Lê Mặc chưa kịp hỏi hắn nói như thế là có ý gì, thì đã bị một người kéo lấy ôm vào lòng, hương vị quen thuộc, là Lăng Tây Thành.
Lăng Tây Thành và Lê Huyền hút thuốc xong định đi tìm Lê Mặc, vừa vào cửa đã thấy một người đàn ông không có ý tốt ôm lấy thắt lưng cậu. Lăng Tây Thành nhanh chóng đi qua ôm lấy Lê Mặc rồi hỏi: “Có chuyện gì vậy em?”
Lê Mặc lắc đầu không nói, nhưng ánh mắt nhìn nam nhân kia lại rất đề phòng. Đối với người tên Quan Nhĩ Viễn này, cậu có chút nghi ngờ, nghe hắn ta đề cập đến Lăng Tây Thành, nhất là hàm ý sâu xa trong lời nói kia làm cậu cảm thấy sởn tóc gáy. Cái cách nói ấy giống như là tất cả mọi chuyện đều đã được định sẵn kết cục, còn bọn anh chẳng qua chỉ là những quân cờ trên tay hắn ta mà thôi.
Lăng Tây Thành nhìn ra được sự khẩn trương của Lê Mặc, vỗ vỗ vai cậu để trấn an. Đối diện với Quan Nhĩ Viễn, ánh mắt Lăng Tây Thành sinh ra vài phần ý lạnh, giọng nói cũng trở nên nghiêm túc hơn: “Ngài đối với Lê Mặc nhà tôi dường như săn sóc thái quá rồi?”
“Không hề, tôi chỉ mới gặp Lê nhị thiếu gia lần đầu thôi, hàn huyên đôi câu ấy mà, ha ha, anh là Lăng Tây Thành sao! Nghe danh đã lâu.” Nam nhân vừa nói vừa nhiệt tình bắt tay anh, dường như một chút cũng chẳng hề quan tâm đến địch ý trong mắt của Lăng Tây Thành, trái lại còn cố tình hướng về phía anh chớp chớp mắt, tự nhiên nói: “Anh không phải là đang ghen đấy chứ!”
Lăng Tây Thành nhíu mày, thái độ nói chuyện của người trước mắt này khiến anh cảm thấy cực kỳ khó chịu. Đã rất lâu rồi không có ai có đủ dũng khí để nói chuyện kiểu đó với anh. Lăng Tây Thành không nói tiếp, mà đưa tay kéo Lê Mặc về phía sau, anh mơ hồ nhận ra người này đối Lê Mặc dường như có chút địch ý không rõ. Lăng Tây Thành quay đầu lại nhìn vào mắt Lê Huyền, dùng ánh mắt hỏi cậu ta xem cậu ta có biết người này hay không, Lê Huyền hướng anh lắc đầu, biểu thị mình cũng mới gặp lần đầu tiên.
“Ơ kìa! Mới có như thế mà đã phòng bị rồi sao, tốt xấu gì trong tương lai chúng ta cũng sẽ trở thành bạn bè mà.” Quan Nhĩ Viễn nói rồi đưa cho Lăng Tây Thành và Lê Huyền mỗi người một tấm danh thiếp. Lúc Lăng Tây Thành đưa tay nhận lấy thì hắn trở tay kéo cổ tay anh ghé sát bên tai anh hỏi: “Lăng tiên sinh có thể nói chuyện riêng với tôi được không? Tôi muốn gặp ngài từ lâu lắm rồi!”
Lăng Tây Thành chán ghét tránh ra, nhìn thoáng qua tấm danh thiếp trên tay, luật sư sở sự vụ (luật sư hành chính). Nhìn lại người đàn ông đang đứng đối diện mình, một thân tây trang giày da cũng không che giấu được vẻ lưu manh trên người, ngũ quan tuy là rất đoan chính, nhưng ánh mắt lại không hề có chút ý tốt nào. Tuy rằng thật lòng anh không hề muốn có bất kì tiếp xúc gì với con người này, nhưng trực giác anh lại mách bảo không nên từ chối. Trấn an sự lo lắng của Lê Mặc, ra hiệu cho Lê Huyền chăm sóc cậu trong chốc lát, Lăng Tây Thành đi đến bên cạnh Quan Nhĩ Viễn.
“Không biết Quan tiên sinh tìm tôi có việc gì?”
“Ha ha, không cần phải thận trọng vậy đâu, được rồi, tôi chính thức giới thiệu tên mình một chút, Quan Nhĩ Viễn, nghề nghiệp là luật sư sở sự vụ, hôm nay tới đây là vì muốn xử lý hậu sự cho Lê Tử Du tiên sinh.”
“Vậy à? Vậy thì cậu đi nói chuyện với Lê Huyền, tìm tôi có ích gì?”
“Đương nhiên là có, ngài và Lê Tử Du không phải là tình nhân sao?” Quan Nhĩ Viễn tỏ vẻ kinh ngạc nhìn Lăng Tây Thành: “So với một người anh trai không muốn thừa nhận đứa em của mình, thì đi tìm ngài đây là tình nhân của cậu ấy không phải càng thích hợp hơn sao!”
“Thật xin lỗi, tôi và Lê Tử Du không có quan hệ gì.”
“Không có quan hệ cũng không sao!” Quan Nhĩ Viễn xoa tay, vừa nhìn đồng hồ đeo tay vừa nói: “Thật ra tôi không có ý định nói riêng với anh, chỉ là muốn kéo dài thời gian thôi.”
“…” Lăng Tây Thành không chịu nổi người đàn ông này nữa, xoay người dự định rời đi, cái tên Quan Nhĩ Viễn kia chắc là bị điên rồi, nói chuyện chẳng có đầu có đuôi, lại còn chả ăn khớp gì với nhau, mình đúng là não tàn mới đứng ở đây nửa ngày nghe hắn nói nhảm.
“Lăng Tây Thành!” Quan Nhĩ Viễn gọi anh lại: “Tôi nghe nói Lê Mặc là một người yêu ghét rõ ràng, tuy rằng bình thường thoạt nhìn cậu ấy rất trầm mặc, nhưng một khi đã nhận định việc gì thì sẽ kiên quyết đến cùng. Anh nói xem, nếu Lê Mặc biết mình đã từng bị anh hại chết qua một lần sẽ phản ứng thế nào?”
“Cậu nói cái gì?” Lăng Tây Thành kinh ngạc nhìn Quan Nhĩ Viễn, trong nháy mắt sắc mặt anh trắng bệch, làm sao hắn biết Lê Mặc đã từng chết qua một lần? Sai! Đó là chuyện đời trước, hiện tại em ấy đang ở bên cạnh anh sống rất tốt.
“Ai nha, tôi chỉ là tùy tiện nói một chút, sắc mặt anh sao lại khó coi dữ vậy?”
“…” Lăng Tây Thành nói không nên lời, ban đầu anh bởi vì mệt mỏi nên dựa vào mộ Lê Mặc ngủ một hồi, kết quả tỉnh lại thì đã trở về sáu năm trước. Chuyện này vẫn là bí mật lớn nhất trong lòng anh, chẳng kể với ai bao giờ. Tên Quan Nhĩ Viễn này, hắn rốt cuộc là đang đùa giỡn hay thật sự biết cái gì, hoặc là nói, chẳng lẽ hắn cũng trọng sinh như mình? Lăng Tây Thành bị suy đoán của mình dọa sợ, không biết nói gì cho phải.
“Anh không nên hiểu lầm, thật ra tôi không hề có ác ý, trái lại tôi rất có hứng thú với anh, mời anh qua đây chỉ là muốn nhắc nhở anh không nên tiếp tục dấn thân vào cuộc chiến vô vị này nữa.” Quan Nhĩ Viễn tựa như một người anh tốt vỗ vỗ lưng Lăng Tây Thành: “Tôi nghĩ anh là một người thông minh, những đau khổ đời trước phải chịu còn chưa đủ ư?”
“Chuyện thang lầu là do cậu làm? Cậu và Lê Tử Du rốt cuộc có quan hệ gì?”
“Chuyện thang lầu gì? Tôi không biết.” Quan Nhĩ Viễn cười đến càn rỡ, chỉ chỉ qua chỗ anh em Lê gia đang đứng dời đi trọng tâm câu chuyện: “Anh có tin là tôi có thể dự báo được tương lai hay không? Quả bom đặt ở chỗ vách tường ngay chỗ thi thể Lê Tử Du sẽ “bùm” một tiếng nổ tung, không phải nổ thông thường đâu, vạ lây cả người đứng ngay cạnh nó nữa đấy. Anh nói xem, một là anh em cùng nhau lớn lên từ nhỏ, một là người vợ mà anh đang muốn bù đắp, trong tình huống này, anh sẽ cứu ai đây?”
Lăng Tây Thành theo hướng ngón tay hắn nhìn qua bàn đặt thi thể đang được phủ lên bằng một tấm vải trắng, không hề phát hiện ra điểm nào kì lạ, quay lại nhìn Quan Nhĩ Viễn, thì thấy hắn đang nắm trong tay thứ gì đó giống như một chiếc điều khiển từ xa. Ngực Lăng Tây Thành cả kinh, bất chấp tất cả, đoạt lấy thứ đồ trong tay hắn, đồng thời la lên: “A Huyền, Mặc Mặc, rời khỏi chỗ đó!”
“Hả?” Lê Huyền có chút không phản ứng kịp, kỳ quái nhìn Lăng Tây Thành, vẻ mặt của Lê Mặc cũng đầy vẻ nghi hoặc.
Lăng Tây Thành không để ý đến họ, chỉ khẩn trương nhìn chằm chằm Quan Nhĩ Viễn, anh dự định nếu hắn có hành động gì khác thì sẽ ngay lập tức chế trụ lại. Nhưng anh không ngờ rằng Quan Nhĩ Viễn nhìn thấy anh cướp lấy chiếc điều khiển từ xa lại không hề có phản ứng gì, trái lại nhàn nhã lấy ra một điếu thuốc đưa lên miệng ngậm. Sau đó liếc nhìn về phía anh, sờ vào túi áo trong, lấy một chiếc điều khiển từ xa khác ra.
“Mày!” Lăng Tây Thành còn chưa kịp đoạt lấy, Quan Nhĩ Viễn đã ấn cái nút chính giữa điều khiển, ngực Lăng Tây Thành “thịch” một tiếng, anh cho rằng bom sẽ nổ. Nhưng xung quanh vẫn một mảnh an tĩnh, không có tiếng nổ mạnh truyền đến. Nhìn Quan Nhĩ Viễn một lần nữa, anh thấy hắn cúi đầu xuống, từ cái điều khiển kia châm lửa đốt điếu thuốc trên môi. Lăng Tây Thành mờ mịt ấn nút của cái điều khiển từ xa trong tay mình, mới phát hiện hóa ra thứ này chỉ là tạo hình của một cái bật lửa.
“Cậu đùa tôi đấy à?” Lăng Tây Thành cố nén cảm giác muốn đánh lộn với Quan Nhĩ Viễn.
“Ha hả, thả lỏng nào, tôi chỉ đùa với anh chút thôi mà.”
“Cậu rốt cuộc muốn làm gì?”
“Tôi muốn làm gì không quan trọng. Thời gian không còn sớm, tôi phải đi đây.” Quan Nhĩ Viễn dập tắt điếu thuốc lá trong tay, thu hồi dáng vẻ tươi cười, nghiêm túc quay đầu lại nói với Lăng Tây Thành: “Hôm nay tôi tới là bởi vì có người bảo tôi đến gặp anh, Lê gia có thể sống, Lê Mặc phải chết! Lần này chỉ là cá nhân tôi đến thăm hỏi một chút, lần sau sẽ không may mắn như thế này đâu. Chúc anh có cuộc sống hạnh phúc!” Quan Nhĩ Viễn nói xong, khẽ cười ly khai.
Lăng Tây Thành nhìn bóng lưng của hắn, ngực loạn thành một đoàn.
Lê Mặc đi tới bên cạnh anh ân cần hỏi han: “Hắn nói gì với anh vậy, nhìn sắc mặt anh có vẻ không được tốt lắm?”
Lăng Tây Thành lắc đầu, kéo tay Lê Mặc nghiêm túc nói: “Mặc Mặc, từ nay trở đi, không được rời khỏi anh dù chỉ là nửa bước.”
“Cậu bị gì thế hả?” Lê Huyền đồng thời đi đến bên cạnh Lê Mặc. Lê Huyền biết, trong cuộc sống hằng ngày Lăng Tây Thành có chút không đáng tin, nhưng ở trước mặt người khác anh luôn luôn ổn trọng, nghiêm túc, rất ít khi thất thố như vậy, anh thật tò mò chẳng biết Quan Nhĩ Viễn đã nói gì mà khiến cho sắc mặt Lăng Tây Thành thay đổi lớn đến thế.
Lăng Tây Thành không trả lời vấn đề của Lê Huyền ngay. Mệt mỏi xoa xoa mi tâm, anh bị Quan Nhĩ Viễn càn quấy, cảm thấy thật đau đầu. Bây giờ tỉnh táo lại, cũng thấy có chỗ không ổn. Quan Nhĩ Viễn, nói trắng ra là Trịnh Viễn, chính là người họ Trịnh mà Mục Chiêu Hòa nhắc anh phải cẩn thận. “Lê Huyền, tôi hoài nghi kẻ tên Quan Nhĩ Viễn này là cùng một phe với kẻ thù của Lê gia, có lẽ hắn chính là người đứng sau Lê Tử Du.”
“Có chứng cứ gì không?”
“Hắn nói với tôi Lê gia có thể sống, Lê Mặc phải chết.” Lăng Tây Thành nói đến chỗ này lo lắng ôm Lê Mặc vào lòng: “Lê Huyền, đây không phải là nói giỡn mà thật sự là một lời cảnh cáo. Tôi biết cậu không muốn để tôi dính vào chuyện của Lê gia nhưng hiện tại chuyện này liên quan đến sự an toàn của Lê Mặc, tôi mong cậu có thể nói thật với tôi.”
“Hắn nói như thế thật à?” Sắc mặt của Lê Huyền cũng thay đổi, anh vẫn cho là những người này nhắm vào Lê gia, những chuyện lúc trước làm với Lê Mặc chẳng qua là tiện tay, không ngờ, thực sự là nhắm vào Lê Mặc: “Tây Thành, chuyện này một mình tôi không làm chủ được, cậu chờ tôi trở về cùng ba thương lượng một chút!”
“Được, hy vọng cậu không để tôi chờ lâu.”
“Ừ, đã biết. Đúng rồi, Tây Thành!” Lê Huyền đột nhiên nhớ tới trọng tâm câu chuyện của hai người cũng không phải là vấn đề này: “Lúc nãy sao cậu lại hét toáng lên bảo chúng tôi phải rời khỏi đó?”
“Cái này…” Lăng Tây Thành không ngờ Lê Huyền còn nhớ chuyện ấy, do dự một chút giải thích: “Quan Nhĩ Viễn nói với tôi phía trong tường chỗ đặt thi thể Lê Tử Du có bom, hỏi tôi có tin không, sau đó hắn ta lấy từ trong người ra một thứ trông như điều khiển từ xa, tôi thấy hắn nghiêm túc, nên tưởng…”
“Tưởng rằng ấn vào sẽ nổ?” Lê Huyền trợn to hai mắt nhìn Lăng Tây Thành, nhịn không được cắt ngang lời anh: “Cậu có thật là Lăng Tây Thành không vậy! Hay là bị người khác giả trang? Chuyện nhảm nhí như vậy mà cũng tin, cậu nghĩ cậu đang đóng phim sao? Ha ha ha ha, lúc nào cũng nghiêm túc, hắn ta vừa nói như vậy, chao ôi! Cho tôi cười cậu phát!”
“Cút đi!” Lăng Tây Thành bực bội đẩy Lê Huyền ra, lôi kéo Lê Mặc xoay người ra khỏi nhà xác.
Mạc Tử Uyên nhận được tin khi đang ngủ trưa ở nhà, thấy Lê Huyền gọi điện thoại anh thừa biết là đã xảy ra chuyện: “Làm sao vậy? Sao gọi điện cho tôi vào lúc này?”
“Chuyện là…” Giọng Lê Huyền có chút do dự: “Tử Uyên, có chuyện này tôi muốn nói với cậu một tiếng, Lê Tử Du đã chết.” Lê Huyền cũng không biết nói tin này cho bạn mình có thích hợp hay không. Chuyện lúc trước của Mạc Tử Uyên và Lê Tử Du anh cũng có nghe qua, không giống với Lăng Tây Thành, Mạc Tử Uyên dường như vẫn còn tình cảm với Lê Tử Du.
“Cái gì?” Mạc Tử Uyên cả người đều ngây ngẩn. Tuy anh và Lê Tử Du đã là quá khứ, nhưng tin Lê Tử Du chết vẫn khiến anh nghĩ mà thấy lạnh người, trong lòng giống như mất đi cái gì.
Mục Chiêu Hòa nghe động tĩnh trong phòng, cũng không gõ cửa, trực tiếp đẩy cửa vào. Thấy sắc mặt tái nhợt của Mạc Tử Uyên càng thêm hoảng sợ: “Có chuyện gì với anh vậy?”
“Lê Tử Du đã chết.” Thanh âm của Mạc Tử Uyên không nói ra được khổ tâm.
“Chết thì chết thôi!” Mục Chiêu Hòa đi tới, đè lại vai Mạc Tử Uyên để anh ngồi trên giường: “Địa cầu này mỗi ngày đều có người chết, như một vòng tuần hoàn, anh đừng làm như ngày tận thế, ai đó nếu không biết còn tưởng y là tiểu tình nhân của anh!”
“…” Mạc Tử Uyên thấy Mục Chiêu Hòa làm ra bộ dáng chả sao cả không hiểu sao lại nổi giận: “Bây giờ không phải lúc nói giỡn! Đó là mạng người!”
“Lợi dụng tình cảm của anh để đổi đơn thuốc của cha Lê Huyền, bố trí phá hư hôn nhân của Lê Mặc và Lăng Tây Thành, hãm hại Lê Mặc, người như vậy cũng đáng để anh thương tâm sao? Mạc Tử Uyên, tôi không biết anh thánh mẫu như vậy đấy.”
“Mặc kệ cậu!” Mạc Tử Uyên bắt đầu bối rối, những chuyện Mục Chiêu Hòa nói anh đều biết, anh cũng biết mình không nên nhẹ dạ, nhưng anh không khống chế được tâm tình của mình.
“Đúng là không phải chuyện của tôi! Nhưng tôi không muốn nhìn anh bị gài bẫy mà chỉ khoanh tay đứng nhìn!”
“Tôi cần cậu quan tâm à? Cậu chẳng qua chỉ là tôi thuận tiện nhặt về mà thôi!”