Hàn Hy trong lòng vô cùng xoắn xuýt, Tạ Trăn lại hướng hắn cười vui vẻ, nói: “Là phim《 Thanh Sơn Tiếu 》”
《 Thanh Sơn Tiếu 》…
Hình như bộ phim đầu tiên Tạ Trăn đóng kiếp trước chính là cái tên này a, lúc đó nam chính rất bất hạnh, bởi vì nhân vật nam thứ Tạ Trăn đóng lúc ấy quá xuất sắc, hào quang sáng chói làm lu mờ diễn viên chính. Kiếp trước là cậu ta đóng nam thứ đem nhân vật đẩy lên đỉnh cao, kiếp này là mình nhận vai, Hàn Hy cảm thấy tình thế này thật sự là vô cùng áp lực.
Kiếp trước Tạ Trăn là chính cung, mình chỉ là một người làm ấm giường, sau khi trọng sinh Hàn Hy nhận được vai phụ, có phải là để giúp cho Tạ Trăn đóng nam chính phô bày mị lực vô biên không?
Hàn Hy cảm thấy thật đau đầu, cầm kịch bản chỉ biết vui sướng, đều quên mất kịch này chính là cơ hội giúp Tạ Trăn thành công xuất đạo làm diễn viên…
Lý Hách nhìn Hàn Hy đang xoắn xuýt, rất muốn cười: “Đều là nghệ sĩ mới, hợp tác cho tốt.”
Nếu như không có ký ức kiếp trước, Hàn Hy chắc chắn có thể vui vẻ hòa khí mà cùng Tạ Trăn hợp tác đóng phim, nhưng hiện tại vừa nghĩ đến kiếp trước bị người này chế nhạo, hơn nữa người kiếp trước hãm hại mình cũng có thể là cậu ta, Hàn Hy liền thấy ghê tởm.
Nhưng hắn chỉ có thể gật đầu, máy móc nói “Đương nhiên.”
Lý Hách là muốn cùng Tạ Trăn hẹn hò, Hàn Hy cũng chẳng muốn làm một cái bóng đèn, vội vàng tìm cơ hội rồi rời đi. Tạ Trăn nhìn Hàn Hy đã đi xa, vụng trộm sau lưng Lý Hách nhỏ giọng cười nhạo, bĩu môi: “Nhàm chán, ngu ngốc!”
Lý Hách thế nhưng nghe được lời này, xoay đầu lại nhìn cậu ta, Tạ Trăn cũng không khách khí, liếc mắt nhìn y, lại nói: “Coi chừng nhiễm HIV.”
Thân là một diễn viên, Hàn Hy đương nhiên không thể quanh năm suốt tháng chơi bời lêu lổng. Lý Hách có một công ty giải trí, tuy rằng Hàn Hy cho rằng đó cớ để Lý Hách tiện chơi đùa cùng các minh tinh nhưng hắn vẫn không phủ nhận y cũng có chút bản lĩnh. Tinh Nhạc quả thực bồi dưỡng được không ít người tài.
Thân là một thành viên dưới lá cờ của Tinh Nhạc, Hàn Hy cũng không thể không đến công ty.
Lý Hách là hoa hoa đại thiếu gia, không có ai không biết bên người y luôn có bạn tình. Trùng hợp, ở cái công ty thuộc giới giải trí này, mỗi người lúc rảnh rỗi đều ưa thích tán gẫu chuyện bát quái của người khác. Hàn Hy vừa bước vào cửa liền cảm nhận được vô số ánh mắt soi mói hướng lên người mình đánh úp, đều là quang minh chính đại không thèm che dấu ý dò xét.
Trong đó có một tiểu minh tinh, hướng hắn tỏ ra khinh thường: “Nghe nói hắn tự mình cầu xin bò lên giường Lý thiếu, ha ha, loại người này cũng chẳng được sủng ái lâu đâu, Lý thiếu cũng chỉ muốn đổi khẩu vị chút thôi.”
Hàn Hy đã từng cảm thấy nhục nhã, cũng từng tức giận, nhưng đã trải qua cái chết một lần, những thứ này cũng không quá coi trọng nữa. Hàn Hy nghĩ tâm mình bây giờ đã chai sạn rồi.
Hàn Hy lần này tới công ty gặp chuyên gia hình thể, mà người đàn ông trung niên này vừa nhìn thấy Hàn Hy cũng không khách khí chút nào, từ đầu đến chân hắn ngắm nghía một phen, sau đó kết luận: “Chỗ nào cũng cần sửa.”
Hàn Hy cảm thấy vô cùng thất vọng.
“Muốn trở thành một ngôi sao cần cái gì? Diễn xuất, ngoại hình, cơ hội đều không thể thiếu, đương nhiên sức hút cũng rất quan trọng.” Người đàn ông chỉ rõ “Cậu có cơ hội, ngoại hình cũng tạm, diễn xuất tôi chưa nói, nhưng sức hút thì một chút cũng không có.”
“Cho nên cậu phải sửa!” Chuyên gia lắc đầu, trong lòng lại tự nhủ thầm “Lý tiên sinh thay đổi khẩu vị a.”
Vì vậy mà Hàn Hy ở trong phòng tập tiếp nhận huấn luyện vất vả một ngày.
***
Một tháng trôi qua, Lý Hách cũng không trở về nhà được mấy lần, Hàn Hy tự nhủ mình bị thất sủng rồi, nhưng cũng không nghĩ đến nhiều. Một đám luôn cười nhạo hắn cũng bắt đầu cảm thấy nhàm chán. Sau đó《 Thanh Sơn Tiếu 》mở buổi họp báo công bố các diễn viên.
Thiên quản gia cầm đến bộ âu phục sang trọng, lại dẫn theo một nhà tạo mẫu đem Hàn Hy đánh bóng từ đầu đến chân. Lúc đứng trước gương, Hàn Hy cũng không nhận ra mình nữa rồi.
Hàn Hy ngồi trong phòng hóa trang, thấy Tạ Trăn đang đi đến phía này, hôm nay cậu ta mặc một bộ âu phục trắng giản dị. Vào phòng liền tiến gần đánh giá Hàn Hy rất lâu, rồi vỗ vỗ vai của hắn nói “Không tệ.” Rồi quay lưng đi chỗ khác.
Hàn Hy cảm thấy khó hiểu.
Cách buổi họp còn nửa tiếng đồng hồ, Hàn Hy ngồi trong phòng trang điểm điều chỉnh tâm trạng, đúng lúc ấy trong gương liền xuất hiện thêm một gương mặt quen thuộc.
Lý Hách một tay đặt trên bàn trang điểm, một tay vuốt ve mái tóc Hàn Hy, Hàn Hy đoán không ra tâm tư của y, cũng không biết phải mở lời nói cái gì.
“Cậu hôm nay nhìn rất đẹp.” Lý Hách mở miệng, “Nhưng là không thích hợp.”
Y cũng không quan tâm mọi người ở xung quanh, đem Hàn Hy kéo khỏi ghế, sau đó từ tốn nói: “Cời.”
Hàn Hàn đột nhiên cảm thấy hai má nóng rát, trong lòng không ngừng run rẩy.
“Cởi âu phục ra, đổi quần khác phù hợp.” Âm thanh Lý Hách lạnh như băng, “Nam thứ không thể mặc như vậy.”
Mọi người đều cúi đầu, nên làm cái gì thì làm cái đó, giống như không thấy hai người kia, Hàn Hy tránh khỏi cánh tay Lý Hách nói: “Em không có quần áo khác, mặc thế này tốt rồi.”
“Cậu đang cãi lời tôi?”
Hàn Hy vội vã lắc đầu, Lý Hách lại coi như không nhìn thấy, nói: “Tôi thấy cậu cũng đừng xuất hiện nữa, không có quần áo phù hợp thì đừng xuất hiện trong họp báo.”