“Tử Uyên, cậu không sao chứ?” Lăng Tây Thành có chút lo lắng nhìn vẻ mặt ảm đạm của Mạc Tử Uyên.
“Tôi không sao.” Mạc Tử Uyên gác tay lên mặt trông có vẻ rất mệt mỏi: “Cậu làm sao phát hiện ra việc này bất thường?”
“Thái độ của cậu ta đối với Lê gia làm tôi cảm thấy rất kì lạ, nói chung là có cảm giác như cậu ta đang lấy ơn báo oán. Tuy rằng cậu ta che giấu thật hoàn hảo, nhưng cũng chính vì quá tốt nên mới khó hiểu. Cậu ta bị Lê gia bỏ bê nhiều năm như vậy, cho dù có rộng lượng không thèm để ý đến đâu, thì cũng không thể không có chút oán giận nào được.”
“Có bằng chứng gì không?”
“Nếu tôi có thì bây giờ chúng ta cũng chẳng ngồi ở đây.” Lăng Tây Thành cười khổ nói.
“Vậy à!” Mạc Tử Uyên thờ ơ đáp lời: “Nghe cậu nói vậy tôi mới nhớ lại có chút chuyện không đúng. Uông Tiểu Du đối với sức khỏe của Lê thúc có phần coi trọng hơi quá, bình thường hỏi rất chi tiết, đối với thuốc thang còn hỏi tỉ mỉ hơn. Trước đây tôi nghĩ là cậu ta đang lo lắng cho Lê thúc, giờ nghĩ kĩ lại thấy có gì đó hơi kỳ lạ.” Vẻ mặt Mạc Tử Uyên thoáng cái trở nên nghiêm túc hơn.
“Đúng vậy, hằng ngày Lê thúc đều có người chăm sóc, căn bản không cần nhờ tới cậu ta. Hơn nữa Lê Tử Du học nội trú ở trường, chắc chắn không thể nào mỗi ngày đều đi theo Lê thúc. Cậu nói xem, Lê Tử Du muốn làm gì?”
“Chắc chắn không phải chuyện gì tốt.” Mạc Tử Uyên sắc mặt trầm xuống. Anh không phải là tên ngốc, Lê Tử Du nếu đã dùng tên giả là Uông Tiểu Du đến để tiếp cận anh đồng nghĩa với việc muốn từ trên người anh đạt được mục đích gì đó. Trong nhà, anh còn có một người anh trai, cũng không thể kế thừa gia nghiệp của Mạc gia, thân phận của anh chẳng qua chỉ là viện trưởng của một cái bệnh viện mà thôi. Uông Tiểu Du tiêu tốn thời gian trên người anh cũng không được lợi ích gì, vậy cuối cùng cậu ta đang suy nghĩ như thế nào?
Mà thời khắc này trong lòng Lăng Tây Thành dâng lên một trận ‘sóng to gió lớn’ (MV: ý tác giả muốn nói, anh Lăng Tây Thành đang sợ hãi tột độ, tâm tình tựa như nổi lên một trận phong ba bão táp, kinh sợ đến mức không thể khống chế được). Anh hồi tưởng lại, ở đời trước Lê thúc qua đời ngoài ý muốn trong bệnh viện, nếu như nguyên nhân không phải vì tin dữ của Lê gia, vậy Lê Tử Du có phải hay không…
Lăng Tây Thành ép buộc bản thân phải tỉnh táo lại, tỉ mỉ nhớ về khoảng thời gian khi việc đó xảy ra, chắc chắn là cùng bệnh viện có liên quan. Sau khi mình và Lê Mặc ly hôn, Lê Mặc không lập tức rời khỏi phòng thiết kế, cho đến khi bản thiết kế về sản phẩm chuẩn bị được ra mắt trong quý đầu tiên của Thần Thời bị lộ ra ngoài, Lê Mặc mới chủ động nhận hết trách nhiệm về mình khó khăn đưa đơn từ chức. Ngay sau đó Lê Tử Du lên thay thế vị trí của Lê Mặc, dường như lúc ấy còn có một việc lớn gì đó xảy ra.
Lăng Tây Thành xoa bóp thái dương, anh cũng cũng nghi ngờ giống như Mạc Tử Uyên. Đúng rồi, là về thân phận của Lê Tử Du, lúc đó có một tập tài liệu giám định DNA chứng minh thân phận của Lê Tử Du là thiếu gia nhà họ Lê. Sau khi việc này xảy ra Lê gia vẫn nhất quyết không chịu thừa nhận, vì không muốn bị mọi người nghi ngờ Lê thúc trước mặt giới truyền thông tuyên bố sẽ cùng Lê Tử Du làm giám định cha con lại một lần nữa, kết quả trái lại vẫn cho thấy hai người thật sự là cha con. Nếu anh nhớ không lầm, người đưa ra báo cáo này là Mạc Tử Uyên.
Trở về lâu như vậy, anh vẫn chưa cẩn thận điều tra về mối quan hệ giữa Lê Tử Du và Lê gia, bây giờ nghĩ lại, có thể Lê Tử Du cũng không phải là con của Lê gia, khi đó làm giám định cha con có thể là cậu ta đã nhờ Mạc Tử Uyên giúp đỡ làm giả. Nhưng nhiều năm qua Lê thúc tại sao lại âm thầm chấp nhận thân phận con riêng của Lê Tử Du mà không chịu làm sáng tỏ?
“Tử Uyên, cậu có nghĩ Lê Tử Du thật sự là con riêng của Lê gia không?”
“Cậu nghi ngờ sao?”
“Tôi cho rằng Lê Tử Du sẽ không làm chuyện vô nghĩa đâu, cậu ta vì sao lại muốn tiếp cận cậu, trừ khi cậu ta cần cậu làm việc gì đó.”
“Tôi chẳng qua chỉ là một bác sĩ, có thể làm cái gì? Trừ khi…” Mạc Tử Uyên dường như đã hiểu ra, trong nháy mắt sắc mặt trở nên trắng bệch: “Sẽ không phải đâu, cho dù tôi có thật sự cùng cậu ta yêu đương, cũng sẽ không làm những chuyện như vậy.”
“Chưa chắc, bây giờ cậu vừa quen biết cậu ta chưa được bao lâu, có thể cho rằng đó là việc điên khùng, nhưng nếu thời gian lâu hơn chút nữa cậu còn dám khẳng định điều đó sao?”
“…” Mạc Tử Uyên bị suy đoán của hai người khiến toàn thân trở nên lạnh lẽo. Biết đâu là do hai người họ nghĩ quá xa, cũng không hề có chứng cứ gì cho thấy sự việc này sẽ xảy ra. Thế nhưng anh vẫn như cũ vì cái ý nghĩ này mà cảm thấy sợ hãi: “Tôi cuối cùng vẫn cảm thấy có chỗ bất thường. Cậu nói, việc hai chúng ta đồng thời quen Lê Tử Du, Lê Huyền có biết không?”
“Chắc chắn là không, nếu cậu ấy biết Lê Tử Du cố tình câu dẫn cậu thì làm sao có thể cho cậu ta cùng Lê thúc đến bệnh viện?” Nhớ tới người bạn tốt không được nhạy bén của mình, Lăng Tây Thành nhíu mày.
“Tôi cũng nghĩ vậy, Tây Thành cậu có thời gian thì nói với Lê Huyền một tiếng đi, ít nhiều gì cậu ta cũng phải biết được ngọn ngành, đừng để xảy ra sự cố không kịp trở tay.” Mạc Tử Uyên cảm giác đầu óc mình loạn thành một đoàn, chỉ trong một đêm mà anh phải tiếp nhận quá nhiều tin tức, anh cần thời gian để tiêu hóa.
“Tôi thì không sao rồi, thế nhưng Tử Uyên, cậu…” Lăng Tây Thành lo lắng nhìn Mạc Tử Uyên, sắc mặt của cậu thật sự rất không tốt.
“Tôi không sao.” Mạc Tử Uyên cười khổ một tiếng, đưa tay gọi người phục vụ đem lên một ly trà đá: “Thời gian không còn sớm, cậu gọi tài xế đi, tôi trước tiên cần phải tỉnh táo lại một chút.”
“Ừ, được rồi, hôm nay cậu tới đây bằng gì?” Lăng Tây Thành vừa hỏi vừa lấy ra di động gọi cho bác Vương.
“Đi bộ tới.”
“Cậu đùa tôi à?”
“Thật có lỗi mà, hôm nay phải nhờ tài xế của cậu chở tôi về rồi.” Mạc Tử Uyên miễn cưỡng nhìn Lăng Tây Thành vừa cười vừa nói. Sáng nay, khi thấy ảnh chụp của Lê Tử Du trên báo, cả người anh liền mơ hồ, vô hồn ngẩn người ở bệnh viện một ngày, đến giờ tan tầm là chạy ngay tới Lam Điệu, đâu còn tâm trạng để lái xe.”
“Cậu thật là! Đừng suy nghĩ quá nhiều.” Lăng Tây Thành vỗ vỗ vai Mạc Tử Uyên, tự mình gọi người phục vụ tới tính tiền.
Tiễn Mạc Tử Uyên, Lăng Tây Thành một mình về nhà. Sờ soạng dùng chìa khóa mở cửa, liếc mắt một cái đã thấy Lê Mặc đang cầm bản vẽ ngồi ở sô pha không biết đang cắm cúi vẽ gì. Lăng Tây Thành tựa người vào huyền quan (MV: huyền quan là khu vực tính từ cửa chính vào phòng khách), không hề lên tiếng, cứ yên lặng như vậy thưởng thức sự nghiêm túc khi làm việc của Lê Mặc.
“Anh đã về?” Nghe thấy tiếng vang Lê Mặc buông đồ vật đang cầm trong tay xuống nhìn về phía cánh cửa.
“Ừ.” Lăng Tây Thành mơ hồ trả lời một câu, đi tới sô pha lười biếng ôm lấy Lê Mặc, tựa vào người cậu.
“Anh say rồi sao?” Lê Mặc đỡ Lăng Tây Thành ngồi lên ghế salon, giúp anh cởi áo khoác, cởi nút ở tay áo và cổ áo sơmi ra: “Anh ngồi đây nghỉ một lát. Em đi pha trà giải rượu cho anh.”
“Không cần đâu em, Tử Uyên mới uống nhiều, anh uống ít lắm.” Lăng Tây Thành nói rồi ôm Lê Mặc vào trong ngực, cười hỏi: “Buổi tối em ở nhà một mình đã làm cái gì?”
“Cũng không làm gì hết, tùy tiện vẽ hai bức tranh thôi.”
“Ồ, thế à?” Lăng Tây Thành tâm tư xấu xa cọ cọ lên tóc Lê Mặc đáp lời.
Lê Mặc bị anh cọ tới cọ lui thấy có gì đó không đúng, nghĩ thầm, Lăng Tây Thành hẳn là đang say rượu đi, dáng vẻ của anh lúc này giống hệt một con chó lớn đang làm nũng với chủ nhân, tiếng nói mang theo chút mơ màng không hiểu sao lại thấy rất đáng yêu.
“Đủ rồi, đừng cọ nữa.” Lê Mặc đứng dậy đẩy Lăng Tây Thành ra. Lăng Tây Thành liền dựa theo lực đẩy của cậu ngã ra sau, nằm ngửa trên ghế salon, cứ như thế nhìn cậu chăm chú. Lê Mặc bị ánh mắt của Lăng Tây Thành làm cho đỏ mặt, nhanh chóng xoay người đến nhà bếp lấy trà giải rượu đã pha sẵn đến: “Đây, anh uống xong, đi tắm rồi đi ngủ.”
“Anh hiện giờ không còn chút sức lực nào, tay không nhấc lên nổi, em đút anh đi!” Lăng Tây Thành nằm bất động, cười tươi sáng đáp lời Lê Mặc.
Lê Mặc nhìn nụ cười ấm áp của anh dưới ánh đèn rạng rỡ, mặt mơ hồ hơi chút nóng lên. Lăng Tây Thành khá đẹp trai. Nụ cười của anh giống như mùa xuân đến hòa tan cái giá băng mang theo những tình cảm ấm áp. Cậu vuốt mặt, để ly trà xuống, đưa tay đỡ Lăng Tây Thành ngồi dậy, cho anh dựa vào người mình, sau đó cầm lấy ly trà đưa đến bên miệng của anh nói: “Được rồi, anh uống nhanh đi, nếu không ngày mai tỉnh lại sẽ khó chịu lắm đấy.”
“Ừ.” Lăng Tây Thành liền theo tay của Lê Mặc uống hết ly trà giải rượu, nhưng vẫn như trước tựa trên người Lê Mặc không chịu rời đi.
“Đủ rồi, đừng lộn xộn.” Lê Mặc đẩy đẩy anh, miễn cưỡng đặt cái ly trống không xuống bàn. Trước đây, cậu như thế nào lại không biết, người nay sau khi uống say giống hệt một đứa trẻ chỉ biết làm nũng.
“Đừng nhúc nhích, anh chóng mặt lắm.” Lăng Tây Thành tùy tiện tìm cớ không chịu rời đi, ôm lấy cánh tay Lê Mặc. Cậu cho rằng anh thật sự say nên cũng không giãy giụa nữa, thả lỏng thân thể để mặc anh ôm.
“Mặc Mặc, rốt cuộc Lê Tử Du có phải là con của Lê thúc hay không?” Sau khi Lăng Tây Thành dựa trên ghế salon im lặng một lúc lâu, vẫn là mở miệng hỏi Lê Mặc về vấn đề này.
“Anh không biết?” Lê Mặc vẫn cho rằng Lăng Tây Thành đã biết rõ về thân thế của Lê Tử Du, không nghĩ tới rằng vậy mà anh còn chưa biết.
“Lê Tử Du vẫn hay nói y là con riêng của Lê thúc, nhưng hôm nay anh trò chuyện với Tử Uyên mới thấy cviệc này có chút bất thường. Lê Tử Du lớn lên nhìn không có điểm nào giống Lê thúc, hơn nữa y dường như rất hận Lê gia, cảm giác giống như y và nhà em là kẻ thù của nhau vậy.”
“Thật ra em cũng không biết.” Lê Mặc nắm lấy bàn tay đang vòng qua lưng cậu của Lăng Tây Thành lắc đầu nói.
“Vậy là sao?” Lăng Tây Thành cúi đầu nhìn Lê Mặc.
“Em từ nhỏ đã thấy Lê Tử Du. Khi đó cha em thỉnh thoảng vẫn đi thăm y, có khi bị một số tạp chí lá cải chộp được đưa tin lên. Em và anh hai cũng nghi ngờ về thân thế của Lê Tử Du, nhưng lại chẳng có bằng chứng gì. Lúc đó mẹ của Lê Tử Du cũng rất an phận, chưa từng đến nhà chúng em làm ầm ĩ hoặc gặp mặt ông ngoại của em nói chuyện gây hiểu lầm. Hơn nữa cha cũng không có ý định mang y về nhà, mẹ cũng không thèm để ý đến sự tồn tại của Lê Tử Du, đôi khi còn tỉ mỉ vì y chuẩn bị một số thứ, thời gian lâu dần, em và anh hai đều nghĩ đó là con của bạn cha em.
“Cho đến ngày thứ hai khi mẹ em qua đời, mẹ của Lê Tử Du ngang nhiên đem y tiến vào nhà, mà cha lại thản nhiên ngầm cho phép. Em và anh hai lúc đó mới biết, sự việc không hề đơn giản như bọn em đã nghĩ. Sau đó anh hai vào thư phòng của cha tranh cãi một trận rất lâu, em không biết cụ thể bọn họ đã nói gì với nhau, thế nhưng từ đó về sau anh hai cũng thầm chấp nhận sự tồn tại của Lê Tử Du. Lê Tử Du cứ như vậy sống ở nhà chúng em cho tới bây giờ. Về vật chất, cha đối với em hay y đều như nhau, cha cũng phân phó cho người hầu trong nhà phải đối xử với y lễ độ. Nhưng cha vẫn chưa từng thừa nhận thân phận của y.”
“Cho nên Lê Tử Du cũng có thể không phải con của Lê thúc?” Lăng Tây Thành nghe Lê Mặc kể lại cảm thấy rất kì lạ, nếu là con riêng, vì sao lúc trước mẹ của Lê Mặc lại có phần chăm sóc cho Lê Tử Du, nhưng nếu không phải con riêng, cách làm của Lê thúc lại khiến cho anh rất nghi ngờ.
“Chuyện này anh phải hỏi anh hai, em cũng không rõ lắm. Nhưng mà Tây Thành, sao đột nhiên anh lại nghi ngờ thân phận của Lê Tử Du?”
“Là vì một việc, nhưng cũng chỉ do anh và Tử Uyên suy đoán thôi, chờ biết rõ ràng hơn sẽ nói với em. Anh sẽ xử lí tốt, em đừng suy nghĩ nhiều.” Lăng Tây Thành sờ sờ đầu Lê Mặc ý bảo cậu không cần quan tâm vấn đề này.
“Ừ, được, nhưng nếu có chuyện gì xảy ra thì anh phải cho em biết.” Lê Mặc gật đầu, không hỏi tiếp. Đối với Lăng Tây Thành cậu luôn luôn mù quáng tin tưởng.
“Đương nhiên, nhưng mà Mặc Mặc này, mặc kệ Lê Tử Du là con ai, em đều phải đề phòng y. Y rất nguy hiểm, nhất là đối với em. Qua mấy bữa nữa, y sẽ đến làm ở Thần Thời, em ngàn vạn lần phải cẩn thận.”
“Vâng, anh yên tâm, em cũng không phải là người dễ bị ức hiếp đâu.” Lê Mặc thản nhiên cười đáp. Mặc dù tính cậu lãnh đạm, không muốn cùng người khác cãi cọ lôi thôi, nhưng cũng không phải quả hồng mềm để mặc người ta bóp nát. Lê Tử Du nếu dám đến, thì cậu đây cũng liền thuận tay tiếp chiêu thôi. Cậu muốn nhìn xem Lê Tử Du một sinh viên tốt nghiệp ngành quản trị kinh doanh vào ban thiết kế chuyên môn sẽ như thế nào đây.
“Ha hả, Mặc Mặc, biểu tình của em thật nghiêm túc.” Lăng Tây Thành nhìn bộ dáng chuẩn bị ra chiến trường của Lê Mặc, không nhịn được liền bật cười.
“A! Xin lỗi, là em suy nghĩ hơi quá.” Lê Mặc cúi đầu, thế nào mà cậu lại quên mất, ở trước mặt Lăng Tây Thành cậu phải luôn giữ vững hình tượng lãnh tĩnh của bản thân.
“Không cần nói xin lỗi, bộ dạng tự nhiên của em, anh rất thích. Mặc Mặc, sau này ở trước mặt anh, không cần phải che giấu, anh muốn thấy những nét chân thật trong con người của em.”
“Được.” Lê Mặc thấp giọng trả lời, tim bởi vì những lời Lăng Tây Thành nói mà đập thật nhanh. Lăng Tây Thành ôn hòa ghé vào tai cậu nói chuyện như thế chính là đang phạm quy.
“Đừng xấu hổ, anh không trêu em nữa đâu. Đi thôi, chúng ta tắm rửa rồi đi ngủ.” Lăng Tây Thành nhìn khuôn mặt đỏ lựng rồi lại biến thành ngượng ngùng như một chú thỏ con của Lê Mặc, buồn cười nhéo nhéo mặt cậu, kéo tay cậu đi lên lầu, chuẩn bị ngủ.