Trọng Sinh Chi Hồi Đáo Ly Hôn Tiền (Trở Lại Trước Khi Ly Hôn)

Chương 12: Làm sáng tỏ



Sáng sớm, lúc Lăng Tây Thành vừa mở mắt, Lê Mặc đã không còn ở trong phòng nữa. Nhìn đồng hồ, thấy đã gần tám giờ, Lăng Tây Thành rời giường, rửa mặt, thay quần áo. Trên bàn cơm ở lầu dưới, Lê Mặc đã chuẩn bị xong bữa sáng. Lăng Tây Thành cầm lấy một cái bánh bao, vừa ăn vừa dặn dò Lê Mặc: “Sau này em không cần gọi bác Vương đến đưa đón em đi làm nữa, hai chúng ta đi cùng nhau đi, anh sẽ lái xe chở em.”

“Vâng.” Lê Mặc đáp lời rồi bưng một ly sữa đậu nành đặt ở trước mặt Lăng Tây Thành: “Em có cho vào chút hạch đào (quả óc chó), anh nếm thử xem.”

“Ừ. Cái gì em làm, ăn cũng ngon hết.” Lăng Tây Thành uống hết một hơi, hương đậu nành tinh khiết hòa lẫn chút thơm mát của hạch đào, càng làm cho buổi sáng này có vẻ đặc biệt ấm áp.

“Anh thích là tốt rồi.”

Một đường không nói chuyện, ở bãi đậu xe dưới tầng ngầm hai người đều tự cầm túi công văn, tách ra đi theo hướng của mình, Lăng Tây Thành đuổi theo Lê Mặc tới thang máy, ở trên môi cậu hôn trộm một cái, mỉm cười bước lên thang máy dành riêng cho chủ tịch.

Đến văn phòng, việc đầu tiên là Lăng Tây Thành điện thoại cho Văn Lý bằng đường dây nội bộ, gọi anh lên đây.

“Cuộc điện thoại ngày hôm qua đã tra ra chưa?” Lăng Tây Thành ra hiệu bảo Văn Lý ngồi xuống nói chuyện.

“Vâng, đã tra ra rồi, tuy nhiên nó không phải được gọi đến từ văn phòng thư kí, mà là số nội tuyến của phòng giám đốc bộ phận thiết kế.” Văn Lý đưa danh sách các cuộc gọi nội tuyến đến văn phòng của Lê Mặc ngày hôm qua cho Lăng Tây Thành, trong đó lúc Lê Tử Du ở trong văn phòng chủ tịch đồng thời cũng chính là khoảng thời gian có điện thoại gọi đến cho Lê Mặc, đã được anh dùng bút đỏ đánh dấu lại.

“Phòng quản lí bộ phận thiết kế?” Lăng Tây Thành nhìn lướt qua số đuôi của máy nội bộ, đúng là dãy số này, anh cảm thấy có chút kì lạ, mỗi ngày đều gặp mặt chẳng lẽ Lê Mặc không nhận ra được đó là giọng của ai.

“Hẳn không phải là do chính giám đốc tự mình gọi đến, gần đây phòng thiết kế mới tuyển thêm một thư kí. “Văn Lý vừa nói vừa đưa lên bản sơ yếu lý lịch: “Chính là người này.”

Lăng Tây Thành nhìn thoáng qua bản tóm tắt cùng ảnh chụp, chẳng qua chỉ là một người phụ nữ lớn lên hơi chút xinh đẹp, không có gì ấn tượng: “Văn Lý, chuyện này cậu thấy thế nào?”

“Em nghĩ việc này không tránh khỏi quan hệ với Lê Tử Du.”

“Cậu có phát hiện gì sao?” Lăng Tây Thành biết, Văn Lý là người luôn luôn lãnh tĩnh, cho dù không ưa Lê Tử Du cậu ta cũng sẽ không hướng y tát nước dơ.

“Gần đây phòng quản lí thiết kế mua thêm khá nhiều vật phẩm cá nhân.” Văn Lý không trả lời thẳng vào câu hỏi của Lăng Tây Thành, trái lại cậu ta đề cập đến một chuyện dường như chẳng có chút liên quan nào.

“Cậu là đang ám chỉ tôi nên điều tra nguồn gốc của số tiền đó?”

“Tất cả mọi người đều rất ngạc nhiên, không biết có phải gần đây ban quan lí thiết kế trúng thưởng hay không?” Văn Lý không thể phủ nhận đành nhún nhún vai.

“Cậu nghĩ Lê Tử Du…”

“Cũng không phải là không thể.” Văn Lý trả lời rất khẳng định.

Cũng đúng, trước kia, Lăng Tây Thành nghĩ Lê Tử Du là một cậu bé ngoan nhưng phải sống nhờ ở nhà người khác nên luôn cố gắng nỗ lực hơn nữa, bây giờ nhớ lại có lẽ không hẳn là vậy. Lê gia mặc dù đối với bên ngoài không thừa nhận thân phận của Lê Tử Du, thế nhưng nhiều năm qua cũng không hề đối xử với y tệ bạc. Suy nghĩ kĩ một chút, làm thuê để kiếm thêm sinh hoạt phí và vân vân kỳ thực chỉ là nói dóc, cho dù ngoài mặt y chỉ là con của cố nhân, thế nhưng Lê gia cũng sẽ không để Lê Tử Du thiệt thòi về mặt tiền bạc. Về phần làm việc ngoài giờ hẳn chỉ là biểu hiện giả dối của Lê Tử Du trước mặt anh, anh nên sớm nghĩ tới, chỉ cần liếc qua cách ăn mặc thời thượng của Lê Tử Du cũng đủ biết y không hề thiếu tiền rồi.

“Nếu như vậy, chuyện này tôi giao cho cậu giải quyết!” Đánh nhịp quyết định, Lăng Tây Thành bỗng nghĩ đến một việc khác, do dự một chút hỏi: “Văn Lý, cậu nghĩ Lê Tử Du là người thế nào?”

“Anh muốn nghe lời thật lòng sao?” Văn Lý dường như vô cùng kinh ngạc khi Lăng Tây Thành đột nhiên hỏi tới vấn đề này.

“Ừ.” Lăng Tây Thành muốn biết trong mắt những người khác Lê Tử Du là cái dạng người gì. Hồi đó mình trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường, thấy Lê Tử Du cái gì cũng tốt, bây giờ trong đầu đối với Lê Tử Du có tâm phòng bị, ngược lại thấy y làm cái gì cũng đều có âm mưu, cho nên anh muốn nghe một chút đánh giá của người khác về Lê Tử Du.

“Tuy rằng không tiếp xúc nhiều lắm, thế nhưng em luôn cảm thấy vẻ mặt của của cậu ta rất giả tạo, nhất cử nhất động đều mang theo một loại mùi vị âm mưu, em không thích.” Văn Lý và Lăng Tây Thành quen biết nhau nhiều năm, lời nói cũng thẳng thắn hơn người khác một chút.

Từ lần đầu tiên nhìn thấy Lê Tử Du, Văn Lý cảm thấy y là một người rất đáng lo, những chuyện xảy ra sau này đã chứng minh điều đó. Cậu cho rằng lúc trước Lăng Tây Thành là “tình nhân trong mắt hóa Tây Thi”, nên những chi tiết bất thường đều bị anh bỏ qua, hiện tại tỉnh táo lại, anh tự nhiên sẽ phát hiện những điểm kỳ lạ.

“Xem ra trước đây anh đã tìm trúng một người mà mọi người đều không ưa nỗi!”

“Anh biết là tốt rồi. Nghe nói hôm qua anh và tiểu Lê tới chỗ em ăn cơm?” Giọng Văn Lý mang theo chút trêu chọc.

“Ừ, đúng vậy! Lâu rồi không tới, nên muốn đến để nếm thử xem trù nghệ của cậu có bị lụt nghề không.” Lăng Tây Thành cũng phối hợp nói đùa với Văn Lý vài câu, lúc Lê gia gặp chuyện không may, Văn Lý không giúp được gì, cùng mình nói chuyện vài lần cũng không thay đổi được suy nghĩ của mình. Sau đó cậu thẳng thắn từ chức, ngay cả tiền vốn anh cho cậu để mở quán cơm cũng dứt khoát trả hết, tính ra, anh đúng là đã rất lâu rồi không gặp mặt Văn Lý.

“Xạo vừa thôi, không phải tuần trước chủ tịch còn cùng Lê Tử Du ghé tới sao?”

“Cậu thật là…” Lăng Tây Thành bất đắc dĩ lắc đầu. Vừa nghe Văn Lý nhắc tới việc ăn cơm, trái lại làm anh nghĩ đến một việc: “Đúng rồi cậu thuận tiện điều tra giúp tôi một chút về ngày sinh của tài xế Tống.”

“Anh nghi ngờ…” Văn Lý ngừng đùa giỡn, biểu tình nghiêm túc hỏi.

“Vẫn chỉ là đoán mò thôi, Lê Tử Du đối với hành tung của anh quả thật biết rất rõ.” Đối với Văn Lý, Lăng Tây Thành luôn cảm thấy rất yên tâm.

“Trách không được, em vẫn khó hiểu tại sao anh và Lê Tử Du trên đường về nhà lại có thể đụng mặt nhau, hóa ra là có nội gián…” Văn Lý nhíu mày, nhớ lại ngày người tài xế kia đưa Lăng Tây Thành về nhà.

“Anh cũng mới vừa phát hiện. Mặt khác, cậu tìm mấy đài truyền hình, tòa soạn báo có tiếng đem ảnh chụp của Lê Tử Du toàn bộ tung ra ngoài cho anh. Đối tượng khiến chủ tịch công ty Thần Thời phải ngoại tình, chắc chắn là một tin tức rất hay!”

“Học trưởng, ý của anh là…” Văn Lý có chút nắm bắt không được ý nghĩ của Lăng Tây Thành, anh đây là đang xem Lê Tử Du là địch nhân mà phòng bị sao?

“Đúng như cậu nghĩ, những chuyện khác chờ khi anh suy nghĩ kĩ càng sẽ nói cho cậu biết sau.” Lăng Tây Thành khẳng định ý nghĩ trong đầu Văn Lý.

“Vâng.” Văn Lý đáp một tiếng, rồi rời khỏi phòng làm việc.

Sau khi Văn Lý rời đi, Lăng Tây Thành cầm lên mấy văn kiện khẩn cấp chuẩn bị xử lý. Trong đó có một danh sách nhân sự mới được tuyển vào công ty làm Lăng Tây Thành chú ý. Anh rút ra sơ yếu lý lịch của Lê Tử Du bỗng có chút do dự. Anh có nên đưa y vào đây không?

Đời trước, lợi dụng quan hệ với mình, Lê Tử Du vào Thần Thời một cách xuôi chèo mát mái, sau đó thậm chí còn thay thế được Lê Mặc, ngồi lên vị trí phó tổ trưởng bộ phận thiết kế. Căn cứ vào mức độ chuyên nghiệp của Lê Tử Du, những bản kế hoạch của y cũng rất khá, nhưng lý do gì mà hết lần này đến lần khác y đều muốn làm trợ lý của bộ phận thiết kế, mục đích của y là gì? Thêm nữa, Lê Huyền là người đứng đầu lê gia, Lê Tử Du có lẽ cảm thấy việc mình tiếp tục bám trụ Lê gia cũng không đem đến lợi ích gì cho bản thân, cho nên y mới liên tục tranh đấu muốn vào được Thần Thời? Tuy Lăng gia và Lê gia là thông gia với nhau, nhưng không phải mỗi cuộc làm ăn đều hợp tác với nhau, ban thiết kế, nguyên vật liệu, hậu cần?

Lăng Tây Thành đột nhiên nhớ tới ở đời trước, lời đồn đầu tiên về Lê gia là việc trong nguyên vật liệu ở trên chuyến tàu vận chuyển của Thần Thời tìm thấy ma túy. Lẽ nào đây mới thực sự là mục đích của Lê Tử Du? Nhưng Lê Tử Du có bản lĩnh lớn đến vậy sao? Cho dù y có mua chuộc được người vận chuyển hàng của Lê thị, vậy lượng lớn ma túy đó làm sao y có? Đây không phải là việc có thể dùng tiền mà mua được. Trừ khi có người chống lưng cho Lê Tử Du. Mặc kệ thế nào, hiện tại, anh sẽ không để Lê Tử Du có được cơ hội này. Thay vì ngăn cản y, chi bằng đem y đặt ở trước mắt, xem y rốt cuộc có âm mưu gì.

Còn về Mạc Tử Uyên, Lăng Tây Thành sẽ sắp xếp thời gian để cùng bạn mình nói chuyện rõ ràng. Dù sao cũng là bạn thân lâu năm, chuyện trước kia đều là lỗi của hai người bọn họ, bây giờ là cơ hội tốt, anh có nên khuyên Tử Uyên rời xa cái tai họa – Lê Tử Du này ra hay không? Tử Uyên ôn nhu như vậy, Lê Tử Du căn bản không xứng.

Đời trước, khi Lăng Tây Thành biết chuyện giữa Lê Tử Du và Mạc Tử Uyên, đã từng hiểu lầm là do Mạc Tử Uyên ép buộc Lê Tử Du, bởi vậy anh cùng Mạc Tử Uyên đánh nhau một trận, kết quả lỡ tay làm bị thương Lê Tử Du đột nhiên xuất hiện can ngăn. Bởi vì Lê Tử Du bị thương, chuyện này cuối cùng cũng chẳng giải quyết được gì, hai người cũng chẳng biết tại sao lại tự nguyện chấp nhận mối quan hệ kỳ quái này. Thời điểm Lê Tử Du hẹn hò cùng nam nhân khác, hai người bọn họ thậm chí còn đi uống rượu cùng nhau.

Dặn dò Văn Lý đem ảnh chụp của y cho giới truyền thông đăng tin, Lăng Tây Thành muốn nhắn một tin ngắn cho Mạc Tử Uyên: “Tử Uyên, gần đây tâm tình tôi không tốt, tối mai cùng tôi đi uống rượu đi?”

Mạc Tử Uyên có vẻ như đang rảnh rỗi, rất nhanh đã nhắn tin trả lời: “Được, khi nào?”

“Tối mai chín giờ, chỗ cũ.”

“Ừ, ok.”

Sáng sớm hôm sau, khi Lăng Tây Thành đang ăn điểm tâm, Lê Mặc cầm báo tin tức buổi sáng đến, chỉ vào trang đầu tiên “Tiểu tình nhân ngày trước của chủ tịch Thần Thời” rồi hỏi: “Đây là ý của anh?”

Lăng Tây Thành liếc qua một cái, trang đầu tờ báo giải trí đem mặt Lê Tử Du phóng lớn đăng lên rất rõ nét: “Thì sao, em ghen rồi à!” Lăng Tây Thành cười hỏi Lê Mặc.

“Ăn nhanh nào, ăn xong đi làm!” Lê Mặc đem tờ báo nhét vào lòng Lăng Tây Thành, không thèm để ý tới cái người không đứng đắn này nữa, xoay người lên lầu lấy áo khoác.

“Được rồi, không giỡn nữa, là anh bảo Văn Lý làm đó. Mặc Mặc, tối nay anh phải ra ngoài một chuyến.”

“Không về ăn cơm chiều sao?”

“Có chứ, ăn xong lại đi, anh có hẹn với Mạc Tử Uyên.”

“Vì vậy anh mới cố ý đưa tin này lên?” Lê Mặc đại khái đoán được suy nghĩ của Lăng Tây Thành.

“Cũng không hẳn, còn có chuyện khác, chờ anh trở lại sẽ nói cặn kẽ với em!” Lăng Tây Thành tiếp nhận áo khoác cậu đưa tới mặc vào, lấy chìa khóa xe, chuẩn bị ra khỏi nhà.

“Ừ.” Lê Mặc lên tiếng, không hỏi nhiều.

“Còn một chuyện nữa.” Lăng Tây Thành quay đầu lại nhìn Lê Mặc đang mang giày: “Qua vài ngày nữa Lê Tử Du có thể sẽ đến Thần Thời làm việc, nếu không có gì xảy ra cậu ta sẽ đến ban thiết kế làm việc, em ngàn vạn lần phải cẩn thận.”

“Phòng thiết kế? Lê Tử Du học quản trị kinh doanh sao lại vào ban thiết kế?” Lê Mặc cau mày, nhìn về phía Lăng Tây Thành, ánh mắt cậu lộ rõ sự nghi hoặc trong lòng.

“Anh đoán rằng cậu ta đang nhắm vào em, cho nên em phải hết sức cẩn thận.” Lăng Tây Thành nắm thật chặt bàn tay của Lê Mặc cẩn thận căn dặn: “Hiện nay hành vi của Lê Tử Du rõ ràng cho thấy y có lẽ đang âm mưu làm hại Lê gia. Anh vốn cũng chẳng muốn cho cậu ta vào công ty, nhưng lại sợ cậu ta sẽ dùng những thủ đoạn khác khó lòng phòng bị hơn, chẳng thà đặt cậu ta trước mắt nhìn chằm chằm anh còn an tâm hơn một ít. Chính là hại em chịu khổ rồi, bình thường em phải chú ý cẩn thận, không có việc gì thì nhất định không cho cậu ta đi vào phòng làm việc của em, bản thiết kế và vân vân cũng phải cất kĩ đâu vào đấy.”

“Vâng, em đã biết, anh yên tâm đi.”

Một ngày trôi qua thật nhanh, ăn cơm tối xong, Lê Mặc rửa sạch chén dĩa, thấy Lăng Tây Thành cứ ở trước gương lăn qua lăn lại: “Anh đây đang làm gì thế?”

“Anh muốn làm cho mình trở nên trông tiều tụy một chút, khiến cho Tử Uyên phải an ủi anh.” Lăng Tây Thành nói rồi tháo cà vạt ném qua một bên, cởi hai nút áo sơ mi ra, làm tóc mất trật tự một tí: “Nhìn anh giống kẻ đau thương vì tình chưa nhỉ?”

Lê Mặc nhìn Lăng Tây Thành cố gắng nín cười bảo: “Anh làm quá rồi, không nhìn ra anh đang thương tâm, trông giống như anh chưa tỉnh ngủ hơn.”

“Ai, quên đi, cứ để vậy mà đi thôi, anh đoán rằng tâm tình của Tử Uyên hôm nay chắc hẳn cũng không tốt nỗi, cũng chẳng chú ý đến anh có gì không đúng đâu.” Đối với Mạc Tử Uyên, Lăng Tây Thành vẫn có chút áy náy. Anh vốn là người thẳng thắn nhưng lại lựa chọn phương thức này để giải thích chân tướng với Mạc Tử Uyên.

“Anh đừng suy nghĩ quá nhiều, buổi tối uống rượu ít một chút.” Lê Mặc vừa chỉnh một bên áo Lăng Tây Thành vừa dặn dò: “Lúc quay về đừng tự mình lái xe, nhớ kêu người đón anh.”

“Ừ. Khi nào về anh sẽ gọi điện cho em, anh đã bảo bác Vương qua chở anh rồi, em yên tâm.”

“Được.”

“Vậy anh đi trước đây, nếu muộn thì em đừng chờ, ngày mai còn đi làm, nên ngủ sớm một chút.” Lăng Tây Thành nói rồi hôn lên má Lê Mặc.

“Đi nhanh lên đi, đừng tới trễ.” Lê Mặc đẩy Lăng Tây Thành ra, dạo gần đây người này hay táy máy tay chân. Tuy rằng Lê Mặc biểu hiện có vẻ xấu hổ, nhưng trong lòng cậu lại cực kỳ vui vẻ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.