Trọng Sinh Chỉ Hoàng Hậu Vi Tôn

Chương 69



Hôm nay trời trong nắng ấm, thời tiết tuy rằng dần dần trở lạnh nhưng thời gian chính ngọ ánh mặt trời vẫn là vô cùng ấm áp.

Thượng Quan Tử Ngọc ôm tiểu Thái tử vừa ngủ dậy, cho bé uống sữa, y vừa cúi đầu, một sợi tóc đen nhánh rơi xuống trước người, rơi trên bụng của nhóc con, sợi tóc theo động tác của y đong đưa qua lại.

Tiểu Báo tử bởi vì vừa mới dậy, trên người chỉ mặc một cái yếm nhỏ, thời tiết hôm nay khá nóng cũng không sợ bé sẽ lạnh, Thượng Quan Tử Ngọc cũng chưa mặc y phục cho bé, lộ ra cánh tay cẳng chân nhỏ trắng nõn bụ bẫm, còn có cái bụng thịt mum múp.

Sợi tóc dài của Thượng Quan Tử Ngọc quét qua quét lại trên bụng nhóc con, nhóc con bị cào ngứa vui vẻ há miệng cười, tới sữa tươi cũng không thèm uống.

Thượng Quan Tử Ngọc không rõ nguyên do, còn tưởng là vì bé ăn no rồi, có điều sữa tươi trong chén cũng chỉ thừa một chút bèn muốn dỗ bé uống thêm chút nữa.

“Tiểu Báo tử ngoan, chúng ta uống nốt sữa được không?” Thượng Quan Tử Ngọc ôm bé dỗ dỗ, dùng muỗng súp múc sữa tươi muốn tiếp tục đút bé uống.

Nhưng nhóc con vẫn không thành thật, vẫn luôn cười không ngừng, Thượng Quan Tử Ngọc buồn bực, vật nhỏ này hôm nay làm sao vậy, bình thường lúc uống sữa khá ngoan, một bát sữa cũng không đủ bé uống. Sẽ không phải là sinh bệnh rồi đi.

Thượng Quan Tử Ngọc có chút lo lắng vươn tay sờ trán nhóc con, thở nhẹ một hơi, còn tốt, chưa phải rất nóng.

Nhóc con vươn nắm tay beo béo nắm lấy sợi tóc quấy rối trên bụng bé, trong miệng còn “i da i da” kêu, bé coi sợi tóc của Thượng Quan Tử Ngọc thành đồ chơi rồi đi.

Thượng Quan Tử Ngọc thấy nhóc con vươn tay nắm lấy tóc mình, cúi đầu vừa nhìn liền hiểu được, hoá ra là tóc mình gãi bụng nhóc con ngứa.

Duỗi tay vứt sợi tóc trước người ra đằng sau, Thượng Quan Tử Ngọc không nhịn được xoa cái bụng béo trắng nõn của nhóc con, chọc cho nhóc con uốn éo loạn một trận mới cười nhạt nói: “Là lỗi của cha, Tiểu Báo tử ăn no chưa?”

Nhóc con cũng không hiểu được có thể nghe hiểu hay không lời y nói, chỉ cười, mở to đôi mắt nhìn cha bé, trông bộ dạng là thật sự ăn no rồi.

Thượng Quan Tử Ngọc cười, lấy y phục mặc vào cho bé, thời tiết tuy rằng ấm áp nhưng cũng không thể vẫn luôn mặc yếm, mông trần trụi giở trò lưu manh được.

Nhóc con ăn no phá lệ có tinh thần, đôi mắt to nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ, vươn đôi tay trắng nõn dường như đang muốn với lấy đồ gì. Thượng Quan Tử Ngọc biết nhóc con đây là ở trong phòng phiền, muốn ra ngoài chơi.

“Chúng ta đi tìm Liễu thúc thúc chơi được không?” Thượng Quan Tử Ngọc sờ sờ đầu bé.

Nhóc con khá thích Liễu Tịch, có lẽ là bởi vì Liễu Tịch bản thân giống đứa trẻ lớn, tương đối ham chơi, cũng thích mang những đứa trẻ khác đi chơi. Nhóc con rất thích y.

Vì vậy Tiểu Báo tử nghe tới tên Liễu Tịch liền vui vẻ vung tay múa chân, ở trên đùi cha bé dẫm dẫm đạp đạp, Thượng Quan Tử Ngọc đỡ bé, muốn cười cũng không được, cái này tới bò còn chưa biết mà muốn đi bộ rồi.

Thượng Quan Tử Ngọc mặc áo khoác ngoài, đội mũ cho bé, phụ tử hai người ăn mặc chỉnh tề ra cửa, Lục La và Hồng Thường hầu hạ trái phải. Sợ ánh mặt trời bên ngoài chiếu tới tiểu Thái tử quá mạnh, trong tay hai người còn cầm ô che nắng để chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào.

Thượng Quan Tử Ngọc ôm nhóc con đi tới Ngự Hoa Viên, lúc đi qua một khúc cua thì thấy trong đình bát giác cách hồ không xa, Tần Phi Yến đang nghiêng người ngồi trong đình, thò đầu ra ngoài ngẩn người nhìn hồ.

Nhóc con dường như cũng thấy người trong đình là người mình quen biết, vươn tay nhỏ quơ loạn về phía đình, thoạt nhìn trông rất cao hứng.

“Tiểu Báo tử nhìn thấy cô cô đúng không?” Thượng Quan Tử Ngọc vươn tay nắm lấy tay nhỏ béo mềm mềm, đặt trên miệng mình hôn một cái “Chúng ta đi xem Phi Yến cô cô đang làm gì, được không?”

Thượng Quan Tử Ngọc ôm nhóc con bước về phía đình, tới gần đình, thò lại gần mới phát hiện Tần Phi Yến đang xem cá vàng đủ mọi màu sắc trong hồ nước, có điều trông bộ dạng nàng như đi vào cõi thần tiên, dường như có tâm sự khác.

Tần Phi Yến cảm thấy có người sau lưng, vừa quay đầu liền nhìn thấy Thượng Quan Tử Ngọc ôm tiểu Thái tử đang cười nhìn nàng. Tần Phi Yến đứng dậy hành lễ, thấy tiểu Thái tử vươn tay với nàng liền cười ôm bé qua.

“Phi Yến có phải đang có tâm sự, không ngại nói với ta chứ?” Thượng Quan Tử Ngọc nhân cơ hội hỏi.

Tần Phi Yến dừng lại một lát, hơi hơi thở dài nói: “Nếu nghĩa huynh hỏi, Phi Yến cũng không muốn giấu giếm, kì thực ta đang nghĩ tới Tư Mã Dạ.” Nói xong nàng đỏ mặt, hoảng loạn xua tay nói: “Nghĩa huynh ngàn vạn đừng hiểu lầm, ý của Phi Yến là”

Thượng Quan Tử Ngọc thấy mặt nàng đỏ bừng, bộ dạng biệt nữu, trong lòng không nhịn được cười thầm, Phi Yến luôn hành sự như nữ hiệp thế mà cũng có một mặt nữ nhi như này, xem ra là thật sự động tâm tư nha.

“Ta biết Phi Yến đang nghĩ gì, Tư Mã Dạ thay ngươi chắn một chưởng, thận trọng thương nặng, vì vậy ngươi luôn cảm thấy bản thân thua thiệt hắn, không biết nên làm thế nào mới có thể trả hết ân tình này của hắn, đúng không?” Thượng Quan Tử Ngọc chậm rì rì nói.

Tần Phi Yến gật đầu “Hoàng hậu thật sự là một lời nói toạc ra tâm tư Phi Yến, ta biết Tư Mã Dạ là địch nhân Đại Ân ta, lần trước ở Việt quốc hắn thiếu chút nữa hại chết hoàng huynh, Phi Yến thật sự không nên có tâm tư như vậy.”

Thượng Quan Tử Ngọc lắc đầu nói: “Ngươi là một cô nương tri ân tất báo, không cần bởi vì cái này mà trách cứ bản thân, kì thực ta và Bệ Hạ đều cho rằng Tư Mã Dạ là người nam nhân khá tốt, Bệ Hạ cũng rất thưởng thức người này, chỉ đáng tiếc hắn một hai cứ phải đối địch với Đại Ân ta.”

“Thực ra mọi người đều nhìn ra Tư Mã Dạ trái lại thật tâm với ngươi, nếu như Phi Yến thật sự có ý với hắn, Bệ Hạ sẽ không ngăn cản ngươi.” Thượng Quan Tử Ngọc nói tiếp.

“Không!” Tần Phi Yến kiên định lắc đầu: “Trước đừng nói tâm ý của ta với Tư Mã Dạ rốt cuộc là ân tình hay là cái gì khác, nhưung Phi Yến là người Đại Ân, điểm này vĩnh viễn sẽ không thay đổi!”

Thượng Quan Tử Ngọc gật đầu tán thưởng.

“Nếu như Tư Mã Dạ khăng khăng muốn đối nghịch với hoàng huynh, vậy Phi Yến sẽ coi hắn là địch nhân, nếu như có cơ hội, Phi Yến sẽ tự tay giết hắn.” Ánh mắt Tần Phi Yến kiên định, nói từng câu từng chữ.

Thượng Quan Tử Ngọc lập tức sửng sốt, quay đầu lại nhìn nàng, không nhịn được nhíu đôi mày thanh tú, trong lòng y không khỏi thở dài, y thật không hi vọng sẽ có ngày đấy.

Sau khi nói ra những lời trong lòng, Tần Phi Yến dường như nhẹ nhàng không ít, ôm Tiểu Báo tử chơi đùa với bé, chỉ cho bé cá vàng lớn cá vàng bé đang bơi qua bơi lại trong hồ, tay nhỏ của nhóc con múa may lung tung, ánh mắt trừng lớn, dáng vẻ rất tò mò.

Trăng lên giữa trời, trong hoàng cung một mảnh yên tĩnh. Ân đế buông bút lông trong tay xuống, giương mắt hỏi Lưu công công bên cạnh lúc này là canh giờ nào rồi.

Lưu công công hơi hơi khom người nói: “Hồi Bệ Hạ, đã qua giờ Tuất rồi.”

Ân đế cả kinh, liếc nhìn sắc trời bên ngoài, bất tri bất giác như thế nào đã tới giờ này, cũng không biết Tử Ngọc đã dùng bữa tối hay chưa.

Lần nữa nhấc bút lên nhưng lại không có tâm trạng phê duyệt tấu chương, đơn giản liền ném bút lông đi, Ân đế đứng dậy nói với Lưu công công: “Đi Vị Ương Cung.”

Hắn đoạn thời gian gần đây đều tới Vị Ương Cung ăn tối cùng Tử Ngọc, hôm nay sự tình tương đối nhiều, hắn vừa bận liền quên mất canh giờ, cũng không biết ngốc tử kia có phải vẫn đang đợi hắn dùng bữa tối không.

Ân đế vội vã vào Vị Ương Cung, vừa vào cửa nhìn thấy một tiểu nha hoan liền hỏi nàng: “Hoàng hậu dùng bữa tối chưa?”

Tiểu nha hoàn ngẩn người, sau đó lắc đầu nói: “Vẫn chưa, Hoàng hậu nói muốn đợi Bệ Hạ về rồi mới đi Ngự Thiện phòng truyền thiện.” Cảm tình của Bệ Hạ và Hoàng hậu thật tốt! Trong lòng tiểu nha hoàn nghĩ.

Ân đế bất đắc dĩ lại sủng nịch lắc đầu, hắn biết sẽ như thế này. Vẫy tay bảo nha hoàn lùi xuống truyền thiện, Ân đế đi vào nội thất, thấy Tử Ngọc đang ngồi trước bàn nghịch mấy bức tranh, Tiểu Báo tử một mình ghé vào giường chơi.

Ân đế đi qua, vỗ trên má người nọ, dỗi nói: “Ngươi tên ngốc này, Trẫm không trở về, ngươi không biết đi ăn trước à? Không biết bây giờ đã là canh giờ nào rồi à, ngươi muốn Trẫm đau lòng hay gì?”

Thượng Quan Tử Ngọc liếc hắn, nói thầm “Lời này hẳn là ta nói mới đúng.” Rốt cuộc là ai bận tới quên canh giờ, quên không ăn cơm.

Thế mà còn biết tranh luận? Cho rằng mình không nghe thấy? Ân đế bật cười, hôn một cái lên mặt người nọ, có chút đau lòng nói: “Hôm nay là lỗi Trẫm, bận tới quên mất canh giờ, nhưng Tử Ngọc về sau phải nhớ ăn cơm cho tốt mới được nha.”

Thượng Quan Tử Ngọc nắm lấy tay hắn “Yên tâm đi, Bệ Hạ, ta buổi chiều đã dùng nhiều điểm tâm rồi, đói một chút không sao.”

Ân đế cười, kéo Tử Ngọc tới bên giường, ôm lấy tiểu Thái tử, một nhà 3 người đi ăn cơm tối muộn.

Dùng bữa tối xong nhóc con liền buồn ngủ, Thượng Quan Tử Ngọc nhẹ dỗ dành, nhóc con liền ngủ say trong lòng cha bé. Lục La tiếp nhận tiểu Thái tử, ôm bé đi ngủ trên giường nhỏ trong ngoạ thất, đắp kín chăn.

Đế Hậu hai người khó thấy nhàn hạ liền bảo nha hoàn pha bình trà, phẩm trà đánh cờ.

Lúc chơi cờ, Thượng Quan Tử Ngọc thuận tiện nói cho Ân đế cuộc nói chuyện của y và Tần Phi Yến trong đình Ngự Hoa Viên, bọn họ là phu thê, tất nhiên không cần giấu giếm bất cứ cái gì.

“Tử Ngọc cho rằng, Phi Yến kì thực có chút thích Tư Mã Dạ, chỉ là tự bản thân nàng không phát hiện ra mà thôi, nàng hiện tại chỉ nhớ thương ân tình Tư Mã Dạ.” Thượng Quan Tử Ngọc hạ xuống một quân cờ.

Ân đế bưng một chén trà lên uống một ngụm, theo bàn cờ hạ xuống một quân, nhàn nhạt nói: “Trẫm quyết định ngày mai thông cáo thiên hạ, thay hoàng muội tuyển chọn phò mã.”

Thượng Quan Tử Ngọc cả kinh, quân cờ trong tay nháy mắt rơi xuống trên bàn cờ, muốn thay Phi Yến tuyển phò mã, Bệ Hạ đây là có ý gì?

Kinh ngạc cũng chỉ trong một nháy mắt, rất nhanh Thượng Quan Tử Ngọc liền nghĩ ra, không nhanh không chậm hạ một quân cờ “Bệ Hạ là muốn chọc giận Tư Mã Dạ đi, sau đó lại đàm phán điều kiện với hắn?”

“Tử Ngọc quả nhiên hiểu Trẫm nhất.” Ân đế nhìn đối phương, liếc mắt đưa tình nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.