Trọng Sinh Chi Hợp Pháp Tình Nhân

Chương 1: Trọng sinh



Thời điểm Hàn Hy mở mắt, trời đã sáng rồi, hắn từ trên giường xuống, toàn thân đều xích lõa.

Hắn mặc quần vào, đi đến trong phòng tắm, thấy được hình ảnh phản chiếu của mình trong gương, trên lồng ngực phủ kín vết xanh tím, cả người đều là ấn ký người kia lưu lại.

Hàn Hy sờ sờ mặt của mình, lúc này khí sắc của hắn cũng không tệ lắm, không giống hai năm sau, người gầy da lại vàng.

Vừa chuyển động một chút, phía sau liền cảm thấy có chút không khỏe, Hàn Hy phán đoán, lúc này hẳn là thời điểm hắn mới đi theo Lý Hách được hai tháng.

Hắn trở lại phòng ngủ, mở ra ngăn kéo, lấy một điếu thuốc.

“Khục khục ——” Hàn Hy lúc này mới nhớ tới, thời điểm này mình còn chưa có hút thuốc. Đúng vậy, hắn đã chết, thế nhưng ông trời lại lần nữa đem gánh nặng đặt lên vai hắn, không biết là ông trời đang muốn đem hắn vui đùa cái gì, đã cho hắn trọng sinh, vì sao còn để hắn trở về thời điểm mới bị Lý Hách nuôi nhốt hai tháng?

“Chết tiệt!” Hàn Hy hùng hùng hổ hổ, “Hoặc là quay về thời điểm chưa từng gặp thằng khốn kia, hoặc là chết đi!”

“Tỉnh?” Cửa phòng bị đẩy ra, người đàn ông anh tuấn liền bước vào, mắt lạnh nhìn đến người đang ngồi ở đầu giường.

“Biết sai chưa?” Lý Hách nắm lấy cái cằm nhỏ nhắn của Hàn Hy.

Cảm giác giống như trở thành nữ nhân bị người khác đùa giỡn – Hàn Hy lạnh lùng nghĩ. Tuy rằng thời điểm này cách thời điểm Hàn Hy chết đi ở kiếp trước hai năm, nhưng hắn rất nhanh đã nhớ lại.

Kiếp trước cũng là ngày hôm nay, Lý Hách đem hắn buộc trên giường, dùng hết đủ loại phương pháp đem hắn giày vò đến nửa sống nửa chết. Vì vậy hắn hắn cũng không dám không biết tốt xấu phớt lờ câu hỏi của Lý Hách.

“Em sai rồi.” Hàn Hy trong nội tâm có chút buồn bực, dù sao cũng đều như vậy rồi, mặc kệ cái gì gọi là mặt mũi, nói vài câu dễ nghe liền chịu ít nỗi khổ da thịt hơn một chút.

“Lúc này mới đúng.” Lý Hách nở nụ cười, sờ lên đầu Hàn Hy, “Cậu nghĩ lầm rồi, cậu không phải thú nuôi của tôi, tôi không cần phải sủng ái cậu, câu a, chỉ là đồ chơi mà thôi, đừng vượt quá giới hạn.”

“Cậu không phải chủ nhân nơi này, là tôi. Tối hôm qua tôi ở đây ngủ cùng người nào, cùng cậu không có quan hệ.” Lý Hách rút điếu thuốc trong tay Hàn Hy, sau đó dẫm tắt tàn thuốc, “Tôi cho cậu tới, là để cùng nhau ngoạn, cậu sao phải cự tuyệt?”

Lý Hách kề sát vào lỗ tai Hàn Hy thổi khí “Cậu bất quá là bán cái mông, đều bị tôi bao nuôi cả, còn muốn lập đàn trinh tiết sao?”

Hàn Hy trong bụng đem tổ tông mười tám đời Lý Hách ra mắng mấy lần, trên mặt lại không biểu lộ gì, nói “Đúng vậy, là em bán a.”

Người chết một lần rồi, có một số việc không thấy giống như trước nữa, thời điểm trẻ tuổi dễ dàng bị trêu chọc, da mặt cũng mỏng. Nhưng hiện tại cái gì cũng trở nên thờ ơ rồi, Hàn Hy trong lòng tự nhủ – Mày đã sớm chết rồi.

Lý Hách mắt nhìn Hàn Hy, nói “Như vậy rất tốt” Sau đó xoay người đi về phía cửa, thời điểm sắp ra ngoài lại rất nhanh quay lại, ngón tay vuốt ve bờ môi Hàn Hy, “Tôi nhớ là cậu không hút thuốc, về sau đừng đụng thứ này, mùi thật ghê tởm.”

Hàn Hy im lặng gật đầu.

“Tôi đi đến công ty, cậu ở trong nhà đợi.” Lý Hách sửa sang lại quần áo, sau đó đẩy cửa ra ngoài.

Hàn Hy chờ y đi khỏi mới ngẩng đầu lên, hướng mắt liếc nhìn xung quanh, hắn biết rõ Lý Hách người này tính cách độc chiếm rất cường đại, hắn kiếp trước cố chời người này chơi chán mình, sau đó có thể thả hắn đi. Kết quả là chờ mãi Lý Hách vẫn không giải thoát cho hắn, thẳng đến lúc mình bị người khác hãm hại, bị Lý Hách bắt gian tại giường, hết thảy mới thay đổi.

Khi đó trong lòng hắn ngoài dự kiến ngoại trừ sợ hãi vẫn mơ hồ có chút chờ mong. Lý Hách không thích đồ đặc của mình bị người khác chạm qua, không sạch sẽ liền muốn ném đi. Nhưng Lý Hách giống như phát điên, có lẽ là bị đeo nón xanh kích thích y, cũng có thể vì một nguyên nhân khác, y thế mà lại đem Hàn Hy nhốt trong nhà, làm ra đủ loại tra tấn. Thậm chí còn mời bạn bè đến nhà mình quan sát, Hàn Hy nghĩ rằng bọn họ lúc đó là đang thưởng thức cảm giác mình bị tra tấn đi.

Việc này trải qua một lần rồi, Hàn Hy liền không muốn một lần nữa bước lên vết xe đổ.

Người giúp việc chuẩn bị xong cháo, Hàn Hy một bên dùng thìa khuấy cháo trong bát, nghĩ đến về sau nên làm thế nào, một lần nữa làm lại, mê hoặc Lý Hách, sau đó đem y đạp xuống đất, tùy ý tra tấn?

Hàn Hy gãi gãi tóc, nghĩ mình suy nghĩ có chút ngây thơ rồi. Loại người như Lý Hách có thể bằng mị lực của mình mê hoặc y sao? Huống chi mình kiếp trước dùng hai năm không có chinh phục được người này, cuối cùng còn đem bản thân đẩy vào cảnh thê thảm.

Lợi dụng năng lực biết trước tương lai, một lần nữa xây dựng sự nghiệp? Làm một người thành công, sau đó lặng lẽ rời đi? Hàn Hy cố nhớ lại xem kiếp trước có cơ hội nào kiếm tiền tốt không, nghĩ đến nát óc cũng không có nghĩ ra. Hàn Hy rất phiền muộn, quả nhiên kiếp trước hắn chính là một cái bình hoa nhìn thì ngon mà thực chất là vô dụng không dùng được.

Khó trách khi đó đại minh tinh Tạ Trăn luôn đến cười nhạo hắn “Cũng chỉ là một cái gối thêu hoa, dựa vào cái mặt, cũng chỉ có tác dụng cho người ta ngủ, ngủ xong liền ném đi.”

“Reng reng reng ——” Hàn Hy đang chìm sâu vào trầm tư, điện thoạt bất ngờ đổ chuông dọa hắn nhảy dựng.

Quản gia nhận điện thoại, sau đó đi đến bên người Hàn Hy, cung kính nói: “Lý tiên sinh nhắn ngài đi đến Hồng Tê một chuyến, chỗ đó đang tổ chức dạ tiệc, quần áo cho ngài đã chuẩn bị xong, xe cũng đã chờ bên ngoài.”

Hàn Hy khẽ giật mình, đúng rồi, kiếp trước cũng có buổi tụ hội này, chỉ có điều khi đó hắn bị Lý Hách làm cho không xuống giường được, cũng không ai muốn hắn đi, lần này thế mà lại khác với lúc trước?

Hàn Hy nghĩ đến buổi dạ tiệc này hình như là thời điểm Tạ Trăn xuất hiện. Lúc này cậu ta cũng chưa có trở thành minh tinh. Hàn Hy cảm thấy rất hứng thú, lần gặp mặt này, mình có thể nhìn xem Tạ Trăn được Lý Hách yêu thương kiếp trước đến cùng là làm như thế nào lọt vào mắt xanh của y.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.