Trọng Sinh Chi Hạ Trạch

Chương 66: Hướng dẫn



Trọng Sinh Chi Hạ Trạch [66] Hướng Dẫn

******

“Tiệu Trạch, con vẫn còn giận cô út sao?”

Sân sau Trì gia, Hạ Tư Tuệ cùng Hạ Trạch đi song song. Hạ Trạch không biết sao đột nhiên nhớ tới lần ở nhà tổ, khi đò cậu cũng cùng cô út cũng dạo thế này. Cậu hỏi Hàn Linh là ai, mà cô út cũng chỉ trả lời có lệ. Nghe thấy vấn đề của Hạ Tư Tuệ, Hạ Trạch có chút sửng sốt.

Hạ Tư Tuệ vẫn chú ý tới phản ứng của Hạ Trạch, khoảnh khắc Hạ Trạch lắc đầu, cô liền thở phào một hơi. Hạ Tư Tuệ nhìn sườn mặt Hạ Trạch, không biết từ lúc nào gương mặt Hạ Trạch đã rút đi những đường cong mềm mại, bắt đầu trở nên sắc bén hơn, ẩn ẩn lộ ra một chút xa lạ. Hạ Tư Tuệ theo bản năng muốn đưa tay niết mặt Hạ Trạch như khi trước, bất quá bàn tay đã nâng lên lại thả xuống.

Hạ Trạch thật sự đã trưởng thành rồi, không chỉ bề ngoài, càng giống như đã lột xác hoàn toàn. Hạ Tư Tuệ không nói rõ tư vị trong lòng, cô đã tính toán sẽ sống độc thân suốt quãng đời còn lại, tự nhiên cũng không có con. Trong lòng Hạ Tư Tuệ, cô vẫn luôn xem Hạ Trạch là con trai mà đối đãi. Trước kia vì phản cảm với hành vi khống chế nhân sinh của mẫu thân mới trốn ra nước ngoài không chịu quay về. Giờ ngẫm lại, bản thân có khác gì mẫu thân. Chỉ là một người cường thế trực tiếp, một người ôn nhu tự cho là đúng mà thôi.

Hạ Tư Tuệ nghĩ tới đây thì không khỏi cười khổ. Lần này đi quả thực là có việc, nhưng nhất định phải giải thích rõ ràng những việc mình dối gạt Hạ Trạch. Hạ Tư Tuệ không biết Hạ Trạch từ miệng những người khác đã biết được bao nhiêu, nhưng có một số việc cô cảm thấy mình chính miệng nói ra thì tốt hơn.

“Tiểu Trạch, cô út thực xin lỗi, có một số việc vẫn luôn gạt con. Lần này cô muốn nói hết mọi chuyện với con. Con đã trưởng thành rồi, đối với mọi chuyện cũng bắt đầu có cái nhìn cùng phán đoán của riêng mình. Việc này con cũng nên biết.”

“Dạ.” Cho dù Hạ Tư Tuệ không nói, Hạ Trạch cũng phải hỏi.

Chuyện Hàn Linh, chuyện di chúc ông nội, còn cả cái chết của mẫu thân, Hạ Trạch muốn biết Hạ Tư Tuệ rốt cuộc biết bao nhiêu. Trước đó Trì Dĩ Hoành từng cùng cậu phân tích, sự thực về cái chết của mẫu thân, người biết hẳn không nhiều, có lẽ chỉ có vài người đặc biệt. Cô út đó giờ luôn đối xử với cậu rất tốt, nhưng không giống kiểu chuộc tội của Hạ Nguyên, càng giống như trưởng bối quan tâm hậu bối hơn. Cũng nhờ những lời này của Trì Dĩ Hoành, khi nhớ lại những kí ức khi bé, Hạ Trạch mới không tới mức tuyệt vọng.

Trong sự trầm mặc của Hạ Trạch, Hạ Tư Tuệ bắt đầu kể lại. Những gì Hạ Tư Tuệ biết kì thực không sai biệt với những thứ lão K điều tra được, chỉ là chi tiết hơn một chút mà thôi. Lần đầu tiên Hạ Tư Tuệ gặp Điền Hiểu Tĩnh là lúc Điền Hiểu Tĩnh mang thai tới tận nhà tìm Hạ chí Thành, khi ấy Hạ Chí Thành đã định kết hôn với Trì Hân Vân. Đối với sự xuất hiện của Điền Hiểu Tĩnh, Hạ Chí Thành từng đấu tranh với mẫu thân, nhưng cuối cùng đã bị bà thuyết phục từ bỏ Điền Hiểu Tĩnh, cam chịu để bà đưa Điền Hiểu Tĩnh đi.

Hạ Tư Tuệ chua xót nói: “Cô cứ nghĩ anh tư quyết định nghiêm túc chung sống với chị Trì, vì thế mới không nói ra chuyện này.”

Biết chuyện Điền Hiểu Tĩnh có thai tìm tới nhà cũng chỉ có ba người, Hạ Tư Tuệ, Hạ nãi nãi cùng Hạ Chí Thành. Khi ấy Hạ Tư Tuệ chỉ mới mười tuổi, còn không hiểu tình cảm là gì. Hạ nãi nãi nói giấu Trì Hân Vân cũng vì tốt cho chị ấy, Hạ Tư Tuệ liền bị mẫu thân thuyết phục, cũng cảm thấy nên đưa Điền Hiểu Tĩnh đi thì mới không ảnh hưởng tới cuộc sống của chị Trì. Hạ Tư Tuệ lắc đầu, hiện giờ cô cũng hơn bốn mươi, lăn lộn ngoài xã hội một vòng, đã không còn khờ dại như lúc nhỏ, tự nhiên biết quyết định giấu diếm khi đó là sai lầm cỡ nào. Trong vô số những đêm bừng tỉnh khỏi giấc mộng, Hạ Tư Tuệ nhịn không được nghĩ, nếu Trì Hân Vân biết chân tướng thì có trách mình hay không? Chị ấy kiêu ngạo như vậy, nếu biết sự tồn tại của Điền Hiểu Tĩnh thì khẳng định sẽ không chịu kết hôn. Nếu không phải mình…

Hạ Tư Tuệ thở dài một tiếng, ngừng lại. Hạ Trạch tưởng tượng tới tình cảnh mẫu thân bị dối gạt gả cho phụ thân năm đó, cụp mi mắt: “Sau đó thì sao?”

“Sau đó? Sau đó còn gì nữa?” Hạ Tư Tuệ khó hiểu.

Hạ Trạch bình tĩnh nhìn Hạ Tư Tuệ: “Chuyện sau đó Điền Hiểu Tĩnh sửa tên thành Hàn Linh, một lần nữa quay lại Hải thành tìm phụ thân.”

“Không…” Hạ Tư Tuệ theo bản năng định nói không có khả năng, nhưng biểu tình Hạ Trạch lại hoàn toàn không giống nói đùa. Hạ Tư Tuệ đột nhiên nhớ tới biểu tình dị thường của mẫu thân khi nghe mình nói tới Hàn Linh, môi giật giật, cái gì cũng không nói nên lời.

Phản ứng của Hạ Tư Tuệ chứng minh cô thật sự không biết chuyện này, Hạ Trạch dừng một chút, nói tiếp: “Thế còn di chúc của ông nội thì sao?”

“Di chúc của phụ thân…”

Hạ Tư Tuệ theo bản năng lặp lại lời Hạ Trạch, rồi giống như đột nhiên nghĩ tới gì đó, khẩn trương nhìn Hạ Trạch.

“Con có biết Điền Hiểu Tĩnh, à không, Hàn Linh trở về tìm anh tư lúc nào không?”

“Là năm mẫu thân qua đời, hoặc có thể nói là cùng một ngày.”

“Không, Tiểu Trạch, cô…”

Hạ Tư Tuệ bắt đầu lắp bắp, trái tim bang bang nảy lên kịch liệt. Cô giống như ẩn ẩn đoán được gì đó, không dám nghĩ tiếp, hệt như ý niệm kia là một con quái thú hung tợn, chỉ cần nghĩ một chút thôi nó liền phá tung xiềng xích vọt ra, một ngụm nuốt trọn Hạ gia, nuốt đi cuộc sống mà cô luôn nghĩ là thực yên ả.

Hạ Trạch bình tĩnh nhìn Hạ Tư Tuệ, ánh mắt sâu thẳm, thản nhiên nói: “Cô út cũng cảm thấy di chúc ông nội rất không thích hợp đi?”

“Tiểu Trạch.” Hạ Tư Tuệ gần như hốt hoảng đánh gảy.

Hạ Trạch không để ý, lại tiếp tục nói: “Trước lúc ông nội qua đời, tổng cộng có ba trai hai gái, tính trên con thì còn ba đứa cháu. Nhưng ông nội cố tình bỏ qua nhiều người như vậy, để lại toàn bộ tranh chữ gia bảo của Hạ gia cho con, cô út không hề hoài nghi chút nào sao?”

Hoài nghi?

Hạ Tư Tuệ chống lại ánh mắt Hạ Trạch, chật vật quay đầu né tránh, nhớ tới khoảng thời gian trước khi phụ thân qua đời. Khi đó Trì Hân Vân vừa mới qua đời không lâu, phụ thân sức khỏe vẫn luôn rất tốt đột nhiên theo tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy gầy sọm đi. Khi ấy trong năm anh em thì chỉ có mình cô sống cùng cha mẹ. Hạ Tư Tuệ thực lo lắng, nhưng phụ thân lại nhất định không chịu đi bác sĩ.

Có vài lần nửa đêm tỉnh lại, Hạ Tư Tuệ đều phát hiện phụ thân một mình ngồi trong phòng sách, ngồi suốt đêm. Đoạn thời gian đó quan hệ giữa phụ thân cùng mẫu thân thực không xong, thường xuyên cãi nhau. Không chỉ vậy, đó cũng là thời gian anh tư quay về nhà thường xuyên nhất, nhưng thái độ của phụ thân lại thực lạnh nhạt, giống như hoàn toàn không nhìn thấy sự tồn tại của anh tư vậy.

Hạ Tư Tuệ từng lén hỏi mẫu thân, phụ thân có phải có tâm sự gì hay không, nhưng lần nào cũng chỉ trả lời qua loa có lệ. Lúc Hạ Tư Tuệ đầy nghi vấn thì đột nhiên có một ngày phụ thân gọi cả năm anh em bọn họ về nhà tổ, vào từ đường mà chỉ có lễ mừng năm mới mới được mở cửa tiến vào. Trước mặt bài vị tổ tiên Hạ gia, phụ thân biểu thị ông truyền lại tất cả tranh chữ trân quý của Hạ gia cho Hạ Trạch, không cho phép bất luận kẻ nào tranh đoạt.

Những lời này của phụ thân không khác gì một quả bom oanh tạc làm tất cả bọn họ choáng váng, sau một lúc lâu mới phản ứng. Anh cả tính tình thành thật, tuy biểu tình kinh ngạc nhưng khi ấy cũng không nói gì. Ngược lại anh hai rất bất mãn, suýt chút nữa đã tranh cãi ầm ĩ với phụ thân, cuối cùng bị mẫu thân áp chế. Hạ Tư Tuệ nhớ rõ, khi ấy Hạ Trạch đi theo bên người phụ thân. Hạ Trạch chỉ mới ba tuổi, căn bản không hiểu những lời phụ thân nói có ý nghĩa gì, chỉ mờ mịt nhìn xung quanh. Gương mặt nhỏ nhắn mũm mĩm, tràn đầy ngây thơ. Tầm mắt Hạ Tư Tuệ dời khỏi người Hạ Trạch, nhưng làm cô không hiểu chính là biểu tình anh tư khi đó không hề có chút vui sướng, chỉ có lúng túng không nói nên lời.

Chuyện di chúc khi ấy vì phụ thân cố chấp mà quyết định như vậy, mà mẫu thân luôn cường thế trong nhà lại ngoài dự kiến không hề có ý kiến gì, chỉ lén sau lưng phụ thân căn dặn bọn họ không được để lộ chuyện di chúc này ra ngoài. Lý do là Hạ Trạch quá nhỏ, nhiều người biết chuyện không hẳn là chuyện tốt, nói không chừng còn rước họa vào thân.

Sau chuyện này, phụ thân giống như giải tỏa được tâm sự, không còn cãi nhau với mẫu thân nữa, chính là ông vẫn ngày càng gầy hơn. Phụ thân kiên quyết không đi bệnh viện, cũng không chịu uống thuốc, chặt đứt liên hệ với toàn bộ bằng hữu, nhất là chú Trì, bằng hữu tốt nhất của phụ thân. Hạ Tư Tuệ thấy phụ thân ngày càng suy yếu, cuối cùng ngay cả xuống giường cũng không nổi. Trong lúc mơ màng, phụ thân từng nói mình thực có lỗi với Trì gia, khi đó Hạ Tư Tuệ nghĩ phụ thân muốn gặp chú Trì, định gọi tới nhưng phụ thân lại nhất quyết ngăn lại. Mãi cho đến khi phụ thân qua đời, ông chưa từng gặp bất cứ người nào của Trì gia.

Việc này trước kia Hạ Tư Tuệ rất ít khi nghĩ lại, có lẽ vì Trì Hân Vân cùng phụ thân liên tiếp qua đời, cô liền phong ấn đoạn kí ức đó. Ngẫu nhiên cũng nghĩ di chúc phụ thân lập năm đó thực kì quái, nhưng ý niệm đó chỉ thoáng qua, rất nhanh đã bị suy nghĩ phụ thân cảm thấy Hạ Trạch còn nhỏ đã mất mẹ quá đáng thương thay thế. Hạ Tư Tuệ chưa bao giờ có liên tưởng khác, hoặc đúng hơn là không dám.

Sắc mặt Hạ Tư Tuệ trở nên tái nhợt, bàng hoàng nhìn về phía Hạ Trạch: “Tiểu Trạch, có phải con đã biết gì rồi không?”

Hạ Trạch không trả lời, chỉ nhẹ giọng nói: “Cô út tự mình hỏi bà nội thì tốt hơn.”

Hạ Tư Tuệ đưa tay vỗ vỗ Hạ Trạch: “Được rồi.”

Hạ Tư Tuệ nói xong liền vội vàng rời khỏi Trì gia, không dám tiếp tục đối mặt với Hạ Trạch. Nhìn theo bóng dáng Hạ Tư Tuệ, Hạ Trạch cúi đầu mở tay, một thứ lớn cỡ cúc áo đang nằm trong lòng bàn tay. Trì Dĩ Hoành cùng Hạ Trạch đứng ở cửa, thấy vậy liền đưa tay nắm lấy tay cậu.

Hạ Trạch thấp giọng nói: “Anh họ, anh nói xem lúc phát hiện em lén giấu thứ này trên người cô, liệu cô có tức giận không?”

Trì Dĩ Hoành lo lắng tiếc nhìn Hạ Trạch một cái, giọng điệu kiên định: “Sẽ không.”

“Kia bà nội liệu có nói thật với cô út không?”

“Có lẽ có.”

Trì Dĩ Hoành kéo Hạ Trạch tới cúi đầu hôn đỉnh đầu cậu một cái, trấn an nói: “Đừng nghĩ nữa, chốc nữa sẽ biết.”

Hạ Trạch cúi đầu ‘ưm’ một tiếng.

Hạ nãi nãi có nói thật hay không, đối với bọn họ kì thực đã không còn quan trọng. Sự thực tới lúc này, những chuyện đã xảy ra năm đó bọn họ đã điều tra không sai biệt lắm. Mà hết thảy phải cảm ơn Hạ Nguyên.

Lúc đầu là lão K điều tra Hạ Nguyên, phát hiện mấy năm nay cứ cách quãng lại tới khám bác sĩ tâm lý. Để cẩn thận, lão K còn lấy đi bản ghi chép cố vấn mấy năm nay của Hạ Nguyên. Trong tập bệnh án thật dày kia, lão K phát hiện Hạ Nguyên nhắc tới nhiều nhất là một giấc mơ, giấc mơ đã ám ảnh anh suốt mấy năm qua. Có người bị đẩy xuống lầu ngay trước mắt, nhưng người đó không bất tỉnh mà cứ mở trừng mắt nhìn anh. Cảnh tượng trong giấc mơ chỉ kể đến đây, những việc sau đó Hạ Nguyên chưa từng nhắc tới. Chỉ không ngừng nhấn mạnh chuyện này cùng ánh mắt mình nhìn thấy trong mơ.

Lão K gửi phần hồ sơ về giấc mơ này gửi cho Trì Dĩ Hoành, ông cảm thấy giấc mơ kia có ý tứ gì thì không cần nói cũng biết. Lúc Trì Dĩ Hoành nhận được tư liệu này thì chỉ cách thời điểm Hạ Trạch thi đại học một ngày, anh vốn tạm thời giấu Hạ Trạch, chờ thi xong nói sau. Không ngờ lão A không chú ý làm lộ chuyện, bị Hạ Trạch moi ra.

Này cũng là nguyên nhân vì sao Trì Dĩ Hoành lại phẫn nộ như vậy khi nhìn thấy Hạ Nguyên ở cổng trường thi. Vất vả lắm Hạ Trạch mới tiếp nhận được tin tức này, anh không hi vọng Hạ Nguyên một lần nữa khơi gợi nó dậy.

________

Hoàn

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.