Trọng Sinh Chỉ Hoàng Hậu Vi Tôn

Chương 30



Vị bạch y lão giả kia chính là sư phụ của Trương đạo tử, ông cùng với vị lão giả mặc hắc y đang ngồi đối diện kia được xưng là "Hắc Bạch nhị Thánh", tựa như trong tay họ đang phân biệt nắm hai quân cờ hắc bạch.

Bạch y lão giả cũng không ngẩn đầu lên tiếp tục chơi cờ, lấy tay vuốt vuốt chòm râu trắng như tuyết của chính mình nói "Đồ nhi, ngươi muốn nói gì vi sư đều đã biết, Bồng Lai sơn không tiếp nạp ngoại nhân, bất quá nếu đã đến đây ngươi liền thay vi sư chiêu đãi một phen rồi mang bọn họ nhanh chóng xuống núi đi thôi".

"Dạ, sư phụ" Trương đạo tử lại nhìn Bạch y lão giả vài lần, hương ông cúi đầu rồi dẫn mọi người ly khai.

Đoàn người đi dọc theo đường mòn bên trong núi đến một lúc sau trước mắt đột nhiên xuất hiện một dãy phòng ốc chỉnh tề, chung quanh còn có sương trắng lượn lờ.

Hai đạo đồng hướng bọn họ chạy đến hành lễ với Trương đạo tử, hiếu kì đánh giá những người xa lạ trước mặt.

"Bọn họ là khách nhân ta mang đến, đêm nay muốn tá túc ở đây một đêm, sư phụ đã đáp ứng." Trương đạo tử đối hai tiểu đồng giải thích.

Hai tiểu đồng cũng không mở miệng nói chuyện dẫn bọn họ vào trong phòng, có Trương đạo tử ở đây cũng không cần hai tiểu đồng chiêu đãi bọn họ, sau khi rót vài chén trà liền nhanh chân trốn đi.

Mọi người vừa mới tiến vào ốc, nghênh diện liền thấy trên mặt tường họa một bức Càn Khôn bát quái đồ cực lớn, một nửa màu đen một nửa màu trắng.

Trương đạo tử để mọi người ngồi xuống nghỉ tạm, hắn uống ngụm trà nói "Nếu đã Bồng Lai sơn vậy nói gì cũng phải ở đây một đêm, sáng mai lại xuống núi."

Tất cả mọi người không có dị nghị, phong cảnh trên núi tú lệ, suối chảy róc rách, sương trắng lượn lờ khắp nơi giống như tiên cảnh, bọn họ cũng không muốn đi nhanh như vậy.

Trương đạo tử mang theo bọn họ đi dạo chung quanh núi, phần lớn đều là phong cảnh đặc sắc lại là nơi không nguy hiểm, chỗ thâm sơn cùng cốc bên trong Trương đạo tử ngàn vạn lần không dám dẫn bọn họ đi, trước không nói nơi này đều là người nhà của hắn, huống chi ở đây còn có Hoàng đế cùng Hoàng hậu Đại Ân, an nguy của bọn họ là đại sự hệ trọng.

Đoàn người ở trong núi đi dạo nửa ngày, hái rất nhiều trái cây đủ màu sắc, đều là Liễu Tịch nếm thử trước sau đó cam đoan không có độc, hương vị chua chua ngọt ngọt ngon miệng vì thế hái một ít trở về.

Ân đế từ đầu đến cuối đều gắt gao cầm tay của Thượng Quan Tử Ngọc, đường trên núi tương đối khó đi, hai người nắm tay nhau đi vứng vàng hơn.

Trở lại ốc, sắc trời cũng đã rất muộn, Trương đạo tử gọi hai tiểu đồng tới để bọn họ đem cơm chiều dọn lên.

Số dã quả bọn họ mang về được đem rửa sạch đặt trong một cái dĩa trên bàn, trong đó có một loại quả màu đỏ tươi, Thượng Quan Tử Ngọc thực thích, ăn liên tục vài quả.

Ân đế sợ y ăn nhiều dạ dày sẽ không thoải mái liền đi qua ngăn tay y lại, dỗ dành y ăn xong cơm chiều lại tiếp tục.

Liễu Tịch đi lại nhặt lấy một quả màu đỏ hiếu kì nói "Loại quả này ăn rất ngon sao?" nói xong liền há miệng cắn một ngụm.

Còn chưa ăn vào miệng hắn liền phun ra, nhe răng trợn mắt nói "Quả này cũng chua quá đi!" thật không rõ Hoàng hậu sao lại nuốt trôi được.

Bách Lý Hiên cũng thử một quả, cau mày nhìn Thượng Quan Tử Ngọc hỏi "Tử Ngọc, quả này chua như vậy, thời điểm ngươi ăn không có cảm giác sao?" vừa rồi lúc Thượng Quan Tử Ngọc ăn rất bình thường, lại còn ăn đến mấy quả.

Thượng Quan Tử Ngọc nghi hoặc nhìn nhìn hai người "Thật sự rất chua sao?" Y vốn trong dạ dày có chút cảm giác ghê tởm, sau khi ăn loại quả này thì cảm thấy thư thái hơn rất nhiều, y thật sự không cảm giác được quả đó rất chua.

Ân đế cũng nếm thử một quả, sắc mặt nhất thời đều thay đổi, không hiểu nhìn Tử Ngọc, Tử Ngọc sẽ không phải là sinh bệnh đi, sao có thể ăn chua như vậy?

Trương đạo tử nhìn nhìn loại quả màu đỏ kia, trên mặt lộ ra thần tình sáng tỏ, Thượng Quan Mặc thấy khóe miệng hắn mang ý cười, lại nhìn bộ dáng Liễu Tịch ăn phải quả chua mà nhe răng trợn mắt cũng nhịn không được cười cười.

Trên núi có ôn tuyền, bởi vậy sau khi dùng cơm xong mọi người liền khẩn cấp đi ngâm ôn tuyền.

Ân đế tìm được địa phương yên tĩnh, lôi kéo Thượng Quan Tử Ngọc xuống ngâm mình, hắn không muốn cho người khác nhìn thấy thân thể của Tử Ngọc ngay cả người một nhà cũng không thể.

Thượng Quan Tử Ngọc sao có thể đoán không ra tiểu tâm tư ấy của Ân đế, mặc dù có chút bất đắc dĩ nhưng đồng thời cũng thực hưởng thụ loại chiếm dục này của hắn, bởi vì đối phương thương yêu y, coi trọng y, mới có thể muốn độc chiếm y.

Ân đế nhìn Tử Ngọc bi nhiệt khí huân đến từ trắng đến đỏ hồng, lông mi thật dài còn vươn hơi nước, dưới ánh trăng nhè nhẹ tỏa sáng như những vòng sáng phiêu tán trên mặt nước, nghiễm nhiên chính là một bức tranh mỹ nhân tắm rừa.

"Thần Dục! Ngô!" Thượng Quan Tử Ngọc thấy Ân đế nhìn mình sững sờ, nhịn không được kêu hắn một tiếng, còn chưa nói miệng liền bị ngăn chặn, chỉ có thể mở to đôi mắt đẹp trừng người nọ.

Ân đế ôm lấy tấm lưng mềm dẻo của Tử Ngọc, đem người kéo vào trong lòng mình, cúi đầu không ngừng cùng đối phương hôn sâu thẳng đến khi cả hai đều có chút không thở nổi.

Đột nhiên trên đỉnh đầu truyền đến tiếng động, Thượng Quan Tử Ngọc cả kinh, đua tay đặt lên ngực Ân đế đẩy ra, Ân đế buông tay, hai người nhất tề ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy mấy con hầu tử đang ngang nhiên ngồi trên ngọn cây đưa mắt nhìn hai người.

Phu phu Ân đế hai người đưa mắt nhìn nhau, nhịn không được bật cười, tại nói thâm sơn u cốc vắng vẻ này, bọn họ yên tâm phao ôn tuyền cho rằng sẽ không ai nhìn lén, lại quên rằng còn có một đám động vật vây xem bọn họ.

Vào lúc ban đêm, đoàn người liền ngủ ở trong ốc, bọn họ không gặp lại hai vị lão giả kia, cũng không biết hai người kia đang ở nơi nào, hoặc nói là hai lão giả ấy không cần ngủ?

Sáng sớm hôm sau, mọi người liền rời giường thu thập hành trang, sau khi tùy ý dùng chút điểm tâm liền chuẩn bị xuống núi.

"Phụ thân, chúng ta không cần đi bái biệt hai vị lão nhân gia kia sao?" Trước khi đi Thượng Quan Tử Ngọc hỏi Trương đạo tử.

Trương đạo tử nói không cần, Hắc Bạch nhị Thánh luôn luôn xuất quỷ nhập thần, lúc này nếu có đi tìm bọn họ cáo biệt cũng chưa chắc tìm được bọn họ.

Mọi người gặp lại mấy đại điêu kia, đại điêu lại đưa bọn họ trực tiếp từ trên núi lao xuống núi, tốc độ phi thường nhanh, nếu không phải mấy đại điêu này không thể rời khỏi Bồng Lai sơn, mọi người thật đúng là muốn để bọn nó trực tiếp đưa bọn họ trở về hoàng cung.

Đoàn người tại khách điếm dưới chân núi thu dọn hành lý cùng xe ngựa, đi như thế nào liền về như thế ấy, lần này là chính thức xuất phát hồi kinh.

Dọc theo đường đi cứ đi một chút lại dừng, gặp thành trấn liền dừng chân nghỉ, nếu không đến thì ngủ ở ngoài trời hoang dã, ở trong rừng, ngủ trên cỏ, cũng rất thú vị.

Hơn mười ngày sau, xe ngựa rốt cuộc đến được quan đạo, lại đi thêm nửa ngày liền nhìn thấy được cổng thành.

Ngựa cùng xe ngựa theo dòng người chậm rãi tiến vào trong thành, bởi vì kinh thành có quy định không thể ở trên đường phóng ngựa, ba người Ân đế từ trên ngựa nhảy xuống, nắm dây cương dẫn ngựa đi, Liễu Tịch ở phía sau đánh xe ngựa chậm rì rì theo sau.

Trương đạo tử ngồi trong xe ngựa, xốc lên rèm che, ngắm nhìn ngã tư đường cùng phòng ốc lâu vũ san sát nối tiếp nhau náo nhiệt hai bên đường, không khỏi tán thưởng nói "Quả nhiên là kinh thành, cùng địa phương không giống nhau."

Thượng Quan Tử Ngọc biết đây là lần đầu tiên phụ thân y đến kinh thành kiền cười nói "Phụ thân, chờ hai người ở kinh thành dàn xếp ổn thỏa ta sẽ đưa người đi xung quanh nhìn xem, kinh thành rất lớn, địa phương tốt cũng tương đối nhiều, chỉ là ta cũng chưa có cơ hội đi xem."

Trương đạo tử cười nhạt gật đầu, nhìn thấy Thượng Quan Tử Ngọc một bộ dáng về đến nhà trong lòng hắn cũng thấy vui mừng, thấy được Tử Ngọc ở kinh thành rất vừa ý.

Xe ngựa đi đến trước cửa một tửu lâu tên "Nhất Phẩm Hương" thì dừng lại, Thượng Quan Tử Ngọc đỡ Trương đạo tử bước xuống xe, ngẩng đầu nhìn tửu lâu quen thuộc này không khỏi bật cười.

Ân đế nhìn y nói "Tử Ngọc có còn nhớ tửu lâu này không?"

Thượng Quan Tử Ngọc gật gật đầu "Đương nhiên nhớ rõ." Chẳng lẽ Bệ hạ muốn dùng cơm ở nơi này sao?

Ân đế cười nói "Ta vừa mới nhìn thấy Tiêu Phóng Hạc cùng Cao Thắng đi vào đây, mấy tháng không gặp, ta nghĩ muốn đi hỏi bọn hắn chuyện trên triều đình như thế nào." Nói xong, lại liếc mắt nhìn Thượng Quan Tử Ngọc "Thuận tiện cho bọn hắn một kinh hỉ nha."

Đoàn người đi vào tửu lâu, tiểu nhị bận rộn đến chân không chạm đất tiến lên tiếp đón "Công tử xin hỏi đi mấy người?"

Ân đế quét mắt nhìn một vòng lầu một nói với tiểu nhị "Chúng ta đến cùng Tiêu đại nhân."

Tiêu Phóng Hạc cùng Cao Thắng đều là quan lớn mà lại thường đến tửu lâu này dùng cơm, tiểu nhị tự nhiên nhận thức, hắn nhìn mấy vị công tử trước mắt không phú cũng quý( aka không giàu có cũng có danh tiếng), nhất định là người quen của Tiêu đại nhân.

"Nguyên lai các vị là bằng hữu của Tiêu đại nhân, thỉnh lên lầu, Tiêu đại nhân ở tịa nhã gian lầu hai để ta mang các vị đi." Hỏa kế ân cần nói.

Mọi người cùng hỏa kế lên lầu hai, hỏa kế kéo ra một bình phong, đi vào trong nói với người đang ở trong phòng "Tiêu đại nhân, Cao đại nhân, có vài vị công tử nói là bằng hữu của nhị vị đại nhân, ta đã dẫn bọn họ tới đây."

Tiêu Phóng Hạc khẽ nhíu mày, hắn cùng Cao Thắng đều là người từ nơi khác đến, trong triều cũng chỉ mới nhận chức có mấy tháng từ đâu lại có bằng hữu?

Cao Thắng tính tình thẳng thắng liền trực tiếp hướng ngoài cửa hô "Là vị bằng hữu nào a, như thế nào không lộ mặt để hai người bọn ta gặp mặt."

"Cao đại nhân biệt lai vô dạng." Ân đế lôi kéo Thượng Quan Tử Ngọc từ ngoài cửa tiến vào, vừa lòng nhìn thấy sắc mặt Cao Thắng từ trắng biến thành hồng, từ hồng biến thành xanh, cuối cùng biến thành đen.

Tiêu Phóng Hạc thấy hai người cũng là cả kinh, khoát tay để hỏa kế lui ra ngoài. Sau khi hỏa kế rời đi, Tiêu, Cao hai người cuống quít tiến lên quỳ xuống hành lễ, bọn họ cũng đã đoán được vài ngày nữa Đế Hậu sẽ hồi kinh, nhưng như thế nào cũng không nghĩ tới sẽ gặp bọn họ ở đây.

"Bệ hạ, các người là vừa hồi kinh?" Tiêu Phóng Hạc nhìn thấy đoàn người bộ dáng phong trần mệt mỏi, nghĩ là lặn lội đường xa vừa đến kinh thành.

Ân đế cười gật gật đầu, nhìn bầu rượu trên bàn nói "Nhị vị có nhã hứng ở trong này uống rượu, không mời chúng ta ngồi xuống sao?"

Cao Thắng vội vàng đem ghế dọn xong, mời Ân đế cùng mấy người nhập tọa, hắn còn đang kinh hoàng không thôi a, vì cái gì mỗi lần đều là lấy phương thức này gặp mặt Hoàng đế a, lại đến vài lần như vậy, hắn có thể nào bị dọa đến thần kinh không a!

"Tiêu đại nhân, Trẫm tới là muốn để ngươi gặp một người." Ân đế kéo Thượng Quan Tử Ngọc ngồi xuống.

"Vị này chính là Thừa tướng của Đại Ân ta – Thượng Quan Mặc, Trẫm lần trước đáp ứng ngươi nhất định sẽ đem Thượng Quan Thừa tướng thỉnh trở về, nay Trẫm đã làm được."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.