Kế hoạch lặng lẽ chuồn đi của Hạ Trạch phá sản, bi kịch nhất là còn bị Trì Dĩ Hoành bắt ngay tại trận. Dưới tầm mắt đầy suy nghĩ sâu sa của đám vệ sĩ, Hạ Trạch lần thứ hai giống cô vợ nhỏ bị bắt nạt nhắm mắt theo đuôi Trì Dĩ Hoành, xám xịt quay về phòng.
Trì Dĩ Hoành từ đầu tới cuối không nói gì, chỉ là anh càng bình tĩnh thì trong lòng Hạ Trạch lại càng loạn. Cậu hiểu Trì Dĩ Hoành, đối phương tuyệt đối không phải người gặp chuyện thì ha ha cười rồi mục kích ở nơi nào đó chờ đợi. Hạ Trạch bất an không yên, thẳng đến lúc đứng trước cửa phòng mới thầm thở phào một hơi, thầm nghĩ hiện giờ hẳn không có việc gì đi. Trì Dĩ Hoành đang định rời đi tựa hồ đoán được ý tưởng của Hạ Trạch, giống như tùy ý nói: “Đúng rồi, vừa nãy vệ sĩ nói ngoài tường hình như có mấy người lén lén lút lút, bọn họ đã liên hệ với bảo vệ tiểu khu, Hạ Trạch, em có biết xảy ra chuyện gì không?”
Hạ Trạch: “…”
Cậu cứ nhớ hình như mình quên gì đó, trước đó hình như loáng thoáng nghe thấy tiếng chó sủa, không phải chứ?
Dự đoán của Hạ Trạch rất nhanh liền biến thành sự thật. Sau khi Trì Dĩ Hoành rời đi, Hạ Trạch lập tức gọi điện cho Mã Thiên Lỗi. Tiếng chuông vang thật lâu mới có người nghe máy.
“Hạ… Hạ Trạch… anh… các anh đây bị cậu hại thảm rồi!”
Không cần Mã Thiên Lỗi nói thêm gì, từ tiếng thở dốc, câu nói đứt quãng cùng tiếng chó sủa vang dội bên kia đầu dây, Hạ Trạch đã đoán được hết thảy. Lúc cậu lúng túng nắm di động, cân nhắc xem nên nói gì thì đột nhiên nghe thấy tiếng gào của Bạch Hiểu Tề: “Mã Thiên Lỗi, cậu con mẹ nó nghe điện thoại thì cũng phải kéo tôi a? Không thấy mấy con chó kia sắp đuổi tới rồi à? Nói với Hạ Trạch, các anh đây thật sự vì cậu ta mà liều chết!”
Hạ Trạch biết lúc này không nên cười nhưng thật sự nhịn không được. Trong đám bọn họ, Bạch Hiểu Tề thể lực kém nhất, bình thường lúc chạy 400m trong giờ thể dục đều làm ra vẻ muốn chết muốn sống. Nghĩ tới bộ dáng bị chó rượt chạy như điên của Bạch Hiểu Tề hiện giờ, Hạ Trạch thật sự nhịn cười không được.
“Thật xin lỗi, ghế lô tầng ba Thúy Vi lâu, một tuần, xem như bồi tội.”
Hạ Trạch nhẫn cười nói xong, chợt nghe Mã Thiên Lỗi bên kia đầu dây lập lại một lần, tiếp đó lập tức vang lên một trận sói tru.
Âm thanh Bạch Hiểu Tề lại vang vọng: “Vì Thúy Vi lâu, anh đây có thể kiên trì thêm vài vòng.”
Hạ Trạch không khỏi nắm điện thoại cười phá lên. Cúp máy, cậu thật ra không mấy lo lắng cho đám Mã Thiên Lỗi. Nghe giọng điệu bọn họ thì phỏng chừng đám bảo vệ căn bản không thật sự truy đuổi. Liên hệ tới bối cảnh nói chuyện của anh họ, không chừng chính anh họ bày mưu để bảo vệ cố ý hù dọa bọn họ một phen. Bằng không với bộ dáng ăn hại của Bạch Hiểu Tề, sớm đã bị đuổi tới, làm gì còn tâm tư mà nhớ thương Thúy Vi lâu.
Có đoạn nhạc đệm này, Hạ Trạch chạy trốn thất bại nhưng bất an trong lòng lại giảm đi vài phần. Con người chính là như vậy, nếu có người so với mình càng xúi quẩy hơn thì trong lòng không hiểu sao liền cảm thấy cân bằng. Hạ Trạch nghĩ dù sao cũng đã như vậy, nếu quỹ tích vẫn đi theo đời trước, làm thế nào cũng không tránh được anh họ thì cứ ngẫm xem làm thế nào khống chế cảm xúc lúc đối mặt, không cần lộ ra phản ứng không nên có là được.
Tối hôm nay, Hạ Trạch ngủ không an giấc cho lắm. Có lẽ trước lúc ngủ suy nghĩ tới chuyện đời trước quá nhiều, hơn nữa phòng ngủ Trì Dĩ Hoành còn ở sát bên, Hạ trạch cảm thấy cả người khô nóng, người anh em dưới thân không thể khống chế ngẩng lên. Suốt đêm mộng xuân triền miên, đợi đến lúc Hạ Trạch tỉnh lại liền cảm giác được quần lót dinh dính ươn ướt cùng người anh em tinh thần phấn chấn. Hạ Trạch túng quẫn, lén thay quần lót sạch sẽ rồi dấu cái kia đi. Nhưng người anh em vẫn như cũ ngẩng đầu đứng thẳng, khát vọng trong cơ thể lại bắt đầu rục rịch. Hạ Trạch cắn cắn môi, tình cảnh triền miên cùng Trì Dĩ Hoành trong giấc mơ đêm qua không ngừng xuất hiện, cậu do dự vươn tay cầm lấy người anh em, từ từ nhắm mắt lại gọi tên Trì Dĩ Hoành.
Mãi cho đến lúc phát tiết, trái tim Hạ Trạch cứ nhảy loạn. Cứ việc biết trong phòng không có ai nhưng vẫn như cũ chột dạ nhìn quanh một cái, thậm chí còn dán lên cửa lắng nghe động tĩnh ngoài hành lang, sợ có người nghe thấy cái tên mình gọi khi nãy. Lấy khăn lau tay, Hạ Trạch dứt khoát tắm một phen, dục vọng cuối cùng cũng bị trấn áp, cậu nhịn không được thở dài một hơi. Này đã là lần thứ hai trong hai ngày vì nghĩ tới Trì Dĩ Hoành mà phản ứng. Hạ Trạch thất bại vùi mặt vào khăn, cậu căn bản không có chút sức chống cự nào với Trì Dĩ Hoành, cái gọi là học bù kia đối với cậu quả thực là một màn tra tấn.
Hạ Trạch kì kèo trong phòng tắm, lúc này Trì Dĩ Hoành đúng giờ tới gõ cửa phòng Hạ Trạch.
“Hạ Trạch, nên dậy rồi!”
Trong phòng không có phản ứng, Trì Dĩ Hoành nhướng mi, lại cúi đầu nhìn đồng hồ, xác định kim giờ chỉ ngay số bảy thì trực tiếp mở cửa, bước vào trong.
“Hạ Trạch…”
Âm thanh Trì Dĩ Hoành lúc nhìn thấy chăn mền tản mát thì khựng lại một chút, hiển nhiên Hạ Trạch đã rời giường. Anh đang định xoay người rời đi thì cửa phòng tắm mở ra, Hạ Trạch một đầu tóc ướt sũng, toàn thân chỉ mặc một cái quần lót màu đen, cúi đầu, vẻ mặt rối rắm bước ra khỏi phòng tắm.
Hạ Trạch lúc ban đầu cũng không cảm giác được trong phòng có người, cậu đang vắt óc suy nghĩ xem làm thế nào tránh Trì Dĩ Hoành. Chờ đến lúc cảm giác không đúng ngẩng mạnh đầu lên thì liền nhìn thấy Trì Dĩ Hoành mang theo ý cười đứng cách đó không xa nhìn mình từ trên xuống dưới.
“Anh… anh họ!” Hạ Trạch bị Trì Dĩ Hoành từ trên trời giáng xuống dọa kinh hoảng, ngay cả giọng nói cũng lắp bắp.
Trì Dĩ Hoành đánh giá quét mắt nhìn Hạ Trạch vài lần, sâu sa nói: “Xem ra Tiểu Trạch ngày ngày trèo tường cũng có tác dụng, trên người có chút cơ bắp a.”
Mặt Hạ Trạch đỏ lựng giật mình nhớ ra mình cái gì cũng chưa mặc, trước lúc người anh em nhà mình cúi chào Trì Dĩ Hoành, Hạ Trạch vội vàng đi tới bên giường, nhanh chóng túm lấy một cái quần mặc vào. Phản ứng của cậu làm khóe miệng Trì Dĩ Hoành nhếch lên, bỏ lại một câu nửa tiếng nữa gặp ở phòng sách nhỏ liền rời đi.
Cử phòng nhẹ nhàng khép lại, Hạ Trạch cúi đầu nhìn anh em nhà mình, thực may mắn nó rốt cuộc cũng không chịu thua kém, không làm cậu mất mặt trước mặt Trì Dĩ Hoành. Nửa giờ sau, Hạ Trạch đứng trước gương luyện tập không biến sắc cả buổi cuối cùng cũng xuất hiện trước mặt Trì Dĩ Hoành.
Hạ Trạch ở Trì gia có phòng riêng của mình, quần áo cũng có không ít. Bỏ đi đồng phục rộng thùng thình, Hạ Trạch mặc một chiếc áo sơ mi trắng dài tay, bên dưới là quần bò màu xanh thẳm, cả người tràn đầy sức sống tươi trẻ. Trì Dĩ Hoành nhìn bộ dáng nghiêm kín của Hạ Trạch, trong đầu thoáng hiện hình ảnh không mặt quần áo trước đó. Thân thể Hạ Trạch thon dài mà mềm dẻo, có thể thấy thường xuyên rèn luyện. Lần trước cách một lớp quần áo anh còn cảm thấy Hạ Trạch hơi gầy, nhưng hôm nay nhìn lại, tuy gầy nhưng không phải loại yếu đuối vô lực không giết nổi con gà, mà ẩn chứa sức mạnh bên trong cơ thể làm người ta có cảm giác thực khỏe mạnh. Lúc ý thức được mình đang nghĩ tới chuyện gì, Trì Dĩ Hoành sửng sốt, có chút không ngờ mình lại nhớ nhiều chi tiết như vậy. Khẽ lắc đầu nhẹ tới không thể nhận ra, Trì Dĩ Hoành thu liễm nỗi lòng, một lần nữa đặt lực chú ý lên người Hạ Trạch ở trước mắt.
Xem ra, Hạ Trạch cố gắng làm ra biểu tình không chút biến sắc, nhưng vì biểu hiện lại quá gắng sức nên ngược lại làm Trì Dĩ Hoành bật cười. Qua vài lần gặp mặt, Trì Dĩ Hoành đã dán cho Hạ Trạch cái mác không được tự nhiên. Anh ẩn ẩn cảm thấy ngoài mặt Hạ Trạch lạnh lùng nhưng trong lòng lại rất để ý, Hạ Trạch dạng này ngược lại làm anh cảm thấy thực đáng yêu.
Trì Dĩ Hoành bảo Hạ Trạch ngồi xuống cạnh mình, tiếp đó đặt những tư liệu mình chuẩn bị sẵn tới trước mặt Hạ Trạch.
“Anh đã hỏi qua chủ nhiệm lớp, căn bản môn toán của em không kém, chẳng qua thiếu ứng dụng vào bài vở thực tế. Này là toàn bộ công thức toán ở trung học, buổi sáng em xem qua một lần, buổi chiều chúng ta bắt đầu làm bài.”
Hai chữ làm bài gợi lên kí ức thê thảm của Hạ Trạch, liếc mắt nhìn mớ công thức dày đặc, chân mày theo bản năng nhíu lại. Đời trước cũng vậy, cậu bị Trì Dĩ Hoành bức bách mờ mịt giải đề toán suốt hai tháng, rốt cuộc lúc thi đại học điểm toán cũng đạt tiêu chuẩn. Hiện giờ đã qua khá lâu, lúc trước thi cái gì cậu đã không còn nhớ rõ, nhưng cảm giác thống khổ khi làm bài vẫn còn rõ ràng vô cùng.
Hạ Trạch cảm thấy mình cùng Trì Dĩ Hoành nên có nhận thức chung.
“Em không muốn học tài chính pháp luật, em muốn vào hệ âm nhạc.”
“Cái gì?”
Hạ Trạch lấy bình tĩnh, nghiêm túc nói: “Em muốn vào hệ âm nhạc, học soạn.”
Đời trước, Hạ Trạch tuy luôn ầm ĩ đòi xuất ngoại, nhưng kì thực cũng từng nghĩ nếu phụ thân không đồng ý thì mình có thể làm cái gì? Người Hạ gia không biết bởi vì từ nhỏ luyện đàn nên Hạ Trạch vẫn luôn cảm thấy hứng thú với âm nhạc, muốn học soạn cùng viết lời. Khi đó cậu đã nghĩ rất kỹ, phương diện này cậu có căn cơ nhất định, chỉ cần qua vài khóa văn hóa, bài chuyên ngành căn bản không phải vấn đề. Đáng tiếc lúc thi đại học xong, cậu nói ý nguyện của mình với người nhà thì Hạ Chí Thành giận tím mặt, không chỉ mắng Hạ Trạch một trận, còn trực tiếp hạn chế tự do, bắt cậu không được bỏ lỡ kỳ thi chuyên ngành. (ghi chú: theo bộ giáo dục thống nhất thì đầu tháng bảy sẽ tiến hành cuộc thi văn hóa, sau khi cuộc thi này kết thúc thì mới sắp xếp để thí sinh khảo hạch bài chuyên ngành.)
Trong mắt Hạ Chí Thành, soạn nhạc là một chức nghiệp không đứng đắn, chẳng lẽ đường đường là con trai của phó thị trưởng Hải thành ông đây sau này lại lăn lộn cùng một chỗ với đám ngôi sao diễn viên? Ý nguyện của Hạ Trạch, Hạ Chí Thành căn bản không quan tâm, ông chi cho phép Hạ Trạch ghi danh những chuyên ngành đứng đầu. Đoạn thời gian đó Hạ Trạch làm ầm ĩ khá lợi hại, nhưng cuối cùng không lay chuyển được Hạ Chí Thành, bị ép vào hệ tài chính của đại học Hải thành. Cũng là sau khi ở cùng một chỗ với Trì Dĩ Hoành, cậu mới được anh duy trì theo đuổi yêu thích. Vì thế quan hệ của cậu cùng Hạ Chí Thành vốn không thân lại càng tuột dốc không phanh.
Lời Hạ Trạch làm Trì Dĩ Hoành có chút ngoài ý muốn, anh trầm tư một lúc lâu, trầm ngâm nhìn về phía Hạ Trạch: “Em nói với dượng chưa?”
Trì Dĩ Hoành không có ý tưởng xướng ca vô loài như Hạ Chí Thành, tuy không biết Hạ Trạch đối với âm nhạc có bao nhiêu hứng thú, có thể kiên trì bao lâu, nhưng anh nhìn ra lúc này Hạ Trạch rất nghiêm túc.
Hạ Trạch lắc đầu, chuẩn bị lén lút ghi danh, làm trong nhà trở tay không kịp.
Trì Dĩ Hoành liếc mắt một cái liền nhìn ra tính toán của Hạ Trạch, khá ung dung. Anh nghĩ nghiều hơn Hạ Chí Thành, ý tưởng lén lút ghi danh của Hạ Trạch tự nhiên là không được, như vậy khó đảm bảo nếu dượng biết sẽ làm gì đó. Thay vì chờ đến lúc đó, không bằng hiện giờ vất vả một chút, chỉ cần điểm số cao thì lựa chọn lại càng nhiều hơn.
Ý niệm trong đầu hiện lên, Trì Dĩ Hoành thản nhiên nói: “Anh mặc kệ em ghi danh chuyên ngành nào, buổi sáng xem hết số công thức này, buổi chiều bắt đầu làm bài.”
Hạ Trạch: “…”
Cậu cùng Trì Dĩ Hoành nói nửa ngày, chính là muốn nói cho anh biết mình không cần thi điểm cao, chỉ cần đạt tiêu chuẩn của hệ văn hóa là được, không cần thống khổ làm bài tới tối tăm mặt mũi như đời trước, Trì Dĩ Hoành rốt cuộc có hiểu ám chỉ của cậu không vậy?