Trọng Sinh Chi Hoàn Khố

Chương 32: Nhớ lại



Lạc Ngọc quay về kinh đô, hiện giờ trong kinh bấp bệnh, nguy cơ tứ phía, hắn không thể ở bên ngoài lâu lắm.

Hàn Đông Lâm cũng muốn quay về quân doanh, hắn không nói một lời thu thập hành lý thật tốt, chờ Lạc Ngọc trở về phòng, kỳ thật hắn căn bản cũng không có cái gì để lấy, không có gì thu dọn.

Hai người cũng không nói cái gì. Hắn hai ba năm trước bắt đầu nằm mơ, trong mộng luôn luôn nhìn thấy chút chuyện kỳ quái, cùng hắn trải qua hoàn toàn không giống, trong mộng kia, cả thời thiếu niên của hắn đều bị Lạc Ngọc chiếm giữ, Lạc Ngọc là một người cực đáng giận, quả thực có thể dùng xấu xa để hình dung.

Hắn nơi chốn khi nhục mình, khởi điểm chỉ là tiểu đánh tiểu nháo, đơn giản châm chọc vài câu, sau lại càng trầm trọng hơn.

“Các người đọc sách, không phải luôn coi trọng tôn nghiêm nhất sao, ta thật muốn nhìn một chút, có thể cứng rắn được đến đâu.” Người nọ cười tà ác, rõ ràng khuôn mặt đẹp đẽ như vậy, lại chỗ nào cũng lộ ra âm ngoan.

Hắn bị đặt trên mặt đất, lột sạch xiêm y, ném vào trong hồ băng lạnh đến thấu xương, hắn lạnh đến phát run, tay chân đều lạnh lẽo, lạnh thấm vào trong lòng, hắn cảm thấy bị sỉ nhục, trong lòng hắn tràn đầy phẫn hận, nhưng không thể không bị bắt thừa nhận.

Ban đầu, hắn ba ngày mới mơ một lần, sau đó mỗi một đêm đều mơ thấy, trong mộng quá mức chân thật, khiến hắn không phân được thật giả.

Hành vi của Lạc Ngọc càng thêm quá đáng, nhưng ý vị dần dần lại thay đổi, khi đêm dài yên tĩnh, trong phòng nhỏ yên tĩnh rách nát, trên giường nhỏ cứng rắn, cũng xảy ra rất nhiều chuyện bỉ ổi hoang đường.

Hắn bị đè nặng, lực đạo trên người cũng rất nhẹ, nhưng hắn không dám phản kháng, mười ngón tay nảy sinh ác độc nắm lấy bả vai mượt mà trắng nõn, càng ngày càng dùng sức nhiều hơn, thật muốn đem đầu sỏ gây nên chuyện này giết chết.

Lạc Ngọc cười thật tươi đẹp, đóng lại toàn bộ suy nghĩ tùy ý hưởng thụ, hắn cắn vành tai chính mình, giống như vành tai mái tóc chạm vào nhau, giọng nói cũng mang theo ác độc: “Hàn Đông Lâm, ngươi hận cũng tốt, ghét cũng được, ta chính là muốn ngươi nhớ kĩ, từ trong đến ngoài, mỗi một tấc da, đều nhớ rõ rành mạch.”

Hắn đưa tay đặt ở trên ngực chính mình, tinh tế cảm thụ tiếng tim đập mãnh liệt mà lại rất nhanh, miệng không buông tha người, một lần lại một lần nói: “Ngươi có biết, ngươi biết rõ…..”

Hàn Đông Lâm không muốn biết gì, Hàn Đông Lâm một tay vòng qua thắng lưng hắn, một tay nắm lấy cổ hắn, hai mắt đỏ bừng, đằng đằng sát khí, nghiến răng nghiến lợi nói: “Câm miệng!”

Lạc Ngọc cười đến vô tâm vô phế, chân trắng noãn chà lên hạ phúc của hắn, môi mỏng khẽ nhếch, đầu lưỡi khéo lẽo lộ ra, liếm khóe môi, ánh mắt chăm chú nhìn hắn, xâm lược mà ngang ngạnh: “Ngươi đã ra sức, ta đương nhiên liền câm miệng….”

Hắn thật muốn giết Lạc Ngọc.

Nhưng mà không thể.

“Hàn Đông Lâm, ngươi nghe đây, ta cái gì cũng có thể làm ra được, ngươi đừng bức ta.” Lạc Ngọc uy hiếp nói.

Hắn có thể làm cái gì? Thuận theo. Có đôi khi hắn cũng cảm thấy vui sướng, người nọ giống như cầm lấy cọng rơm cứu mạng mà ôm lấy lưng hắn, khóc kêu, cầu xin, để cho hắn nhẹ một chút chậm một chút, hắn không toại nguyện, nảy sinh ác độc vọt thẳng vào, coi như vậy là muốn mạng đối phương.

Lạc Ngọc chịu không nổi, sẽ cố sống cố chết cắn hắn, cho dù miệng toàn mùi máu tươi cũng không buông ra.

“Ta muốn chết, Hàn Đông Lâm, ta muốn chết….” hắn ngẩn cổ trắng nõn lên kêu, giống như con cá thiếu nước, thở từng ngụm từng ngụm.

Hàn Đông Lâm sẽ không cứu  hắn, chết được thì tốt, nhưng cũng chưa từng chết.

Loại tai họa này, là không chết được, gây sức ép đến mệt mỏi ngủ một giấc, tỉnh lại liền đạp hắn một cái, kêu hắn đi múc nước rửa sạch cho chính mình.

Hàn Đông Lâm thường thường sẽ giận dữ vén chăn lên, cố ý lấy một bồn nước lạnh, đem khăn khuấy khuấy mấy cái, vắt khô, dùng sức lau, đem làn da trắng nõn chùi đến đỏ bừng, hung tợn giống như muốn đem làn da chùi rách.

Lạc Ngọc đau đến hít khí, ngón chân đều co lại, hắn giận dữ liếc mắt về đằng sau, mắt phượng híp híp, nắm lầy tay hắn, đặt ở dưới thân, cố ý rên rỉ kéo dài. Ngâm to, ngọt nị câu nhân.

Thật không biết xấu hổ tới cực điểm!

Bị bức bách, Hàn Đông Lâm cũng nghĩ muốn, tiểu thiếu gia nhà thừa tướng, cưng chiều cỡ nào cao cao tại thượng cỡ nào, có quyền thế lại như thế nào, còn không phải đều hầu hạ dưới thân hắn.

Hắn cũng cảm thấy lúng túng khuất nhục, Lạc Ngọc lôi kéo hắn trầm luân, muốn mạng của hắn, hắn mới là người bị đùa bỡn.

Cho  nên mỗi khi ở trên giường gỗ điên đảo, hắn liền nảy sinh ác độc, tùy ý trả thù, chỉ có nhìn thấy Lạc Ngọc khóc, nếm được vị mặn của nước mắt, mới có thể cam tâm, mới có thể cảm thấy một chút cân bằng.

Cho dù tra tấn vài năm như vậy, Lạc Ngọc vẫn không buông tha hắn, hắn càng thêm làm càn, giống như sợ hãi bị bóng đè, liều mạng cuốn lấy hắn.

Hàn Đông Lâm chờ, chờ ngày có thể đưa hắn thoát khỏi.

Có  nhiều đêm, người này một tiếng lại một tiếng gọi tên hắn, trong mắt lại dày đặc tình tự, khiến người sợ hãi.

“Ngươi kéo ta một phen, cứu cứu ta…. » Hắn cầu xin nói, giống như thật sự mất mạng.

Hàn Đông Lâm đem hắn đẩy ra, nhưng người này lại mềm mại không xương bò lên, hai mắt mê ly, sẵng giọng : « Thật sự là nhẫn tâm. »

Hắn không muốn nhìn thấy vẻ mặt của người này, trực tiếp đem người đè lại, đè nặng hắn ra sức phóng túng, làm cho Lạc Ngọc mê ly hỗn loạn, khóc kêu cầu xin tha thứ. Chính hắn, cũng chìm vào vực sâu này, hắn ôm lấy Lạc Ngọc, hôn lên khuôn mặt tươi đẹp ửng hồng đầy nước mắt, trên mặt lộ vẻ mệt mỏi : « Không bằng ngươi buông tha ta đi. »

Lạc Ngọc cười lạnh, cánh tay trắng noãn giống như rắn, quấn quít lầy cổ hắn, đôi mắt xinh đẹp, từ răng nanh phun ra ba chữ khiến cho người ta mắc nghẹn : « Ngươi, đừng, mơ ! »

Hắn đem Lạc Ngọc kéo đến, để trên vách tượng lạnh như băng, hận không thể bóp chết hắn, hận ý trong mắt ngập trời.

« Cho dù ta chết, ngươi cũng đừng mong sống khá giả, ta chết cũng sẽ kéo ngươi theo, ngươi phải tự tử cho ta. » Lạc Ngọc nói, rất giống người điên.

« Ngươi nghĩ cũng đừng nghĩ, » Hàn Đông Lâm ngược lại mạnh mẽ đè lại vai hắn, hô hấp nóng rực đều tấn công vào khóe môi hắn, « Lạc Quân Nghi, ngươi đừng si tâm vọng tưởng ! »

Lạc Ngọc lại nở nụ cười, thu tay lại vuốt ve cằm hắn, đột nhiên nảy sinh ác độc đem hắn đặt dưới thân, há miệng cắn vào bờ vai hắn, giống như mèo hoang tức giận cắn người.

Hàn Đông Lâm ăn đau, dùng sức chế trụ hắn, bức hắn nhả ra.

Nhưng Lạc Ngọc giống như không cảm thấy đau, cho dù như thế nào cũng không cảm thấy đau, hé ra khuôn mặt trắng đến đỏ bừng, ánh mắt nhiếp hồn lòng người.

Qua một lúc lâu, hắn rốt cục buông ra, khóe miệng mang theo máu : « Ta đã nghĩ. »

Kẻ điên này !

Qua vài ngày, miệng vết thương kết vảy, nhưng người lại không xử lý tốt nên lưu lại vết sẹo.

Lạc Ngọc ghé vào trên người hắn, thật sự vui mừng, ôn nhu, cẩn thận hôn lên vết sẹo, chôn ở cần cổ hắn, nỉ non : « vết sẹo này không biến mất được, phải ở với ngươi cả đời. »

Nếu vết sẹo nông, làm sao theo hắn cả đời, mới qua ba năm năm, liền nhạt đi không nhìn thấy.

Người, làm chuyện ác, đều có ông trời định đoạt.

Lạc Ngọc là một trong số đó.

Lúc trước có bao nhiêu càn rở không cố kỵ, sau này còn có nhiều thê thảm thất vọng.

Khi đó Hàn Đông Lâm đã là An Viễn tướng quân, sớm thoát khỏi tay kẻ điên này. Thời điểm Lạc gia rơi đài, hắn còn đang ở quan ngoại, tính ra đã ba bốn năm không trở về, hắn không quan tâm Lạc gia sẽ như thế nào, toàn tâm xử lý chuyện biên quan, cho đến khi Văn Tuyên đế truyền triệu mới ra roi thúc ngựa quay về.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.