Dưới lầu căn hộ của Hàn Linh, Chu Chấn cùng Chu Hàm Thanh ngồi trong xe.
Hạ Chí Thành đã tới sớm hơn bọn họ nửa tiếng, tính cả thời gian chờ đợi thì Hạ Chí Thành lên đó đã gần hai tiếng.
Chu Chấn xem giờ, khuyên can Chu Hàm Thanh: “Em rể phỏng chừng sắp xuống rồi, để em ấy nhìn thấy thì không tốt lắm, em gái à, chúng ta về trước đi. Loại chuyện này kiêng kị nhất là nháo lớn chuyện, phải thầm lặng xử lý.”
“Xử lý thế nào?” Chu Hàm Thanh bình tĩnh nhìn về phía Chu Chấn: “Anh lấy thân phận anh vợ lên mặt giáo huấn Hạ Chí Thành một phen, hay tôi khóc lóc om sòm một khóc hai nháo ba thắt cổ, đòi Hạ Chí Thành phải xử lý ả ta, bằng không liền ly hôn?”
Chu Chấn nghẹn lời, tình huống của Chu Hàm Thanh cùng Hạ Chí Thành khá đặc biệt, là Chu gia bọn họ trèo cao, tuyệt đối không thể trở mặt với Hạ Chí Thành. Khoảng thời gian này ông luôn khuyên nhủ cũng vì hi vọng Chu Hàm Thanh có thể tỉnh táo, cẩn thận suy nghĩ lại, cứ mắt nhắm mắt mở cho qua chuyện.
Nói thật, lúc đầu từ miệng Chu Tử Xương biết chuyện Hạ Chí Thành có con riêng bên ngoài, Chu Chấn thực hoảng sợ. Nhưng theo điều tra, thân phận Hàn Linh lộ ra thì ông ngược lại không còn nóng nảy. Một người phụ nữ có vấn đề thần kinh vĩnh viễn sẽ không được Hạ Chí Thành đưa ra ngoài ánh sáng. Cho dù hai người có con thì sao? Hạ Chí Thành dám nhận? Sẽ không. Hạ Nguyên đeo danh cháu trai Hạ Chí Thành sống nhiều năm như vậy, Hạ Chí Thành choáng đầu rồi mới nhận Hạ Nguyên, Chu Hàm Thanh kỳ thực không cần lo lắng. Đứa cháu trên danh nghĩa sao có thể so sánh với con trai.
Chu Chấn có thể hiểu điều này thì Chu Hàm Thanh đồng dạng cũng hiểu được, nhưng bà không nuốt trôi cơn giận này. Từ Trì Hân Vân tới Hàn Linh, từ thân thế Hạ Nguyên tới di chúc cụ Hạ, Chu Hàm Thanh chỉ cảm thấy cuộc hôn nhân nhiều năm nay của mình đúng là một trò hề. Cho dù năm đó là bà trèo cao, nhưng chẳng lẽ là bà ép buộc Hạ Chí Thành cưới mình sao? Bà gả cho Hạ Chí Thành nhiều năm như vậy, sinh con dưỡng cái, chăm lo hết thảy việc trong nhà, có điểm nào có lỗi với Hạ Chí Thành? Nhưng Hạ Chí Thành có xem bà là vợ sao? Bà không có biện pháp với Hạ Chí Thành, nhưng không có nghĩa bà không dám đụng tới Hàn Linh cùng Hạ Nguyên. Làm bà Hạ nhiều năm như vậy, không phải nói cho không.
Chu Hàm Thanh cười lạnh một tiếng: “Anh cả, không phải anh nói trong công ty Liễu gia có cổ phần của Hàn Linh sao? Công trình cải tạo đoạn đường bên thành nam hình như do bọn họ phụ trách, đã sắp tới kì hạn, anh hãy nghĩ cách làm bọn họ không kịp hoàn thành đi.”
Những công trình cầu đường thế này, bình thường công ty thầu được phải nộp một khoản tiền cho chính phủ, nếu hoàn thành đúng kỳ hạn chính phủ sẽ trả lại đầy đủ. Nhưng một khi công trình kéo dài, chính phủ sẽ trừ đi một số tiền tương ứng làm tiền phạt. Kéo dài càng lâu thì tiền phạt càng lớn. Nếu có nguyên nhân ngoài ý muốn nào đó mà phải kéo dài quá lâu thì lợi nhuận lấy được từ công trình chỉ sợ cũng không đủ để nộp phạt.
Chu Hàm Thanh nghĩ, đối phó với Hàn Linh không thể dùng những biện pháp bình thường, không thể trực tiếp ngả bài với Hạ Chí Thành, cũng không thể tìm người đánh Hàn Linh một trận, như vậy phải thông qua phương pháp khác kích thích Hàn Linh. Hàn Linh không phải từng mang bệnh án bệnh thần kinh sao? Bà sẽ khiến Hàn Linh bị điên thật sự. Trước tiên chặt đứt tiền tài, tiếp đó là Hạ Nguyên, phải để Hàn Linh chỉ còn hai bàn tay trắng, bà muốn xem thử trong tình huống đó Hạ Chí Thành còn tâm trí lo lắng cho Hàn Linh nữa không?
Chu Hàm Thanh nhìn về phía Chu Chấn, Chu Chấn thoáng trầm ngâm: “Em rể…”
Sắc mặt Chu Hàm Thanh trầm xuống, Chu Chấn không khỏi cười khổ gật đầu: “Được rồi.”
Tuy ông hi vọng em gái nhà mình nhắm một mắt mở một mắt cho qua chuyện, nhưng cũng hiểu rõ trong lòng Chu Hàm Thanh nghẹn một bụng khí. Nếu không để Chu Hàm Thanh bộc phát, lỡ như một phút nào đó bùng nổ thì thực phiền toái. Dù sao chỉ cần cẩn thận một chút thì Hạ Chí Thành không thể nào nghĩ ra là Chu gia ở sau lưng giở trò quỷ. Nghĩ vậy, Chu Chấn liền thuận theo ý Chu Hàm Thanh, dụ bà rời khỏi nơi này.
Chu Chấn đưa Chu Hàm Thanh về tới Hạ gia đã là giữa trưa, lúc ra ngoài đã lấy cớ là Chu Chấn tìm Chu Hàm Thanh có việc. Bất quá ông cũng không ở lại Hạ gia lâu, khuyên nhủ Chu Hàm Thanh vài câu rồi rời đi.
Chu Hàm Thanh tiễn Chu Chấn, quay đầu mới nhớ ra từ lúc mình trở về không hề thấy bóng dáng Hạ Khải. Hạ Khải trước giờ rất thân với Chu Chấn, sẽ không có chuyện biết Chu Chấn tới mà không ra chào hỏi.
“Tiểu Khải đâu?” Chu Hàm Thanh tìm một vòng cũng không thấy người, liền hỏi người giúp việc.
Người nọ cũng không rõ, do dự nói: “Tôi không rõ, có lẽ ở vườn hoa phía sau đi?”
Chu Hàm Thanh thay quần áo đi ra sân sau, từ rất xa liền thấy Hạ Khải một mình ngồi đó, không biết đang nghĩ gì: “Tiểu Khải?”
“…Mẫu thân?” Hạ Khải tựa hồ bị sự xuất hiện đột ngột của Chu Hàm Thanh dọa hoảng, giật mình nhảy dựng, lắp bắp nói: “Mẫu, mẫu thân… về khi nào vậy?”
Chu Hàm Thanh hồ nghi đánh giá: “Làm sao vậy?”
Hạ Khải mất tự nhiên tránh đi tầm mắt Chu Hàm Thanh, thấp giọng nói: “Không có gì.”
“Thật sự?”
“Thật sự!”
Vì biểu thị thực sự không có việc gì, Hạ Khải gật mạnh đầu. Hạ Khải nói vậy, Chu Hàm Thanh cũng không hỏi thêm. Hạ Khải giờ đã lớn, không còn là đứa nhỏ có chuyện gì cũng về kể với mẹ. Hơn nữa lúc này trong lòng Chu Hàm Thanh có tâm sự, tâm tư cũng không đặt trên người Hạ Khải, chỉ căn dặn phải chú tâm học hành, đừng vì mấy ngày nay bà cùng Hạ Chí Thành bận rộn mà lơi lỏng.
Hạ Khải nghe lời gật đầu. Chu Hàm Thanh cũng không đứng lâu, trực tiếp trở về phòng. Nhìn theo bóng dáng Chu Hàm Thanh, Hạ Khải do dự lấy camera mini màu đen trong túi ra, không biết nên làm sao mới tốt.
Buổi sáng Chu Hàm Thanh cùng Hạ Chí Thành không ở nhà, Hạ Khải nghẹn một bụng tức lục tung cả nhà tìm kiếm món hàng đã mất của Hạ Trạch. Vốn cậu không định tìm trong phòng mẫu thân, bất quá không biết ma xui quỷ khiến thế nào lại tiến vào, kết quả lại tìm thấy chiếc camera mini trong phòng mẫu thân. Hạ Khải nhớ rõ, này là món đồ trong kiện hàng chuyển phát nhanh của Hạ Trạch, cậu theo bản năng dấu nó rồi rời khỏi phòng mẫu thân.
Thẳng đến lúc này Hạ Khải mới ý thức được một vấn đề, mẫu thân vì cái gì muốn gạt mình? Rõ ràng mẫu thân đã lấy kiện hàng đó đi nhưng vì sao lại nói là không nhìn thấy? Hạ Khải nghĩ tới Hạ Trạch, trong lòng lại rối rắm. Cậu nên nói thế nào với Hạ Trạch? Nói hàng bị mẫu thân lấy đi nên mới không tìm thấy? Hay là mình là kẻ lừa đảo, cố ý gạt Hạ Trạch cho vui…
Hạ Khải nhớ tới trận cãi nhau ngày đó, Hạ Trạch đã hỏi cậu thật sự nghĩ rằng mẫu thân thiên vị Hạ Trạch? Trước kia Hạ Khải chưa từng nghĩ tới vấn đề này, từ nhỏ đã cố chấp nghĩ rằng mẫu thân thích Hạ Trạch. Nhưng sau khi ngẫm kĩ lại những lời Hạ Trạch nói, Hạ Khải ẩn ẩn cảm thấy sự tình hình như không giống mình đã nghĩ. Nhưng nếu nói mẫu thân không tốt với Hạ Trạch thì lại không tìm ra điểm nào không tốt, chỉ cảm thấy thực kỳ quái.
Hạ Khải buồn bực nhìn thứ trong tay, không biết có nên đưa cho Hạ Trạch hay không?
Biệt thự Trì gia.
Trầm Hi sau khi thức dậy thì nhìn quanh một vòng, thực ngoài ý muốn phát hiện Lý Minh Hiên từ sáng đã không thấy đâu cư nhiên đang ở trong phòng.
“Anh cùng Dĩ Hoành bàn bạc xong rồi?” Trầm Hi kinh ngạc, này quả thực không giống tác phong của hai kẻ cuồng công việc này.
Lý Minh Hiên đặt quyển tạp chí đang xem xuống, mở miệng nói: “Chưa, mới nói được một nửa thì Dĩ Hoành phải chạy về xem Hạ Trạch thức dậy hay chưa, đi tới giờ cũng không thấy bóng dáng.”
Ngữ khí có chút tiếc nuối, Trầm Hi phì cười: “Phỏng chừng Dĩ Hoành đang xem Hạ Trạch làm bài tập.” Nghĩ tới chồng bài tập trên bàn học Hạ Trạch đêm qua, Trầm Hi nhịn không được đồng tình với Hạ Trạch một phen.
Lý Minh Hiên hôm qua đã nghe Trầm Hi nói chuyện này, nhất thời nghĩ tới gì đó, liền cười khẽ: “Nếu khi đó Tiểu Hi không xuất ngoại du học, chúng ta có lẽ cũng giống vậy đi?” Nghĩ tới tình cảnh Trầm Hi mỗi ngày ngồi làm bài, không khỏi nâng cao cằm nói: “Bạn học Trầm, bài tập của em làm xong chưa?”
Trầm Hi thực phối hợp: “Báo cáo thầy, chưa làm.”
“Lý do?”
“Tối qua cùng thấy xem phim quá khuya.” Trầm Hi nghiêm trang nói.
Lý Minh Hiên không khỏi bật cười ha hả.
Đợi đến giờ cơm trưa, hai người mới gặp Trì Dĩ Hoành cùng Hạ Trạch. Tuy Hạ Trạch cố tỏ ra bình thường nhưng hai người nhạy bén nhận ra cảm xúc Hạ Trạch có chút suy sụp. Nhưng nhìn bộ dáng của Hạ Trạch cùng Trì Dĩ Hoành thì không giống cãi nhau. Trầm Hi cảm thấy kì quái, cậu không phải người hiếu kỳ nhưng vì thích Hạ Trạch nên sau khi cơm nước xong liền tìm cơ hội hỏi Trì Dĩ Hoành một tiếng.
Trì Dĩ Hoành không nói rõ, chỉ hàm hồ nói chuyện liên quan tới Hạ gia. Nửa tháng gần nhất, trên mạng có không ít tin về Hạ gia, Trầm Hi ngày thường rảnh rỗi không có việc gì cũng xem không ít tin bát quái. Trì Dĩ Hoành nói vậy Trầm Hi cũng đoán được đại khái. Ngày thường Trầm Hi cũng không tiếp xúc nhiều với Hạ Trạch, không rõ chuyện này cụ thể ảnh hưởng lớn thế nào tới Hạ Trạch. Nhưng tối qua, Trầm Hi hoàn toàn không cảm thấy Hạ Trạch bị ảnh hưởng gì, lẽ lẽ Hạ gia lại lòi ra thêm một con thiêu thân?
Trầm Hi nghĩ nghĩ, đi tới trước mặt Hạ Trạch, ý bảo nói: “Muốn nói chuyện một chút không?”
Không phải Trầm Hi nhiều chuyện, mà mỗi lần nhìn thấy Hạ Trạch lại cảm giác như đang nhìn mình trước kia. Trầm Hi không biết tin tức cụ thể về Hạ gia, nhưng xem mớ tin tức lộ ra liền cảm thấy cũng không khác biệt với những việc bẩn thỉu của Trầm gia năm đó, đều là những kẻ tham lam muốn cướp đoạt những thứ không thuộc về mình, nói trắng ra là một đám hám lợi. Trì Dĩ Hoành dĩ nhiên có thể an ủi Hạ Trạch, nhưng gia phong Trì gia trong sạch rõ ràng, anh rất khó thấu hiểu cảm xúc của Hạ Trạch. Nhưng Trầm gia quả thực là hình mẫu tốt nhất của Hạ gia. Trầm Hi không rõ những gì mình đã trải qua có thể dạy bảo người khác hay không, nhưng an ủi Hạ Trạch hẳn không thành vấn đề.
Trầm Hi động nhiên nói một câu như vậy, Hạ Trạch sửng sốt một chút mới phản ứng lại: “….ừ.”
Nhìn thấy Trầm Hi cùng Hạ Trạch nói gì đó, Hạ Trạch đột nhiên đứng dậy cùng Trầm Hi rời khỏi đại sảnh. Trì Dĩ Hoành theo bản năng nhìn về phía Lý Minh Hiên, Lý Minh Hiên lắc đầu, ngăn cản Trì Dĩ Hoành đang định đi theo: “Để Tiểu Hi nói chuyện với Hạ Trạch đi, nói không chừng có thể tâm sự một chút.”
Những chuyện Trầm Hi đã trải qua không ai hiểu rõ hơn Lý Minh Hiên. Anh ẩn ẩn cảm thấy, Trầm Hi thích Hạ Trạch như vậy cũng bởi vì nhìn thấy bóng dáng của mình khi xưa, hoặc nên nói là một số phận khác. Anh hâm mộ liếc nhìn Trì Dĩ Hoành, thầm cảm thấy vận khí Trì Dĩ Hoành thực tốt. Nếu anh có thể giống Trì Dĩ Hoành, sớm canh giữ bên người Trầm Hi, có lẽ sẽ không có nhiều chuyện tiếc nuối như vậy.