Trọng Sinh Chỉ Hoàng Hậu Vi Tôn

Chương 65



Đoàn người Ân đế trốn đến bờ sông, thấy bên sông thế nhưng lại có con thuyền lớn đậu đó, thoạt nhìn giống như đặc biệt đợi bọn họ, càng khiến mọi người ngạc nhiên là, một nam tử diện mạo lãnh diễm đang chậm rãi từ trên thuyền bước xuống.

“Cha!” Thượng Quan Tử Ngọc nhìn kỹ người tới, kinh hỉ không ngừng chạy qua, đám người Ân đế cũng tiến theo sau.

Người tới chính là Trương Đạo Tử, y nắm lấy tay Thượng Quan Tử Ngọc, trấn an vỗ vỗ, giương mắt nói với Ân đế: “Bệ Hạ, nơi đây không nên ở lâu, chúng ta vẫn là mau chóng lên thuyền đi.”

Ân đế gật đầu, vẫy tay một cái với những người khác, mọi người lục tục bước theo Trương Đạo Tử lên thuyền lớn, thuyền phu lập tức lái thuyền mang mọi người rời khỏi địa phương này.

“Thuyền phu, cảm phiền lái mau!” Bách Lý Hiên chạy lên nói với thuyền trưởng, một bên chú ý đường bọn họ vừa xuống núi, xem xem người Việt quốc đuổi xuống chưa.

Thuyền phu đáp ứng, cho thuyền chạy tới mã lực lớn nhất, không tới một lát liền mang bọn họ rời xa mảnh thuỷ vực này, chạy trên mặt sông rộng lớn.

Thuyền lớn chạy được nửa ngày cũng không thấy truy binh Việt quốc đuổi theo, mọi người cuối cùng cũng hạ tâm xuống, nên nghỉ ngơi thì nghỉ ngơi, muốn nói chuyện thì nói chuyện.

Mấy người Ân đế tập hợp ở một gian trong sương phòng trên thuyền, Liễu Tịch đang kiểm tra vết thương trên vai của Ân đế, loại dược lúc trước y bôi rất hiệu quả, vết thương bây giờ đã bắt đầu kết vảy.

Trên thuyền chuẩn bị băng gạc, Thượng Quan Tử Ngọc thay hắn bôi dược, lại băng bó một lần nữa, Ân đế nhìn sắc mặt y không tốt liền bảo y nằm trên giường nghỉ ngơi.

Thượng Quan Tử Ngọc nhìn thấy Trương Đạo Tử, trong lòng rất vui mừng, không có chút ý muốn ngủ nào, ngồi bên cạnh Trương Đạo Tử, pha trà cho cha y uống.

“Cha, người đã sớm đoán được Tư Mã Dạ sẽ làm hại chúng ta, vậy nên phái thuyền riêng tới đón chúng ta, đúng không?” Trong mắt Thượng Quan Tử Ngọc tràn đầy sự sùng bái.

Trương Đạo Tử nhấp một ngụm trà, bình tĩnh gật đầu, liếc nhìn thương trên vai Ân đế “Ta không thể ngăn cản các ngươi tới Việt quốc, nhưng ta cũng không muốn bất cứ ai trong các ngươi xảy ra chuyện, Thượng Quan cũng muốn đi cùng với ta, đáng tiếc hắn chính vụ quấn thân, không đi được. Có điều ta một người đi cũng đủ rồi.”

“Đạ ta cha cứu giúp.” Ân đế ôm quyền cảm tạ, ngoại trừ Trương Đạo Tử một tầng cha của Tử Ngọc này, Ân đế cũng rất thưởng thức vị cao nhân thế ngoại hậu thế nổi tiếng này, Trương Đạo Tử tuy rằng vẻ mặt thanh lãnh cao ngạo, nhưng lại có một khối nhân tâm hiệp cốt, vô cùng xứng đôi với Thượng Quan Thừa tướng trái lại là cầm sắt hoà minh.

Mấy người đang nói chuyện, Tần Phi Yến và Liễu Tịch mang vài nha hoàn trên thuyền tiến vào, trong tay mỗi người bưng một ít thức ăn, đặt trên bàn cạnh mấy người Ân đế.

“Ăn cơm thôi!” Liễu Tịch hoan hô một tiếng.

Ân đế nhìn thức ăn trên bàn, xoay mặt bảo vài nha hoàn cũng đưa thức ăn qua cho những người khác trên thuyền, Tần Phi Yến cười nói đã đưa qua rồi, bảo đảm mỗi người đều ăn no, sẽ không sót lại ai.

Mọi người hai ngày này trải qua kinh tâm động phách, trên núi càng là ăn không ngon ngủ không yên, lúc này thật sự bụng đói kêu vang, cũng không nhiều lời, tự mình tìm vị trí ngồi xuống, ăn uống ngấu nghiến, thoả thích.

“Các ngươi ăn nhiều vào, ăn xong ta lại đi xới.” Tần Phi Yến cười nói, nàng vừa nãy đã dùng điểm tâm cùng với vài vũ cơ, bây giờ ngược lại không phải rất đói, trước hầu hạ tốt vài vị đại nhân này đã rồi nói sau.

Tới buổi tối, đám người mệt thảm liền đi nghỉ ngơi sớm, Ân đế cũng kéo Thượng Quan Tử Ngọc về phòng bọn họ nghỉ ngơi.

Tắm rửa trên thuyền không quá tiện, hơn nữa trên người Ân đế còn có thương, không thể dính nước, Thượng Quan Tử Ngọc liền bưng một chậu nước nóng tới lau người cho Ân đế.

Ân đế mỹ mãn để Tử Ngọc cởi y phục cho hắn, vô cùng phối hợp giơ tay nhấc chân, Thượng Quan Tử Ngọc mặt đỏ hồng cởi hết y phục của đối phương, thân hình hoàn mỹ tinh tráng của Ân đế hoàn toàn hiện ra trước mặt y.

Ân đế ngoan ngoãn nằm trên giường, câu môi nhìn đối phương, thấy gương mặt Tử Ngọc tựa như hoa đào nở rộ, vệt đỏ ửng kia chạy từ khuôn mặt tới lỗ tai. Ân đế âm thầm nghẹn cười, cũng không nói ra, cụp mắt giả vờ không thấy sự quẫn bách của đối phương.

Thượng Quan Tử Ngọc thấy hắn nhắm mắt, trong lòng hơi thả lỏng, nếu không phải lo lắng Bệ Hạ ngủ sẽ không thoải mái, y lại làm sao sẽ làm ra sự tình mắc cỡ như thế? Tuy rằng hai người là phu thê, sự tình khiến người xấu hổ cũng làm rồi, nhưng bây giờ trước mắt là thân hình tinh tráng và cơ bắp màu mật ong của đối phương, Thượng Quan Tử Ngọc như cũ cảm thấy có chút không tự nhiên.

Không dễ gì lâu xong toàn thân, Thượng Quan Tử Ngọc thở dài một hơi lớn, kéo chăn bên cạnh đắp cho Ân đế, dém góc chăn.

Vừa muốn đứng dậy đi rửa tay lại bị người trên giường nắm lấy tay kéo nằm xuống giường. Ngay sau đó, một thân thể ấm áp hữu lực đè lên, đôi môi đỏ tươi ướt át của Thượng Quan Tử Ngọc bị lấp kín.

“Bệ, Bệ Hạ, vết thương của ngươi.”

Thượng Quan Tử Ngọc thời khắc lo lắng cho thương trên vai Ân đế, đứt quãng mở miệng, Ân đế hôn một hồi liền buông y ra, mặc vào áo trong sạch sẽ xoay người xuống giường.

“Bệ Hạ, ngươi làm gì?” Thượng Quan Tử Ngọc vội vàng nhấc người dậy từ trên giường.

Ân đế bưng chậu nước, câu môi cười nói: “Tất nhiên là hầu hạ Hoàng hậu của Trẫm lau người, Tử Ngọc thay Trẫm lau người, Trẫm cũng muốn có qua có lại mới đúng, này mới gọi là tương thân tương ái.”

Thượng Quan Tử Ngọc xốc chăn xuống giường, vươn tay nắm lấy tay Ân đế, cười nhạt nói: “Bệ Hạ, không cần, ta vừa nãy đã tự mình lau qua rồi, chúng ta vẫn là đi nghỉ ngơi sớm đi.”

Ân đế nhìn áo trong trên người y giống như mới thay, xem ra thật sự đã lau qua, trong lòng không khỏi có chút tiếc nuối, đây là cơ hội khó kiếm biết bao.

Thượng Quan Tử Ngọc nhịn không được cười, vươn tay kéo hắn lên giường, Ân đế phát hiện Tử Ngọc chân trần đứng trên mặt thuyền lạnh lẽo liền không có tâm trạng trêu đùa, một tay ôm ngang người lên đặt lên giường nhét vào trong chăn, thay y xoa bàn chân, lại vươn tay ủ ấm đôi chân đối phương, cũng xốc chăn lên chui vào, ôm chặt lấy người trong lòng chìm vào giấc ngủ.

Một đường không nói chuyện.

Sau mấy ngày thuyền xuôi nước xuôi gió chạy, cuối cùng đã tới cảnh nội Đại Ân, đoàn người nhảy xuống thuyền, chạy hướng bờ biển, trông thấy bia đá bên đường viết ký hiệu hai chữ Đại Ân, mọi người không nhịn được hoan hô: “Cuối cùng về nhà rồi!”

Vào cửa thành xong, đoàn người vội vàng mua xe ngựa và ngựa, một khắc không ngừng chạy hướng kinh thành. Cũng may thuyền cập bờ ở thành trấn cách kinh thành không xa, đi khoảng một ngày, mọi người liền tới kinh thành.

Một đoàn ba mươi mấy người, trên người còn mặc y phục thị vệ hoàng cung, cưỡi ngựa lớn hành tẩu trên đường, có thể nói là rêu rao khắp nơi. Bách tính kinh thành không hiểu tình hình đều sôi nổi nghỉ chân ở hai bên đường phố, nhìn một đoàn đội ngũ này, nghị luận sôi nổi, phỏng đoán trong kinh thành có phải lại xảy ra chuyện gì lớn hay không?

Đi trên đường phố kinh thành, trong lòng đoàn người thật sự trăm mối ngổn ngang, nghĩ bọn họ mấy ngày trước còn đang sinh tử chưa biết, ngày nay lại đã quay về kinh thành rồi.

Đi được nửa đường, đội ngũ bỗng nhiên dừng lại, Ân đế bảo Bách Lý Hiên và Liễu Tịch trước đưa Trương Đạo Tử về phủ Thừa tướng, những người khác tất cả chạy về hoàng cung.

Bách Lý Hiên và Liễu Tịch vừa đi, xe ngựa liền không có người lái, thị vệ trưởng Triệu Vũ nhảy lên lưng ngựa muốn lái xe thay Đế Hậu hai người lại bị Ân đế ngăn cản.

“Ai nói không có người lái? Trẫm tới lái!” Ân đế ở trong xe ngựa buồn cả một ngày, thật sự trong lòng không thoải mái, nếu đã không cưỡi ngựa, lái xe ngựa cũng khá thú vị.

Triệu Vũ sửng sốt, theo bản năng liền phản đối, cửu ngũ chí tôn sao có thể lái xe ngựa trên đường? Lại nhìn thấy Thượng Quan Hoàng hậu lắc đầu với hắn, ý cười nhàn nhạt bảo hắn không cần cản Bệ Hạ.

Nếu Hoàng hậu đã tỏ ra như thế, Triệu Vũ cũng không trái với tâm tư Ân đế, ôm quyền xoay người lên ngựa, dẫn những thị vệ khác đi trước mở đường.

Ân đế chui ra khỏi xe ngựa, ngồi lên phía trước chính thức lái xe ngựa, quay đầu thấy Tử Ngọc đang xốc rèm lên nhìn mình, còn cười bảo y quay vào xe ngựa ngồi cho tốt, lại thả rèm xuống. Hắn không muốn gương mặt tuấn mỹ của Hoàng hậu nhà mình bị người khác nhìn thấy.

Thượng Quan Tử Ngọc ngồi trong xe ngựa, bất đắc dĩ lại buồn cười lắc đầu, trong lòng y hiểu rõ, Bệ Hạ chỉ là muốn thử một chút cuộc sống của phu thê bình thuòng, giống như thế này lái xe ngựa mang mình du ngoạn, Bệ Hạ đã từng nói qua với y.

Trên người Bệ Hạ vẫn mặc bộ y phục thị vệ đó, vì vậy hắn một đường lái xe đi trên đường lớn kinh thành cũng không gây ra hỗn loạn quá lớn, chỉ là rất nhiều cô nương gia nhìn thấy hắn đều không nhịn được kinh hô, thị vệ này lớn lên cũng quá soái rồi.

Xe ngựa đi qua một tửu lâu gọi là “Nhất Phẩm Hương”, lúc này, đúng lúc Tiêu Phòng Hạc và Cao Thắng vừa dùng cơm xong, sóng vai từ tửu lâu đi ra.

Nhìn thấy một chiếc xe ngựa nhanh chóng đi qua trước mặt bọn họ, người lái xe có kiểu quen mắt, Cao Thắng nhìn theo xe ngựa đi xa, mắt chớp chớp, lại chớp chớp, cuối cùng nghiêng mặt nói với Tiêu Phóng Hạc: “Tiêu huynh, ta vừa nãy làm sao hình như nhìn thấy Bệ Hạ nhỉ, lẽ nào ta hoa mắt?”

Ban ngày ban mặt cự nhiên nhìn thấy Hoàng đế Bệ Hạ mặc y phục thị vệ lái xe ngựa, Cao Thắng cảm thấy bản thân nhất định não úng nước, nếu không chính là bị lừa đá.

Hắn đang âm thầm ảo não, ai biết rằng Tiêu Phòng Hạc bên cạnh hắn ngầm liếc hắn một cái, không mặn không nhạt nói một câu “Ngươi không hoa mắt, đúng là Bệ Hạ, ngươi không thấy phía trước có thị vệ hoàng cung mở đường à?”

Cao Thắng há to miệng nhìn hắn, kinh ngạc tới cằm đều sắp rơi xuống, tính cách giống như Tiêu Phóng Hạc tuyệt đối không thể nào đùa giỡn với hắn được, vậy có nghĩa là, xe ngựa phía trước bọn họ quả nhiên là Hoàng đế Bệ Hạ của bọn họ?!

Cao Thắng ngửa đầu nhìn trời, ai có thể nói cho hắn biết vì cái gì Hoàng đế Bệ Hạ mỗi lần đều lấy phương thức hù chết người không cần đền mạng này xuất hiện ở trước mặt hắn? Là ghét bỏ cuộc sống của hắn quá bình đạm, muốn thêm chút kích thích cho hắn?

Làm ơn, không cần đâu, hắn còn muốn sống tiếp vài năm nữa, hắn còn chưa tìm được cơ hội tỏ rõ tâm ý với Tiêu Phóng Hạc, không muốn cứ như thế bị doạ chết đâu.

Tiêu Phòng Hạc nhàn nhạt liếc nhìn hắn, vuốt ống tay nói: “Ta muốn tới phủ Thừa tướng tìm Thượng Quan Thừa tướng trao đổi sự tình, Cao huynh có muốn đi cùng ta không?”

Cao Thắng sửng sốt, trừng to mắt nhìn y, đây vẫn là lần đầu tiên Tiêu Phóng Hạc chủ động mời hắn đi cùng, bình thường đều là hắn mặt dày mặt dạn dán vào người ta giống như kẹo mạch nha. “Đương nhiên, Tiêu huynh đi đâu ta đi đó.” Người nào đó mừng rỡ như điên nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.