Trọng Sinh Chi Hạ Trạch

Chương 16: Hạ gia



Trọng Sinh Chi Hạ Trạch [16] Hạ Gia

*****

Liên tiếp vài ngày, Hạ Trạch đều suy nghĩ phụ thân rốt cuộc có mối tình đầu hay không. Cậu nghĩ cách ở xung quanh nói bóng nói gió một vòng, nhưng không biết có phải vì chuyện đã qua quá lâu hay không mà không tìm ra tin tức nào hữu dụng. May mắn, thọ yến của bà nội đã sắp tới. Theo lệ thường, mặc kệ người Hạ gia đang ở đâu, ngày này đều tề tụ đông đủ về nhà tổ chúc thọ Hạ nãi nãi.

Bất đồng với Trì gia nhân khẩu ít ỏi, Hạ nãi nãi tổng cộng sinh được ba trai hai gái, tính luôn nhóm cháu chắt thì Hạ gia có thể nói là thực sung túc. Phụ thân Hạ Chí Thành của Hạ Trạch ở Hạ gia xếp hàng thứ tư, phía trên còn hai anh trai một chị gái, phía dưới là em gái Hạ Tư Tuệ. Trong số nhóm trưởng bối Hạ gia, Hạ Trạch có quan hệ tốt nhất với cô út Hạ Tư Tuệ. Nghĩ tới cô út sắp về nước, không biết cô có biết rõ chuyện phụ thân năm đó không a?

Khoảng thời gian này, Hạ gia đều bận rộn chuyện thọ yến Hạ nãi nãi, vì thế chuyện học bù của Hạ Trạch cũng bị hoãn lại. Bất quá lần trước Hạ Trạch biểu hiện rất tốt nên Trì Dĩ Hoành bắt đầu yêu cầu cậu mỗi tối giải một đề. Trước lúc đi ngủ, anh sẽ gọi điện cho Hạ Trạch kiểm tra. Bất tri bất giác, Trì Dĩ Hoành đã quen nghe câu ‘anh họ, ngủ ngon’ của Hạ Trạch mỗi đêm, tựa hồ thiếu nó thì hôm đó không trọn vẹn.

Lúc Trì Dĩ Hoành lại một lần gọi điện kiểm tra, Hạ Trạch thực tự giác mở miệng: “Anh họ, ngủ ngon.”

Trì Dĩ Hoành mỉm cười, không cúp máy mà hỏi một câu: “Tiểu Trạch, ngày mai em cũng về nhà chính đi?”

Nhà chính mà Trì Dĩ Hoành nói chính là nhà tổ Hạ gia, là một căn tứ hợp viện ở phía bắc Hải thành. Theo tộc phổ Hạ gia ghi lại, tòa nhà này do Thái gia gia của ông nội Hạ Trạch xây dựng, tới giờ đã có lịch sử hơn hai trăm năm. Trước giải phóng, mấy đời Hạ gia đều sinh sống ở nơi này. Sau giải phóng, tòa nhà này lúc đầu bị chính phủ sung công, sau đó mới trả lại cho Hạ gia. Bất quá khi đó người Hạ gia đều có nhà riêng nên không quay về nhà cũ. Tới hiện giờ, cả một tòa nhà to như vậy cũng chỉ có mình Hạ nãi nãi dưỡng lão, đám con cháu Hạ gia chỉ có những ngày lễ tết mới quy tụ trở về.

Nghe Trì Dĩ Hoành nhắc tới nhà tổ, Hạ Trạch ừ một tiếng, Trì Dĩ Hoành dừng một chút, nói: “Mấy ngày này cho em nghỉ ngơi, thả lỏng một chút, chờ từ nhà chính trở về rồi lại làm.”

“…cám ơn anh họ.”

Cúp điện thoại, Hạ Trạch cong khóe miệng, Trì Dĩ Hoành tuy không nói rõ nhưng hiển nhiên biết rõ tính tình Hạ nãi nãi, đoán được mấy ngày này Hạ Trạch có lẽ không có tâm tình học tập. Tính luôn đời trước, nếu nói tới những chuyện chán ghét nhất trong cuộc đời hai mươi năm của Hạ Trạch, trở về nhà tổ tuyệt đối là một trong số đó. Khi bé Hạ Trạch không thích trở về vì cậu cảm thấy nơi đó thực âm trầm. Anh cả thích nhất là hù dọa cậu, cứ kể mấy câu chuyện quỷ quái, sau đó canh lúc không người hù dọa một phen, Hạ Trạch mấy lần bị dọa, khóc lóc om sòm lăn lộn đòi về nhà. Chờ đến khi trưởng thành không còn tin tưởng mấy chuyện quỷ thần, không thích về hoàn toàn là vì Hạ nãi nãi.

Hạ nãi nãi tên là Thẩm Thu Nguyệt, trước giải phóng sinh ra ở Thẩm gia, một trong sáu đại gia tộc. Cũng giống như Hạ gia, Thẩm gia cũng là dòng dõi thư hương truyền thừa mấy trăm năm. Năm đó Hải thành một Hạ gia một Thẩm gia, tàng thư hai nhà gộp lại có thể mở một thư viện lớn. Đáng tiếc, vài thập niên đầu chiến loạn, sau giải phóng lại bắt đầu một trận chính trị náo động, tàng thư Hạ gia dưới sự cố gắng của mọi người miễn cưỡng bảo vệ được bảy tám phần, Thẩm gia thì ngay cả một quyển sách cũng không còn. Hiện giờ chỉ còn Hạ nãi nãi cùng con cháu của em trai bà, nhưng đã trở thành gia đình bình thường ở Hải thành.

Lúc Hạ nãi nãi chào đời, Thẩm gia vẫn còn lớn mạnh, bà từ nhỏ đã là tiểu thư thế gia lớn lên trong ngọc ngà nhung lụa. Đợi đến khi bà trưởng thành, Hải thành giải phóng. Thẩm gia khi ấy tuy danh tiếng vẫn còn nhưng tài sản đã không còn bao nhiêu. Khi đó, cuộc sống của Hạ nãi nãi bị suy giảm rất lớn, nhưng bản tính tiểu thư thế gia của bà vẫn không thay đổi, hơn nữa còn thành công giữ vững bản tính cao ngạo của mình tới tận bây giờ.

Mượn một câu của Hạ Khải thì Hạ nãi nãi chính là lão phật gia trong nhà, ai cũng phải nghe lời bà.

Hạ Trạch ngoài mặt không nói nhưng trong lòng cảm thấy Hạ Khải tổng kết quá đúng. Cao ngạo của Hạ nãi nãi không chỉ biểu hiện ở những quy cũ nghiêm khắc, càng nhiều hơn chính là dục vọng muốn khống chế tất cả. Hạ Trạch không thích về nhà tổ chính vì cảm thấy thực áp lực, tựa như trên đầu bất cứ lúc nào cũng có một ngọn núi lớn đè áp, chỉ cần làm chuyện gì đó không hợp tâm ý bài liền bị răn dạy một phen. Quả thực không giống xã hội hiện đại mà hệt như trở lại xã hội phong kiến.

Ấn tượng sâu nhất trong đầu Hạ Trạch chính là Hạ nãi nãi nghiêm mặt ngồi trên ghế gia chủ, mọi người im lặng nghiêm trang ngồi bên dưới, quy củ nghe bà giáo huấn. Đám Hạ Trạch từ nhỏ đã quen thì đỡ, Chu Hàm Thanh lúc mới về đây quả thực chính là bi kịch. Nhớ lại ngày đó, Hạ Trạch cảm thấy Chu Hàm Thanh thật sự có bản lĩnh, có thể thoát khỏi móng vuốt bà nội. Khó trách cô út lúc đầu không thích Chu Hàm Thanh nhưng sau đó cũng dần dần tiếp nhận.

Có lẽ vì trước lúc ngủ nghĩ tới nhà tổ quá nhiều, tối đó Hạ Trạch mơ mơ màng màng thấy mình quay về nơi đó.

Một đường xuyên qua từng cánh từng cánh cửa gỗ sơn đen, Hạ Trạch kinh ngạc phát hiện mình cư nhiên đi tới trước từ đường. Trong trí nhớ, từ đường Hạ gia là nơi bình thường hiếm khi nào mở cửa, chỉ mở vào những ngày tế tổ mừng năm mới. Hạ Trạch không biết vì sao mình lại tới nơi này, ngay lúc cậu định xoay người rời đi, ông nội đột nhiên từ bên trong đi ra gọi cậu lại. Ông nội Hạ Trạch qua đời sớm, trừ bỏ ảnh chụp, Hạ Trạch cơ hồ không còn ấn tượng gì. Nhưng kỳ quái là cậu một chút cũng không cảm thấy xa lạ, ngược lại thực thân thiết với ông.

Hạ gia gia cười tủm tỉm vẫy tay với Hạ Trạch: “Tiểu Trạch, tới chỗ ông nội này.”

Hạ Trạch kìm không đậu chầm chậm chạy qua. Hạ gia gia từ ái nhìn cậu, xoa xoa đầu cậu. Hạ Trạch phát hiện không biết từ khi nào mình cư nhiên biến về bộ dáng ba tuổi, nhỏ xíu, kéo kéo tay ông.

Hạ gia gia dắt cậu đi vào từ đường, đứng trước bài vị tổ tông thấp giọng nói: “Tôi đời này đã làm một chuyện trái với lương tâm, sau khi chết thật sự không còn mặt mũi nào đi gặp tổ tông. Những thứ tổ tiên Hạ gia truyền lại liền lưu lại cho Tiểu Trạch đi, còn mấy thứ của Trì gia kia, Trì gia không cần, Hạ gia chúng ta lại càng không thể muốn, đều lưu lại cho Tiểu Trạch. Sau khi tôi chết, ai cũng không được tranh với Tiểu Trạch, nghe thấy không?”

Thứ kia? Là cái gì? Ông nội đang nói chuyện với ai vậy? Hạ Trạch mờ mịt nhìn ra phía sau, giữa màn sương khói lượn lờ, hình như có người lại hình như không có. Hạ Trạch dụi dụi mắt, muốn nhìn kỹ hơn, nhưng ngay lúc này lại tỉnh giấc.

Sắc trời còn chưa sáng, Hạ Trạch bấm điện thoại xem thời gian, mới năm giờ sáng nhưng cậu làm thế nào cũng không ngủ lại được. Hạ Trạch cảm thấy mình tựa hồ nằm mơ, mơ thấy mình đi theo ông nội tiến vào từ đường, chuyện sau đó thì không nhớ rõ. Hình như ông nội đã để lại gì đó cho cậu mà không cho phép người khác tranh?

Hạ Trạch nghĩ tới đây thì mỉm cười. Cho dù ông thật sự để lại gì đó thì cũng là lưu lại cho các cô bác cùng phụ thân đi, sao có thể bỏ qua nhóm trưởng bối mà lưu lại cho cậu? Bất quá nói tới thì số tranh chữ cùng sách cổ mà Hạ gia đời đời cất giữ không biết còn không? Bên Thẩm gia của Hạ nãi nãi nghe nói không còn gì, Hạ Trạch cảm thấy Hạ gia cũng khó lưu giữ được. Dù sao trận hỗn loạn càng quét khắp cả nước kia thích thú nhất là tiêu hủy số tranh chữ sách cổ được truyền thừa kia.

Bởi vì thức quá sớm, lúc xuất hiện ở phòng ăn Hạ Trạch có chút uể oải.

Chu Hàm Thanh thân thiết nhìn cậu, lại nhìn Hạ Chí Thành. Hạ Chí Thành từ lúc nhìn thấy bộ dáng của Hạ Trạch liền đen mặt, theo thói quen định mở miệng răn dạy, nhưng lời đến bên miệng lại giống như nghĩ tới gì đó mà đè nén cơn giận: “Sao lại thế này? Tối qua không ngủ à?”

Hạ Trạch lờ đờ ngồi xuống, thuận miệng nói: “Tối qua nằm mơ quay về nhà tổ, mơ thấy ông nội.”

Từ ông nội làm biểu tình Hạ Chí Thành nhu hòa hẳn, căn dặn: “Lần này quay về, con thắp cho ông nội nén nhang đi.” Nói tới đây, Hạ Chí Thành liền xoay qua hướng Hạ Khải nói: “Tiểu Khải cũng đi cùng đi.”

Hạ Khải ngoan ngoãn gật đầu, lúc quay đầu nhìn Hạ Trạch thì dùng hình dáng môi mắng một tiếng ‘quỷ chán ghét!’.

Hạ Trạch làm như không thấy khiêu khích kia, Hạ Khải đợi cả nửa ngày không thấy Hạ Trạch đáp lại, thở phì thì cầm lấy một cái bánh bao, xem nó là Hạ Trạch mà ngấu nghiến.

Một nhà Hạ Chí Thành ăn sáng xong thì chạy về nhà tổ, nhà bác cả cùng bác hai vẫn chưa về, cô út đang trên máy bay, tới cùng với bọn họ chỉ có cô ba cùng dượng. Cô ba của Hạ Trạch tên là Hạ Tư Mẫn, hiện đang làm phó hiệu trưởng đại học Hải thành. Dượng Trương Dụ Hưng là giáo viên khoa triết học. Hạ Trạch không thích cô ba, cậu cứ cảm thấy cô hệt như bà nội lúc còn trẻ. Hai người không chỉ diện mạo giống, ngay cả tính cách cũng giống như đúc. Chỉ có dượng tốt tính mới chịu nổi cô thôi. Bất quá tính tình dượng quả thực quá tốt nên bị cô đè ép gắt gao.

Thấy Hạ Chí Thành, gương mặt nghiêm khắc của Hạ nãi nãi lộ ra nụ cười. Đương nhiên chút tiếu ý kia chỉ dành cho Hạ Chí Thành mà thôi, Hạ Trạch, Hạ Khải cùng Chu Hàm Thanh bị bà làm lơ không nhìn tới. Hạ Trạch ước gì được vậy, im lặng ngồi trong góc. Ưỡn ngực thẳng lưng, thân trên thẳng tắp, mắt nhìn thẳng làm bộ nghiêng tai lắng nghe, bất quá trong lòng lại thầm nghĩ nên tìm thời gian tới từ đường xem một chút. Thuận tiện chiều nay cô út về, cậu nên làm thế nào hỏi chuyện phụ thân nhỉ, khéo léo một chút? Hay cứ trực tiếp? Nếu cô út hỏi lại thì nên trả lời thế nào?

“Hạ Trạch? Hạ Trạch?”

Hạ Khải ở dưới ghế dựa đá mạnh Hạ Trạch một cú, Hạ Trạch hoàn hồn, đối mặt với ánh mắt bất mãn của Hạ Chí Thành.

“Hạ Trạch, cô cô đang nói chuyện với con.”

Hạ Trạch khẽ nhíu mày không thể nhận ra, cau mày nghĩ, lại tới nữa rồi. Nguyên nhân Hạ Trạch không thích Hạ Tư Mẫn là vì vậy, đối

phương không biết vì sao từ nhỏ đã không thích cậu. Không thích thì đừng nhìn tới cậu là được rồi. Nhưng Hạ Tư Mẫn lại không như thế, ngược lại chỉ cần gặp sẽ giáo huấn một phen, còn lấy danh nghĩa là quản giáo Hạ Trạch không để Hạ gia mất mặt.

Hạ Trạch khách sáo gọi một tiếng: “Cô cô.”

Hạ Tư Mẫn xoi mói liếc mắt nhìn lướt qua Hạ Trạch, thản nhiên nói: “Tôi nghe nói Tiểu Trạch vẫn luôn ầm ĩ đòi xuất ngoại? Tôi thấy thì đừng xuất ngoại gì gì đấy. Trước không nói tới thành tích Tiểu Trạch có đủ tiêu chuẩn hay không, ngôn ngữ thôi cũng là vấn đề. Đừng để đi rồi mà ngay cả giao tiếp cũng không biết rồi nhục nhã trở về. Phụ thân con làm việc cũng không dễ dàng gì, không nên gây thêm phiền toái.”

Hạ Tư Mẫn vừa nói vậy, gương mặt Hạ Chí Thành lập tức khó coi, dượng Trương Dụ Hưng vội vàng hòa giải: “Tư Mẫn, còn lâu mới thi đại học, Tiểu Trạch thông minh như vậy, việc này em không cần lo nghĩ a.”

“Tôi không lo nghĩ? Hạ gia mất mặt…” Hạ Tư Mẫn còn muốn nói gì đó nhưng bị Hạ Trạch lười biếng đánh gãy: “Ai nói con muốn xuất ngoại? Phụ thân cùng bà nội đều ở Hải thành, con tự nhiên cũng phải ở đây. Lại nói tiếp đã vài năm rồi con không gặp anh họ, hôm nay ảnh không về sao?”

“Hạ Trạch!” Hạ Chí Thành quát to một tiếng, ngăn cản không cho Hạ Trạch nói thêm gì nữa.

Con trai độc nhất Trương Diệc Văn của Hạ Tư Mẫn cùng Trương Dụ Hưng ba năm trước gạt trong nhà lén xuất ngoại đến giờ chưa từng quay về. Chuyện này là cấm kỵ đối với Hạ Tư Mẫn, ai cũng không dám nhắc tới.

Hạ Trạch làm ra vẻ ngây thơ: “Làm sao vậy? Anh họ học hành bận rộn đến vậy sao? Ngay cả thọ yến của bà nội cũng không trở về?”

Hạ Tư Mẫn nghiêm mặt lạnh lùng liếc nhìn Hạ Trạch, sau đó quay đầu đi không nói nữa.

Hạ Trạch làm biểu tình vô tội nhưng trong lòng thầm cười lạnh, sống lại một đời, cậu đây không phải trở lại để bị khinh bỉ.

____________

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: thấy có vài bạn nói nội dung câu chuyện tiến triển quá chậm, khụ khụ, này quả thực là thói quen sáng tác của tôi, luôn muốn viết tất cả mọi việc một cách chu toàn. Về phương diện khác, khúc đầu đều là nhạc đệm mà tôi cẩn thận chuẩn bị, cho tới lúc này tất cả đều là những chi tiết cần thiết cho câu chuyện triển khai sau này, nếu lược bỏ một số chi tiết hiện giờ có vẻ không cần thiết thì sau này sẽ có một số việc không thể giải thích rõ ràng.

Thật có lỗi, năng lực của tôi có hạn, nhưng sẽ cố gắng hoàn thành câu chuyện xưa này. Cố gắng viết tình tiết hợp lý, cao trào không ngừng xuất hiện, để mọi người đọc không thấy nhàm chán. Cám ơn mọi người vẫn luôn ủng hộ a ~

____________

Hoàn

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.