Thế hệ trước Hải thành đều biết, trước lúc Hải thành giải phóng có sáu gia tộc thanh danh hiển hách. Phân biệt là Trì gia, Hạ gia, Mặc gia, Tề gia, Diệp gia cùng Thẩm gia. Theo Hoa quốc giải phóng, Diệp gia của sáu đại gia tộc chuyển đi, hiện giờ là một trong những thế gia có sức ảnh hưởng rất lớn ở Trung kinh. Thẩm gia không có người nối nghiệp nên hoàn toàn suy sụp, bốn gia tộc còn lại trải qua gian khó, hiện giờ vẫn như cũ là thế gia bậc nhất Hải thành.
Hạ Trạch sinh ra ở Hạ gia, Trì Dĩ Hoành là Trì gia, ông ngoại Bạch Hiểu Tề chính là Tề gia, chính là ba gia tộc lớn, mà Mặc Chính cũng chính là gia tộc cuối cùng, Mặc gia. Trong kí ức Hạ Trạch, Mặc Chính cùng Trì Dĩ Hoành là bạn tốt nhiều năm, thời trung học hai người cùng xuất ngoại du học, cuối cùng cũng cùng trở về. Bất đồng với Trì Dĩ Hoành anh tuấn nghiêm nghị, Mặc Chính thoạt nhìn rất sáng lạn vui tươi. Có cái danh Mạc gia đính trên người, hơn nữa tính cách cởi mở vui vẻ, Mặc Chính rất được nhóm quý bà thượng lưu yêu thích, lén lút bát quái Mặc Chính là đối tượng con rể tốt nhất.
Chống lại tầm mắt Hạ Trạch, Mặc Chính lộ ra nụ cười thân thiện. Hạ Trạch có chút nghi hoặc gật gật đầu, làm bộ không biết Mặc Chính. Mãi đến lúc nhóm Hạ Trạch tiến vào ghế lô, Mặc Chính mới chậm rì rì cúp điện thoại, tầm mắt lướt qua chỗ ghế lô của Hạ Trạch, sau đó xoay người đẩy cánh cửa phía sau.
“Cậu đoán xem tôi vừa thấy ai?” Mặc Chính vừa đi vừa nói.
Trong ghế lô, Trì Dĩ Hoành mặc một kiện sơ mi trắng đơn giản cùng quần tây đen ngồi trước bàn ăn, đang chậm rãi dùng bữa tối. Nghe Mặc Chính nói chuyện, ngay cả ánh mắt cũng không nâng lên, chỉ phối hợp hỏi một câu: “Ai?”
Mặc Chính cố ý tỏ ra thần bí: “Cậu đoán xem!”
Mấy chữ này cuối cùng cũng làm Trì Dĩ Hoành chú ý, hết biết nói gì liếc nhìn Mặc Chính một cái, thật sự không hiểu nỗi Mặc Chính đã một bó tuổi rồi sao cứ thích chơi trò suy đoán ngây thơ này. Ý tứ ‘có nói hay không’ trong mắt Trì Dĩ Hoành quá rõ ràng, Mặc Chính bất mãn trừng mắt: “Hừ, làm bằng hữu nhiều năm như vậy, cho chút mặt mũi đi.”
Trì Dĩ Hoành thật sự hết biết nói gì, thỏa hiệp: “Đoán không ra.”
“Cậu thực không thú vị a!” Mặc Chính lên án, vẻ mặt bát quái: “Hạ Trạch, tôi vừa thấy nhóc hư hỏng gần nhất xuất hiện với tầng số dày đặc từ miệng cậu đấy, Hạ Trạch a.”
“Hạ Trạch?”
“Đúng vậy, chính là Hạ Trạch bị cậu hành hạ suốt hai ngày cuối tuần. Chậc chậc, ngẫm lại khoảng thời gian kia, thật sự đáng thương mà. Cậu có định qua đó an ủi một phen, thuận tiện đãi một bữa không?”
Khóe miệng Trì Dĩ Hoành cong lên, không chút để ý nói: “Sợ thấy tôi nhóc ấy lại ăn không ngon.”
Mặc Chính: “…cậu cũng tự hiểu bản thân nhỉ.”
Trì Dĩ Hoành bật cười, vốn còn lo lắng cường độ ôn tập quá lớn, sợ Hạ Trạch chịu không nổi. Nhưng hiện giờ vẫn còn vui vẻ cùng bạn học đi ăn cơm, phỏng chừng như thể cũng không tính là gì, cuối tuần này anh có thể thử vận dụng luôn thời gian buổi tối, làm vài bài nghe tiếng anh.
“Đúng rồi.” Trì Dĩ Hoành thuận miệng nói: “Vừa nãy là anh cả gọi à?”
Mặc Chính lắc đầu, vẻ mặt ngoài ý muốn mang theo chút khẩn trương: “Cậu nhớ rõ đoạn thời gian trước tôi có nói tới Phương Lạc Duy không?”
Trì Dĩ Hoành ‘ồ’ một tiếng, châm chọc: “Nửa đêm bị gọi điện đánh thức, muốn không nhớ cũng khó.”
Bị chọc làm Mặc Chính hiếm có dịp xấu hổ, cách lâu như vậy rồi nhưng anh vẫn còn cảm nhận được oán niệm của Trì Dĩ Hoành. Nhưng khi ấy anh quả thực quá hưng phấn, anh chưa từng nghĩ có một ngày mình cư nhiên gặp phải tiếng sét ái tình với một người nam nhân. Khi đó tâm tình của anh hệt như pháo hoa bùng nổ giữa bầu trời đêm, vừa chói sáng lại nóng bỏng, muốn tìm người tâm sự. Vì thế quá vui sướng liền quên khi đó là hai giờ sáng, liền quấy rối Trì Dĩ Hoành.
Vẻ mặt Mặc Chính làm Trì Dĩ Hoành nhớ lại, không chút khách khí bật cười.
Nửa tháng trước, Mặc Chính đột nhiên nổi hứng một mình chạy tới Las Vegas nghỉ ngơi, vừa vặn biệt thự kế bên tổ chức hôn lễ. Anh rảnh rỗi không có việc gì làm bị náo nhiệt ở nhà bên hấp dẫn, tò mò chạy qua muốn chung vui. Dùng lời Mặc Chính để nói thì định mệnh đã dẫn dắt anh gặp người kia, người làm anh vừa gặp đã yêu.
Đối phương tên là Phương Lạc Duy, là một vị khách tham gia hôn lễ của nhà bên, khi đó vừa lúc không có việc gì nên liền cùng Mặc Chính nói chuyện phiếm. Ngoài ý muốn, hai người cư nhiên nói chuyện rất hợp ý, tới tận nửa đêm. Đợi đến lúc hôn lễ kết thúc, đối phương tạm biệt rời đi, Mặc Chính thì lại hưng phấn tới không ngủ được. Ngày hôm sau anh kích động muốn liên hệ với đối phương thì giật mình nhớ ra mình không có phương thức liên lạc. Mặc Chính cố lấy dũng khí mon men qua nhà bên, lắp bắp bày tỏ hôm qua mình gặp tiếng sét ái tình với vị khách tên là Phương Lạc Duy, muốn xin cách liên lạc. Đáng tiếc hàng xóm nhà bên không hề tán thưởng sự thẳng thắn thành khẩn của Mặc Chính, trực tiếp đóng cửa.
Trì Dĩ Hoành vẫn nghĩ Mặc Chính không có phương thức liên lạc, hai người cũng chỉ tình cờ gặp gỡ, qua một thời gian Mặc Chính sẽ quên ngay chuyện này. Nhưng nghe giọng điệu Mặc Chính thì có vẻ đã tìm ra người nọ rồi?
Mặc Chính thực hưng phấn: “Tôi tìm được em ấy rồi. Cuối tháng này em ấy sẽ tới Hải thành quay phim, tôi muốn tạo một bất ngờ.”
Tin tức trong câu này thực sự quá lớn, Trì Dĩ Hoành thu hồi thái độ tùy ý, hơi nhướng mi: “Quay phim? Cậu ta là diễn viên?”
Mặc Chính gật gật đầu, nói: “Là diễn viên mới xuất sắc nhất trong liên hoan phim Bách Hợp năm ngoái, là nghệ sĩ được ký kết của công ty giải trí Duy Nhất ở Trung Kinh, lần này tới Hải thành vì muốn quay bộ phim mới ‘Liệt Quốc Truyền Kỳ’.” Mặc Chính nói tới đây liền tràn đầy cảm khái: “Nếu không phải anh cả bức bách tôi tiếp nhận công ty giải trí Tinh Không, để tôi quen với hoạt động của giới giải trí thì tôi cũng không thấy tin tức của em ấy. Cậu nói xem có phải rất trùng hợp không?”
Giải trí Tinh Không là công ty giải trí toàn diện do Mặc gia thành lập, bao gồm đầu tư và chế tác phim điện ảnh, kịch truyền hình, quản lý diễn viên, ra đĩa nhạc, tất cả các lĩnh vực giải trí. Mặc Chính vốn cự nự không chịu tiếp nhận công ty giải trí Tinh Không, nhưng lúc phát hiện Phương Lạc Duy cư nhiên là diễn viên, hơn nữa còn đang cùng Tinh Không bàn bạc hợp tác một bộ phim thì lập tức nhiệt tình chưa từng có với công việc này.
Trong tầm mắt mong chờ của Mặc Chính, Trì Dĩ Hoành gật đầu: “Quả thực trùng hợp.”
Mặc Chính cao hứng cười cười, không hảo ý vỗ vỗ vai Trì Dĩ Hoành: “Anh đây sắp thoát khỏi hàng ngũ độc thân rồi, trong đám chỉ còn mỗi mình cậu thôi đấy, cố lên a!”
Trì Dĩ Hoành: “…”
Ghế lô cách vách, Hạ Trạch từ lúc nhìn thấy Mặc Chính thì cứ một mực suy đoán Trì Dĩ Hoành đang ở nhà hay ở đây? Xem biểu tình Mặc Chính vừa nãy hiển nhiên nhận ra cậu, là anh họ nói tới mình sao? Nếu anh họ ở đây, Mặc Chính liệu có nói chuyện gặp mình ở đây không?
“Hạ… Trạch…” Bạch Hiểu Tề gào lớn đánh gảy suy nghĩ Hạ Trạch, đối phương đã sáp tới sát bên cạnh, bất mãn nói: “Nghĩ gì đó? Gào lớn thế mà cậu cũng không nghe thấy.”
“Làm sao vậy?”
Bạch Hiểu Tề lười biếng tựa vào người Hạ Trạch, chân gác lên cái ghế đối diện, cầm Ipad cho Hạ Trạch xem tin tức trong đó.
“Liệt Quốc Truyền Kỳ sắp dựng thành phim, acc của cậu vẫn còn đi?”
Liệt Quốc Truyền Kỳ là game trên mạng nổi nhất hai năm nay, nội dung về ân toán tình cừu của một đám thích khách trong thời đại hỗn loạn quần hùng quật khởi. Ba người ngồi đây đều cuồng trò này, hai năm nay dốc không ít công sức vào nó.
Hạ Trạch tuy cảm thấy Bạch Hiểu Tề thay đổi đề tài quá nhanh nhưng vẫn gật gật đầu, trong game này cậu có một acc thích khách Vip, là thành quả tâm huyết hai năm nay của cậu.
Bạch Hiểu Tề rất hưng phấn với tin Liệt Quốc Truyền Kỳ dựng phim, cứ lôi kéo Hạ Trạch nói không ngừng. Hạ Trạch phối hợp ừ ừ vài câu, cảm xúc cũng không dâng trào như Bạch Hiểu Tề. Cậu không chỉ sớm biết tin này, thậm chí đời trước còn từng xem nó. Liệt Quốc Truyền Kỳ là một chế tác lớn cả vài trăm triệu, bộ phim cuối cùng tuy không thua lỗ nhưng dư luận từ các game thủ lại không mấy tốt.
Hạ Trạch đời trước vì thích game Liệt Quốc Truyền Kỳ nên khá quan tâm tới bộ phim này, từ bối cảnh đến nội dung thì khá bám sát trong game, điểm thất bại duy nhất là khâu chọn lựa diễn viên. Không biết đạo diễn nghĩ thế nào, chọn tới chọn lui cuối cùng lại chọn Quách Hoa Đình diễn vai thích khách Thiên Thần. Tuy Quách Hoa Đình trong giới giải trí đứng hàng thiên vương nhưng dù sao cũng đã ba bốn muôi tuổi, hoàn toàn không phù hợp với nhân vật mười tám, mười chín trong game. Hơn nữa vì tuổi lớn, thể lực không đủ, rất nhiều màn đánh nhau kịch liệt đều phải nhờ diễn viên đóng thế nên chỉ quay được bóng lưng, làm nhóm game thủ thất vọng không thôi.
Hạ Trạch nghĩ tới những tin tức liên quan tới bộ phim này ở đời trước, ngẫu nhiên phối hợp gật gù. Bạch Hiểu Tề tiện tay lướt xem tin tức, đột nhiên ‘khỉ’ một tiếng ngồi bật dậy: “Đã xác định sẽ do Phương Lạc Duy diễn Thiên Thần?”
Lực chú ý của Hạ Trạch thoáng chốc bị hấp dẫn, kinh ngạc với cái tên mình vừa nghe, Phương Lạc Duy là ai? Người đóng vai thích khách Thiên Thần không phải Quách Hoa Đình sao? Không đợi Hạ Trạch nói ra nghi vấn, Mã Thiên Lỗi ngồi bên cạnh chen vào một câu: “Thật là Phương Lạc Duy à? Hôm qua tôi lướt diễn đàn Liệt Quốc thấy trong đó có topic vote diễn viên thích hợp đóng Thiên Thần, Phương Lạc Duy hình như đứng đầu bảng.”
Bạch Hiểu Tề tấm tắc hai tiếng, giơ Ipad cho hai người xem: “Xem tin này này, ba ngày trước Quách thiên vương còn đầy tự tin nói mình sẽ diễn Thiên Thần, giờ thì hay rồi a! Nhất định Quách thiên vương hận chết Phương Lạc Duy, phỏng chừng giờ đang nghĩ xem làm thế nào giết chết Phương Lạc Duy a.”
Hạ Trạch nghe vậy thì trong lòng khẽ động, quên đi vấn đề Phương Lạc Duy đột nhiên lòi ra này là ai, từ những lời Bạch Hiểu Tề nói cậu vô thức nghĩ tới chuyện đời trước. Hàn Linh đã chết, cậu bị vu hãm là hung thủ. Nếu dựa theo suy luận cậu là đối tượng gây trở ngại lớn nhất thì người vu hãm chỉ có thể là Chu Hàm Thanh, kia nghĩa là hung thủ giết chết Hàn Linh có khả năng là Chu Hàm Thanh. Nhưng Chu Hàm Thanh vì sao lại muốn giết Hàn Linh? Vì hận sao?
Đối gia đình giống như nhà Hạ Trạch, có rất nhiều cách để chèn ép người khác, mà giết người là biện pháp ngu xuẩn nhất. Nhất là thân phận nhạy cảm của phụ thân Hạ Trạch, Chu Hàm Thanh hẳn sẽ không ngu ngốc tới mức không nghĩ tới tiền đồ của phụ thân. Chẳng lẽ đoán sai rồi, hung thủ không phải Chu Hàm Thanh? Hoặc là đã xảy ra việc gì đó làm Chu Hàm Thanh hận đến mất lý trí, nhất định phải giết Hàn Linh?
Hạ Trạch cứ suy nghĩ việc này, lúc ăn cơm cũng có chút lơ đãng. Lúc cậu gắp miếng cá chua ngọt chắm vào dĩa mù tạc thì Bạch Hiểu Tề kinh ngạc trừng to mắt, Mã Thiên Lỗi thì bất đắc dĩ gọi cậu.
“Hạ Trạch, đêm nay cậu làm gì mà cứ thất thần vậy?”
Hạ Trạch hoàn hồn vốn định tùy tiện nói vài câu lấy lệ, nhưng mọi chuyện cứ loạn thành một đoàn trong đầu, làm cậu nhịn không được muốn nghe ý kiến của người khác. Đối với Hạ Trạch mà nói, người tín nhiệm nhất chính là Trì Dĩ Hoành cùng cữu cữu. Nhưng cậu trốn Trì Dĩ Hoành còn không kịp, việc này khẳng định không thể nói với anh. Hạ Trạch cũng từng nghĩ tới chuyện ám chỉ với cữu cữu, nhưng mặc kệ là Hàn Linh chết hay cậu bị hãm hại, bản thân cậu đều rất mơ hồ, không biết rốt cuộc là chuyện gì. Cậu chỉ biết mỗi cái tên Hàn Linh mà thôi, làm thế nào nói với cữu cữu?
Ngoại trừ những nguyên nhân này, Hạ Trạch còn mối lo lắng lớn nhất. Cậu lén lút điều tra thì không sao cả, cho dù phụ thân phát hiện thì cũng chẳng thể làm gì cậu. Nhưng nếu là cữu cữu ra mặt điều tra thì khác. Hạ Trạch cho dù không có đầu óc thế nào thì cũng biết nhất cử nhất động của cữu cữu có không ít người chú ý, không như cậu vẫn còn là học sinh, căn bản không ai để ý. Lỡ như chuyện này cuối cùng có liên quan tới phụ thân, Hạ Trạch tình nguyện gánh hết chứ không muốn liên lụy tới Trì gia.
Nghĩ vậy, Hạ Trạch khựng một chút, do dự nói: “Tôi hỏi hai cậu một vấn đề.”
“Cái gì?” Bạch Hiểu Tề xốc tinh thần.
Hạ Trạch nói: “Cậu nói xem một người phụ nữ vì cái gì lại thống hận một người phụ nữ khác?”
Biểu tình Bạch Hiểu Tề cùng Mã Thiên Lỗi có chút cổ quái, nghi ngờ nhìn Hạ Trạch từ trên xuống dưới, cuối cùng vẫn là Bạch Hiểu Tề nói: “Kia nguyên nhân khá nhiều, phụ nữ bình thường khá nhỏ nhen. Bất quá, tình huống thông thường nhất là bị người kia cướp mất nam nhân.”
Hạ Trạch nhíu mày, cảm thấy khả năng này không lớn. Hàn Linh so với Chu Hàm Thanh lớn hơn gần mười tuổi, nếu muốn giành thì Hàn Linh khẳng định không phải đối thủ của Chu Hàm Thanh, làm gì hận tới mức muốn giết Hàn Linh. Nói tới thì nếu phụ thân muốn tìm tình nhân thì cũng nên tìm người trẻ tuổi xinh đẹp đi?
Hạ Trạch khá rối rắm, Bạch Hiểu Tề liếc mắt nói: “Thế nào? Chú Hạ ở bên ngoài dưỡng một cô tình nhân à?”
Hạ Trạch liếc mắt, lười giải thích, nghĩ nghĩ lại hỏi: “Kia nếu người kia kém tới mười tuổi, cậu cảm thấy người trẻ tuổi căm hận người lớn hơn cũng vì bị cướp nam nhân?”
Giọng điệu Hạ Trạch hiển nhiên cảm thấy tình huống này không có khả năng. Bạch Hiểu Tề xùy một tiếng, vẻ mặt cười cợt: “Vì cái gì không thể? Sở thích của lũ đàn ông rất quái, nói không chừng người nọ thích phụ nữ lớn tuổi đi? Cơ mà nói tới thì có thể tham khảo phụ thân tôi, trên thế giới này có một thứ chết tiệt gọi là mối tình đầu.”
Vẻ mặt Hạ Trạch khẽ biến, trầm mặc không nói thêm nữa.