Trọng Sinh Chỉ Hoàng Hậu Vi Tôn

Chương 84



Chuyện Ân đế muốn mở tiệc chiêu đãi “các vị phò mã” đã sớm truyền ra ngoài, trên dưới kinh thành không ai không biết, không ai không hiểu, bá tánh kinh thành bây giờ đều đang thảo chuyện chuyện này ở trà dư tửu hậu, thậm chí còn có không ít người cá cược trên những người “phò mã”, cược xem cuối cùng vị nào có thể được Phi Yến công chúa nhìn trúng, trở thành phò mã gia Đại Ân.

Trong một khoảng thời gian, mọi người sôi nổi phụ hoạ, các tửu lâu kinh thành, khách điếm, nơi nơi có thể thấy một đám người tụ tập ở một chỗ cá cược đoán phò mã, đặc biệt còn có hai, ba vị phò mã tiếng hô cao nhất, phần lớn người đều đặt cược lên trên vài người này.

Hoàng cung Đại Ân, trong Ngự Thư Phòng, chuyện thú vị này cũng truyền tới tai Ân đế, Ân đế cong môi cười, vẫy tay, ý là tuỳ bọn họ đi.

Thượng Quan Tử Ngọc ôm Tiểu Báo tử, Lục La đi theo sau xách hộp đồ ăn, Ân đế bữa trưa bởi vì tạm thời có việc, vì vậy không ăn được bao nhiêu, Thượng Quan Tử Ngọc đau lòng hắn liền bảo Hồng Thường làm chút canh bổ và điểm tâm muốn đưa cho Ân đế ăn.

Tiểu thái giám được phái đi nghe ngóng tình hình trở về nói, Bệ Hạ hiện giờ đang ở Ngự Thư Phòng, dường như đã bận xong, đang ngồi uống trà xem tấu chương.

Thượng Quan Tử Ngọc lúc này mới mang Tiểu Báo tử, bảo Lục La xách theo hộp đồ ăn đi đưa thức ăn cho Ân đế.

Lúc đi ngang qua chính điện lại thấy một nhóm thị vệ và thái giám tụ lại một chỗ, cúi đầu cũng không biết đang làm gì, trông không khí còn khá náo nhiệt.

Thượng Quan Tử Ngọc có chút tò mò bèn đi qua xem xem.

“Các ngươi đang làm gì?” Thượng Quan Tử Ngọc mở miệng hỏi một câu, nhưng nhóm người đó quá chìm đắm, lại không nghe thấy y nói, càng không có người để ý y.

Thượng Quan Tử Ngọc sững sờ, đang muốn tiến lên đi xem kết quả, lúc này lại thấy Lục La tiến lên trước một bước, chống nạnh cao giọng nói: “Các ngươi thật to gan, không nghe thấy Hoàng hậu hỏi các ngươi à? Một đám đều điếc hay gì!”

Mọi người giật mình, đồng thời quay đầu nhìn qua, nhìn thấy người tới xong, tức khắc tản ra, đứng chỉnh tề thỉnh an với Thượng Quan Tử Ngọc và Tiểu Thái tử, một đám cụp mi mắt, ngược lại không nhìn ra có bao nhiều khẩn trương.

Thượng Quan Tử Ngọc liếc mắt một cái nhìn thấy Liễu Tịch đứng trong đám người, một thân ngự y bào đỏ trong nhóm thái giám và thị vệ vô cùng bắt mắt, lúc này Liễu Tịch đang gãi đầu, dường như có chút ngại ngùng.

“Các ngươi tụ tập ở chính điện làm cái gì?” Thượng Quan Tử Ngọc tò mò hỏi.

Mọi người cúi đầu, ấp úng cũng không biết nói cái gì, Thượng Quan Tử Ngọc nhíu mày, càng thêm tò mò, có điều nếu có Liễu Tịch, vậy chắc chắn sẽ không phải chuyện đứng đắn gì.

“Hoàng hậu, người xem, bọn họ thế mà tụ tập đánh bạc trong đại điện hoàng cung!” Lục La chỉ vào một cái bàn cực lớn ở giữa đại điện, tức muốn hộc máu nói.

Thượng Quan Tử Ngọc liếc nhìn bọn họ, thấy đầu mọi người đều sắp gập xuống ngực, không khỏi cười, đi tới bên bàn xem xem.

Thấy trên bàn vương vãi chút ngân lượng, còn có xúc xắc, trên mặt bàn còn phân biệt viết hai chữ “đại, tiểu”, Thượng Quan Tử Ngọc tuy rằng chưa đi sòng bạc nhưng cũng có thể nhìn ra bọn họ là đang đánh cược.

Thượng Quan Tử Ngọc đặt Tiểu Bào tử ngồi lên trên mặt bàn, Tiểu Báo tử tò mò nhìn đồ vật trên bàn, vươn tay với lấy mấy viên xúc xắc.

Một nhóm người cúi đầu, có vẻ có chút uể oải, đánh bạc trong đại điện còn bị Thượng Quan Hoàng hậu bắt gặp, đây không phải là tìm chết à?

Mọi người đều chuẩn bị tốt bị Hoàng hậu trách phạt, ai biết Thượng Quan Tử Ngọc lại rất có hứng thú vẫy tay với Liễu Tịch trong đám người, bảo y qua đây, không cần hỏi cũng biết, đánh bạc này chắc chắn là Liễu Tịch đầu têu, ở trong cung trừ y còn sẽ có ai to gan như thế?

Liễu Tịch nhảy nhót đi tới, chườn mặt cười nói: “Hoàng hậu, chúng ta thật sự chỉ chơi một chút, ngài đại nhân đại lượng, đừng nói cho Bệ Hạ được không?”

Thượng Quan Tử Ngọc liếc nhìn y, bỗng nhiên đè thấp giọng nói: “Các ngươi có phải cũng đang cược ai có thể làm phò mã?” Tiểu Báo tử cũng trừng to đôi mắt nhìn Liễu Tịch.

Liễu Tịch kinh ngạc nhìn Thượng Quan Tử Ngọc “Hoá ra Hoàng hậu cũng biết chuyện này, đúng vậy, bây giờ người cả kinh thành đều đang chơi cái này.”

Thượng Quan Tử Ngọc nhéo tay béo của Tiểu Báo tử, tò mò hỏi: “Vậy các ngươi đều cược ai?” Khó tránh khỏi bát quái một chút.

Mọi người thấy Thượng Quan Hoàng hậu không những không thần sắc nghiêm nghị với bọn họ mà còn rất hứng thú thảo luận với Liễu Tịch, dần dần lá gan cũng to lên, chậm rãi lại gần mồm năm miệng mười thảo luận.

Cược ai cũng có, có điều chủ yếu vẫn tập trung lên trên vài người, thoạt nhìn phần thắng của bọn họ lớn nhất.

Thượng Quan Tử Ngọc nghe bọn họ thảo luận nhiệt liệt một hồi, ôm Tiểu Báo tử lên chuẩn bị đi đưa cơm cho Ân đế, lại muộn chút canh sẽ nguội. Lúc rời đi còn dặn dò Liễu Tịch tốt nhất đổi chỗ chơi, hơn nữa đừng chơi quá mức, nơi đây dẫu sao vẫn là hoàng cung.

Thượng Quan Tử Ngọc rời chính điện, cười lắc đầu, sợ rằng người đánh cược lần này đều phải bồi thảm rồi.

Ân đế ngồi trước bàn, uống canh bổ tự tay Hoàng hậu nhà mình đưa tới, từ thân lẫn tâm đều vô cùng thoải mái, cảm giác được Tử Ngọc lúc nào cũng quan tâm thật sự quá tốt, Ân đế nghĩ mình nhất định là nam nhân hạnh phúc nhất thế gian này.

Thượng Quan Tử Ngọc ngồi bên cạnh ôm Tiểu Báo tử nhìn hắn uống canh, thuận tiện cầm điểm tâm cho hắn ăn, Ân đế ăn ngấu nghiến, không có lấy nửa điểm Đế vương, ở trước mặt người này hắn không cần lúc nào cũng làm bộ, cảm giác vô cùng thả lỏng.

Uống xong canh bổ, Thượng Quan Tử Ngọc nói với hắn chuyện mọi người đặt cược phò mã, Ân đế cười, nói hắn sớm đã nghe qua.

“Cuộc sống bá tánh kinh thành giàu có, bình thường nhàn rỗi cũng không có việc gì vui bèn thích thảo luận chút chuyện hoàng thất, dù sao cũng không có chỗ xấu nào với Đại Ân ta, cứ kệ bọn họ đi, tạm cho là tiêu khiển trà dư tửu hậu của mọi người đi.” Ân đế không sao cả nói.

“Bệ Hạ ngược lại nghĩ khá thoáng.” Thượng Quan Tử Ngọc nhìn Lục La thu dọn chén canh đặt vào trong hộp đồ ăn, lưu lại mâm điểm tâm trên bàn cho Ân đế sau bữa cơm.

Ân đế ôm lấy Tiểu Báo tử, phát hiện nhóc con này dường như lại nặng hơn, vươn tay xoa cái bụng trống tròn của nhóc con, chọc cho Tiểu Báo tử cười không ngừng.

Phụ tử hai người chơi đùa với nhau một lúc, Ân đế chưa quên tò mò hỏi Thượng Quan Tử Ngọc, nếu như bảo y đặt cược, y sẽ đặt ai?

Thượng Quan Tử Ngọc uống ngụm trà hoa Lục La vừa mới pha xong, nghe vậy lắc đầu, dù sao đặt ai cũng sẽ không có kết quả.

“Ta cược Tư Mã Dạ.” Thượng Quan Tử Ngọc cuối cùng đặt chung trà xuống, chậm rì rì nói một câu.

Ân đế sững sờ, xoa mặt béo của Tiểu Báo tử, cười với Thượng Quan Tử Ngọc: “Trẫm cũng cược Tư Mã Dạ.” Đế Hậu hai người nhìn nhau cười.

Buổi chiều hôm đó, Ân đế bỗng nhiên thu được mật hàm gửi tới từ biên quan, trong mật hàm nói, Việt Vương Tư Mã Dạ không biết vì sao, thế mà đồng loạt trả lại mấy chục toà thành trì chiếm lĩnh cho các quốc gia, cũng thả đi các con tin các quốc gia được giam ở Việt quốc, dường như là có ý đồ cầu hoà với các quốc gia.

Trong mật hàm còn nói, Tây Ninh quốc Hô Duyên Lỗi được cứu, nhặt về được một cái mạng, chỉ là trong ngắn hạn sợ cũng không gây nên nổi sóng to gió lớn gì, tóm lại nói, giữa các quốc gia dường như lại trở về thời kì hoà bình.

Ân đế buông mật hàm, khoé miệng gợi lên ý cười, Tư Mã Dạ thế mà làm ra hành động kinh người thế, xem ra phép khích tướng của Phi Yến đã bắt đầu có tác dụng, Tư Mã Dạ trái lại thật sự là kẻ si tình.

Trong Ngự Hoa Viên, Tần Phi Yến ôm Tiểu Báo tử đi dạo giải sầu với Thượng Quan Tử Ngọc, hai người là trùng hợp gặp nhau, Tiểu Báo tử vừa nhìn thấy nàng liền vươn tay bảo ôm, Tần Phi Yến yêu thương Tiểu Báo tử còn không kịp, đương nhiên liền đón lấy tự mình ôm, vừa đùa vừa dỗ không buông tay.

Thượng Quan Tử Ngọc đã nghe từ Ân đế chuyện mật hàm, tuy rằng sớm đã đoán trước nhưng vẫn không khỏi có chút kinh ngạc, không nghĩ tới Tư Mã Dạ thật sự có thể vì Phi Yến mà buông bỏ mấy chục toà thành trì đã tới tay, hơn nữa còn muốn cầu hoà với các quốc gia.

Hành động này với dã tâm bừng bừng, một lòng nghĩ muốn xưng bá xưng vương của Tư Mã Dạ mà nói, quả thật là không thể tưởng tượng nổi! Hắn là tính muốn mỹ nhân không muốn giang sơn hả? Xem ra, tình cảnh của Phi Yến trong cảm nhận của Tư Mã Dạ so với bọn họ tưởng tượng còn quan trọng hơn nhiều.

Tần Phi Yến ôm Tiểu Báo tử, cả một đường nói cười với Thượng Quan Tử Ngọc, vừa nhấc mắt lại nhìn thấy trong đình trước mặt cách đó không xa, Liễu Tịch đã cùng vài thái giám và nha hoàn tụ tập một chỗ, bò trên bàn đá lải nhải, cũng không biết đang làm cái gì.

“Bọn họ đang làm gì vậy?” Tần Phi Yến không rõ nguyên do, tò mò hỏi.

Thượng Quan Tử Ngọc xoa trán, có chút khó nói, Liễu Tịch tên nhóc này, chắc chắn lại đang đặt cược đánh bạc, không khí trong cung đều bị y dạy hư cả.

Tần Phi Yến ôm Tiểu Báo tử nhẹ tay nhẹ chân bước vào trong đình thì nghe Liễu Tịch đang nói “Trương Thắng đại, Ngô Túc Du tiểu.” “Cược ai phò mã?” “Ta cược đại!”

Mấy cung nữ thái giám khác cũng theo hắn hô đại hô tiểu, âm thanh càng ngày càng lớn, theo sau còn truyền tới tiếng ném bạc vụn và ném xúc xắc, không khí có thể so với sòng bạc.

Tần Phi Yến nghe vài câu, tức nghiến răng, đặt chân Tiểu Báo tử dẫm lên vai Liễu Tịch, rét lạnh nói: “Bệ Hạ tới!”

Mọi người vừa nghe “Bệ Hạ tới!” lập tức tán loạn như ong vỡ tổ, nhìn thấy công chúa và Hoàng hậu đứng một bên, sợ tới mức mặt xám xịt, lập tức quỳ xuống xin tha.

Thượng Quan Tử Ngọc khẽ thở dài, bảo bọn họ đứng lên, việc ai bận người nấy làm.

Tần Phi Yến tóm lấy người nào đó muốn trộm chuồn đi, túm lấy cổ áo y, cười lạnh nói: “Tiểu tử ngươi coi hoàng cung thành sòng bạc đi, thế mà dám ở Ngự Hoa Viên ném xúc xắc, không muốn mạng nữa à.”

Liễu Tịch cợt nhả nhìn nàng, lòng nghĩ, đâu chỉ Ngự Hoa Viên, y tới chính điện Hoàng đế cũng coi thành sòng bạc nữa.

Tần Phi Yến nhíu lông mày đẹp, đang nghĩ muốn nói y vài câu, lúc này, nha hoàn thiếp thân chạy tới nói: “Công chúa, Thượng Y Cục đã đưa y phục ngài phải mặc vào dạ yến ngày mai tới rồi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.