Hạ Trạch sáng sớm thức dậy đánh răng rửa mặt rồi xuống phòng ăn, ngoài ý muốn không nhìn thấy bóng dáng Trì Dĩ Hoành. Mãi tới lúc ăn xong bữa sáng, anh vẫn không xuất hiện.
“Anh họ đâu?” Hạ Trạch nhịn không được hỏi một câu, hôm qua Trì Dĩ Hoành còn nói sáng nay sẽ đưa cậu tới trường.
Trì phụ cũng không rõ, lúc ông rời giường thì Trì Dĩ Hoành đã đi mất, nghe vệ sĩ nói Trì Dĩ Hoành từ lúc sáng sớm đã rời khỏi nhà, vẻ mặt ngưng trọng giống như có tâm sự. Chẳng lẽ chuyện Hạ gia làm Dĩ Hoành phiền lòng? Trì phụ nghi hoặc nghĩ. Một già một trẻ mờ mịt đối diện, Trì phụ hồi phục tinh thần, cười tủm tỉm biểu thị không cần lo lắng, Hạ Trạch nên chuẩn bị đến trường.
Hạ Trạch gật gật đầu, cả buổi sáng đều nghĩ đến Trì Dĩ Hoành. Tối qua Trì Dĩ Hoành quá quen thuộc làm cậu giống như quay lại những ngày thuở xưa. Cậu không nghĩ ra rốt cuộc có chuyện gì làm Trì Dĩ Hoành sáng sớm đã xuất môn, ngay cả chào hỏi cũng không nói một tiếng? Mãi cho đến lúc gặp Bạch Hiểu Tề cố ý chờ mình ở cổng trường, lực chú ý của Hạ Trạch mới thoát khỏi hình bóng Trì Dĩ Hoành. Qua một đêm, gương mặt Bạch Hiểu Tề vẫn sưng phù đầy vết bằm xanh tím, cộng thêm hiệu quả màu vàng của nước thuốc, quả thực làm người ra sợ hãi.
“Sao cậu lại ôm gương mặt này tới trường?” Hạ Trạch biểu tình cổ quái nói.
Bạch Hiểu Tề không thèm để ý gạt gạt tóc, giống như để Hạ Trạch càng nhìn rõ hơn, thờ ơ lầm bầm: “Ông già muốn tôi trốn trong nhà, tôi đây càng thích ra ngoài cho người ta thấy. Ổng cần mặt mũi nhưng tôi thì chả sao cả. Đúng rồi, hôm qua cậu sao thế, nói một nửa liền cúp máy, hơn nữa sau đó gọi cũng không thông?”
“Bị anh họ quơ được.” Hạ Trạch đơn giản giải thích.
Bạch Hiểu Tề nhớ tới đoạn nói chuyện khi đó, cố gắng đè nén không để biểu tình vui sướng khi người gặp họa lộ ra quá rõ. Hạ Trạch không khách khí húc khuỷu tay vào bụng đối phương, bảo Bạch Hiểu Tề giúp mình một việc.
“Gì cơ?” Bạch Hiểu Tề hỏi.
Hạ Trạch nhìn lướt qua Chu Tử Xương đang chen qua đám người đi về phía bọn họ, mỉm cười: “Rất nhanh cậu sẽ biết.”
Vài phút sau, Bạch Hiểu Tề liền hối hận. Cái Hạ Trạch bảo Bạch Hiểu Tề hỗ trợ chính là kéo vào một góc đập một trận. Tuy Hạ Trạch chỉ giả vờ, nhưng bản thân Bạch Hiểu Tề vốn đã là thương binh, vì thế Bạch Hiểu Tề tựa hồ lại cảm thấy lưng mình nên bôi thêm thuốc.
Có tiếng bước chân rất nhỏ hướng về phía này, Bạch Hiểu Tề tinh mắt thấy bóng người xuất hiện trong góc, đối phương đứng hơi nghiêng, tựa hồ đang do dự xem có nên xuất hiện hay không. Nhất định là Chu Tử Xương, Bạch Hiểu Tề đoán, nhóc này luôn thuận theo chiều gió, không đắc tội bất kỳ ai. Cậu đoán không ra dụng ý của Hạ Trạch, nhưng vấn nghiến răng nghiến lợi nói ra lời kịch Hạ Trạch dặn ban nãy.
“Hạ Trạch, cậu nghĩ cậu tốt hơn tôi chỗ nào chứ? Ba ba cậu không phải cũng có con riêng bên ngoài sao?”
Người đứng trong góc kia khẽ giật, tựa hồ bước tới trước vài bước. Bạch Hiểu Tề hướng Hạ Trạch nháy mắt, nhắc nhở Hạ Trạch nên triển khai. Hạ Trạch nhịn cười nhéo cái mặt đầy thương tích của Bạch Hiểu Tề, giả vờ tức giận nói: “Cậu nói bậy.”
Bạch Hiểu Tề ngao một tiếng, diễn xuất đầy kịch tính.
“Hạ Trạch cậu con mẹ nó nhẹ chút coi, có giỏi thì về mà hỏi ba cậu ấy, toàn bộ Hải thành này chỉ có mỗi cậu với mẹ kế cậu là chẳng biết gì, sống cứ như lũ ngốc.”
Bạch Hiểu Tề vừa nói vừa hung hăng chọt Hạ Trạch, Hạ Trạch cũng không chút thua kém nhắm phần bị thương của Bạch Hiểu Tề mà nhéo. Bạch Hiểu Tề oán giận trừng mắt, bất quá nhớ ra mình còn nợ Hạ Trạch một nhân tình nên chỉ có thể nhẫn nhịn đến nội thương.
Bóng dáng trong góc dần lui về sau, tiếng bước chân khe khẽ dần đi xa. Hạ Trạch buông Bạch Hiểu Tề, Bạch Hiểu Tề bất chấp tính toán, đi nhanh về phía góc tường, bóng dáng Chu Tử Xương lướt qua đám người, rất nhanh liền không thấy nữa.
“Này, ba cậu ở ngoài thực sự có con riêng à?” Bạch Hiểu Tề nhất thời quên bén hành vi tàn ác của Hạ Trạch vừa nãy, truy hỏi.
“Ai biết được.” Hạ Trạch không yên lòng nói, chỉ chăm chú nhìn theo bóng dáng Chu Tử Xương, trong lòng nghĩ ngợi không biết Chu Tử Xương có đem tin này nói cho trong nhà hay không. Theo sự hiểu biết của cậu, đối phương hẳn sẽ nói, như vậy liệu Chu gia có tin không?
Cậu vốn định dùng số điện thoại lạ gửi hình Hàn Linh vào điện thoại Chu Hàm Thanh, nói đây là người tình phụ thân dưỡng bên ngoài, để Chu Hàm Thanh tự mình thăm dò. Nhưng hành vi này quá cố ý, kẻ ngốc cũng biết sau lưng có người tính kế. Hạ Trạch suy nghĩ nửa ngày, rốt cuộc cảm thấy có thể dùng Chu Tử Xương để truyền tin.
Hạ Trạch đáp có lệ bị Bạch Hiểu Tề xem trong mắt, chậc một tiếng không hỏi nữa.
Lúc hai người ôm cái đầu heo của mình vào lớp, Trì Dĩ Hoành đã chạy xe vào bãi đỗ nhà tổ Hạ gia. Anh rời nhà sớm như vậy vì tới Hạ gia, kết quả Hạ Chí Thành không ở, đã về nhà tổ, nghĩ nghĩ một chốc cũng chạy qua đây.
Ngừng xe tắt máy, Trì Dĩ Hoành rút chìa khóa định xuống xe, đảo mắt qua liền thấy hộp cà mên màu trắng ở ghế phụ. Hôm qua ăn điểm tâm xong, hai người nhất thời không tìm ra thùng rác, sau đó liền để quên nó trên xe.
Trì Dĩ Hoành đưa tay cầm cà mên qua, trong đầu hiện lên bộ dáng Hạ Trạch cong cong ánh mắt đút mình. Ngón tay trắng nõn cầm con thỏ béo màu xanh nhạt, ánh mắt Hạ Trạch trong vắt, mỉm cười sáng lạn, tựa như thiên sứ trong những câu chuyện thần thoại phương tây. Anh nhớ rõ Hạ Trạch rất thích đồ ngọt, lần trước ở nhà cũng vậy. Phòng bếp nướng một mẻ bánh bích quy lớn, Hạ Trạch ôm cả hộp, vừa làm bài vừa ăn sạch sẽ.
Khóe miệng Trì Dĩ Hoành vô thức nhếch lên nhưng một giây sau lại sụp xuống, mím thành một đường thẳng tắp. Ý thức được mình lại một lần nữa nghĩ tới Hạ Trạch, Trì Dĩ Hoành thực ảo não vô cùng. Không còn tâm tư xuống xe, Trì Dĩ Hoành cứ vậy dựa vào ghế, duy trì tư thế mình đã làm từ nửa đêm tới tận hừng đông.
Hết thảy mất khống chế đều xuất phát từ tình cảnh trong giấc mơ tối qua. Trì Dĩ Hoành vô pháp tiếp nhận không phải mình mộng xuân về một người nam, mà là người đó lại dùng giọng điệu của Hạ Trạch gọi mình là anh họ. Anh thậm chí không thể nhìn rõ mặt đối phương, nhưng sau khi tỉnh lại, anh không hiểu sao lại thực khẳng định người đó chính là Hạ Trạch.
Khoảnh khắc bừng tỉnh khỏi cơn mê, trong tiếng tim đập bang bang, Trì Dĩ Hoành lần đầu tiên cảm thấy không thể đối mặt với nội tâm chính mình. Anh từng nghe nói, cảnh trong mơ chính là điều bản thân khao khát nhất, là cảm xúc thật sự tạo thành. Anh không thể chấp nhận một bản nhân ti tiện xấu xa như vậy, lại càng không thể đối mặt chính mình ôm ý niệm không thể chịu nổi này với Hạ Trạch.
Anh tự an ủi bản thân đó chẳng qua chỉ là một giấc mộng hoang đường mà thôi, có lẽ vì gần nhất quá thân cận với Hạ Trạch nên người dưới thân trong mơ mới hóa thành em ấy. Nhưng đột nhiên có một âm thanh mỏng manh lặng lẽ hỏi lại: thật sự là vậy sao? Anh thật sự tin tưởng lý do này sao?
Trì Dĩ Hoành mạnh mẽ gạt bỏ âm thanh kia, nhưng chút chần chờ trong nháy mắt kia cũng đủ làm anh xấu hổ vô cùng. Sắc trời vừa sáng, Trì Dĩ Hoành liền rời khỏi nhà, anh không biết nên đối mặt với Hạ Trạch thế nào, đối mặt với ánh mắt trong suốt đầy tín nhiệm của cậu. Theo bản năng lựa chọn trốn tránh, anh gần như chật vật nghĩ, có lẽ cách xa một chút thì mình sẽ không nghĩ tới Hạ Trạch nữa, cũng có thể xem cảnh tượng đêm qua chỉ là một giấc mộng, cứ vậy khóa nó vào sâu trong đáy lòng, dần dần chôn vùi theo năm tháng.
Trì Dĩ Hoành nghĩ đến thất thần, thẳng đến khi bị âm thanh ngoài cửa sổ xe truyền tới làm bừng tỉnh. Anh nhìn ra ngoài, Hạ Nguyên khom người, ngón trỏ khẽ gõ lên mặt kính. Trì Dĩ Hoành mở cửa xe, Hạ Nguyên khách khí mà xa cách cười cười.
“Tôi thấy anh trong xe, sao không vào trong? Tiểu Trạch đâu? Không đi cùng anh sao?”
Lúc Hạ Nguyên nhắc tới Hạ Trạch, ánh mắt chợt hiện lên một tia sáng. Trì Dĩ Hoành vừa thấy thì trong lòng chợt hiểu ra gì đó. Ánh mắt Hạ Nguyên nhìn về Hạ Trạch, tình cảm mãnh liệt đến bất thường mà Hạ Nguyên dành cho Hạ Trạch, địch ý Hạ Nguyên phóng về phía anh khi anh cùng Hạ Trạch đứng chung một chỗ, cảm giác khó chịu cùng bài xích mà anh ẩn ẩn cảm nhận được, hết thảy tựa hồ chứng minh một điều.
Trong lòng Trì Dĩ Hoành đột nhiên bùng lên một ngọn lửa phẫn nộ, làm lý trí anh bị thiêu đốt gần như không còn sót lại gì. Trong đầu chỉ còn một ý niệm, Hạ Nguyên làm sao dám? Làm sao dám?
Anh không chút do dự đấm một quyền lên mặt Hạ Nguyên, Hạ Nguyên nhất thời không kịp phản ứng bị đánh trúng, tức giận quát: “Trì Dĩ Hoành, anh phát điên cái gì vậy!”
Trì Dĩ Hoành không nói lời nào, tiện đà xuống xe lạnh lùng đá lên người Hạ Nguyên. Lúc này Hạ Nguyên cũng ý thức được Trì Dĩ Hoành không phải nổi điên mà là thực sự muốn đánh mình, cơn giận trong lòng bốc lên, vẻ tao nhã ngày thường đều vứt bỏ, cũng vung đấm về phía Trì Dĩ Hoành. Trước đây anh đã không vừa mắt Trì Dĩ Hoành. Trước lúc Trì Dĩ Hoành về nước, rõ ràng người Hạ Trạch thân cận nhất chính là anh. Anh cẩn thận che chở Hạ Trạch tới lúc mười tám tuổi, Trì Dĩ Hoành dựa vào cái gì vừa xuất hiện đã đoạt hết sự chú ý của Hạ Trạch, lại còn bày ra bộ dáng người giám hộ.
Hạ Trạch là của anh, đây là điều anh không dám thành lời nhưng nó đã khắc sâu trong đầu.
Hạ Nguyên phản kích lại càng khơi gợi ngọn lửa giận trong lòng Trì Dĩ Hoành, hai người không để tâm tới hình tượng cùng trường hợp lao vào đánh nhau. Trì Dĩ Hoành vốn nghĩ Hạ Nguyên thoạt nhìn gầy yếu hẳn không có sức lực, nhưng đánh rồi mới phát hiện, Hạ Nguyên tuyệt đối có luyện tập.
Hai người đánh đấm nửa ngày, chung quy là Trì Dĩ Hoành chiếm thượng phong. Anh hung ác đè Hạ Nguyên lên xe, phẫn nộ quát: “Cậu làm sao dám?”
“Dám cái gì?” Hạ Nguyên cường ngạnh nói.
‘Dám ôm ý niệm xấu xa kia đối với Hạ Trạch!’– Những lời này Trì Dĩ Hoành nói không nên lời, sự phẫn nộ của anh lúc này thoạt nhìn cũng có chút buồn cười. Từ lúc vung tay đấm Hạ Nguyên thì bản thân anh cũng không thể tiếp tục lừa dối chính mình nữa. Anh chẳng lẽ không ôm ý niệm này với Hạ Trạch sao? Anh có lý do gì mà giáo huấn Hạ Nguyên chứ?
Trì Dĩ Hoành chống lại ánh mắt Hạ Nguyên, lại hung hăng đấm một quyền vào bên mặt đối phương. Anh mím môi ánh mắt lãnh liệt trừng Hạ Nguyên, trong lòng bối rồi thừa nhận kỳ thực anh ghen tỵ, ghen tỵ Hạ Nguyên đã bồi bên cạnh Hạ Trạch nhiều năm như vậy, ẩn ẩn còn có sự phẫn nộ vì thứ của mình bị người ta mơ ước.
Trì Dĩ Hoành lui ra sau từng bước, Hạ Nguyên lau vệt máu bên khóe môi đứng thẳng dậy. Lẳng lặng đánh giá Trì Dĩ Hoành một lúc lâu, khóe miệng lộ ra một tia cười cợt.
“Anh thích Hạ Trạch.”
Đây là nguyên nhân duy nhất mà Hạ Nguyên nghĩ tới.
Biểu tình Trì Dĩ Hoành u ám, không thừa nhận cũng không phỉa nhận.
Hạ Nguyên cười lạnh: “Anh không dám để Tiểu Trạch biết tâm tư của mình, đúng không? Anh sợ nhìn thấy chán ghét cùng phản cảm trong mắt em ấy, đúng không? Anh sợ Tiểu Trạch sẽ lạnh lùng thờ ơ với mình, đúng không? Anh xem, chúng ta đều giống nhau, đều ôm tâm tư cùng ý niệm như vậy trong đầu. Chẳng qua tôi từ lúc Tiểu Trạch ba tuổi đã bắt đầu canh giữ bên cạnh, tôi cẩn thận che chở em ấy tới tận bây giờ, tận lực không ảnh hưởng tới cuộc sống của em ấy. Mà anh xuất hiện bên cạnh Tiểu Trạch chỉ mới ngắn ngủi một tháng. Anh có lí do gì để tức giận? Có lý do gì dùng thái độ chính nghĩa buồn cười kia khoa tay múa chân với tôi?
Lời nói Hạ Nguyên có thể nói là thấu tới tận tim, Trì Dĩ Hoành nặng nề nhìn chằm chằm anh, biểu tình khó coi vô cùng.