Trọng Sinh Chỉ Hoàng Hậu Vi Tôn

Chương 25



"Nếu lúc trước sư phụ ngươi không để ngươi nói ra, vậy tại sao hiện tại ngươi lại nói cho ta biết?" Thượng Quan Mặc vẫn như cũ không tin hắn mà hỏi.

Trương đạo tử tiến lên một bước, dần dần tới gần bên người Thượng Quan Mặc, ngữ khí thả lỏng nói "Bởi vì kiếp nạn của Tử Ngọc đã qua, Hoàng đế sẽ đối tốt với y cả một đời, nhiệm vụ của ta đã hoàn thành, về sau ta sẽ không giấu diếm ngươi bất cứ chuyện gì nữa, Thượng Quan."

Thượng Quan Mặc quay đầu nhìn hắn, nhíu mày nói "Ngươi lại nói bậy bạ gì đó?Tử Ngọc khi nào thì có kiếp nạn?Ngươi muốn lấy cớ cũng không thể lấy Tử Ngọc ra nói."

Trương đạo tử lắc đầu "Tử Ngọc là hài tử của chúng ta, ta là phụ thân của y, ta như thế nào có thể nguyền rủa con của mình, đây là sự thật."

Ân đế cùng Thượng Quan Tử Ngọc trốn trong góc tối đều cả kinh, Thượng Quan Tử Ngọc mở to hai mắt, đầy mặt không thể tin, hai chân đều như nhũn ra thiếu chút nữa không thể đứng vững, Ân đế thân thủ đỡ lấy y, không tiếng động trấn an y.

Ân đế cũng mạc danh kinh ngạc, tuy rằng trước đó hắn từng có suy đoán Tử Ngọc cùng Trương đạo tử có quan hệ huyết thống. Nhưng theo như lời Trương đạo tử nói, Tử Ngọc là do chính hắn mang thai rồi sinh ra, là hài tử của hắn cùng Thượng Quan Mặc, nói như vậy thì Trương Đạo Tử tuy là nam tử nhưng lại có năng lực sinh dục(mang thai).

Trước mắt Ân đế đột nhiên xoay chuyển, quay đầu nhìn về phía Tử Ngọc, không biết Tử Ngọc có khả năng sinh dục hay không?Hài tử của hắn cùng Tử Ngọc a, chỉ là nghĩ thôi cũng khiến cho hắn hưng phấn dị thường.

Bên này, trong lòng Thượng Quan Mặc thập phần rối rắm, trong tiềm thức hắn vẫn luôn muốn tin tưởng lời của Trương đạo tử, thế nhưng lời hắn nói cũng quá hoang đường, Thượng Quan Mặc không biết có nên tin tưởng lời hắn nữa hay không.

"Trương đạo tử nếu không còn lời khác để nói, vậy thứ lỗi ta không thể tiếp tục bồi, ta còn chuyện phải làm, đi trước." Thượng Quan Mặc hướng Trương đạo tử chắp tay, xoay người rời đi, hiện tại trong đầu hắn quả thực rất loạn, muốn tìm một chỗ yên tĩnh để suy nghĩ.

Trương đạo tử cũng không có ngăn cản, hắn biết Thượng Quan Mặc đã đem lời hắn nói nghe vào trong tai, chỉ là nhất thời không thể tiếp nhận được mà thôi, vậy thì nên để hắn một mình hảo hảo suy nghĩ.

"Xuất hiện đi, ta đã sớm biết các ngươi trốn ở chỗ này."

Trương đạo tử quăng xuống phất trần trong tay, vẻ thanh lệ lãnh diễm trên mặt làm cho người ta không nhìn ra hỉ nộ, lạnh nhạt nhìn rừng trúc cách đó không xa.

Ân đế ôm Thượng Quan Tử Ngọc từ phía sau phiến rừng trúc đi ra, đôi mắt Thượng Quan Tử Ngọc vẫn luôn nhìn Trương đạo tử, một khắc cũng không di chuyển. Hai người chậm rãi hướng phía trước đi tới.

" Vừa rồi các ngươi đều đã nghe thấy hết?" Trương đạo tử nhìn hai người.

Ân đế cười nói "Vãn bối cũng không cố ý nghe lén, chỉ là trùng hợp đi ngang mà thôi, còn mong nhạc khanh đại nhân không thấy phiền lòng."

Thượng Quan Tử Ngọc cùng Trương đạo tử nghe xưng hô trong miệng Hoàng đế lập tức sửng sốt, sau đó liền hiểu được, Hoàng đế đây là muốn bái kiến nhạc mẫu sao.

Trương đạo tử có chút không được tự nhiên, khuôn mặt luôn mang nét thanh lãnh cũng xuất hiện chút đỏ ửng. Thượng Quan Tử Ngọc nhìn hắn, cẩn thận hỏi "Sư phụ, ngài thật sự là phụ thân của ta?"

Trương đạo tử giương mắt nhìn y, thấy trong mắt y không có một tia trách cứ nào mà tràn đầy đều là mong chờ, hốc mắt Trương đạo tử đột nhiên có chút ẩm ướt, cười nhạt nhìn về phía hài tử của chính mình kiên định gật đầu.

"Phụ thân." Thượng Quan Tử Ngọc cười hô một tiếng.

Mắt Trương đạo tử phiếm hồng, không nghĩ tới Tử Ngọc biết được chân tướng mà một chút cũng không oán hận hắn ngược lại thật cao hứng cùng hắn nhận người thân, đến cùng cũng là hài tử của chính mình.

Trương đạo tử tiến lên vươn tay cầm lấy bàn tay của Tử Ngọc vỗ vỗ, cả kinh nói "Tay của ngươi như thế nào lại lạnh như vậy?Có phải thân thể không thoải mái hay không?"

Thượng Quan Tử Ngọc lắc lắc đầu tỏ vẻ mình là bởi vì ngốc ở bên ngoài lâu nên bị gió thổi lạnh.

"Bệ hạ, ngươi cầm ngọc đái ở về phòng đi, ở bên ngoài lâu dễ bị cảm lạnh." Trương đạo tử nhìn về phía Ân đế nói.

Ân đế đem áo choàng trên người Tử Ngọc kéo kín lại, ôm y rời đi, trong nháy mắt khi xoay người, Ân đế nói với Trương đạo tử "Xin nhạc khanh đại nhân yên tâm, vãn bối sẽ thay người ở trước mặt Thừa tướng làm chứng."

Trở lại trong phòng, Ân đế thấy trên mặt Thượng Quan Tử Ngọc có chút mệt mỏi, mí mắt đã sắp dính lại, nghĩ đến đã mấy ngày qua gấp rút lên đường một khắc cũng không dừng lại, lại không được nghỉ ngơi tốt nên làm cho y mệt.

Hạ nhân trong phủ đưa nước ấm tới, Ân đế ôm người bước vào thùng tắm, hai người cùng nhau tắm rửa một chút sau đó liền lên giường nghỉ ngơi.

Thượng Quan Tử Ngọc hôm nay vừa nhận phụ thân nên tương đối hưng phấn, tuy rằng thân thể có chút mệt mỏi nhưng tinh thần lại tốt vô cùng, không hề mệt mỏi, liền cầm sách trên giường lật xem.

Ân đế lấy sách trên tay y cướp đi, hôn hôn hai má y "Ngoan, hôm nay hảo hảo nghĩ ngơi, ngày mai lại xem, nếu ngủ không được thì ta cùng ngươi nói chuyện."Thượng Quan Tử Ngọc nằm một hồi trong ổ chăn, chọt chọt cánh tay Ân đế, nhìn chằm chằm màn trướng trong chốc lát bỗng nhiên thở dài nói "Phải thế nào mới làm cho phụ thân cùng sư phụ, không phải, hiện tại là phụ thân,, làm thế nào mới có thể để cho bọn họ hòa hảo lẫn nhau?"

Ân đế thân thủ vuốt ve hai má y "Giữa bọn họ có một hiểu lầm nhỏ, chỉ cần làm sáng tỏ hiểu lầm thì tự nhiên sẽ vô sự."

"Thật sự hi vọng bọn họ sẽ mau chóng hòa hảo." Thượng Quan Tử Ngọc cất tiếng, hai mắt từ từ nhắm lại, ngủ mất.

Ân đế bật cười, đều đã mệt thành như vậy, vừa rồi còn cố gắng chống đỡ, đem người ôm sát vào lòng, tựa vào trên vai mình để y ngủ được thoải mái chút. Ôm người đã ngủ say, Ân đế không khỏi nhớ lời nói của Trương đạo tử nói với Thượng Quan Mặc lúc ở trong rừng trúc.

Ân đế cho rằng theo như lời Trương đạo tử nói "mệnh trung của Tử Ngọc có một kiếp nạn" hẳn là chỉ kiếp trước Tử Ngọc bị hắn biếm vào lãnh cung mười năm, sau lại cùng hắn bị thiêu chết.

Là hắn trọng sinh thay đổi vận mệnh kiếp trước bởi vậy Tử Ngọc mới có thể vượt qua kiếp nạn kiếp này. Nói như vậy chính là công đức của Trương đạo tử tu hành đổi lấy cơ hội trọng sinh của hắn cùng Liễu Tịch, tất cả là để Tử Ngọc vượt qua kiếp nạn.

Trong chuyện này, người hi sinh lớn nhất chính là Trương đạo tử. nếu Thượng Quan Thừa tướng biết mình đã hiểu lầm Trương đạo tử còn hận hắn mười mấy năm, không biết sẽ phản ứng như thế nào?

Ân đế thở dài một hơi, thật sự là tạo hóa trêu ngươi a!

Hôm sau, Ân đế ôm hoàng hậu nhà mình ngủ thẳng đến khi mặt trời lên cao, dù sao không cần phải vào triều cũng không cần gấp rút lên đường, ngẫu nhiên cùng nhau nằm lười trên giường cũng không có gì lớn, cũng coi như là một loại tình thú a.

Sau khi hai người rời giường, đơn giản rửa mặt một phen liền có hạn nhân trong phủ đến thông báo, nói Thượng Quan đại nhân thỉnh bọn họ đi dùng cơm.

Thượng Quan Tử Ngọc mặt ửng đỏ, ở trong nhà phụ thân lại ngủ đến lúc mặt trời lên cao, thật sự là có chút thất lễ.

Hai người ăn mặt chỉnh tề rồi ly khai phòng, vòng qua hành lang gấp khúc hướng nhà ăn đi tới đã thấy Trương đạo tử đang đứng ở lối rẽ cuối hành lang, dường như là đang đợi ai đó.

Lát sau Thượng Quan Mặc từ đầu kia của hành lang đi tới, Trương đạo tử xoay người lại nhìn hắn, miệng mấp máy muốn nói lại thôi. Thượng Quan Mặc lướt ngang qua người hắn, nhìn thấy hắn cũng là hơi hơi chắp tay, một câu cũng không nói bỏ đi.

Trương đạo tử đứng yên tại chỗ, sắc mặt so với vừa rồi tái nhợt vài phần, ánh mắt trống rỗng nhìn bóng dáng phía trước dứt khoát rời đi, giờ khắc này hắn có một loại cảm giác tâm như tro tàn.

Thượng Quan Tử Ngọc không nhìn được, nhíu mày nói "Phụ thân đối với sư phụ cũng có điểm quá phận, ta muốn đi nói chuyện với phụ thân, hỏi một chút xem đến cùng là người hiểu lầm sư phụ chuyện gì?"

Ân đế cúi đầu hôn hôn lên môi y, ôn nhu nói "Ngươi đi bồi sư phụ, ta đi tìm nhạc phụ đại nhân nói chuyện, nhất định phải làm cho bọn họ hòa hảo có được hay không?"

Thượng Quan Tử Ngọc thản nhiên cười nói "Hảo." Sau đó chạy đi an ủi sư phụ của y.

Thượng Quan Mặc tự nhốt mình trong phòng, tự mình sinh khó chịu, trong đầu lại không ngừng hiện ra hình ảnh hai mươi năm trước thời gian hắn cùng Trương đạo tử cùng một chỗ hạnh phúc ngọt ngào, trong lòng có đau đớn cũng có lưu luyến.

Lúc này tiếng đập của đột nhiên vang lên, Thượng Quan Mặc bị kéo về hiện thực, đứng dậy đi mở cửa. Cửa bị mở ra, phía sau là Ân đế, Thượng Quan Mặc cả kinh, cuống quít đem người mời vào trong.

"Bệ hạ vì sao còn chưa đi dùng cơm trưa?"

Ân đế đang thưởng thức một bức tranh chữ treo trên tường, thản nhiên nói "Tiểu tế vốn là tính toán cùng Tử Ngọc đi dùng bữa thì nhìn thấy nhạc khanh đại nhân một mình đứng ở hành lang gấp khúc, nhìn bóng dáng ngài ấy thật thương tâm, tiểu tế nhất thời hiếu kì nên nghĩ tới hỏi nhạc phụ đại nhân."

Thượng Quan Mặc nhất thời kinh ngạc, ngẩng đầu nhìn Ân đế. Vì sao Hoàng đế lại xưng hô như vậy với Trương đạo tử? Chẳng lẽ hắn đã biết? Vậy còn Tử Ngọc?

"Nhạc phụ đại nhân không cần che giấu, tối hôm qua trong rừng trúc ta cùng Tử Ngọc đã nghe thấy được." Ân đế thản nhiên nói.

Thượng Quan Mặc nhất thời sửng sốt, sau một lúc lâu mới mở miệng hỏi "Nói như vậy Tử Ngọc đều đã biết?"

"Đúng vậy, Tử Ngọc hi vọng các ngươi có thể sớm ngày hòa hảo, chỉ cần là tâm nguyện của y thì Trẫm sẽ nhất định giúp y hoàn thành." Nói đến Thượng Quan Tử Ngọc, ánh mắt Ân đế trở nên dị thường ôn hòa.

"Bệ hạ, chuyện này không liên quan đến các ngươi."

"Theo như lời nói của Trương đạo tử tối qua, Trẫm có thể vì hắn chứng minh." Ân đế không đợi Thượng Quan Mặc mở miệng liền tự mình kể hết sự tình ở kiếp trước, đem tất cả mọi chuyện đều nhất nhất nói ra, làm cho Thượng Quan Mặc sau khi nghe được kinh hãi không ngừng, phảng phất như nghe được chuyện gì đó rất huyền ảo.

"Cho nên nói kiếp trước chính là kiếp nạn của Tử Ngọc, nhưng bởi vì Trẫm trọng sinh đã giúp Tử Ngọc vượt qua được kiếp nạn lần này, mà tất cả đều là công lao của Trương đạo tử, hắn không có nói dối ngươi." Ân đế nói lời công đạo.

Thượng Quan Mặc trố mắt một lát, đột nhiên nghĩ tới Ân đế đúng là chỉ qua một đêm mà như thay đổi thành một người khác, thái độ đối với Tử Ngọc chuyển biến rõ ràng, còn có Doãn gia bị diệt môn, tất cả chuyện này đều khiến hắn không thể không tin tưởng lời nói của Ân đế.

Nếu nói như vậy, hắn thật sự là hiểu lầm người kia.

"Phụ thân!" Cửa đột nhiên bị đẩy ra, Thượng Quan Tử Ngọc mặt đầy nôn nóng vọt đến, nói với Thượng Quan Mặc "Phụ thân nói hắn muốn ly khai, phụ thân ngươi nhanh đi giữ hắn lại, phụ thân còn nói về sau hắn sẽ không trở về!"

Thượng Quan Mặc nghe nói vậy, huyết sắc trên mặt biến mất, cuống quít xông ra ngoài.

"Diệc Hàn!"

Trương đạo tử đã sắp ra khỏi phủ, mới vừa đi đến cửa lớn lại nghe thấy phía sau truyền đến một âm thanh thập phần quen thuộc, là Thượng Quan gọi hắn sao?

Hắn không dám tin xoay người lại liền bị một thân ảnh quen thuộc xông lên gắt gao ôm vào lòng, người nọ thấp giọng nói "Diệc Hàn, ta sai rồi, ngươi tha thứ cho ta có được không."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.