Trọng Sinh Chi Giả Thế Tử Chân Phò Mã

Chương 46: Liếc mắt đưa tình



Chương 46: Liếc mắt đưa tình
Từ cửa lớn Văn Khúc các đi đến chỗ ngồi, dọc đường đi Lạc Tử Phong đều vô cùng chú ý đến những chỗ bọn họ đi qua. Có lẽ trước khi hai người đến thì La Khải Văn đã căn dặn trước, cho nên những nhân sĩ trong Văn Khúc các khi nhìn thấy đôi mắt có màu sắc bất thường của Cảnh Dung đều không biểu hiện bất kì hành động thất lễ nào. Không ít người còn gật đầu chào hỏi bọn họ, dù sao nhân vật chính hôm nay là La Khải Văn, vì vậy sự chú ý của mọi người cũng không tập trung quá nhiều trên hai người Lạc Tử Phong.
Đối với quan lễ, Lạc Tử Phong và Cảnh Dung khá xa lạ, kễ lễ (lễ cập kê) thì có chút quen thuộc hơn. Nhìn La Khải Văn ở trên đài cao được phụ thân đội thêm một bố quan màu đen, sau đó là hiền quan, thêm ba tước biện thì cảm thấy rất ngạc nhiên.
Bố quan, hiền quan, tước biện là tên của các loại mũ được đội cho người ở lễ gia quan, trưởng thành khi hai mươi tuổi.
"Quan lễ này sao lại không giống như những lễ khác ta gặp trước đây?". Tiến hành xong nghi thức, Lạc Tử Phong nhỏ giọng nói bên tai Cảnh Dung, rước lấy tiếng cười khẽ của giai nhân.
"Trước đây Tử Phong mới chỉ thấy được sĩ thứ quan lễ, tất nhiên khác với phẩm quan quan lễ hôm nay. Sĩ thứ quan lễ chỉ cần một tấm vải rộng làm thành bố quan, sau đó thêm y phục, đai lưng, giày mới hoặc là khăn vấn đầu, trang phục thông dụng, đai lưng, giày hộp là được rồi. Hai năm nữa quan lễ của Tử Phong sẽ khác với quan lễ hôm nay của La đại nhân, đến lúc đó là thân vương quan lễ". Cảnh Dung chậm rãi nói những điều mình biết.
Sĩ thứ quan lễ: quan lễ của dân thường; phẩm quan quan lễ: quan lễ của quan viên; thân vương quan lễ: quan lễ của hoàng tộc.
"Cảnh Dung, nàng biết nhiều thật đấy, nhưng mà lúc nãy ta thấy nàng xem nghi thức chăm chú không chớp mắt, không phải kì thực đây là lần đầu tiên tham gia quan lễ chứ....". Không phục khi bản thân lại yếu kém phương diện này, Lạc Tử Phong không thể làm gì khác là nói Cảnh Dung chưa từng nhìn thấy quan lễ, chỉ biết tri thức sách vở.
Cảnh Dung nghe vậy chỉ mỉm cười, không tiếp lời, hoàng huynh của nàng mỗi người đều đã thành niên, nhưng mà nàng chưa bao giờ được mời đến dự quan lễ. Nếu nói những lời thế này ra, sợ là người kia lại buồn bã thôi.
Tuy nói hôm nay là tuần hưu thế nhưng thân là Hàn Lâm đại học sĩ La Lập Thành lại không nhàn rỗi như mọi người. Mấy chục năm qua hắn vẫn luôn phụ trách ghi chép sử sách cho Cảnh Thái đế, bây giờ đang trong lúc mấu chốt của giai đoạn hoàn thành, nghi thức vừa xong nghi thức hắn liền rời đi. Lạc Tử Phong nhìn bóng lưng vội vã của La Lập Thành, trong mắt tràn đầy suy nghĩ, từ lần tham gia khoa thi nàng đã gặp vị Hàn Lâm đại học sĩ này. Ở trên người La Lập Thành nàng nhìn thấy được điểm cực kì giống cha nàng, vì vậy chẳng phải nên làm một học giả đặt sách vở lên hàng đầu mới đúng, vì sao La Khải Văn lại nói La Lập Thành cùng chiến tuyến với Tứ hoàng tử? Quả nhiên bây giờ nàng không thể nhìn thấu quan trường, mặc dù nhìn người có bề ngoài vô hại nhưng lại làm ra chuyện không thể ngờ. Huống chi những người vừa nhìn mặt liền biết là người dựa vào quyền thế để có được chức quan? Ở trong quan lễ này, Lạc Tử Phong nhìn thấy rất nhiều gương mặt quen thuộc, bao gồm cả Lục bộ, có thể thấy rằng La Khải Văn có mối quan hệ rất rộng. La Lập Thành là người của Tứ hoàng tử, vậy La Khải Văn thì sao? Con theo lệnh cha, cũng sẽ có một ngày hắn cũng bởi vì mệnh lệnh của La Lập Thành mà đi theo Tứ hoàng tử. Nếu như ngày đó thật sự đến, Lạc Tử Phong theo bản năng nhìn Cảnh Dung ngồi bên cạnh, trong lòng cân nhắc phân lượng của vị bằng hữu La Khải Văn và Cảnh Dung trong lòng mình, cán cân không chút do dự liền nghiêng về phía Cảnh Dung. Chuyện này căn bản không cần suy nghĩ, một bên là hảo hữu, một bên là người sắp trở thành người bầu bạn theo mình cả đời, nên nghe theo bên nào còn cần phải hỏi sao?
"Tử Phong, sau này ngươi phải gọi ta là Bác Văn rồi". Sau khi kết thúc nghi thức, La Khải Văn liền đi chúc rượu, lúc đi đến bàn của Lạc Tử Phong, hắn liền nháy mắt với Lạc Tử Phong mấy cái, nói ra câu này.
"Bác Văn? Vẫn là Khải Văn gọi thuận miệng hơn". Quan hệ thân thiết có thể gọi tên tự, Lạc Tử Phong biết điều này, tuy nói nàng đã xem La Khải Văn là bằng hữu của mình, thế nhưng vẫn lén lút nhìn Cảnh Dung một cái. Vừa nãy khi La Khải Văn nháy mắt nói câu này Cảnh Dung liền cau mày, cau mày liền cho thấy không vui, chuyện khiến Cảnh Dung không vui sau này nàng sẽ không làm, cũng giống như việc nàng sẽ không đến cửa hàng của Lan ma ma kia nữa. (thê nô =.=)
Nghe thấy Lạc Tử Phong từ chối đề nghị của La Khải Văn, mi tâm nhíu chặt của Cảnh Dung liền giãn ra, tâm tình không khỏi vui vẻ lên.
Thấy Lạc Tử Phong không muốn thay đổi các gọi, La Khải Văn cũng không biểu hiện quá mức thất lạc, chỉ bưng ly rượu kính nàng, không để tâm nói: "Tùy ngươi vậy".
Lạc Tử Phong gật đầu, nâng ly rượu chạm với ly của La Khải Văn, một hơi uống cạn sạch rượu trong ly: "Chúc mừng Khải Văn thành niên".
"Đa tạ", nói rồi, La Khải Văn lại kính rượu với từng người ngồi cùng bàn đó. Cảnh Dung nhìn thấy La Khải Văn trút từng ly rượu vào bụng, lông mày lúc nãy vừa mới giãn ra liền cau chặt hơn, Lạc Tử Phong từ chối gọi tên tự khiến hắn bị đả kích lớn như vậy sao?
Đợi đến khi La Khải Văn hơi lảo đảo tiến về một bàn khác, Lạc Tử Phong mới tiến đến bên tai Cảnh Dung nhẹ giọng hỏi: "Nghe nói năm nay Cảnh Dung cũng đã mười lăm, như vậy chính là cập kê, không biết qua Kê lễ, có phải cũng lấy tên tự hay không?".
"Sao vậy, lúc nãy Tử Phong từ chối gọi tên tự Lạc đại nhân người ta, bây giờ lại đi hỏi tên tự của ta làm gì? Chẳng lẽ Tử Phong cảm thấy danh tự Cảnh Dung này gọi không được thuận miệng à?". Hơi nhấp rượu trong ly, tâm tư hỗn loạn cùng cảm giác nguy hiểm của Cảnh Dung bị vấn đề này của Lạc Tử Phong hòa tan, ý cười thỏa mãn giấu bên dưới ly. Nàng có thể cho rằng điều này chứng tỏ trong lòng Tử Phong địa vị của mình cao hơn La Khải Văn một chút không?
"Cảnh Dung chỉ là một phong hào mà thôi, người người đều có thể gọi, thế nhưng tục danh và tên tự của Công chúa thì không phải người thường có thể biết. Ta chỉ không muốn cũng giống như mọi người mà thôi". Lạc Tử Phong lúng túng mím môi, dùng âm lượng chỉ có nàng và Cảnh Dung nghe thấy để kể ra khát vọng trở thành người không tầm thường đối với Cảnh Dung.
Nghe lời này, Cảnh Dung vẫn chưa trả lời ngay, mà là đổi ly rượu trong tay thành chén trà đã nguội lạnh bị nàng bỏ quên nãy giờ, nhấp một ngụm thoáng ổn định tâm tư chấn động. Tâm tư nguyện vọng trong lời nói đó làm sao mà nàng không hiểu được?
"Đêm thành thân ta sẽ nói cho Tử Phong biết, còn chưa đầy bốn tháng, Tử Phong liền chờ một chút đi". Lúc này Cảnh Dung lại nổi lên tâm ý trêu chọc, nàng nói như vậy, Lạc Tử Phong sẽ bày ra vẻ mặt thế nào đây?
Hài lòng thưởng thức dáng vẻ như hài tử không được ăn kẹo của người nào đó, tâm tư Cảnh Dung lại chạy đến đêm thành thân ở tương lai không xa. Khi đó lúc biết được tên tự của mình thì người này sẽ có vẻ mặt thế nào nhỉ? Sẽ giống như hài tử được cho kẹo sao? Nghĩ đến đây, Cảnh Dung liền bật cười "xì" một tiếng, Phò mã phụ hoàng chọn cho nàng quả thực khác với người ta, vạn người chọn một, người này đáng yêu như vậy, thế gian không thể tìm ra người thứ hai.
Lạc Tử Phong còn đang thất vọng vì Cảnh Dung không nói cho mình thì đã nghe người kia cười ra tiếng, đôi mắt hiếu kì nhìn sang, phát hiện tầm mắt của đối phương cũng đang nhìn mình. Trong đôi con ngươi màu đỏ linh động sáng hơn sao kia, Lạc Tử Phong nhìn thấy chính mình, nơi đó không hề có người ngoài, chỉ có một mình người mang tên Lạc Tử Phong.
"Đáng ghét, Tử Phong nhìn người ta như vậy, người ta nhưng là sẽ thẹn thùng a". Lời này của Cảnh Dung không lớn, nhưng lại truyền vào tai tất cả những người ở đây. Đối mặt với ánh mắt ám muội mọi người ném tới, Lạc Tử Phong ngượng ngùng thu hồi tầm mắt đối diện Cảnh Dung lại, dư quang mơ hồ nhìn thấy tia trắng bệch chợt lóe trên mặt La Khải Văn đứng đó không xa. Chắc là hoa mắt rồi, hôm nay là ngày vui của La Khải Văn, đối phương sao lại lộ ra vẻ mặt không còn chút máu nào như thế được.
Lạc Tử Phong che giấu ho nhẹ một tiếng, thấy người trên bàn đưa mắt nhìn nàng, liền luống cuống ngồi thẳng lưng gắp thức ăn bỏ vào miệng, không để ý nhai nhai, cuối cùng trả về một câu với người ngồi cùng bàn: "Món này mùi vị không tệ, các ngươi nếm thử đi".
"Phốc ~ haha....". Đối mặt với thủ đoạn che giấu sứt mẻ này của Lạc Tử Phong, mọi người cũng chịu không nổi mà cười ra tiếng, yến tiệc quan lễ của La Khải Văn bắt đầu bằng một mảnh tiếng cười vang vọng.
"Có buồn cười đến vậy sao?". Lạc Tử Phong quay đầu không nhìn đến những người đang cười nghiêng cười ngửa, muốn nói chuyện với Cảnh Dung, kết quả nhìn thấy khóe mắt đối phương hàm nước. Nàng cũng biết Cảnh Dung không thể rơi lệ giữa một mảnh tiếng cười này được, chân tướng chỉ có một, Cảnh Dung đây là cười đến chảy nước mắt!
"Đây là bí thuật, giống như nụ hôn lúc nãy, là bí thuật mẫu thân truyền cho ta". Tâm tình của Cảnh Dung rất tốt, kề sát tai đối phương, thổ khí như lan: "Bây giờ chỉ có ngươi mới có thể nghe, vừa nãy là tất cả những người trong phạm vi đều có thể nghe thấy, còn lúc sáng chỉ có người chạm môi mới có thể nghe được".
"Môi chạm vào nhau", bốn chữ này không thể nghi ngờ khiến gương mặt vất vả lắm mới hết đỏ của Lạc Tử Phong lại bùng cháy lên lại. Trầm mặc một lát, tiếng thở dài bất đắc dĩ của nàng liền truyền vào tai Cảnh Dung: "Chọc ta vui như vậy sao? Cảnh Dung thật là một người kì quái a".
"Bởi vì ngươi là Tử Phong a".
Một câu nói liền khiến một bụng đầy oán khí của Lạc Tử Phong trở thành hư vô. Bởi vì nàng là Lạc Tử Phong, vì vậy Cảnh Dung mới thích trêu chọc như vậy sao? Mặc dù nói như vậy rất kì quái, thế nhưng không hiểu sao tâm tình của nàng rất vui vẻ, ngay cả phiền muộn thì bị mọi người chế nhạo cũng biến mất. Xem ra không chỉ Cảnh Dung thích trêu chọc nàng kì quái mà người yêu thích được Cảnh Dung trêu chọc càng kì quái hơn cả Cảnh Dung.
Tuy quan lễ La Khải Văn mời nhiều người, thế nhưng đều là những chi sĩ có ý thức bộ lộ tài năng ở khoa thi nhiều năm nay, nhiều văn nhân nhã sĩ như thế tụ tập cùng nhau, tất nhiên không thiếu các loại nhã hứng. Cuối cùng không biết ai khởi xướng, nói là muốn tất cả mọi người ở đây đều phải ngẫu hứng biểu diễn một chút. Có thể nhiều người một lúc, chỉ cần là thi từ ca phú, cầm kì thi họa, không hạn chế tiết mục biểu diễn, thế nhưng phải đem sở trường mình giỏi nhất ra biểu diễn. Vì hưởng ứng đề nghị này, La Khải Văn không tiếc dùng bộ tranh chữ thượng đẳng hạng nhất mình sưu tầm nhiều năm ra để mọi người thưởng thức, không khí của buổi tiệc nhất thời náo nhiệt hắn lên. Mà chưởng quầy của Văn Khúc các lại vui vẻ núp trong một góc gõ bàn tính, những chủ nhân kim ngân này một khi cao hứng thì sẽ gọi rượu thịt, lợi nhuận trong một chốc có thể bằng mấy ngày cộng lại. Không ai nhìn thấy chưởng quầy đã cười đến híp mắt.
--------
Tác giả có lời muốn nói: ngọt, ngọt, ngọt, ngọt chết các ngươi!!!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.