Trọng Sinh Chi Hồi Đáo Ly Hôn Tiền (Trở Lại Trước Khi Ly Hôn)

Chương 23: Dự mưu



Gần đây, đề tài hot nhất của tập đoàn Thần Thời đang được người người nhà nhà thi nhau bàn tán chính là “Cuộc sống hôn nhân ngọt ngào của chủ tịch Lăng và tổ trưởng Lê”. Lăng Tây Thành cùng Lê Mặc hòa hảo cũng không hề cố ý thể hiện sự thân thiết, đằm thắm trước truyền thông như mọi người vẫn nghĩ, trái lại so với lúc trước họ càng giấu mình hơn. Thế nhưng những ai là nhân viên ở Thần Thời đều biết tình cảm của hai người họ trong thời điểm này rốt cuộc có bao nhiêu tốt đẹp.

Lê Tử Du nghe bọn họ thảo luận cái gì mà “Hôm nay chủ tịch và tổ trưởng Lê cùng nhau tan tầm, rồi lại cùng nhau dùng cơm trưa” còn có “Buổi trưa lúc đi ăn, tôi thấy chủ tịch gắp rau cho tổ trưởng Lê, hai người còn lặng lẽ nắm tay nhau bên dưới bàn ăn.”, toàn là mấy chuyện linh tinh kiểu vậy, những lời nói đó cứ truyền vào tai làm y cảm thấy vô cùng bực bội. Đặc biệt là từ sau khi y nhân lúc không người lén lút nhìn sơ qua văn phòng mà Lăng Tây Thanh chuẩn bị cho Lê Mặc, càng làm cho lòng ghen ghét trong y tăng lên gấp nhiều lần.

Khi mới quen Lăng Tây Thành, Lê Tử Du chỉ xem anh như con mồi. Đoạn thời gian hai người hẹn hò sau này, Lê Tử Du cũng được hưởng thụ qua sự ôn nhu độc nhất vô nhị của Lăng Tây Thành dành cho mình. Nhưng giờ đây, y phát hiện ra, cách Lăng Tây Thành yêu chiều Lê Mặc hoàn toàn khác biệt. Lúc hai người còn bên nhau, mặc dù Lăng Tây Thành đối xử với y rất tốt, nhưng không hề chu đáo, cẩn thận bảo bọc giống như Lê Mặc.

Lê Tử Du cảm thấy không nhịn được nữa, nếu cứ mở mắt nhìn Lê Mặc thuận buồm xuôi gió như vậy thì y sẽ tức chết. Trong lúc vô tình lướt qua diễn đàn BBS (BBS là viết tắt của Bulletin Board System. Một hệ thống công dựa trên nền web để chia sẻ các cuộc thảo luận, tập tin, và thông báo) của công ty, y thấy một bài có tiêu đề “Đại boss anh là trung khuyển công”. Lê Tử Du tò mò mở ra xem, trang đầu là ảnh chụp Lăng Tây Thành cầm khăn ướt lau tay cho Lê Mặc. Trước mặt hai người là một khay đầy vỏ tôm. Sự ôn nhu, cưng chiều hiển hiện trên khuôn mặt của Lăng Tây Thành khiến Lê Tử Du cực kỳ gai mắt.

“Ảnh chụp sao?” Lê Tử Du nhanh trí nghĩ đến, mở điện thoại lên, gọi cho người mình đã không liên lạc khá lâu nay. Lăng Tây Thành, tôi rất muốn xem, nếu anh tận mắt nhìn thấy Lê Mặc chẳng hề chung thủy, sạch sẽ như trong suy nghĩ mình thì sẽ làm thế nào đây!

Tại phòng làm việc của Lê Mặc trên tầng thượng, cậu đang tỉ mỉ xem xét bản phát thảo thiết kế của Trương Huy Thanh, trong lòng thầm khen ngợi, Trương Huy Thanh đúng là một nhân tài hiếm có.

Trương Huy Thanh trình lên một bản thiết kế về mặt dây chuyền. Phía ngoài cùng là một khung tròn, ở giữa chạm trổ hình hai đứa trẻ đang mặt đối mặt cùng nhau cầu nguyện. Ở bên trái là một tiểu thiên thần hai cánh tay đan chéo trước ngực, bàn tay đặt hờ lên hai vai, hơi cúi đầu, phía sau là một đôi cánh trắng thuần khiết. Còn về phía tay phải là một đứa trẻ hai lòng bàn tay nắm chặt đan vào nhau để trước ngực, quỳ gối nhìn lên, thành kính cầu nguyện, trên bầu trời là bản vẽ đơn giản của chòm Song Tử. Trương Huy Thanh đặt tên cho mẫu thiết kế này là “Cầu Nguyện”. (MV: sẽ có hình ảnh minh họa ở phần chú thích)

“Cậu định dùng chất liệu gì?” Lê Mặc hơi nhíu mày, cậu thấy một thiết kế như vậy, tuy rằng đẹp nhưng cũng rất khó chế tạo ra sản phẩm, nhất là đá quý phần lớn đều được khảm vào, chỉ cần lựa chọn sai mẫu đá sẽ làm mặt dây chuyền này trở nên dung tục.

“Em định dùng đá tourmaline.” Trương Huy Thanh tự tin trả lời.

“Tourmaline?” Lê Mặc có chút ngạc nhiên, mấy năm gần đây tourmaline mới bắt đầu được lưu hành, thuộc loại đá quý ít người biết đến.

“Vâng, đúng. Tourmaline còn có tên gọi khác là “đá cầu vồng”. Một số nhà sưu tầm cũng cho rằng, tourmaline có thể mang lại may mắn, cầu phúc cho người mang nó. Ngoài ra màu sắc của tourmaline rất phong phú, trong vắt, diễm lệ nhưng đồng thời lại mang theo sự ôn hòa của ngọc thạch, không giống với thạch anh hay kim cương quá mức chói mắt, sẽ là vật liệu rất tốt để biểu hiện linh hồn của thiết kế. Cái đó… Học trưởng, anh nghĩ thế nào?” Trương Huy Thanh vừa nói lý do cho sự chọn lựa của mình vừa lén nhìn phản ứng của Lê Mặc.

Nhìn dáng vẻ khẩn trương của Trương Huy Thanh, Lê Mặc cười vỗ vỗ vai của cậu bảo: “Rất tốt, tôi nghĩ cái nhìn của cậu không sai. Cậu đạt tiêu chuẩn rồi, tôi rất chờ mong được hợp tác làm việc với cậu.”

“A!” Trương Huy Thanh có chút không dám tin: “Học trưởng, anh nhận em rồi phải không!”

“Ừ.” Lê Mặc khẳng định gật gật đầu.

“Oa! Thật sự là tốt quá mà! Học trưởng em nói anh nghe, em đợi ngày này đã lâu, không được, em muốn ra ngoài chạy hai vòng công ty quá, em vô cùng hưng phấn đó.”

“Được rồi, được rồi, bình tĩnh nào lại đã, tôi còn chưa có nói hết.” Lê Mặc cũng bị sự phấn khích của Trương Huy Thanh ảnh hưởng, giọng nói nhẹ đi vài phần.

“Dạ, vâng.” Trương Huy Thanh lập tức đứng ngay ngắn, làm ra bộ dáng đang nghe chỉ thị của cấp trên.

“Phòng làm việc mới của cậu ở kế bên Văn Lý, chừng nào cậu sắp xếp đồ xong thì chuyển vào. Chức vị tạm thời của cậu là trợ lý của tôi, ngoài ra công việc sau này của cậu sẽ do tôi trực tiếp chỉ đạo, người khác bảo cậu làm cái gì, không cần phải quan tâm. Còn nếu không thể từ chối thì trực tiếp tới tìm tôi.” Lê Mặc bị bộ dáng khoa trương của Trương Huy Thanh chọc cười.

“Vâng, vậy em đi xuống thu dọn đồ đạc, lập tức chuyển lên ạ!”

Lê Mặc nhìn Trương Huy Thanh hào hứng đi ra ngoài, không khỏi mỉm cười, vừa lúc bị kẻ lười biếng thích thăm dò – Lăng Tây Thành nhìn thấy.

“Tiểu tử kia làm em vui lắm hả?” Bên trong lời nói của Lăng Tây Thành có chút ghen tuông. Anh gọi Trương Huy Thanh lên đây là để giúp đỡ khi Lê Mặc bận rộn, chẳng phải để cậu ta cả ngày dính lấy Lê Mặc. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, Trương Huy Thanh mới vừa khiến cho Lê Mặc cực kỳ vui vẻ, mình tha thứ cho cậu ta cũng không sao.

“Anh lại lười biếng nữa rồi. Anh cẩn thận không một lát Văn Lý lại nổi nóng lên.” Lê Mặc liếc mắt nhìn Lăng Tây Thành, không trả lời câu hỏi trước đó của anh.

“Nghỉ một lát qua tâm sự với em.” Lăng Tây Thành cởi áo vest, khoát lên tay vịn ghế salon.

“Anh lúc nào cũng mượn cớ.” Lê Mặc không đồng ý với lí do của Lăng Tây Thành.

“Nhớ em thật mà, không phải mượn cớ đâu.” Lăng Tây Thành nhéo nhéo mũi Lê Mặc: “Trương Huy Thanh làm em hài lòng lắm sao?”

Lê Mặc gật đầu, bởi vì giọng nói cưng chiều của Lăng Tây Thành lỗ tai cậu lặng lẽ ửng đỏ, đưa bản thiết kế đang cầm trên tay qua cho anh rồi nói: “Là một cậu nhóc rất tài năng.”

“Em thích là tốt rồi.” Lăng Tây Thành khoát khoát tay ý bảo cậu không cần phải đưa cho anh. Đối với Lăng Tây Thành mà nói, cái gì Lê Mặc làm ra mới là tốt nhất, những người khác dù có thế nào so ra vẫn không bằng cậu.

Lê Mặc chú ý tới vẻ uể oải trong mắt Lăng Tây Thành, để anh dựa lưng vào ghế sô pha, rồi đi tới quầy bar rót cho anh một ly hồng trà: “Sao em thấy anh mệt mỏi quá vậy?”

“Ừ, anh có chút mệt.” Lăng Tây Thành mệt mỏi tiếp nhận ly trà trong tay Lê Mặc trả lời. Cả ngày hôm nay anh đến gặp mấy người phụ trách của công ty đối tác, lại phải đi đàm phán để kí kết hai phần hợp đồng mới, liên tục dùng não không ngừng quả thật làm cho anh có phần kiệt sức.

Lê Mặc không nói nữa, đi tới phía sau Lăng Tây Thành, nhẹ nhàng massage đầu giúp anh.

“Ngô, Mặc Mặc, nửa tiếng sau em nhớ gọi anh dậy, anh còn có báo cáo chưa xem xong.” Lăng Tây Thành dựa đầu vào lòng Lê Mặc, hưởng thụ sự dịu dàng của cậu.

“Ừ, được.” Lê Mặc thấp giọng đáp.

“Còn nữa, ngày mai anh phải xuất ngoại đi Nhật Bản một chuyến.” Giọng của Lăng Tây Thành có chút mơ màng.

“Anh qua đó làm gì?” Lê Mặc bỗng dừng động tác dưới tay lại, từ khi hai người làm lành, đã một thời gian dài Lăng Tây Thành chưa rời khỏi cậu lâu như vậy.

“Dự án hợp tác bên Nhật Bản đã đến kỳ hạn, cần phải tiếp tục kí kết hợp đồng mới, hơn nữa còn có mấy chuyện lặt vặt khác, chắc là sẽ mất một tuần.” Dường như phát hiện ra sự lưỡng lự của Lê Mặc, Lăng Tây Thành nắm lấy tay cậu.

“Vậy anh phải chú ý an toàn nha.” Lăng Tây Thành im lặng an ủi làm cho Lê Mặc phục hồi lại tinh thần, nhưng cũng không rút tay mình ra.

“Anh không sao, anh chỉ không yên tâm về em thôi.” Lăng Tây Thành đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, lập tức tỉnh táo lại.

“Em cũng là đàn ông, không phải một con búp bê bằng sứ, có cái gì mà không yên tâm về em chứ.” Lê Mặc buồn cười nhìn anh.

Lăng Tây Thành không lên tiếng, đưa tay kéo Lê Mặc vào lòng. Gần đây cảm giác của anh luôn bất ổn, nhưng rốt cuộc là kì lạ ở đâu anh lại không chỉ ra được. Thám tử của anh và Mạc Tử Uyên báo cáo không tìm ra người chống lưng cho Lê Tử Du, nhìn có vẻ rất sạch sẽ, nhưng chính vì vậy lại khiến anh càng thêm bất an. Tìm không ra người phía sau lưng Lê Tử Du, giống như Lê gia đang mang trên mình một trái bom nổ chậm, không chừng ngày nào đó sẽ phát nổ.

“Mặc Mặc, đáp ứng anh, lúc anh không có ở đây, hạn chế đi ra ngoài, em muốn đi đâu, bảo bác Vương chở em đi.” Dứt lời, Lăng Tây Thành thận trọng suy nghĩ: “Một lát nữa anh sẽ gọi điện cho Lê Huyền, chúng mình cũng đã lâu không qua thăm cha em, không bằng em về nhà ở hai ngày đi?”

“Không có anh ở đây làm sao em dám một mình về nhà, người ta không biết sẽ hieur nhầm là hai mình lục đục nữa đó.” Lê Mặc không đồng ý lắc đầu, cậu thấy Lăng Tây Thành đang căng thẳng quá mức.

“Cũng phải, vậy chờ anh trở lại sẽ qua thăm cha cùng em.” Thấy Lê Mặc không muốn, Lăng Tây Thành không thể làm gì khác hơn là thỏa hiệp.

Lúc Trương Huy Thanh thu thập đồ đạc xong đi lên lầu vừa vặn nhìn thấy Văn Lý ôm một chồng văn kiện cao ngất đang chuẩn bị gõ cửa văn phòng của Lê Mặc. Cậu vội vàng đặt đồ trong tay xuống, giúp Văn Lý cầm bớt tài liệu.

Hiện tại Văn Lý đối với Lăng Tây Thành đã hết cách, mới không để ý một chút đã lười biếng chạy qua phòng của Lê Mặc, anh rất hoài niệm học trưởng cuồng công việc trước đây. Sau khi bên trong đáp lại, hai người cùng đi vào.

“Học trưởng, xin anh đừng chạy loạn trong giờ làm việc nữa được không, mỗi lần gọi vào máy nội bộ mà không thấy anh bắt máy, là em phải ôm một đống văn kiện tìm anh khắp nơi.” Giọng của Văn Lý mang theo oán giận nói.

“Được rồi, được rồi, tôi đã biết, lần sau sẽ chú ý. Những thứ này là gì?” Lăng Tây Thành nhanh chóng lảng sang chuyện khác.

“Những thứ này là tài liệu cần cho chuyến đi Nhật Bản ngày mai!” Văn Lý hít sâu một hơi, tự nhủ với lòng trước mắt anh không phải là học trưởng hồi đại học có thể cãi nhau ầm ĩ, mà là lãnh đạo trực tiếp của mình.

“Ừ, được, cứ để đó đi, một lát nữa tôi sẽ xem.” Lăng Tây Thành nhìn thấy Văn Lý liền nảy ra một ý tưởng: “Mặc Mặc, hai ngày anh không ở đây, em đến ở với Văn Lý được không? Hoặc là để Văn Lý về nhà cùng em?”

Lần này đi Nhật Bản, Lăng Tây Thành không mang Văn Lý theo. Thứ nhất là công ty còn rất nhiều việc cần xử lí, anh không có mặt, Văn Lý nhất định phải ở lại. Mặt khác anh cũng biết Văn Lý chẳng bao giờ muốn ra nước ngoài, anh còn đang chờ người kia.

“Anh lo lắng quá mức rồi đó Tây Thành.” Lê Mặc bất đắc dĩ lắc đầu.

“Làm sao vậy học trưởng, chỗ Lê Tử Du xảy ra vấn đề gì à?” Văn Lý cau mày nhớ lại mấy ngày trước nghe bác gái dọn vệ sinh ở tầng thượng kể lại là thấy Lê Tử Du thần không biết quỷ không hay xuất hiện ở phòng làm việc của Lê Mặc, cậu cũng có chút lo lắng.

“Thật ra thì không có gì… Nhưng anh có linh cảm xấu, không an tâm. Lúc anh không ở đây, Văn Lý cậu thay anh chăm sóc Lê Mặc, một lát nữa anh sẽ gọi điện thoại cho Lê Huyền.” Lăng Tây Thành cau mày nói, cũng vì Lê Tử Du một chút động tĩnh cũng không có, mình lại càng không an lòng.

“Anh suy nghĩ quá nhiều rồi đó Tây Thành.” Lê Mặc cảm thấy mình mỗi ngày từ nhà đến công ty rồi từ công ty về nhà, Lê Tử Du cho dù có muốn giở trò thì cũng không tìm ra cơ hội.

Thấy vẻ mặt không đồng tình của cậu, Văn Lý cũng giúp Lăng Tây Thành khuyên nhủ: “Cẩn thận một chút sẽ không bao giờ xấu, cậu cũng đừng làm cho học trưởng lo lắng.”

Thấy mọi người ai cũng nói vậy, Lê Mặc đành phải đồng ý. Lúc này kẻ đã bị lãng quên ở một bên là Trương Huy Thanh có điểm nghi ngờ mở miệng hỏi: “Em có thể đưa ra ý kiến được không?”

“Có thể!”

“Chuyện đó, trước đây em ở hành lang gặp phải Lê Tử Du, y còn nói vài điều không tốt về học trưởng.”

“Y nói thế nào?” Lăng Tây Thành hỏi cậu.

Trương Huy Thanh liền đem cuộc đối thoại của hai người một chín một mười kể lại: “Đại khái là như vậy đó.”

“Xem ra, y muốn xuống tay với người bên cạnh Lê Mặc.” Giọng của Lăng Tây Thành mang theo vài phần lạnh lẽo, Lê Tử Du rốt cuộc đã không kiềm chế nổi nữa rồi, xem ra mình còn quá khoan dung với y.

Văn Lý trầm ngâm suy nghĩ rồi nói: “Học trưởng, tốt nhất nên có biện pháp, có lẽ là nên phòng cháy hơn chữa cháy?”

“Đúng thế, phải làm vậy, chờ anh từ Nhật Bản trở về, gọi Tử Uyên và Lê Huyền cùng bàn bạc kỹ tỉ mỉ lại!” Lăng Tây Thành nhanh chóng quyết định, quay đầu nhìn về phía Trương Huy Than trịnh trọng nói: “Cậu tên là Trương Huy Thanh đúng không, lúc tôi không ở đây, ban ngày, lúc ở trong công ty nhờ cậu chiếu cố Lê Mặc giúp tôi!”

“Không thành vấn đề! Em nhất định sẽ bảo vệ học trưởng thật tốt!” Trương Huy Thanh nhất thời cảm giác mình mang trong người một sứ mệnh lớn lao, chủ tịch đem học trưởng giao phó cho mình kìa! Mình nhất định cố gắng hoàn thành nhiệm vụ, sẽ không để Lê Tử Du khốn nạn kia ăn hiếp học trưởng nữa.

Nhìn cậu nhóc Trương Huy Thanh đang bày ra bộ dáng phát thệ lời thề son sắt, vài người đều nở nụ cười.

“Thời gian cũng không còn sớm, tối nay mọi người tới chỗ tôi ăn cơm đi!” Văn Lý nhìn đồng hồ chủ động mời.

“Ok, duyệt, quyết định vậy đi. Lát nữa gặp nhau ở Dạ Mịch.” Lăng Tây Thành nói xong ý bảo hai người bọn họ nhanh chóng rời khỏi, ngày mai anh phải đi công tác, anh còn muốn trước khi đi xa sẽ được cùng Lê Mặc hưởng thụ thế giới của hai người đâu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.