tiểu đệ đệ lớn lên tuấn tú này có vẻ không thích người khác tiến vào Lạc gia. Như vậy bọn họ không phải là mất đi quyền lợi đến thăm Lạc Tri Thu rồi sao?
"Như vậy đi, sau ba ngày nữa các ngươi có thể đến vấn an gia phụ. Mấy ngày này ta cần phải tiến hành điều dưỡng thân thể của gia phụ một phen".
"Như vậy đi, chúng ta cũng không quấy rầy nữa", người nói chính là Thạch Vân Phi, chỉ là sau khi nghe lời của hắn, những người vốn vẫn đang có bất mãn với lời của Lạc Thi Kiều liền tốp năm tốp ba rời đi.
Không ngờ Thạch Vân Phi sẽ giúp nàng hóa giải, là nàng coi thường sự tôn trọng của đám môn sinh này với cha nàng, thế nhưng cũng vì vậy mà nàng biết được nam nhân này có uy vọng không thua gì cha nàng đối với các môn sinh. Nam nhân này, thật sự khiến người ta chán ghét.
Mãi đến tận người cuối cùng, gia hỏa Thạch Vân Phi chán ghét này mới rời khỏi Lạc gia. Lúc này Lạc Thi Kiều mới nhớ trong đại sảnh còn có Tôn Hân đang đợi, bước nhanh đến nhà bếp pha trà ngon, mang theo áy náy đưa trà lên cho hắn, "Thật ngại quá, thất lễ rồi".
"Nào có, nào có", Tôn Hân đứng lên, tiếp nhận trà, sau đó tiếp tục quan sát đại sảnh này. Tiểu viện Lạc gia mang đến cho hắn cảm giác kì quái, rõ ràng mỗi một bày trí trong nhà nhìn qua liền hiểu ngay, thế nhưng tựa hồ lại ẩn chứa thâm ý. Đồ đạc bố trí cũng không khiến người ta chú ý, hơn nữa bố cục cũng không nổi bật, nhưng nếu trong nhà có thứ gì để sai chỗ hay mất đi thì sẽ khiến thị giác bị ảnh hưởng mãnh liệt. Duy nhất không được hoàn mỹ chính là hắn luôn cảm thấy thiếu thiếu thứ gì đó.
Khẽ nhấp một ngụm trà màu xanh nhạt, Tôn Hân hơi kinh ngạc ngẩng đầu lên. "Trà này....".
"Trà này làm sao?", Lạc Thi Kiều không hiểu hỏi lại, trà này không có gì đặc biệt đi, đều được lấy từ trong nhà nàng. Tuy rằng có chút mới mẻ, thế nhưng nàng đã từng uống thử, cũng không thấy có vấn đề gì lớn.
Tôn Hân lắc đầu một cái, "Không có gì, chẳng qua là cảm thấy pha rất ngon, hơi kinh ngạc mà thôi". Mùi vị của trà này không tệ, hắn đã từng uống qua một lần, khi đó hắn còn nhỏ, thế nhưng đối với mùi vị này vẫn luôn nhớ đến hôm này. Đó là trà cống nạp, chỉ có vương công quý tộc mới có thể hưởng thụ loại trà cực phẩm này. Tôn gia năm đó hợp tác với thương nhân Hoàng gia mới may mắn có được một ít, không nghĩ đến qua nhiều năm như vậy lại có thể ở nhà của Lạc tiên sinh uống được trà có mùi vị giống như vậy. Thế nhưng, Lạc Tri Thu chỉ là một tiên sinh dạy học bình thường, làm sao có thể có được loại trà thiên kim khó cầu như vậy?
Lạc Thi Kiều chưa bao giờ ra khỏi trấn Thanh Hà tất nhiên không biết lá trà mà mình tùy tiện lấy trong nhà lại là cống trà cực phẩm của vương triều Thanh Lam. Nếu không phải trà trong nhà đã dùng hết thì nàng cũng sẽ không lấy trà trong chiếc lọ đã bị phủ kín bụi như vậy. Mãi đến nhiều năm sau khi hai người gặp lại ở kinh thành thì nghi hoặc mới được giải đáp.
"Pha rất ngon sao? Nhưng cha ta vẫn luôn cảm thấy trà của mẹ ta pha có mùi vị ngon hơn rất nhiều". Lạc Thi Kiều nhỏ giọng thì thào, có lẽ do vừa mới cứu Lạc Tri Thu phát bệnh là tâm tình của nàng lúc này có vẻ rất tốt, phá lệ nói ra những lời trong lòng. Nhưng mà lời vừa ra khỏi miệng thì Lạc Thi Kiều liền ngậm lại, sao mình có thể ở trước mặt người ngoài nói những lời như vậy. Còn có mẫu thân, khí tức đau thương liền dần hình thành xung quanh người nàng.
"A, ta đã biết thiếu thứ gì rồi!", Tôn Hân bỗng nhiên tỉnh ngộ nói.
------
Tuy trễ, nhưng mà hi vọng các gái ở đây đã có một ngày lễ vui vẻ của riêng mình <3


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.