Trọng Sinh Chi Khả Dĩ Phi Phàm

Chương 15: Một Lần Dùng Khổ Nhục Kế





Bách Dĩ Phàm đi vào cổng, qua sân đã nghe được giọng của phụ nữ lạ.

Đương nhiên là của Rùa Biển Cô Cô – Bách Ti Hoà.
Bách Dĩ Phàm lập tức rụt cổ khỏi cửa sổ, mở kĩ năng Nghe góc tường.

Bách Khả Phi:...!
Bách Khả Phi núp sau lưng Bách Dĩ Phàm...!nghe góc tường.

"Nhất định không được nghe lời bọn trẻ nói.

Chúng nó không hiểu chuyện thì biết cái gì cơ chứ? Em có người bạn ở Viện Công nghệ Liên bang Thụy Sĩ, đây là trường đại học nhất nhì thế giới đó.

Thi nhập môn khoa học kỹ thuật là toán, sinh, hoá, lý."
Bách Dĩ Phàm: Ha ha, trước khi nhập học còn phải có chứng chỉ tiếng Đức với chứng chỉ ngoại loại 2 (?) nữa đâu rồi?
"Điều kiện học tập bên Tây cũng tốt.

Cơ bản là các trường được chính phủ tài trợ, học phí rất thấp."
Bách Dĩ Phàm: Sao không nói luôn là tiền sinh hoạt phải tự lo đi?
"Sau khi học xong còn có thể làm việc ở chỗ đó luôn.

Nếu như làm bên kỹ thuật khoa học thì càng tiện để di dân."
Bách Dĩ Phàm: Cô không biết còn có thứ gọi là tính bài ngoại à?
Nói đến du học, không phải Bách Dĩ Phàm không biết gì hết, thậm chí trước khi chết cậu đã chuẩn bị đi du học rồi.

Những gì Bách Ti Hoà vừa nói đều là sự thật nhưng không phải là sự thật hoàn toàn, đã loại bỏ hết những yếu tố bất lợi đi rồi.

Không phải hiểu rõ thì rất khó để nhìn ra chiêu này.

Cao, thực sự quá cao thâm.

Lúc này Bách Ti Hoà còn nói: "Anh chị vạn lần đừng cho nó học xã hội.

Em nói thế cũng chỉ vì muốn tốt cho nó.

Anh chị có ngăn nó cũng là muốn tốt cho nó thôi."
Bách Dĩ Phàm:...!
Không phải mấy lời khuyên có cụm từ "Vì muốn tốt cho nó" đều xuất phát từ thiện ý, cũng có khả năng nói chỉ vì muốn thoả mãn thói hư vinh của bản thân.

Bách Dĩ Phàm không muốn nghe tiếp, quay lại, bôi máu mũi lên mặt Bách Khả Phi rồi kéo mạnh áo Bách Khả Phi lại.

Bách Khả Phi bị bất ngờ, thế là hai người đều bị va vào cửa.

Hai quả bom nguyên tử rơi xuống phòng khách Bách gia.

Bách Khả Phi vẫn còn tốt chán, chỉ là trên mặt bị bôi máu ghê người thôi.

Bách Dĩ Phàm mới gọi là thảm, máu mũi vài dòng, mắt bị thâm tím, vạt áo còn rách nữa.

Ba Bách mẹ Bách thấy thế đứng bật dậy.

Mẹ Bách hét to: "Hai đứa bị sao thế hả!!!"
Bách Khả Phi run lên, Bách Dĩ Phàm rưng rưng nước mắt.

Bách Dĩ Phàm nói: "Anh con muốn bỏ nhà đi.

Con ngăn lại thế là anh ấy đánh con."
Bách Khả Phi:???
Ba Bách, mẹ Bách:!!!
Phản ứng của khán giả không đủ nhiệt tình nha.


Bách Dĩ Phàm cho thêm dầu vào lửa: "Anh ấy nói.

Ba mẹ chỉ thương con thôi, vì thế phải đánh con, đánh chết là xong."
"Không ai hiểu anh ấy hết."
"Ai bảo anh ấy học tự nhiên đều là tên khốn hết."
Ba Bách nuốt không trôi cục tức, phi đến.

"Ba bọn trẻ à!" Mẹ Bạch tiến lên ôm lấy eo ba Bách, phòng khách lập tức lộn xộn tung toé.

Bách Khả Phi không biết đường trốn đi, còn mạnh mồm chỉ vào Bách Dĩ Phàm: "Em nói bậy!"
Lại còn phản kháng!
Ba Bách giận điên người, tát thẳng tay: "Hư đốn! Đánh em ruột của mình thành vậy còn không thừa nhận hả! Đánh chết thằng ranh con này!"
Bách Dĩ Phàm nhân lúc hỗn loạn gạt chân Bách Khả Phi.

Bách Khả Phi không bị ba Bách đánh mà bị Bách Dĩ Phàm gạt chân ngã rầm.

Nhất thời bất lực, oan muốn chết luôn, anh kiên quyết phủ nhận: "Con không nói như thế.

Con không nói!"
"Anh nói! Anh vừa nói mà!" Bách Dĩ Phàm nhảy dựng: "Anh còn nói, anh không muốn học tự nhiên nữa mà.

Anh thừa nhận đã nói muốn thi vào Học viện Điện ảnh không hả!"
Bách Khả Phi: "Có, nhưng..."
Bách Dĩ Phàm: "Anh thừa nhận rồi! Anh còn nói, ngày nào cũng ép anh học mấy cái môn tự nhiên làm anh sắp nôn ra đến nơi! Con trốn trong chăn khóc nữa! Khóc đến mức sắp mù luôn rồi!"
"Em! Em! Em!" Bách Khả Phi run run chỉ Bách Dĩ Phàm, thở hắt ra: "Nói láo!"
Bách Dĩ Phàm tốc độ như vũ bão, nói: "Được, em nói láo.

Vậy anh đi mà học khối tự nhiên đi! Làm mấy cái đề đó đi! Chúc anh mỗi ngày làm đề đến phát nôn! Rồi sau này tìm cách bỏ nhà đi! Đi không được thì đánh em! Anh là tên nhát gan chỉ biết trốn trong chăn mà khóc thôi!"
Chuyện mình có trốn trong chăn khóc hay không thì bản thân Bách Khả Phi cũng không biết, nhưng bây giờ thật muốn khóc một hồi: "Mày câm mồm!!!"
Câm...!mới là lạ.

Bách Dĩ Phàm không bỏ qua: "Anh là tên nhát gan, ngu xuẩn khốn khiếp! Là loại có gan đánh em mà không có gan thừa nhận!"
Bách Khả Phi: "Mày mày mày!"
"Đồ mù! Đồ lợn sống! Trong đầu chỉ toàn đậu phụ nát!"
Bách Khả Phi không chịu nổi nữa rồi!!!
Bách Khả Phi nhào tới, giơ tay lên rồi khựng lại.

Bách Dĩ Phàm nhận, thẳng cẳng đạp cho phát.

Hai người làm loạn hết lên.

Mẹ Bách cũng không cản ba Bách nữa, lập tức chạy qua tách hai thằng con ra.

Ba Bách cũng chạy lại.

Bách Dĩ Phàm diễn quá nhập tâm, nhảy lên nhảy xuống, bứt tóc Bách Khả Phi: "Anh là đồ ngốc, là con lừa ngang bướng!!! Còn dám bỏ học đi làm minh tinh hả! Minh tinh cái rắm!!! Em bị người ta bắt nạt mà còn không làm chỗ dựa cho em! Còn dám bỏ em lại một mình hả!!!"
Mẹ Bách với ba Bách mãi mới tách được hai tên này ra.

Ba Bách ôm đứa nhỏ, mẹ Bách ngăn thằng lớn.

Bách Khả Phi cả người run rẩy, đầu óc trống rỗng, còn hung hăng giơ nắm đấm đứng phía sau mẹ Bách: "Tao không phải muốn bỏ nhà đi! Tao không có!!!"
Bách Dĩ Phàm cũng không vừa, bị ba Bách ôm ngang eo vẫn giơ chân đạp loạn: "Bảo anh có thì là có!"
"Không có!"
"Bây giờ không có thì sau này có!"
"Không phải!"
"Điên mới tin anh! Anh có bản lĩnh thì đừng có học tự nhiên đi! Có bản lĩnh thì đi thi Học viện Điện ảnh đi! Có bản lĩnh thì nhốt mình trong phòng đừng có ló mặt ra đi!"
"Đi thì đi!" Bách Khả Phi quay đầu đi, "Rầm" một tiếng, đóng cửa phòng lại.

Anh trai bị tức đến chập mạch luôn.


Bách Dĩ Phàm há mồm, cắn tay ba Bách, ông bị đau nên thả lòng tay.

Bách Dĩ Phàm nhảy ra, chạy đến cửa phòng ngủ, rút chìa khoá trong túi ra, xoay ba vòng, rồi lại rút ra, nhét vào túi áo.

Động tác liền mạch.

Làm xong, Bách Dĩ Phàm xoay người xoa xoa mặt: "Con đi rửa mặt."
Ba Bách, mẹ Bách:...!
Bách Dĩ Phàm sạch sẽ quay lại phòng khách, ba Bách, mẹ Bách với Cô Cô Bách Ti Hoà đang ngồi một hàng ở đó.

Mẹ Bách vẫn còn đang đờ người, ba Bách hút thuốc, Bách Ti Hoà đang khuyên mẹ Bách: "Trẻ con đúng là không hiểu chuyện gì hết."
Bách Dĩ Phàm lúc này mới soi vị Rùa Biển Cô Cô này.

Bách Ti Hoà tầm 40 tuổi, ăn mặc đúng mực, ngực ra ngực, eo ra eo, khi nói chuyện còn quấn quấn tóc mai để lộ vòng tay phỉ thuý.

Bách Dĩ Phàm: Ha ha
Bây giờ cậu có thể cam đoan là bản thân không biết đến bà cô này.

Năm ấy, khi ba Bách không may qua đời, lúc cử hành tang lễ không thấy mặt người này đâu! Vậy thì chuyện Bách Khả Phi muốn thi trường gì thì đâu có liên quan đến bà ta đâu, rốt cuộc bà ta tới đây có mục đích gì?
Ba Bách thầy Bách Dĩ Phàm đang đứng ở cửa phòng, cất tiếng gọi: "Qua đây! Nói! Rốt cục đã xảy ra chuyện gì!?"
Bách Dĩ Phàm hít sâu một hơi.

Lúc nãy mới chỉ là làm nóng, giờ mới chính thích vào màn kịch quan trọng nhất.

Bách Dĩ Phàm nghiêm túc đi đến trước bàn trà, khoanh tay cúi đầu: "Chuyện lúc nãy là như này.

Bách Khả Phi muốn đăng ký khối xã hội.

Mọi người lại không cho nên anh ấy nói muốn bỏ nhà ra đi, sau đó hai bọn con đánh nhau thôi."
Ba Bách chăm chú nhìn Bách Dĩ Phàm một hồi: "Vậy thôi sao?"
"Vâng." Bách Dĩ Phàm dừng 3 giây: "Anh ấy nói sau này muốn thi Học viện Điện ảnh.

Đó xem như là ngành nghệ thuật, học xã hội sẽ thi dễ hơn nhiều."
"Nghệ thật sao? Những thứ này toàn là hư vô, rỗng tuếch.

Làm sao so được với học khoa học tự nhiên rồi sau này đi du học chứ?" Bách Ti Hoà đột nhiên xen vô: "Trẻ con thì biết cái gì là tốt, cái gì là xấu hả? Toàn bị TV đầu độc cho rằng làm ngôi sao nọ kia mới là giỏi.

Chẳng qua chỉ là mấy con hát thôi."
Ba Bách với mẹ Bách rất đồng ý với ý kiến này, gật gật đầu.

Bách Dĩ Phàm yên lặng một lúc, trong đầu đang cấp tốc suy nghĩ, vài phương án đang hình thành trong đầu, rồi mới chậm rãi mở miệng: "Bách Khả Phi cũng nói thế.

Anh ấy định học ở Học viện Điện ảnh trong nước mấy năm đã rồi khi có nền tảng rồi sẽ thi nghiên cứu sinh của Học viện Điện ảnh New York.

Cho có biết Lý An chứ? Đạo diễn của Ngoạ hổ tàng long rồi được giải Oscar đó.

Bách Khả Phi nói là Lý An tốt nghiệp từ Học viện Điện ảnh NewYork đó."
Ba Bách với mẹ Bách ngạc nhiên.

Bách Ti Hoà lạnh lùng nhìn Bách Dĩ Phàm: "Chỉ có vài người được thế mà thôi.

Học nghệ thuật ra, sau này khó tìm việc."
"Cô nói đúng! Húng thú là thầy giáo tốt nhất.

Cháu cũng thấy tuy là Bách Khả Phi thông minh đến mức làm người ta chỉ muốn đập cho một trận thì cũng không thể thành Lý An thứ hai được." Bách Dĩ Phàm cười gằn: "So với trong nước thì nền điện ảnh của Mỹ phát triển hơn nhiều.

Nếu như học nhiếp ảnh, biên kịch hay làm hiệu ứng thì cũng không khác gì làm khoa học cả.


Làm vài tiết mục cũng lời ra mấy vạn rồi."
Ba Bách với mẹ Bách có chút chóng mặt.

Bách Ti Hoà nheo mắt nhìn Bách Dĩ Phàm, thay đổi tư thế: "Bên Mỹ loạn như thế thì đi làm gì? Lựa chọn du học hàng đầu phải là Châu Âu mới phải.

Lúc nãy cô có nói với ba mẹ cháu rồi, bên ETH Thuỵ Sĩ có người bạn của cô, sau này có thể giúp đỡ anh cháu học hành."
Bách Dĩ Phàm vẫn giữ nụ cười, mơ hồ chỉ ra trọng điểm: "Cô có bạn bè ở đó sao? Vậy là quá tốt rồi.

Sau này cháu muốn nghiên cứu khoa học, có thể sẽ đi du học nữa, lúc đó có thể tìm bạn cô giúp không? Nhưng mà cháu thấy bảo nhiều trường du học thì dễ nhưng tốt nghiệp thì khó...!Hơn nữa, muốn du học Thuỵ Sĩ hình như phải học cả tiếng Đức nữa rồi phải sang Đức thi lấy chứng chỉ, so với người khác đã chuẩn bị du học từ nhỏ thì không sao nhưng cháu bây giờ mới học thì có phải là hơi muộn rồi không?"
Bách Dĩ Phàm tuy đặt câu hỏi nhưng cũng không chờ Bách Ti Hoà trả lời.

"Không đúng, sau cháu tưởng đứng thứ nhất về đào tạo khoa học kỹ thuật là Học viện công nghệ Massachusetts chứ nhỉ? Trường này ở bên Mỹ đó.

Cô có quen ai ở đó không a? Cháu vẫn muốn thi vào đó hơn.

Hơn nữa, miễn phí học phí mỗi năm phải tầm 75000 USD đó, thật là nhiều.

À mà, cô du học ở đâu vậy?"
Bách Ti Hoà:...!
Ba Bách phát hiện có chút không bình thường, chặn lời Bách Dĩ Phàm: "Hỏi nhiều thế làm cái gì! Đại Sa đừng chấp nó nhé."
Bách Dĩ Phàm:...!Đại Sát là sao vậy? Hoá ra Bách Ti Hoà không phải tên thật à? (Từ Sa với Sát đồng âm)
Nhưng thời cơ tốt thé này sao bỏ qua được, Bách Dĩ Phàm tiếp tục gây án: "Có gì đâu mà không thể nói chứ? Nhất định là cô rất lợi hại rồi nha."
Bách Ti Hoà nói: "Đại học bên Pháp."
"Đại học Paris? Đại học Sorbonne? Hay là Đại học Lyon? Trường Paul Verlaine Metz? Bên Pháp nhiều trường lắm a." Bách Dĩ Phàm bỗng vỗ chân cái đét: "Ha, cô bảo là Đại học...!bên...!Pháp a."
Bách Ti Hoà:...!
Bách Dĩ Phàm rũ mắt: "Xin lỗi, cháu không nên hỏi mới đúng..."
Bách Ti Hoà xui 8 đời mới gặp phải ma tinh Bách Dĩ Phàm: "Ai nha, em đã lâu không về nước, không nghĩ đến con ruồi trong nước cũng thải ra mật được."
Con ruồi thải mật aka giả làm ong.

Bách Dĩ Phàm: Mắng ông là con ruồi hả? Còn dám nói ông giả nai?
Bách Dĩ Phàm miểu sát: "Cảm ơn cô đã dạy cháu thải mật."
Bách Ti Hoà:...!
Luận về huyết thống thì đúng thế thật.

Ai cũng là người văn minh, đương nhiên phải dùng cách văn minh mà ra đòn.

Nhưng khách trong nhà với con trai đã đấu nhau đến mức này thì quá khó nhìn rồi.

Ba Bách quát Bách Dĩ Phàm: "Ở đây nói hươu nói vượn cái gì.

Biến ra ngoài mau!"
Bách Dĩ Phàm cũng lười chào, đi thẳng ra ngoài, vừa đến cửa, không nhịn được mà quay lại, độc mồm nói: "Nghe nói quần áo nước ngoài toàn số đo lớn.

Bình thường cô phải tự may hết à? Đáng tiếc cháu không có thước dây, đồ cô mặc có vẻ hợp.

Hình như trước khi đến cô còn bận đánh son thì phải? Thật ra, cô có thừa thời gian như thế, không bằng học thêm chút nội hàm cũng đỡ bị coi là nhắm mắt đánh đàn, ăn nói lung tung, nhạt nhẽo vô vị."
Ba Bách, mẹ Bách:...!
Bách Dĩ Phàm nói xong thì phẩy mông ra ngoài, đứng thiền ở sân với cây lựu.

Một lúc sau Bách Ti Hoà về.

Ba mẹ Bách tiễn bà cô ra cửa, trực tiếp bỏ qua Bách Dĩ Phàm đang đứng.

Bách Ti Hoà mấy khi đến nhà mình, không ngờ hai thằng con trai lại đánh nhau như vậy.

Ba Bách tiễn Bách Ti Hoà về rồi không tìm được cơn giận, phi vào san.

Bách Dĩ Phàm trước tiên chặn lại: "Ba mẹ đưa Bách Khả Phi du học đi.

Con không muốn nhìn thấy anh ấy nữa."
Ba Bách nghe thấy câu này còn tức hơn!
"Thằng ngốc này, mày nói nhăng nói quậy gì thế hả!"
Lúc này, Bách Dĩ Phàm đã vận công một lúc lâu.

Chờ ba Bách ra tay liền vận khí đan điền, dùng hết nội lực từ khi sinh ra, quay mặt đi —— Nhỏ ra hai hàng nước mắt.

Moá, làm được rồi! Bách Dĩ Phàm giỏi lắm!
Bách Dĩ phàm che mắt, trong đầu nhiệt tình bấm like cho bản thân.

*^*^*^*^*^

Bỗng dưng đọc đoạn đánh nhau của 2 anh em mà muốn khóc ghê, chẹp.

1.

Viện Công nghệ Liên bang Thụy Sĩ: tức Eidgenössische Technische Hochschule Zürich hay ETH Thuỵ Sĩ.

Trường ETH thường được xếp hạng vào những trường đại học hàng đầu trên thế giới, khoảng từ thứ 3 đến thứ 6 ở châu Âu và khoản từ thứ 10 đến thứ 27 trong xếp hạng trên toàn thế giới.

Được xếp hạng 12 về khoa học và kỹ thuật vào năm 2005 bởi tạp chí Times.

Theo lịch sử, ETH nổi tiếng trong các lãnh vực hóa học, toán học và vật lý.

Có 21 người đạt giải Nobel đã từng có liên hệ với ETH, chỉ đếm những cựu sinh viên và Giáo sư với các công trình được vinh dự đã được làm tại ETH, trong đó có Albert Einstein năm 1921.

Người đạt giải Nobel gần đây nhất là Kurt Wüthrich với giải Nobel về hóa học vào năm 2002.

2.

Học viện công nghệ Massachusetts: tức Massachusetts Institute of Technology hay MIT.

Trường gồm tổng cộng 32 khoa.

Viện đại học này có 81 người được giải Nobel, 52 người nhận Huân chương Khoa học Quốc gia (National Medal of Science), 45 Học giả Rhodes (Rhodes Scholars), và 38 Học giả MacArthur (MacArthur Fellows).

MIT là một trong những cơ sở giáo dục bậc cao có tiêu chuẩn tuyển chọn sinh viên khắt khe nhất; chẳng hạn, khóa sẽ tốt nghiệp vào năm 2016 có 1.620 sinh viên được tuyển chọn từ 18.109 thí sinh, như vậy tỷ lệ được nhận vào chỉ 8.95%.

3.

Đại học Lyon Pháp:
Đại học Lyon là một trường đại học tại Lyon và Saint Etienne, Pháp.

Trường gồm 16 viện.

Có ba trường đại học chính ở trung tâm này: Đại học Claude Bernard Lyon 1 tập trung vào y tế và nghiên cứu khoa học và có khoảng 27.000 sinh viên; Đại học Lumière Lyon 2 tập trung vào khoa học xã hội có khoảng 30.000 sinh viên; Đại học Jean Moulin Lyon 3, tập trung vào khoa học nhân văn và luật với khoảng 20.000 sinh viên.

4.

Đại học Paris
Viện Đại học Paris (tiếng Pháp: Université de Paris) là một viện đại học nổi tiếng ở Paris, Pháp, và là một trong những viện đại học ra đời sớm nhất ở châu Âu.

Nó được thành lập vào giữa thế kỷ 12 và chính thức được công nhận là một viện đại học trong khoảng thời gian năm 1160 đến 1250.

Sau nhiều thay đổi, bao gồm một thế kỷ ngừng hoạt động (từ 1793 đến 1896), Viện Đại học Paris được chia thành 13 viện đại học độc lập (Viện Đại học Paris I–XIII) vào năm 1970.

Viện Đại học Paris thường được gọi là Sorbonne hay la Sorbonne theo tên Trường Đại học Sorbonne (Collège de Sorbonne) do Robert de Sorbon thành lập vào khoảng năm 1257, mặc dù nó chưa bao giờ nằm hoàn toàn ở Sorbonne.

Xét theo niên đại thì Viện Đại học Paris còn lâu đời hơn Trường Đại học Sorbonne, và Sorbonne chỉ là một thành phần của Viện Đại học Paris.

Trong số 13 viện đại học tách ra sau này thì Viện Đại học Paris I–IV nằm trong phạm vi của Trường Đại học Sorbonne cổ, và chỉ ba trong số này có chữ "Sorbonne" trong danh xưng của mình.

Mười ba viện đại học vừa kể độc lập với nhau, một số thuộc học khu Creteil hay Versailles, thay vì học khu Paris.

Một số chức năng quản lý còn lại của 13 viện đại học về mặt chính thức do vị giám đốc của học khu Paris giám sát, văn phòng đặt ở Sorbonne.

Gần đây, các viện đại học này có xu hướng liên kết lại với nhau thành hai nhóm: nhóm Sorbonne Paris Cité và nhóm Viện Đại học Sorbonne.

5.

Trường Paul Verlaine Metz:
Thành lập vào năm 1970 tại Metz là trường tổng hợp đào tạo về xã hội, ngôn ngữ, kinh tế, quản lí, khoa học tự nhiên.

6.

Về tên của Rùa Biển Cô Cô bị rớt xuống Tuyệt Tình Cốc 16 năm không thấy mặt mũi đâu: Tên tiếng Tàu của bả là 柏丝禾.

Bách là họ Bách rồi nhá, Ti là tơ tằm, dây tơ, Hoà là cây mạ non.

Ba Bách gọi bả là Đại Sa, Sa ở đây là sợi bông, vải sa làm từ tơ thì phải..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.