Trọng Sinh Chỉ Hoàng Hậu Vi Tôn

Chương 11: Hồi cung



Trong chiếc xe ngựa đang hướng về phía Hoàng Cung mà đi, Hứa Từ hỏi Hiên Viên Lãng:

“ Đại hoàng tử, vậy kế hoạch ngày mai là gì ạ? Xin Đại hoàng tử phân phó “ - Trong giọng nói của hắn có pha lẫn chút mong chờ. Không biết Đại hoàng tử sẽ trả thù ra sao a. Phen này bà chằn đó phải tự cầu phúc rồi.

Hiên Viên Lãng nhíu mày, nghi hoặc hỏi lại:

“ Kế hoạch? Tiểu Từ ngươi đang nói tới chuyện gì vậy? “

Hứa Từ có chút sửng sốt, nhanh chóng trả lời:

“ Hôm nay, ngài đến Hàn phủ mời Hàn tiểu thư đó vào cung không phải là mưu kế của ngài sao? Không phải ngài tính lừa nàng ấy vào cung để tiện việc báo thù chuyện bị đánh ngất xỉu hôm qua sao? “

Gương mặt tinh xảo của Hiên Viên Lãng co rúm một trận. Tiểu Từ ngươi suy nghĩ xa quá rồi a. Bất quá Hứa Từ cũng thật hiểu ta. Nếu đánh ta bị thương là người khác thì chắc chắn hiện giờ kẻ đó thảm rồi.

Nhìn bộ dáng Hứa cuống quít khi đoán sai ý mình. Trong đầu Hiên Viên Lãng bỗng nổi lên ý định trêu chọc hắn. Vì vậy, Hiên Viên Lãng liền bày ra vẻ mặt đầy vô tội và bi phẫn như bị ngươi ta vu khống:

“ A, Tiểu Từ, sao ngươi có thể nghĩ chủ tử hiền lành, ngây thơ của ngươi thành một tên ma đầu đại gian, đại ác, có thù tất báo như vậy a “ - Lời nói ai oán tràn ngập bi thương. Khi nói xong Hiên Viên Lãng còn thở dài một hơi khiến người nghe thấy vô cùng đau xót. Nếu ai không biết bộ mặt thật của hắn thì có lẽ đã bị lừa mà bắt đầu xin lỗi hắn rồi.

Biểu cảm của Hứa Từ như nuốt phải con ruồi. Thấy Hiên Viên Lãng đầy “ trong sáng “, oán trách nhìn mình mà vô cùng khinh bỉ. Trong lòng thầm nhủ bình thường ngài chính là hung ác như vậy. Bây giờ ở đây giả vờ vô tội cái gì a? Nhưng cho hắn thêm mười lá gan hắn cũng không dám câu này ra. Đành cười khổ, nhận mệnh mà đáp:

“ Tiểu Từ sai rồi. Không nên nghĩ xấu cho Đại hoàng tử. Đại hoang tử nhà ta là chính nhân quân tử, sao có thể làm ra những chuyện này chứ “

Thấy Hứa Từ biết rõ nhưng vẫn phải đáng thương chấp nhận câu nói của mình khiến Hiên Viên Lãng cực kì thích chí. Hắn vô cùng tự kỉ nói:

“ Ta đương nhiên là người tốt rồi. Hơn nữa, còn anh tuấn tiêu sái, ngọc thụ lâm phong, người thấy người thích nữa “

Hứa Từ nghe Hiên Viên Lãng nói mà xấu hổ giùm hắn. Da mặt Đại hoàng tử thật sự đủ dày. Có người nào lại tự khen mình mà còn lớn tiếng, hùng hồn như vậy chứ? Đúng là hôm qua Đại hoàng tử bị đánh đến đầu hỏng mất rồi a.

Hiên Viên Lãng thấy biểu cảm của Hứa Từ thì càng vui vẻ. Ngày thường, Hứa Từ theo bên người hắn lúc nào cũng trầm ổn, bình tĩnh. Xử lí mọi chuyện đều nhanh nhẹn, ứng đối trôi chảy chưa bao giờ chịu thiệt. Đâu có khi nào á khẩu, kiềm nén như bây giờ? Càng nghĩ càng thấy bản thân có thành tựu. Hiên Viên Lãng bỗng thấy chọc ghẹo Hứa Từ như vậy thật vui nha. Hắn tà ác quyết định, sau này mỗi khi buồn bực liền hảo hảo mà chà đạp Hứa Từ để lấy lại cân bằng tâm lý.

Vui đùa qua đi, Hiên Viên Lãng mới nghiêm túc nói:

“ Tiểu Từ, ngươi theo phân phó mà ban nãy ở phủ Hàn Tướng Quân ta đã nói mà làm. Nhớ kĩ không được vô lễ với Hàn tiểu thư. Nàng ấy là thượng khách của ta “

Hứa Từ thầm nghĩ chẳng lẽ Đại hoàng tử đổi tính? Không báo thù thì cũng thôi đi giờ còn khách khí với nàng như vậy. Càng lúc càng khó hiểu a. Bụng đầy nghi vấn nhưng hắn cũng nhanh chóng đáp:

“ Tuân lệnh “

Chiếc xe ngựa lăn bánh nhanh trên đường, chẳng mấy chốc đã về đến Hoàng Cung. Vừa về đến Ngọc Đàng cung, nô tỳ Tiểu Thuý đã tiến lên bẩm báo:

“ Bẩm Đại Hoàng Tử, vừa rồi Hoàng Thượng có phái Âu công công tới truyền ngài đến Bắc Cực cung gặp người “

Hiên Viên Lãng gật đầu, phẩy tay ý bảo Tiểu Thuý lui xuống. Hắn cũng không tiến vào tẩm cung của mình nữa mà trực tiếp quay người đi đến Bắc Cực cung.

Bắc Cực cung là nơi mẹ Hiên Viên Lãng - Hoàng Hậu Khúc Ngọc Thanh cư ngụ. Đây cũng là nơi gần nhất với Thái Hoà Điện - hành cung riêng của Hoàng Thượng. Điều này đủ thấy Hoàng Thượng rất xem trọng Hoàng Hậu. Tuyết rơi lất phất làm sắc trời khá âm u. Từng cơn gió thổi qua lạnh buốt người. Tuy Hiên Viên Lãng đã mặc rất nhiều lớp áo nhưng vẫn rùng mình một cái. Băng qua ngự hoa viên, xa xa đã thấy một cung điện rực rỡ hiện ra. Nhìn cung điện tinh xảo đang toả ra ánh sáng ấm ấp đằng xa Hiên Viên Lãng nhịn không được nở nụ cười. Miệng hắn lẩm bẩm:

“ Phụ Hoàng, Mẫu Hậu “

Mắt Hiên Viên Lãng bỗng đỏ bừng, hơi ngấn nước. Không phải vì hắn là một người nhu nhược, dễ khóc. Nhưng có ai bỗng nhiên được gặp lại cha mẹ đã mất của mình mà không rơi nước mắt đây? Hiên Viên Lãng tự thấy mình không phải là người tốt gì. Thậm chí, còn có phần lãnh khốc, độc ác. Suy nghĩ của Hiên Viên Lãng rất đơn giản. Ai thành tâm đối đãi với hắn, hắn sẽ ghi nhớ và báo đáp gấp mười, thậm chí gấp trăm lần. Ai muốn chống lại hắn thì chỉ có một con đường, chết! Nhưng đối với những người chí thân của mình thì hắn lại rất quí trọng. Đời trước, khi Hiên Viên Lãng 25 tuổi thì Phụ Hoàng hắn bệnh nặng qua đời. Mẫu Hậu vì thương tâm quá độ mà ngã bệnh rồi một năm sau cũng nối bước theo. Tâm trạng chưa kịp hồi phục của hắn lại đau đớn thêm lần nữa. Giờ được gặp lại hai người họ thử hỏi sao hắn không rưng rưng? Đưa tay lau đôi mắt ngập nước, bước chân cũng tăng nhanh hơn vài phần. Hiên Viên Lãng đã đi đến trước cửa Bắc Cực Cung. Đám thị vệ, thái giám, cung nữ trước cửa thấy hắn liền hành lễ. Sau đó, một gã thái giám lập tức hô:

“ Khởi bẩm Hoàng Thượng, Đại hoàng tử cầu kiến “

Bên trong truyền ra một thanh âm trầm ấm của nam tử:

“ Cho vào “

Nghe giọng nói kia, tay chân Hiên Viên Lãng có chút run rẩy. Cung nữ tiến lên mở cửa, hắn hít sâu một hơi rồi mới bước vào. Hai người trong phòng nhìn thấy hắn thì nheo mắt cười. Nụ cười chứa đầy sự hiền từ, yêu thương. Vừa nhìn thấy hai thân ảnh đó, thì cảm xúc trong lòng Hiên Viên Lãng lại dâng lên. Nội tâm hắn tràn đầy vui vẻ và kích động. Ngay cả hô hấp cũng thoáng ngừng lại. Hắn nhanh chóng quỳ xuống, đầy nghẹn ngào nói:

“ Thần nhi tham kiến Phụ Hoàng, Mẫu Hậu “

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.