Trọng Sinh Chỉ Hoàng Hậu Vi Tôn

Chương 80



Sau Trung thu, thời tiết càng ngày càng lạnh, mưa dầm dề liên miên cả ngày không thấy mặt trời khiến mọi người không nhấc nổi tinh thần.

Buổi sáng lúc Thượng Quan Tử Ngọc từ trên giường tỉnh dậy chỉ cảm thấy eo lưng đau xót, cả người vô lực, Thượng Quan Tử Ngọc không nhịn được nhíu mày, Bệ Hạ bây giờ càng ngày càng dính y, vừa tới tối liền quấn lấy y làm loại chuyện này, mấy ngày rồi y chưa thể xuống giường.

Thượng Quan Tử Ngọc bất đắc dĩ cười, từ một mặt khác mà nói, đây cũng minh chứng tình cảm hai người càng ngày càng sâu đậm, y nên cảm thấy vui vẻ mới đúng, trái tim từ trước tới nay không phải rất yên ổn cũng bởi vì biểu hiện hơn một năm này của Ân đế mà cuối cùng buông xuống, Bệ Hạ lúc đầu nói chỉ cần một mình Thượng Quan Tử Ngọc y, quả nhiên không phải lừa y.

Mặc xong y phục, Thượng Quan Tử Ngọc xốc màn che lên chuẩn bị xuống giường, có điều y vừa kéo màn ra đã ngửi thấy một trận mùi hương nồng đậm, giống như mùi của đồ ăn đang nướng, từng trận mùi hương lơ lửng trong không khí dẫn ra dục vọng thèm ăn của con người.

Thượng Quan Tử Ngọc cười, phỏng chừng là hai tiểu nha đầu Lục La và Hồng Thường lại đang mày mò mỹ thực kiểu mới đi. Có hai nha đầu này, người trong hoàng cung đều phải béo lên vài cân.

“Hoàng hậu, người sao lại đi ra?” Lục La tiến vào nội thất, thấy y đã ăn mặc chỉnh tề liền cuống quýt tiến lên hầu hạ, nói: “Bệ Hạ buổi sáng lúc đi thượng triều còn phân phó chúng ta không được quấy rầy Hoàng hậu, để ngài ngủ nhiều thêm.”

Thượng Quan Tử Ngọc cười nhàn nhạt “Ta tỉnh rồi liền dậy, thuận tiện xem các ngươi làm món gì, làm sao lại thơm như thế chứ.”

Lục La cười nói: “Là bánh mì kẹp thịt nướng bọn nô tỳ mới học, muốn làm cho mọi người nếm thử, đợi chút nữa bảo Hồng Thường bưng lên cho Hoàng hậu ăn sáng.”

Thượng Quan Tử Ngọc cười gật đầu, thu thập thoả đáng xong liền đi tới bên nôi nhìn Tiểu Báo tử đang đắp chăn nhỏ ngủ tới ngọt ngào, nhóc con bây giờ lớn lên càng ngày càng có tinh thần, một nắm thịt beo béo, rất dễ thương.

Thượng Quan Tử Ngọc đi qua dém góc chăn cho nhi tử, khom lưng hôn một cái lên khuôn mặt trắng nõn, cảm thấy mỹ mãn rời đi.

Liễu Tịch cũng không biết từ chỗ nào nghe nói với chuyện bánh mì kẹp thịt nướng, vừa sáng sớm liền chạy tới Vị Ương Cung, trong tay cầm một đôi đũa, ngồi xổm bên cạnh bàn giống như chú chó con.

“Ta nói này Liễu đại ngự y, mũi của ngài còn thật sự thính như chó nhỏ ý, chỗ nào có đồ ăn ngon chỗ đấy có ngài.” Lục La mang vài tiểu nha hoàn bưng đồ ăn sáng lên, vừa liếc liền thấy người nào đó ngồi xổm bên cạnh bàn chờ ăn.

Liễu Tịch cười hì hì, chườn mặt nói: “Đó là bởi vì trù nghệ của hai vị tỷ tỷ cao siêu nha, ta bây giờ một ngày không được ăn mỹ thực hai vị tỷ tỷ làm tới tối liền không ngủ được.”

Lục La cười đặt một bát hoành thánh trứng ở trước mặt y, cười khúc khích nói: “Ngươi chỉ biết huyên thuyên!”

Liễu Tịch không tim không phổi cười, cũng không khách khí với người khác, cầm đũa bắt đầu ăn. Thượng Quan Tử Ngọc cười, đẩy một đĩa có sủi cảo tôm thuỷ tinh lên trước mặt Liễu Tịch, bảo y ăn nhiều lên.

“Bánh mì kẹp thịt nướng tới rồi!” Hồng Thường bưng một đĩa khá to bước tới, chỉ thấy trong đĩa đặt mười mấy viên bánh mì tròn tròn màu vàng óng, trên mặt bánh còn rắc nhiều hạt mè trắng, nhẹ nhàng cắn một ngụm thì có thể ăn tới thịt vụn nướng kẹp trong bánh.

Vỏ bánh bên ngoài mềm, bên trong tràn đầy thịt vụn nướng mang theo nước sốt nồng đậm, ăn một miếng hương thơm lưu mãi trong miệng, tràn ngập khoang miệng, quả thực là mỹ vị!

Liễu Tịch ăn một miếng bèn hô to “Ngon”, một bát hoành thánh trứng, ăn liên tiếp 6 cái bánh mì kẹp thịt nướng, bụng căng tròn như quả trống, vẻ mặt thoả mãn dựa vào ghế, đôi mắt còn nhìn chằm chằm vào bánh mì còn thừa.

Thượng Quan Tử Ngọc uống chè hạt sen bát bảo, bời gì bánh mì kẹp thịt nướng quả thực là mỹ vị, y cũng rất khó thấy ăn nhiều thêm 2 cái, khẩu vị tốt hơn so với ngày thường.

Liễu Tịch nhàn rỗi không có việc gì, ăn vạ ở Vị Ương Cung không tình nguyện rời đi, ngự y như y này là chức quan nhàn tản, bình thường cũng không có chuyện gì, Bách Lý Hiên vì là đại tướng quân, chuyện bận ngược lại không ít, cũng không có bao nhiêu rảnh rỗi ở cùng y, vì vậy Liễu Tịch chỉ đành làm tổ trong Vị Ương Cung chơi đùa với Tiểu Báo tử.

Dùng bữa sáng không bao lâu, Tần Phi Yến phái tiểu nha hoàn tới Vị Ương Cung nói muốn xuất cung đi du hồ, hỏi bọn họ có hứng thú đi cùng không.

Thân thể Thượng Quan Tử Ngọc có chút mệt mỏi, huống hồ y cũng lo lắng nếu Tiểu Báo tử tỉnh dậy không thấy y sẽ cáu kỉnh không chịu uống sữa, vì vậy y nói với tiểu nha hoàn mình không đi được.

Thế nhưng Liễu Tịch đang ăn no, rảnh rỗi phát hoảng lên, vừa nghe nói có thể xuất cung đi chơi lập tức hăng hái, vội vàng nói với tiểu nha hoàn kia: “Nói với công chúa các ngươi, ta và nàng cùng đi!” Nói xong liền chạy như bay về nơi ở của mình thay y phục.

Vì vậy Tần Phi Yến mang vài tỷ muội khiêu vũ còn có Liễu Tịch đổi một thân y phục vội vàng tới ngồi xe ngựa ra hoàng cung.

Trên trời còn đổ chút mưa phùn, tuy rằng không phải là thời tiết ánh nắng sáng sủa gì, nhưng mưa phùn mênh mông đi dạo bên hồ cũng vẫn có thể coi là một loại thú vị, tất nhiên so với buồn chán trong hoàng cung đại viên còn vui sướng hơn nhiều.

Đám người Tần Phi Yến muốn đi thưởng thức hồ ở thành Tây kinh thành, tục xưng “hồ Phong Diệp”, bởi vì bên hồ có nhiều cây phong, cứ tới mùa thu thì sẽ biến đỏ cả vùng núi, nhuộm đỏ từng tầng tầng lớp lớp rừng, lá phong màu đỏ theo gió thổi rơi thành từng vùng nổi trên mặt hồ, cảnh sắc đó vô cùng đẹp đẽ, hấp dẫn không ít tài tử giai nhân tiến tới thưởng thức, ở bên hồ vẽ tranh, làm thơ. Là một nơi tốt để du ngoạn.

Tuy rằng mưa vẫn rơi nhưng cũng sẽ không bị mưa phùn làm dính ướt, giống cô nương, công tử trẻ tuổi như Tần Phi Yến và Liễu Tịch bọn họ chỗ nào sẽ để ý mưa nhỏ này, ngược lại còn cảm thấy mưa rơi xuống càng thêm thú vị.

Công chúa xuất hành tất nhiên có một vài thị vệ đi theo, tuy rằng Tần Phi Yến không tình nguyện để bọn họ đi theo nhưng cũng không muốn gây thêm phiền phức cho Ân đế bèn mặc bọn họ theo.

Đợi xe ngựa của bọn họ tới hồ Phong Diệp, sau khi mọi người xuống xe ngựa, nhìn thấy cảnh sắc trước mặt, ánh mắt tức khắc sáng ngời. Không hổ được xưng là hồ đẹp nhất quốc nội Đại Ân, lá đỏ đầy hồ đầy núi quả thực quá làm người chấn động!

Mấy cô nương chọn nơi sạch sẽ bằng phẳng, trải một tấm vải sạch sẽ lên trên, đặt hạt dưa mang theo bên người, điểm tâm gì đó vào giữa, mỗi người chọn một chỗ ngồi xuống. Đám thị vệ thủ ở nơi xa một chút.

Đi dạo bên hồ hồi lâu mọi người đều có chút đói, Liễu Tịch đề nghị nói “Không bằng nướng thịt ăn đi.” Vài cô nương nghe xong cũng dồn dập tán thành, tìm vài thị vệ tới bảo bọn họ đi tới hộ gần đây tìm chút rau dưa và thịt tới, còn có gia vị gì đó.

Đám thị vệ sôi nổi bảo vài người đi tìm đồ ăn, chỉ để lại vài thị vệ bảo vệ an toàn bọn họ.

Bên này, trong hoàng cung, buổi trưa Ân đế về Vị Ương Cung dùng bữa, nghe Thượng Quan Tử Ngọc nói đám người Tần Phi Yến và Liễu Tịch xuất cung du hồ, Ân đế nắm lấy tay y nói: “Tử Ngọc tại sao không đi, không cần cứ mãi ở trong cung, không có việc đi ra ngoài nhiều chút, coi như giải sầu.”

Thượng Quan Tử Ngọc tức giận liếc nhìn hắn, lòng nói, còn không phải do ngươi làm hại! Eo đùi y mấy ngày nay bủn rủn, toàn thân vô lực, chỗ nào còn có tinh lực xuất cung đi du hồ?

Ân đế tự biết đuối lí, hơi chút xấu hổ sờ mũi, hắn mấy đêm nay quả thực lăn lộn có chút tàn nhẫn, thấy Tử Ngọc hai ngày nay thân thể cứ luôn không thoải mái cũng không có tinh thần, Ân đế có chút đau lòng, quyết định đêm nay để Tử Ngọc ngủ ngon.

“Tử Ngọc, ăn nhiều thịt chút.” Ân đế vô cùng ân cần gắp đồ ăn cho Hoàng hậu nhà mình “Cà tím này xào khá ngon, còn có đậu hủ, Trẫm biết Tử ngọc thích ăn đậu hủ hạnh nhân vì vậy phân phó riêng Ngự Thiện Phòng làm.”

Thượng Quan Tử Ngọc hơi đỏ mặt, cúi đầu yên lặng ăn cơm, trong mắt mang ý cười.

Đế Hậu hai người đang vô cùng ngọt ngào dùng bữa, Lưu công công lại bước nhanh vào, biểu tình có chút hoảng loạn nói: “Tần Phi Yến công chúa bọn họ đi du ngoạn hồ Phong Diệp lại gặp phải thích khách che mặt muốn bắt công chúa đi, may sao Bách Lý tướng quân tới kịp thời.”

“Cái gì? Vậy Phi Yến bây giờ sao rồi?” Đế Hậu kinh hãi, hỏi.

“Hồi Bệ Hạ, Hoàng hậu, Phi Yến công chúa và Liễu ngự y vừa hồi cung, nói thay xiêm y rồi tới gặp Bệ Hạ.” Lưu công nói xong bèn đứng lui sang một bên.

Xảy ra loại chuyện này, Đế Hậu hai người cũng không tâm trạng dùng bữa, lệnh nha hoàn bỏ cơm đi, Đế Hậu hai người đi chính điện chờ.

Lát sau, Bách Lý Hiên cầm kiếm đi tới, phía sau là Tần Phi Yến và Liễu Tịch, còn có vài cô nương khiêu vũ cùng yết kiến hành lễ Đế Hậu hai người.

“Phi Yến, các ngươi không có chuyện gì chứ?” Thượng Quan Tử Ngọc nhìn mấy người, lo lắng hỏi.

“Phi Yến không sao, may sao Bách Lý đại ca tới kịp.” Tần Phi Yến nói.

Ân đế chuyển tầm mắt sang Bách Lý Hiên, biểu thị ý dò hỏi.

Bách Lý Hiên ôm quyền nói: “Là như thế này, thần buổi trưa tuần tra ở thành lâu, vừa vặn thấy pháo phóng ra từ phía thành Tây, là thị vệ hoàng cung dùng tín hiệu liên hệ, thần nghĩ nhất định là Phi Yến bọn họ xảy ra chuyện, vì vậy mang người vội vàng chạy tới.”

Nói tới đây, Bách Lý Hiên tạm dừng một chút, dường như có chút nghi hoặc “Thần đuổi tới, phát hiện thích khách có hai nhóm người, mục đích của bọn họ đều là Phi Yến, nhưng nhân mã hai bên dường như là quan hệ đối địch, lúc thần đuổi tới, thích khách hai bên đang chém giết.”

Ân đế nhíu mày, hỏi đám Tần Phi Yến, bảo bọn họ nói tỉ mỉ tình huống lúc đó, có phát hiện ra chỗ nào khả nghi hay không.

Liễu Tịch nhảy ra nói: “Bọn ta lúc đó du hồ có chút mệt, đang chuẩn bị nướng thịt ăn, vài thị vệ đại ca đều đi giúp bọn ta đi tìm nguyên liệu, lúc này bỗng nhiên từ trên cây nhảy xuống vài thích khách che mặt, bọn họ cái gì cũng chưa nói, tóm lấy Phi Yến muốn bắt đi, ta đương nhiên không tình nguyện liền đánh với bọn họ, chính ở lúc này lại tới một nhóm người cũng che mặt.”

“Ta vốn cho rằng nhóm người này là đồng loã với những thích khách đó, đâu ngờ rằng nhóm người này cũng tới cướp Phi Yến! Vì vậy hai đám người vì cướp Phi Yến mà vung tay đánh nhau, ta nhân lúc bọn họ không chú ý liền mang Phi Yến trốn thoát, sau khi bọn họ phát hiện liền muốn đuổi theo hai người chúng ta, cũng may Bách Lý Hiên lúc này tới đúng lúc.”

Bách Lý Hiên ôm quyền nói với Ân đế: “Thần vô năng, những thích khách đó nhìn thấy thần mang nhiều thị vệ như thế tiến tới liền lập tức lui lại, thần không thể đuổi theo.”

Ân đế xua tay nói: “Không liên quan tới ngươi, bọn họ nếu đã dám tới quốc nội Đại Ân ta cướp người tất nhiên là lưu lại đường lui, Phi Yến không bị bọn họ cướp đi đã là vô cùng may mắn rồi.”

“Phi Yến, một khoảng thời gian sau này ngươi ở trong hoàng cung tận lực không cần ra ngoài, Trẫm sẽ tăng thêm thủ vệ ở ngoài cung ngươi, ngươi không cần quá lo lắng.” Ân đế nói với Tần Phi Yến.

“Đạ tạ hoàng huynh quan tâm.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.