Trọng Sinh Chi Hồi Đáo Ly Hôn Tiền (Trở Lại Trước Khi Ly Hôn)

Chương 50: Tỏ tình



Quan Nhĩ Viễn nhìn bộ dạng hùng hùng hổ hổ của Trương Huy Thanh, cảm thấy cậu nhóc này thật thú vị, liếc thoáng qua tấm danh thiếp trên tay anh bỗng nhiên nhớ lại thân phận của nhóc ấy. Té ra nhà thiết kế nổi tiếng năm đó của Thần Thời lại hoạt bát đến vậy. Đáng tiếc ở đời trước, thời điểm anh gặp được Trương Huy Thanh thì nhóc ta đã trở thành một người đàn ông nghiêm túc, chững chạc, tỉ mỉ nghĩ lại anh quả thật như nhìn thấy được bóng dáng của Lê Mặc trên người nhóc lúc đó. “Thật thú vị…” Quan Nhĩ Viễn tự lẩm bẩm một mình, đứa nhỏ này đúng là ngốc ghê, vậy mà nghĩ anh là người mẫu, ngay cả chính anh còn không biết mình có thiên phú để trở thành người mẫu…

Từ lúc quyết định cùng Quan Nhĩ Viễn hợp tác đến nay, Lăng Tây Thành đột nhiên phát hiện mình không biết rất nhiều chuyện. Trong những góc khuất của sự việc anh vẫn còn nhiều điều chưa hiểu rõ, mà Quan Nhĩ Viễn lại cứ như một tập bách koa toàn thư tổng hợp tất cả những sự kiện lớn vào thời gian đó. Anh ta không chỉ nhớ rõ mọi thứ về chuyện tình của Lê gia và Trịnh gia, mà thậm chí ngay cả một số chuyện lặt vặt thượng vàng hạ cám cũng nắm rõ trong lòng bàn tay. Với sự gợi ý của Quan Nhĩ Viễn, anh thành công giúp đỡ anh em Lê Mặc vượt qua hai lần nguy hiểm, suy đi nghĩ lại, anh thấy mình phải đến cảm ơn Quan Nhĩ Viễn một chút. Nghe nói anh ta hiện đang ở tại phòng tiếp khách, Lăng Tây Thành chủ động qua tìm anh.

“Cậu vậy mà lại chủ động đến gặp tôi sao?” Quan Nhĩ Viễn tỏ vẻ rất ngạc nhiên với việc Lăng Tây Thành đến tìm anh, bởi vì trước kia cậu ta có vẻ rất bài xích anh.

“Anh trực tiếp đến đây như vậy sẽ không có chuyện gì xảy ra chứ?” Nhìn dáng vẻ vô cùng nhàn hạ, thảnh thơi của anh ta, Lăng Tây Thành cảm thấy thật kì lạ, không biết vị trí của Quan Nhĩ Viễn trong Trịnh gia là gì, nhưng trông anh ta hành động có vẻ rất tự do, quang minh chính đại đến Thần Thời như vậy, không hề tị hiềm bất cứ điều gì.

“Chả sao đâu, Dù gì hiện nay Đông Dương đang hợp tác với Thần Thời, mà tôi lại là ông chủ đứng sau màn của Đông Dương. Lão già Trịnh Nam kia vẫn luôn tự phụ về bản thân, còn tưởng rằng đã hoàn toàn thao túng được tôi rồi, lão ta căn bản chẳng hề phòng bị gì đâu.” Quan Nhĩ Viễn nói mang theo vài phần trào phúng, trải qua đời trước anh đều đã hiểu rõ, Trịnh gia giúp đỡ kẻ điên kia không hề xem anh là người, vậy thì cần gì phải nể tình xưa nghĩa cũ nữa. Về phần người mẹ vẫn mong từng bước tiến thân của anh, chắc là cả đời này cũng sẽ không có cơ hội hưởng qua cái danh hiệu phu nhân giới thượng lưu đâu.

“Chuyện lúc trước tôi rất cảm ơn anh.” Lăng Tây Thành cực kỳ nghiêm túc nói lời cảm ơn với Quan Nhĩ Viễn.

“Không cần khách khí vậy đâu, về sau không biết chừng tôi còn phải đến đây ăn bám Lăng chủ tịch đó, mấy việc này xem như là vốn đầu tư ban đầu đi!” Do dự một lát, Quan Nhĩ Viễn lại mở miệng nói tiếp: “Nếu cậu thật sự muốn cảm ơn tôi, không bằng cậu thay tôi bận rộn ha?”

“Bận rộn làm gì?” Lăng Tây Thành cảm thấy thật mới mẻ.

“Có phải Thần Thời có một nhà thiết kế tên Trương Huy Thanh phải không? Tôi nhớ vào tháng trước ở đại hội đấu giá tại Myanmar bên tôi có công khai một khối ngọc bích chất lượng tuyệt phẩm, chỉ là tính toán thử vận. Gía trị khối ngọc này rất cao, tôi muốn giữ lại làm đồ trang trí, đáng tiếc là Đông Dương lại không có nhân tài trong mảng này, cho nên muốn mượn một người bên phía chủ tịch Lăng.” Nhớ đến Trương Huy Thanh tràn trề sức sống, Quan Nhĩ Viễn bất giác nở một nụ cười từ tận đáy lòng.

“Với con người như anh sao tôi nhìn mãi vẫn không thấy là anh đang thử vận vậy nhỉ?” Việc Quan Nhĩ Viễn tỏ vẻ để tâm đến Trương Huy Thanh làm anh không khỏi nhíu mày, tuy rằng anh không thích Trương Huy Thanh lúc nào cũng quấn lấy Lê Mặc, nhưng anh cũng không hề ghét cậu nhóc này, đoán không được suy nghĩ của Quan Nhĩ Viễn, Lăng Tây Thành rất lo lắng việc giao người cho anh ta.

“Ha ha, có một số việc dù cho nói ra bằng lời thì cũng không thể nào rõ được, chủ tịch Lăng là một thương nhân thành công, gia đình hạnh phúc thì cũng phải tạo điều kiện cho cấp dưới có được chút phúc lợi chứ? Huống chi, Trương Huy Thanh cũng muốn ở bên cạnh Lê Mặc một bước không rời, tôi thì chả phải loại người thích chia ương rẻ thúy gì, nếu có thể, anh hãy xem như là tôi mời cậu nhóc ra ngoài chơi đùa một lúc, chuyện này mà thành, với phi vụ mua một tặng một như thế thì chủ tịch Lăng cũng không thua thiệt đâu. Ngài nói có phải không nào?”

“Vậy được rồi, anh đã nói đến vậy mà tôi còn không đồng ý thì thật chẳng xem anh là bạn chí cốt, nhưng mà tôi cũng phải nhắc anh rằng, Huy Thanh không phải là người mà anh có thể tùy tiện đùa giỡn đâu.”

“Việc này chủ tịch Lăng cứ yên tâm” không biết Quan Nhĩ Viễn nghĩ đến điều gì mà ý cười trên môi lại càng khắc sâu thêm vài phần, anh ta chậm rãi nói: “Tôi với nhóc ấy chưa biết tâm tư ai sâu hơn ai đâu!”

Lăng Tây Thành nhún nhún vai tỏ vẻ không sao cả, cũng chả thèm đi cân nhắc hàm ý trong lời nói của anh ta. Đối với hành vi lừa gạt con nhà lành của Quan Nhĩ Viễn anh không hề cảm thấy chán ghét, dù sao Trương Huy Thanh có ở lại Thần Thời thì mỗi ngày cũng chỉ biết quấn lấy Lê Mặc, chẳng thà để cho Quan Nhĩ Viễn xách nhóc ta đi, anh cũng đỡ phải thấy cảnh nhóc đó cố ý dính lấy Lê Mặc ở trước mặt mình.

Tiễn Quan Nhĩ Viễn đi thuận tiện ném bỏ được chiếc bóng đèn cỡ lớn Trương Huy Thanh, Lăng Tây Thành cảm thấy vô cùng vui vẻ. Trở về văn phòng, anh theo thói quen cọ đến bên người Lê Mặc: “Mặc Mặc, anh nói cho em nghe nè, nhóc Huy Thanh nhà ta đã có người muốn rồi đó!”

“…” Lê Mặc không nói gì, yên lặng nhìn vài chồng tài liệu chất đống trên bàn làm việc của chủ tịch, rồi quay đầu nhìn qua cái người đang hưng trí bừng bừng muốn cùng mình tám chuyện bát quái – Lăng Tây Thành, trong lòng cậu thầm mặc niệm cho vị Văn đại thư kí đang cố gắng quên mình làm việc ở phòng bên cạnh.

“Mặc Mặc, em để ý đến anh một chút đi mà.” Thấy Lê Mặc không nói lời nào, Lăng Tây Thành hôn nhẹ lên gò má của cậu kháng nghị nói.

“Trước hết anh lo giải quyết cho xong công việc đi đã.” Lê Mặc bất đắc dĩ đẩy Lăng Tây Thành đang dán dính trên người mình ra, nhìn dáng vẻ rảnh rỗi, nhàn hạ của anh không nhịn được càm ràm vài câu: “Dạo này anh càng ngày càng quá trớn, đến trễ về muộn thì em cho qua đi. Nhưng Thần Thời tốt xấu gì cũng là của Lăng gia, anh làm ơn quan tâm đến nó một chút được không hả? Việc thay đổi đại bộ phận viên chức cao cấp trong công ty lần trước em không nói, bây giờ ngay cả công việc hàng ngày anh cũng lười quan tâm. Văn Lý làm việc rất vất vả, anh ít nhiều gì cũng phải có trách nhiệm một chút chứ? Ngày trước anh rõ ràng…”

Nói đến đây, Lê Mặc đột nhiên im bặt. Cậu nhìn thấy vẻ mặt dung túng khi anh nghe mình xả giận, không biết vì lí do gì cậu lại có cảm giác lòng thật xót xa. Thì ra chẳng biết từ bao giờ, mối quan hệ giữa hai người đã thay đổi nhiều thế, cậu không còn phải đơn phương theo đuổi Lăng Tây Thành nữa, mà anh thì lúc nào cũng dính chặt lấy cậu, không bao giờ muốn rời xa.

Thấy Lê Mặc đột nhiên yên lặng, Lăng Tây Thành còn tưởng rằng cậu đang nghĩ về những việc đau khổ trong quá khứ, mau chóng ôm chặt lấy cậu: “Được rồi được rồi, Mặc Mặc, đều là do anh không tốt, em đừng nóng giận mà, ha?”

“Em không có giận.” Lê Mặc hơi cúi đầu, thanh âm mang theo chút man mác buồn. Gần đây, tâm tư của cậu có chút bất ổn, hơn nữa những trò xiếc nhảm của Trịnh gia vẫn không ngừng diễn ra, đôi khi cậu cảm thấy vô cùng kiệt sức.

“Ai,” Lăng Tây Thành thở dài: “Mặc Mặc, ở trước mặt anh, em không cần phải cẩn cẩn thận thận như vậy, anh rất muốn em nói ra những tâm tư trong lòng mình, như vậy anh sẽ không phải suốt ngày lo lắng không biết em đang nghĩ gì. Với lại, ở chúng với nhau lâu vậy rồi, em vẫn còn chưa biết anh thật sự muốn điều gì ư?”

“Anh muốn cái gì?” Lê Mặc ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào mắt anh.

“Muốn em.” Lăng Tây Thành ôn nhu tươi cười: “Anh rất thích em, Lê Mặc, hay nói một cách khác, anh yêu em!” Vừa dứt lời, Lăng Tây Thành cũng bị những lời mình nói ra dọa sợ, anh còn tưởng rằng đời này mình sẽ không thể thốt nên ba chữ anh yêu em nữa, chẳng ngờ tới khi đối diện với Lê Mặc ba từ ấy được thột ra thật dễ dàng.

Đúng vậy, từ khi anh sống lại đến nay, tuy rằng không ít chuyện đã xảy ra, nhưng phần lớn thời gian vẫn trôi qua rất yên ả, thong dong. Lê Mặc không chỉ chăm lo cho cuộc sống sinh hoạt hằng ngày của anh, mà còn là nơi cứu chuộc và gửi gắm cho tâm hồn anh. Có lẽ, lúc mới bắt đầu, tình cảm anh dành cho Lê Mặc phần lớn là áy náy, muốn bù đắp, thế nhưng theo dòng thời gian trôi đi, phần cảm tình đó cũng dần biến đổi thành tình yêu chân thật, khắc sâu trong tâm khảm của anh. Việc này thật đúng với câu nói, bất kể nguyên nhân bắt dầu tình yêu là gì, đến cuối vẫn là yêu, một tình yêu khắc cốt ghi tâm. Hiện tại, Lê Mặc có thể nói chính là một phần sinh mệnh của Lăng Tây Thành, nghĩ nghĩ, anh nhịn không được nhẹ hôn lên khóe môi cậu: “Mặc Mặc, còn em thì sao? em có yêu anh không nào?”

“Em…” Nhìn nét mặt nghiêm túc của Lăng Tây Thành, lời yêu đến bên môi nhưng cậu lại không thốt nên được. Tình cảm Lăng Tây Thành tới quá nhanh và cũng quá mãnh liệt, tựa như một ngọn lửa lớn bùng cháy thiêu đốt mạnh mẽ, khiến Lê Mặc không biết nên phản ứng thế nào. Trong lòng cậu vẫn luôn tin tưởng Lăng Tây Thành thật tâm với mình, nhưng lí trí lại hoài nghi sự thay đổi mau chóng của anh. Bỗng nhiên, Lê Mặc cảm thấy thật mâu thuẫn, lúc cầu mà không được, thì cậu khao khát cháy bỏng, lúc nguyện vọng đạt thành, thì cậu lại sợ hãi: “Xin lỗi anh, em…”

“Không có gì.” Lăng Tây Thành xoa xoa tóc Lê Mặc: “Anh biết em còn chưa tin lời anh nói, nhưng chúng ta vẫn còn nhiều thời gian mà đúng không?”

“Vâng.” Lê Mặc cúi đầu trả lời, chủ động đưa tay ôm lấy thắt lưng của anh.

“Mặc Mặc ngốc.” Lăng Tây Thành thở dài, xoay người lại dùng sức ôm chặt lấy cậu, làm cho khoảng cách giữa hai người trong lúc đó trở nên càng thân mật, gần gũi hơn.

Trong văn phòng chủ tịch, không khí vô cùng ấm áp, ngược lại ở phòng làm việc của thư kí, Văn Lý đang bận tối mắt tối mũi. Anh đang vội vàng sửa sang lại mớ tài liệu liên quan đến việc hợp tác giữa Thần Thời và Đông Dương, thì bỗng nhận được cuộc gọi đến từ người đại diện Lý Hâm.

“Ngài Văn, không biết hiện tại ngài có thể giúp tôi một việc gấp được không?”

“Bên anh xảy ra chuyện gì à?” Văn Lý nhíu mày, đây là cuộc gọi thứ ba mà anh nhận được từ người bên phía Trương Huy Nhiên trong ngày hôm nay.

“Chuyện là vậy, hôm nay cậu ta phải diễn một cảnh hôn, vốn là phải hôn thật để tạo không khí, nhưng Trương Huy Nhiên không muốn, nên chẳng chịu quay. Ai, mọi người khuyên đều không có tác dụng, đành phải làm phiền đến anh.” Lý Hâm trong lời nói còn mang chút ý xin lỗi, đả thông tư tưởng cho diễn viên đáng lẽ là việc anh phải làm mới đúng, nhưng hiện tại lại phải làm phiền đến Văn Lý.

“Được rồi, anh đưa điện thoại cho cậu ta nghe đi.” Văn Lý bất đắc dĩ xoa xoa thái dương, anh không biết Trương Huy Nhiên rốt cuộc đang bày cái trò gì. Thật ra anh cũng không để ý lắm đến việc cậu ta cùng người khác diễn hay chụp những gì. Dù sao đây cũng là công việc của cậu, anh có thể hiểu được, về phần nhìn thấy có chướng mắt hay không rất dễ giải quyết, cứ trực tiếp mắt không thấy tâm không phiền. Thế mà Trương Huy Nhiên lại cứ cố tình hết lần này đến lần khác phô bày việc này cho anh xem, việc này làm Văn Lý cảm thấy rất phiền não.

Trương Huy Nhiên nghĩ anh rất rảnh rỗi hả! Văn Lý buồn bực dặn dò cậu vài câu, liền cúp điện thoại vứt qua một bên. Nhìn nhìn đống tài liệu chồng chất như núi trên bàn, rồi lại liếc mắt nhìn tờ tạp chí đăng tin hot nhất hiện nay của ảnh đế đại nhân, cảm giác phiền chán càng lúc càng mãnh liệt hơn. Trương Huy Nhiên đang nghỉ ngơi sau khi kết thúc công việc, cậu và anh đã hai tuần không được gặp nhau rồi. Mấy ngày nay anh vẫn luôn bận rộn vì chuyện của Lê gia và Đông Dương đến nỗi chân cũng không chạm đất, vậy mà Trương Huy Nhiên bên kia cũng không làm anh bớt lo được. Mấy tờ báo lá cái này nọ vẫn thường thường đưa lên những tin nhảm như là nam thần Quốc Dân cư nhiên lại cùng nữ diễn viên chính số 1 trong phim có tình cảm, Văn Lý cảm thấy đầu mình như sắp nổ tung.

Hít một hơi thật sâu, Văn Lý cầm tờ tạp chí vứt vào trong máy cắt giấy vụn, dự định mắt không thấy thì tâm không phiền, thế nhưng nhìn thấy khuôn mặt Trương Huy Nhiên hiện rõ trên mặt trang bìa, anh nghĩ nghĩ lại lấy nó về. Do dự hồi lâu, anh mở ngăn kéo dưới cùng ra, tiện tay ném vào trong.

Mà ở bên kia, Trương Huy Nhiên vẻ mặt đau buồn nhìn người đại diện của mình: “Lúc nãy, bảo bối thật sự mở lời khuyên tôi, nói tôi đừng quậy phá nữa mà lo quay cho tốt! Có phải là tôi nghe nhầm hay không vậy?”

“Cậu không nghe nhầm đâu, anh ấy thật sự nói như vậy với ngài.” Lý Hâm có chút đau đầu nhìn vẻ mặt của cậu ta. Ban đầu, anh còn tưởng rằng sau khi nghe được Văn Lý khuyên nhủ, tâm tình Trương Huy Nhiên sẽ tốt hẳn lên, làm việc có hiệu suất hơn. Chẳng ngờ rằng, việc đầu tiên Trương Huy Nhiên làm là ồn ào đòi ngừng quay, anh lao tâm lao lực vất vả đủ kiểu mới khuyên được vị tổ tông này thay đổi quyết định, một lần nữa bắt đầu công việc, kết quả cậu ta lại đâm ra buồn bực, không muốn quay, chả thèm nhìn đến oán niệm trong mắt anh: “Nói tôi nghe thử, đến cuối cùng thì cậu bị làm sao vậy hả?”

“Tôi có cảm giác là Văn Lý không thèm quan tâm đến tôi nữa.” Thanh âm của Trương Huy Nhiên trầm thấp mang theo vài phần mất mát, bả vai cũng theo đó xìu xuống.

“Vì sao cậu lại cảm thấy như vậy?” Lý Hâm có phần ngạc nhiên, anh cũng nghe qua câu chuyện của hai người. Văn Lý nếu có thể đợi cậu ta nhiều năm như vậy, thì làm sao có thể dễ dàng hồi tâm chuyển ý, chẳng lẽ hai người dạo này có gì hiểu lầm nhau.

“Tôi cũng không biết giải thích thế nào…” Trương Huy Nhiên không thể hiểu nỗi cảm giác này: “Chính là Văn Lý có vẻ không quá quan tâm đến chuyện tôi có ở bên cậu ấy hay không. Việc này không giống với trước kia, thật ra Văn Lý là một người rất sợ cô đơn, cậu ấy luôn muốn lúc tan sở sau khi về nhà thì đã có người đợi mình. Nhưng mà lần trước, lúc tôi báo tin cho cậu ấy biết phải hai tuần sau mình mới về nhà được, cậu ấy cũng không hề giữ tôi lại. Cậu ấy có phải đã chán tôi rồi hay không?”

“Có lẽ anh ấy chỉ hiểu rõ tính chất công việc của cậu thôi!” Lý Hâm cảm thấy mình không thể hiểu nổi lối tư duy của đại ảnh đế này, tình huống này giữa các cặp đôi đang yêu nhau là hết sức bình thường, dù sau một nửa kia tính chất công việc rất đặc thù, bao dung cho nhau là điều tất yếu. Huống chi anh đã từng gặp Văn Lý hai lần. Tưởng tượng đến cái cảnh, một người đàn ông giỏi giang, thành đạt tỏ vẻ nũng nịu kéo tay áo, bảo Trương Huy Nhiên đừng đi, ở lại với anh cùng mấy lời nói linh tinh khác, Lý Hâm rùng mình, việc này thật đáng sợ, ngay cả tưởng tượng cũng đã thấy phi lí rồi.

“Tôi cảm thấy không phải vậy, anh xem chúng ta đến đây nhiều ngày như vậy, sao cậu ấy không thể chủ động gọi điện thoại cho tôi? Vả lại tôi đều ám chỉ với cậu ấy rất nhiều lần về việc này.” Trương Huy Nhiên chỉ chỉ vào tin tức báo đăng ngày hôm nay: “Anh xem! Chuyện xấu của tôi đã truyền ra ngoài lâu như vậy, mà cậu ấy có thèm quan tâm đến đâu! Bình thường không phải hai người đang yêu nhau đều rất để ý đến mấy chuyện thế này hả?”

“…Hay là anh ấy không xem báo giải trí? Lúc trước chẳng phải anh ấy cũng không nhận ra cậu sao?”

“Ừ nhỉ, có lẽ vậy, chắc Văn Lý không thích xem mấy tờ báo lá cải đó!” Trương Huy Thanh nghĩ vậy nên yên lòng hơn rất nhiều.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.