Ăn xong bữa cơm thì cũng đã tám giờ tối, lúc Hạ Trạch muốn tính tiền thì được báo đã có người trả thay cậu. Cái tên Trì Dĩ Hoành nhảy ra trước hết, khóe miệng Hạ Trạch cong lên, tâm tình vốn đè nén của cậu không khỏi tốt lên.
Ba người rời khỏi Thúy Vi lâu, Bạch Hiểu Tề cùng Mã Thiên Lỗi không tính toán về nhà, thương lượng tìm chỗ ca hát. Hạ Trạch nhớ tới cuộc gọi nhận được sáng nay, thật sự không muốn sớm như vậy đã về đối mặt với Chu Hàm Thanh cùng phụ thân, vì thế ngầm đồng ý đề nghị đi ca. Ba người thì không vui, Bạch Hiểu Tề lập tức gọi điện cho đám bạn thường chơi chung, Mã Thiên Lỗi ra bãi lấy xe, Hạ Trạch một mình nhàm chán, ngửa đầu ngắm nhìn bầu trời tới ngây ngốc.
Hạ Nguyên đi theo thầy giáo cùng vài bạn học từ Thúy Vi lâu bước ra liền nhìn thấy bóng dáng Hạ Trạch dưới ánh đèn đường. Dưới sắc màu ấm áp, Hạ Trạch hai tay đút vào túi quần ngửa đầu lẳng lặng đứng ở nơi đó. Ánh đèn máu chiếu lên gương mặt trắng nõn nà tạo thành một sắc thái mê ly, làm cả người Hạ Trạch thoạt nhìn giống như một bức tranh phục cổ.
Ánh mắt Hạ Nguyên vô thức trở nên nhu hòa, dịu dàng đến mức ngay cả chính bản thân mình cũng không biết.
Thầy giáo của Hạ Nguyên cũng thấy Hạ Trạch, thầm nghĩ thiếu niên này lớn lên thật không tệ, chính là có chút quen mắt, tựa hồ đã thấy qua ở đâu rồi. Chờ đến lúc ông quay đầu nhìn Hạ Nguyên đứng bên cạnh thì lập tức nhớ ra, này không phải em trai bảo bối của Hạ Nguyên sao. Thầy giáo vui vẻ nói đùa với Hạ Nguyên: “Em trai tới đón trò hả?”
Cứ việc biết thầy chỉ nói đùa nhưng giả tưởng này vẫn làm Hạ Nguyên lộ ra ý cười. Anh hơi lắc đầu, tầm mắt luyến tiếc rời khỏi người Hạ Trạch: “Chỉ trùng hợp mà thôi.”
Thầy giáo cười cười, tiếp đó dẫn nhóm học trò vừa mới hoàn thành một hạng mục, đêm nay bọn họ muốn tổ chức một bữa tiệc ăn mừng. Vốn bọn họ đã chuẩn bị sẵn các hạng mục hoạt động, bất quá xem bộ dáng Hạ Nguyên thì phỏng chừng không còn tâm tư đi. Thầy giáo cũng không phải người nghiêm khắc, lập tức thông tình đạt lý nói: “Đã trễ vậy rồi, một đứa nhỏ như vậy ở bên ngoài cũng không an toàn. Nếu đã gặp thì trò đưa về trước đi.”
Hai người cách Hạ Trạch một khoảng, cậu không nghe thấy cuộc nói chuyện nhưng cảm ứng được phía sau có động tĩnh. Thờ ơ liếc nhìn về phía cửa Thúy Vi lâu một cái, nhìn thấy Hạ Nguyên thì có chút sửng sốt. Hạ Nguyên đã tạm biệt thầy giáo, mỉm cười đi tới chỗ Hạ Trạch.
“Anh hai?” Hạ Trạch không ngờ lại gặp Hạ Nguyên ở đây.
Đứng gần, vẻ mê ly trên mặt Hạ Trạch biến mất, tăng thêm một tia sức sống. Giống như thiếu niên vừa bước ra từ bức tranh. Hạ Nguyên thực thân thiết đứng trước mặt Hạ Trạch, dùng giọng điệu ôn hòa nói một câu răn dạy chẳng có chút khiển trách nào.
“Khuya vầy rồi còn chưa về nhà?”
Hạ Trạch nhún nhún vai, thuận miệng nói: “Anh cũng biết mà, phụ thân nhìn thấy tôi thì mất hứng, để bảo trì tâm tình vui sướng của ông, tôi về muộn càng tốt.”
Giọng điệu Hạ Trạch như cây kim đâm vào trái tim Hạ Nguyên, anh trìu mến vươn tay xoa nhẹ đầu Hạ Trạch, chuyên chú nhìn cậu, hòa nhã nói: “Kỳ thực chú ba cũng rất để ý Tiểu Trạch, chỉ là không biết làm thế nào ở cùng em mà thôi.”
Động tác Hạ Nguyên thực mềm nhẹ, giọng điệu lại ôn hòa thân thiết, tựa như Hạ Trạch là một món đồ sứ dễ vỡ, làm anh kìm lòng không được phải thực cẩn thận. Ánh đèn Thúy Vi lâu chiếu rọi vào mắt Hạ Nguyên, lóng lánh như những vì sao trên bầu trời, bên trong tràn đầy hình ảnh Hạ Trạch.
Hạ Trạch đột nhiên cảm thấy mê hoặc, một tuần ngắn ngủi gặp gỡ hai lần, cậu có thể cảm nhận đối phương có dụng tâm. Nhưng phần dụng tâm này lại thực chân thành, Hạ Trạch không cảm thấy là giả vờ. Cậu có một loại ảo giác mơ hồ, Hạ Nguyên không tín nhiệm cùng mình tranh chấp trong kí ức chỉ là vọng tưởng của cậu mà thôi, kỳ thật Hạ Nguyên vẫn luôn tinh tế tỉ mỉ, ôn nhu săn sóc thế này.
“Tiểu Trạch?” Ánh mắt chăm chú của Hạ Trạch làm Hạ Nguyên hốt hoảng, một nỗi sợ hãi đột nhiên dâng trào, giống như Hạ Trạch cách anh thật xa. Hạ Nguyên nhẹ giọng gọi một tiếng, cầu mong Hạ Trạch chứng minh cảm giác kia chỉ là ảo giác mà thôi.
“Sao?” Hạ Trạch hoàn hồn, lắc lắc đầu, tránh né bàn tay Hạ Nguyên, thờ ơ mở miệng: “Có lẽ đi, dù sao phụ thân cũng không phải có mỗi tôi là con trai.”
Ảo giác thì chung quy cũng là cảm giác, cậu đã không thể hoàn toàn tin tưởng Hạ Nguyên như xưa nữa.
Biểu tình Hạ Nguyên hiện lên chút u ám, nhưng rất nhanh liền khôi phục vẻ ôn nhu thường ngày. Anh tựa hồ không cảm nhận được Hạ Trạch né tránh, làm như không có việc gì thu tay lại, ôn hòa nói: “Tiểu Trạch là con của chú ba, là em trai anh, điểm này vĩnh viễn không thay đổi.”
“?” Hạ Trạch khó hiểu.
Hạ Nguyên mỉm cười, không có ý tứ giải thích: “Muộn quá rồi, Tiểu Trạch về nhà sớm chút đi, anh đưa em về.”
“… ừm.” Hạ Trạch do dự một lát, gật gật đầu.
Nhận được tầm mắt Hạ Trạch, Bạch Hiểu tề nói chuyện điện thoại xong vẫn đứng xa xa đi tới. Đều là giới thượng lưu, trừ bỏ Trì Dĩ Hoành cùng Mặc Chính ở nước ngoài du học, những người khác cơ bản đều nhận ra nhau. Bạch Hiểu Tề khách sáo chào hỏi Hạ Nguyên, trong lòng thầm biết Hạ Nguyên xuất hiện thì buổi đi ca tối nay phỏng chừng Hạ Trạch không tham gia rồi. Quả nhiên, Hạ Nguyên tỏ ý muốn đưa Hạ Trạch về nhà. Bạch Hiểu Tề cười cười làm ra vẻ đáng yêu: “Đúng là muộn rồi, em cũng phải về nhà, còn phải làm bài tập nữa a.”
Hạ Trạch: “…”
Xe Hạ Nguyên đậu ở gần đó, lúc Hạ Trạch theo Hạ Nguyên lên xe, một chiếc SUV màu đen chạy ngang qua bên cạnh bọn họ. Trên xe, Mặc Chính liếc mắt nhìn Hạ Nguyên một cái, sau đó quay lại nói với Trì Dĩ Hoành: “Bị người ta tới trước rồi? Bảo cậu đi tìm Hạ Trạch tôi đi lấy xe rồi, cứ kì kèo mãi.”
Trì Dĩ Hoành dừng một chút, trong đầu hiện lên ánh mắt Hạ Nguyên nhìn Hạ Trạch khi nãy, cứ cảm thấy có chỗ nào đó quái quái.
Mặc Chính vẫn còn châm chọc: “Thấy Hạ Nguyên không? Kia mới là bộ dáng anh trai tốt, còn cậu thì hệt như kẻ bắt cóc hay hăm dọa ấy, Hạ Trạch nhìn thấy cậu còn không chạy sao?”
Trì Dĩ Hoành hừ lạnh, thản nhiên nói: “Hạ Trạch chính vì mọi người bên cạnh quá dung túng, không ai quản nên mới dưỡng thành tính tình thế này.”
Mặc Chính vui sướng: “Cẩn thận bác trai nghe thấy đánh cậu một trận a.”
Trì Dĩ Hoành giựt giựt khóe miệng, không nói gì. Nói ra thì Hạ Trạch ương bướng như vậy quả thực Trì phụ cũng là đồng lõa. Anh mới bắt Hạ Trạch làm bài tập có hai ngày, Trì phụ đã bắt đầu đau lòng sợ Hạ Trạch vất vả, nói thái độ đối xử của anh với Hạ Trạch phải tốt một chút, căn bản không nhớ rõ những lời mình đã nói lúc đề cập chuyện học bù khi trước.
Trì Dĩ Hoành nhìn ra ngoài cửa sổ, không biết thế nào lại nhớ tới chuyện lần trước Hạ Trạch khóc trong lòng mình. Đã qua nhiều ngày nhưng anh tựa hồ vẫn cảm giác được nhiệt độ nóng bỏng khi ấy. Thoáng chốc, trái tim anh giống như bị tan chảy, chua xót. Ý niệm này vừa xuất hiện thì hình ảnh Hạ Trạch lập tức chiếm đầy đầu óc. Bộ dáng lần đầu tiên gặp mặt im lặng ôm anh khóc, bộ dáng thừa dịp anh lấy xe thì lén lút chuồn đi, bộ dáng mất tự nhiên khi bị vệ sĩ tóm được vì trốn anh vào giờ tan trường, bộ dáng ngã vào lòng anh vì buổi tối định trèo tường, còn có bộ dáng chỉ mặt mỗi cái quần lót ngơ ngác nhìn anh đứng ngoài cửa phòng. Khóe miệng Trì Dĩ Hoành vô thức nhếch lên, nghĩ nghĩ, cúi đầu gửi đi một tin nhắn.
‘Buổi tối về nhà làm một đề toán, cuối tuần anh sẽ kiểm tra.’
Lúc di động báo có tin mới, Hạ Trạch đang nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ xe ngẩn người. Nghe tiếng chuông đing đong còn tưởng là Mã Thiên Lỗi. Khi nhìn thấy hai chữ anh họ xuất hiện trên màn hình, Hạ Trạch lập tức sửng sốt, trái tim bắt đầu nảy lên kinh hoàng.
‘Buổi tối về nhà làm một đề toán, cuối tuần anh sẽ kiểm tra.’
Hạ Trạch thầm mặc niệm tin nhắn này n lần trong lòng, tầm mắt nhìn màn hình vài lần vẫn cố nhịn không trả lời. Cố tỏ ra bình tĩnh nhét điện thoại vào cặp, nhưng trong lòng thực sự rất khó bình ổn. Bởi vì tin nhắn này làm cậu nhớ lại chuyện đời trước. Lúc cậu cùng Trì Dĩ Hoành mới vừa ở cùng nhau, tuy tình tình đã thu liễm rất nhiều nhưng vẫn gây ra không ít phiền toái bên ngoài. Mỗi lần cậu gây chuyện, Trì Dĩ Hoàng không nỡ đánh cũng không nỡ mắng, chỉ tức giận phạt cậu làm thiệt nhiều bài tập vào buổi tối. Trải qua hai tháng ôn tập tối mắt tối mũi trước kì thi đại học, Hạ Trạch đối với toán học có thể nói là chán ghét đến cực điểm. Thật vất vả đậu đại học, cậu lại xúi quẩy phải học hệ tài chính, mấy con số đúng là ác mộng. Trì Dĩ Hoành biết cậu không thích chuyên ngành tài chính, bình thường cũng dung túng một phen. Nhưng mỗi khi cậu làm sai chuyện, hình phạt vĩnh viễn là giải đề toán học. Cậu chơi xấu vờ khóc lóc om sòm hay sắc dụ cũng không có tác dụng, trừ phi chịu nhận sai.
Hạ Trạch nghĩ tới đây, vô thức nhìn ra cửa sổ nở nụ cười hoài niệm.
Nụ cười này dừng lại trong ánh mắt vẫn chăm chú quan sát Hạ Trạch của Hạ Nguyên, tay nắm vô lăng của anh siết chặt, trong lòng hiện lên một tia ghen tị. Hạ Trạch nghĩ tới cái gì? Hay đúng hơn là nghĩ tới ai? Cảm giác lúc đứng trước cửa Thúy Vi lâu lại hiện lên, Hạ Nguyên có ảo giác mất đi Hạ Trạch. Ý niệm xuất hiện, Hạ Nguyên áp chế bất an trong lòng, quyết định đêm nay phải đi tìm Hạ Chí Thành đề cập chuyện anh muốn đưa Hạ Trạch xuất ngoại.
Xe tiến vào sân Hạ gia, Hạ Trạch hít sâu một hơi, cố làm suy nghĩ lung tung trong đầu bình tĩnh lại. Hạ Nguyên thân thiết nhìn cậu, tưởng Hạ Trạch vì về muộn sợ Hạ Chí Thành quở trách, liền trấn an vỗ vỗ vai cậu: “Không có việc gì, có anh ở, chú ba sẽ không nói gì đâu.”
Hạ Trạch hàm hồ ừ một tiếng, cũng không giải thích gì.
Lúc hai người vào nhà, Hạ Chí Thành đã nghe thấy động tĩnh ngoài sân nên bước xuống lầu. Ông vốn tưởng người đưa Hạ Trạch về là Trì Dĩ Hoành, không ngờ cư nhiên lại là Hạ Nguyên.
“Tiểu Nguyên.”
Hạ Nguyên đến hiển nhiên làm Hạ Chí Thành rất cao hứng, vì thế Hạ Trạch cũng hưởng lây, hiếm có khi về nhà muộn không bị mắng mà được nghênh đón bằng gương mặt tươi cười.
“Chú ba.” Hạ Nguyên khách sáo chào hỏi, sau đó nháy mắt với Hạ Trạch, ý bảo cậu mau về phòng.
Hạ Trạch mỉm cười, xách cặp lướt qua phụ thân, vội vàng chạy lên lầu. Đối với hành vi lén lút của đám nhỏ, Hạ Chí Thành giống như cái gì cũng không nhìn thấy. Mãi đến lúc không còn nhìn thấy bóng dáng Hạ Trạch, Hạ Nguyên mới thu hồi tầm mắt, xa cách nói với Hạ Chí Thành: “Chú ba, con có chuyện muốn bàn với chú.”
Hạ Nguyên xa cách như vậy làm Hạ Chí Thành thực thất vọng, nhưng ông cũng không biểu lộ gì, chỉ tỏ ý bảo Hạ Nguyên theo mình tới phòng sách: “Chuyện gì?” Hạ Chí Thành ôn hòa nhìn Hạ Nguyên.
“Năm nay con sẽ tốt nghiệp, dự tính sẽ ra nước ngoài vài năm. Vừa lúc Tiểu Trạch cũng nên vào đại học, điều kiện bên đó tốt hơn trong nước, con định dẫn Tiểu Trạch đi cùng, chú thấy thế nào?”
“Cái gì?” Hạ Chí Thành sửng sốt một chút, rất nhanh liền phản ứng lại: “Tiểu Nguyên, con muốn mang Hạ Trạch xuất ngoại?”
Hạ Nguyên gật gật đầu.
“Không được!” Hạ Chí Thành không chút nghĩ ngợi lập tức phản đối. Có lẽ cảm thấy mình cự tuyệt quá cứng nhắc, giọng điệu Hạ Chí Thành dịu đi, giải thích: “Hạ gia chúng ta không có con cháu vô năng như vậy, ngay cả thi đại học cũng không đậu, cần phải dùng tiền leo lên.”
Hạ Nguyên lẳng lặng nhìn ông, cái gì cũng chưa nói, nhưng từ ánh mắt Hạ Nguyên, Hạ Chí Thành nhìn ra một tia giễu cợt.
Đang định nói gì đó thì Hạ Nguyên đã bình tĩnh mở miệng: “Chú đã hủy diệt cuộc sống Tiểu Trạch một lần rồi, còn định tiếp diễn lần thứ hai sao?”
Lời Hạ Nguyên có ý gì, trong lòng hai người biết rất rõ, Hạ Chí Thành bị chọt vào chỗ đau, cơ hồ giận tím mặt: “Hạ Nguyên, đây là thái độ con nói chuyện với chú sao?”
Hạ Nguyên trầm mặc đứng thẳng lưng, không có chút ý tứ lùi bước.
Cửa phòng sách, Chu Hàm Thanh bưng khay thức ăn khuya, tay trái duy trì tư thế định gõ cửa giữa không trung.