Trọng Sinh Chi Hạ Trạch

Chương 3: Hồi ức



Trọng Sinh Chi Hạ Trạch [3] Hồi Ức

*****

“Em vì cái gì muốn giết Hàn Linh?”

Tiếng sấm nổ vang trời trong đêm tối, Hạ Nguyên cả người ướt sũng xuất hiện trước mắt Hạ Trạch. Vẻ ôn nhu ngày thường đều biến mất, gương mặt là cảm xúc hỗn loạn giữa khổ sở, bi ai, sợ hãi.

Đối mặt với chất vấn của Hạ Nguyên, niềm vui sướng khi nhìn thấy Hạ Nguyên đông cứng trên mặt Hạ Trạch, phẫn nộ thanh minh: “Tôi không giết người, tôi căn bản không biết Hàn Linh là ai, tôi không có giết người.”

“Kia hung khí ở hiện trường vì sao lại có vân tay của em?”

“Tôi không biết!” Hạ Trạch giống như con thú bị nhốt trong lồng, không ngừng lặp đi lặp lại: “Tôi căn bản không biết Hàn Linh là ai, vì sao tôi phải giết người chứ?”

Thanh minh của cậu chỉ đổi lấy trầm mặc của Hạ Nguyên, Hạ Trạch thất vọng nói: “Vì cái gì anh không tin tôi? Anh là anh tôi, vì cái gì ngay cả anh cũng không tin tôi chứ? Hàn Linh là ai? Vì cái gì các người đều nghĩ rằng tôi giết Hàn Linh? Vì cái gì không ai tin lời tôi?”

Lời chất vấn của Hạ Trạch giống như một chiếc búa tạ từng nhát từng nhát đập vào trái tim Hạ Nguyên. Hạ Nguyên rất muốn tin tưởng Hạ Trạch, nhưng tất cả chứng cớ đều chỉ về hướng Hạ Trạch. Hạ Nguyên thống khổ siết chặt nắm tay, thấp giọng nói: “Chẳng lẽ không phải vì em lén điều tra chân tướng cái chết của mẫu thân, cho rằng Hàn Linh là hung thủ nên phẫn nộ giết chết bà ta?”

“Cái gì?” Hạ Trạch mờ mịt nhìn Hạ Nguyên: “Điều tra gì? Chân tướng gì? Anh nói mẫu thân tôi không phải ngoài ý muốn mà là bị người ta hại chết?” Hạ Trạch không ngừng truy hỏi.

Phản ứng của Hạ Trạch làm Hạ Nguyên sửng sốt, anh ẩn ẩn cảm thấy tựa hồ có cái gì đó không đúng, cơ hồ theo bản năng muốn bỏ qua vấn đề này: “Tiểu Trạch, em…”

“Tôi muốn nghe sự thật!” Hạ Trạch lớn tiếng đánh gảy lời Hạ Nguyên, bước tới gần: “Anh vừa mới nói là có ý gì? Mẹ tôi năm đó không phải ngoài ý muốn mà là bị người ta hại chết, có đúng không? Là Hàn Linh, có phải là Hàn Linh không?”

Vấn đề của Hạ Trạch chính là cơn ác mộng nhiều năm qua của Hạ Nguyên, là sự thật mà anh không thể đối mặt. Anh chua xót nhìn Hạ Trạch, dùng hết sức lực toàn thân mới điều khiển cơ thể lắc đầu.

“Vậy là ai? Anh nói cho tôi biết, là ai?” Hạ Trạch nhìn chằm chằm Hạ Nguyên: “Ba tôi biết không? Ông có biết mẹ tôi bị hại chết không? Ông ta có biết hung thủ là ai hay không?”

Điều này, Hạ Nguyên không thể trả lời, nhìn Hạ Trạch làm anh dường như nhớ lại cái ngày vào rất nhiều năm trước, trước mắt toàn là máu, Trì Hân Vân ngã xuống cầu thang, chết không nhắm mắt nhìn anh chằm chằm. Hạ Nguyên thống khổ nhắm mắt lại, suy sụp tựa vào tường, trầm mặc của anh làm Hạ Trạch tựa hồ hiểu ra điều gì đó.

‘Ầm!’ Một tiếng sấm vang lên, tia chớp lóe sáng, biểu tình bi ai của Hạ Nguyên cùng kinh ngạc của Hạ Trạch đều không thể nào che giấu.

Hạ Trạch mở bừng mắt, trong phòng tràn đầy bóng tối. Bên ngoài tựa hồ đổ mưa, tiếng sấm chớp vang không ngừng. Có lẽ vì giấc mơ nên nhịp tim cậu đập thật nhanh, cũng không còn buồn ngủ. Hạ Trạch đứng dậy đi tới mở cửa sổ, gió lạnh mang theo những hạt mưa đập vào người. Cậu lẳng lặng đứng ở nơi đó, suy nghĩ tới cái đêm trước lúc chết kia.

Án mạng bất thình thình xảy ra, trên hung khí có vân tay, trong tình huống cái gì cũng không biết đã đeo tội danh giết người trên lưng. Trì Dĩ Hoàng ở nước ngoài, cữu cữu bị cảnh sát quản chế, phụ thân thì hoàn toàn không tin cậu, cậu không dám tìm ai, chỉ có thể một mình trốn trong một căn phòng cho thuê hẻo lánh, không ngừng liên lạc với Trì Dĩ Hoành.

Cậu không biết Hạ Nguyên làm thế nào tìm được mình, trong tình huống không thể liên lạc với Trì Dĩ Hoành, Hạ Nguyên xuất hiện chính là một điều kinh hỉ. Cậu không chút nghi ngờ nghĩ rằng Hạ Nguyên tin mình, tới giúp mình, nhưng làm cậu thất vọng chính là, Hạ Nguyên cư nhiên cũng cho rằng cậu giết người.

Hai người tranh chấp là không thể né tránh, lúc xung đột thì cái chết của mẫu thân được nhắc tới. Đó là lần đầu tiên Hạ Trạch nghe chuyện mẫu thân mình không phải ngoài ý muốn mà là bị người hại chết, hơn nữa sự im lặng của Hạ Nguyên đã chứng minh phụ thân biết chuyện này. Nhưng vì cái gì chưa từng có ai nói cho cậu biết? Không, không chỉ vậy, nhất định cữu cữu cũng hoàn toàn không hay biết gì như mình.

Một người phụ nữ xa lạ tử vong, đột ngột bị buộc tội, nguyên nhân mẫu thân qua đời, phụ thân giấu diếm, hết thảy mọi chuyện xâu chuỗi lại thành một màng sương mù bao quanh Hạ Trạch. Cậu rốt cuộc không thể trốn ở căn phòng thuê đó, cậu muốn đi tìm cữu cữu, đi tìm phụ thân, cậu phải biết quá khứ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Hàn Linh rốt cuộc là ai? Đáng tiếc còn chưa đi được bao xa đã một chiếc xe phóng nhanh tới đụng trúng, liền mang theo một đống nghi vấn chết trong đêm mưa kia.

Chuyện phát sinh sau đó thế nào Hạ Trạch không biết, cậu trong trạng thái linh hồn bị vây trong căn phòng ở tiểu khu Phượng Hoàng, ngày ngày nhìn Trì Dĩ Hoàng tự tra trấn bản thân. Hạ Trạch nhắm mắt lại, ép buộc suy nghĩ rời khỏi Trì Dĩ Hoành, thì thầm cái tên Hàn Linh.

Hết thảy bí ẩn đều bắt đầu từ câu nói của Hạ Nguyên, cậu hoài nghi Hàn Linh là hung thủ hại chết mẫu thân. Vì cái gì Hạ Nguyên lại nghĩ như vậy? Anh ta quen Hàn Linh? Sao anh ta lại biết chuyện này? Phụ thân giấu diếm là vì cái gì? Hàn Linh liệu có liên quan với cái chết của mẫu thân hay không?

Đang suy nghĩ lung tung thì một tia chớp bổ xuống, chiếu sáng biểu tình lo lắng trên mặt Hạ Trạch.

Cơn mưa kéo dài suốt một đêm rốt cuộc cũng ngừng vào lúc hừng đông. Hạ Trạch nhanh chóng tắm rửa, sau đó giống như thường lệ xuất hiện ở phòng ăn. Trong phòng, phụ thân, Chu Hàm thanh cùng Hạ Khải đều ngồi vào bàn, đang chờ cậu.

Hạ Trạch nhìn vị trí Chu Hàm Thanh cố tình lưu lại cho mình vài giây, cuối cùng trong tầm mắt mọi người bước tới.

“Tiểu Trạch, tối qua ngủ thế nào? Trời mưa có ảnh hưởng tới con không?” Không đợi Hạ Trạch ngồi xuống, Chu Hàm Thanh đã ân cần hỏi han.

Hạ Trạch trầm mặc cúi đầu, không trả lời.

Nhờ sự cưng chiều của Chu Hàm Thanh ban tặng, Hạ Trạch ở vòng thượng tầng Hải thành nổi tiếng là tính tình ương bướng, tùy hứng. Nếu lúc tâm tình tốt sẽ thân thiết gọi Chu Hàm Thanh một tiếng mẫu thân, thuận tiện hướng Hạ Khải khoe khoang tình cảm thân thiết giữa mình với Chu Hàm Thanh. Đương nhiên, lúc tâm tình không tốt, tựa như bây giờ sẽ trầm mặc, Chu Hàm Thanh tự nhiên sẽ tìm vô số lý do đỡ tội cho cậu.

Quá khứ, Hạ Trạch không cảm thấy thái độ của Chu Hàm Thanh đối với mình có gì không đúng. Cậu thật sự xem Chu Hàm Thanh là mẫu thân, mặc kệ trốn học, đánh nhau hay gặp rắc rối gì đó, cậu đã quen để Chu Hàm Thanh giúp mình thu thập hết thảy. Nhưng từ ngày thoát khỏi Hạ gia, đi theo Trì Dĩ Hoành gặp gỡ nhiều người, cậu mới hiểu ra hết thảy những điều Chu Hàm Thanh làm đơn giản chính là hai từ ‘phủng sát’. Thứ mà cậu xem là mẫu tử tình thâm, đối với Chu Hàm Thanh bất quá chỉ là tính toán, là biểu hiện giả dối mà thôi. Cậu ngu ngốc cỡ nào mới tin rằng Chu Hàm Thanh không thương yêu con ruột của mình mà dồn hết tình thương vào mình?

Hạ Trạch im lặng làm Chu Hàm Thanh xấu hổ, bất quá bà không lộ ra chút bất mãn nào, chỉ lo lắng nhìn về phía Hạ Trạch: “Sao vậy? Tiểu Trạch, có phải con không thoải mái không?”

Hạ Chí Thành hừ lạnh một tiếng: “Đừng tưởng lấy cớ không khỏe là có thể khỏi tới trường, tôi nói cho cậu biết, nghĩ cũng đừng nghĩ.”

“Chí Thành!” Chu Hàm Thanh nén giận gọi một tiếng, tiện đà lo lắng nhìn về phía Hạ Trạch: “Tiểu Trạch, không khỏe thì không cần miễn cưỡng, có cần xin phép nghỉ học cho con không? Tuy học hành quan trọng, nhưng thân thể càng quan trọng hơn.”

‘Học hành quan trọng nhưng thân thể càng quan trọng hơn.’ Đây là câu mà Chu Hàm Thanh nói nhiều nhất với Hạ Trạch. Cũng chính vì câu này, Hạ Trạch từ lúc đi nhà trẻ cứ ba ngày đánh cá thì hai ngày phơi lưới, cứ xin nghỉ miết. Hạ Trạch cười lạnh trong lòng, vẻ mặt không chút biến sắc, chỉ lắc đầu: “Không sao.”

Chu Hàm Thanh thở phào một hơi, vỗ vỗ cánh tay Hạ Trạch: “Đừng quá áp lực, mẫu thân tin tưởng con.”

Hạ Trạch gật gật đầu, cụp mắt, che đi ý trào phúng chợt lóe.

Một phen tình cảm thân thiết này của Hạ Trạch cùng Chu Hàm Thanh dừng trong mắt, Hạ Khải ghen tị nhìn Hạ Trạch, cánh tay đặt dưới bàn ăn siết chặt. Hạ Khải là đứa con Chu Hàm Thanh sinh ra sau khi gả cho Hạ Chí Thành, so với Hạ Trạch nhỏ hơn bốn tuổi. Từ nhỏ Hạ Khải đã hoài nghi, mình cùng Hạ Trạch rốt cuộc ai mới là con ruột của mẫu thân?

Mỗi lần Hạ Trạch có chuyện, mẫu thân đều đặc biệt lo lắng. Hơi đau đầu nhức óc, mẫu thân liền xin nghỉ, để Hạ Trạch ở nhà hảo hảo nghỉ ngơi. Rõ ràng nhiều lúc Hạ Trạch giả bệnh, mẫu thân cũng làm bộ cái gì cũng không biết mà phối hợp. Nhưng còn cậu? Đừng nói giả bệnh, cho dù bệnh thực, chỉ cần còn xuống giường được thì mẫu thân sẽ vội vàng đưa cậu tới trường. Này còn chưa tính, bình thường có gì mẫu thân cũng bảo cậu nhường cho Hạ Trạch, rốt cuộc ai mới là anh trai? Hạ Khải thừa dịp ba mẹ không để ý lén trừng mắt với Hạ Trạch, im lặng mắng một câu ‘quỷ chán ghét’.

Hạ Trạch đột nhiên giương mắt, tầm mắt đối diện Hạ Khải, Hạ Khải nhất thời hoảng sợ, chột dạ nghiêng đầu. Môi Hạ Trạch khẽ nhếch lên một độ khung khẽ thực khó phát hiện, sau đó một lần nữa cúi xuống. Hành động mờ ám giữa hai người không bị ai chú ý, Hạ Chí Thành chờ Chu Hàm Thanh nói xong, buông tờ báo trong tay xuống, nhìn về phía Hạ Trạch.

“Dĩ Hoành ở ngoại quốc đã quay về, cữu cữu cậu mới gọi cho tôi, nói về sau mỗi cuối tuần Dĩ Hành sẽ sắp xếp thời gian dạy kèm cho cậu. Hôm nay sau khi tan học không được đi đâu hết, Dĩ Hoành sẽ tới trường đón cậu tới nhà dùng cơm với cữu cữu.”

Những lời Hạ Chí Thành nói sau đó, Hạ Trạch hoàn toàn không nghe thấy. Trong đầu đã bị mấy từ ‘Dĩ Hoành trở về’ chiếm cứ. Hạ Trạch kinh hoảng ngẩng đầu, buột miệng nói: “Sao anh họ lại về sớm như vậy? Không phải tới cuối tháng lận sao?”

Hạ Trạch nhớ rõ, đời trước Trì Dĩ Hoành về nước vào cuối tháng tư. Cữu cữu cũng bảo anh họ giúp cậu học bù, cũng vì thế hai người mới thường ở chung. Đã xảy ra chuyện gì? Vì sao anh họ lại về sớm như vậy?

Hạ Chí Thành bất mãn trừng mắt: “Dĩ Hoành về lúc nào là chuyện của nó, cậu nhớ rõ tan học chờ là được. Nếu để tôi biết cậu lại chạy đi đâu gây chuyện, cẩn thận trở về tôi đánh gãy chân cậu.”

“Chí Thành, anh đừng hù dọa Tiểu Trạch.”

Chu Hàm Thanh lập tức làm ra vẻ gà mái bảo vệ con che chở cho Hạ Trạch. Hạ Chí Thành biết Chu Hàm Thanh luôn nuông chiều Hạ Trạch, bất đắc dĩ nhìn bà một cái, không nói nữa.

Chu Hàm Thanh chuyển tầm mắt, thử mở miệng nói: “Tiểu Trạch, sao con biết Dĩ Hoành cuối tháng về? Nghe cữu cữu nói sao?”

Trong đầu Hạ Trạch hiện giờ đều là tin Trì Dĩ Hoành trở về, căn bản lười phản ứng với dò xét của Chu Hàm Thanh. Cậu một lần nữa trầm mặc làm Chu Hàm Thanh xấu hổ vô cùng, Hạ Khải căm giận nhìn, ánh mắt lại càng sâu hơn.

Bữa sáng còn chưa ăn xong, Hạ Trạch đã không còn tâm tư. Vội vàng thay quần áo lập tức rời nhà, ngay cả chào hỏi cũng không nói tiếng nào.

“Hạ Trạch!”

Hạ Chí Thành tức muốn chết, Chu Hàm Thanh liền vội vàng trấn an, không cần ai nhắc nhở, Hạ Khải đã ngoan ngoãn đi tới bên cạnh Hạ Chí Thành.

“Phụ thân, không cần tức giận anh trai, ảnh cũng chỉ sốt ruột tới trường thôi.”

Hạ Chí Thành đang tức, nhìn tới bộ dáng ngoan ngoãn của đứa con nhỏ thì bao nhiêu phẫn nộ cũng bay biến hết, vui mừng xoa đầu Hạ Khải, nếu Hạ Trạch ngoan được một phần mười của Hạ Khải thì tốt rồi.

_________

Hoàn

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.