Trọng Sinh Chi Khả Dĩ Phi Phàm

Chương 34: Khủng Hoảng Bài Thi





Vưu Thành phản ứng nhanh nhất, dừng lại đầu tiên: "Chào buổi sáng, thầy Trần."
Trì Đào lắp bắp nói theo: "Em chào thầy ạ."
Thầy Trần gật đầu, xoay qua nhìn chằm chằm Bách Dĩ Phàm: "Phàm Phàm à, tỉnh ngủ chưa?"
Bách Dĩ Phàm hồn về với thân: "Tỉnh rồi ạ, tỉnh lắm luôn.

Em không ăn cua, em muốn ăn mì Dương Xuân với trứng ốp."
Thầy Trần vui vẻ: "Khẩu vị có vẻ rất tốt nha.

Chúc em ăn ngon miệng, hôm nay làm bài tốt nhé.

Thử làm không tốt xem.

Hai đứa cũng làm bài tốt nhé."
Ba người liều mạng gật đầu như gà mổ thóc biểu hiện quyết tâm.

Xử xong bữa sáng là phải lên lớp truy bài, Bách Dĩ Phàm lấy sách tiếng Anh ra, giả bộ đọc: "Unit one." (buồn cười một chuyện, raw ghi là unitone mà tui cứ không hiểu, tra lên tra xuống mới nghĩ ra là Unit one =)))))
Một ông thầy mặt chữ điền mang theo đề kiểm tra vào lớp.

Ông thầy có cặp lông mày sâu róm, mặt thì vuông chằn chặn, bộ dạng nghiêm túc, cực kỳ có khí phách.

"Không phải tiết một là thi văn sao?"
"Đã vào tiết truy bài rồi à?"
"Chắc là môn khác rồi!"
Trong lớp lập tức nổi tiếng bàn tán, nhưng đa số là đoán xem vị thầy giáo này dạy môn gì.

Trình Dật Hạo quay xuống: "Tôi cá là thầy dạy lý, hai cái xúc xích nướng!"
Hình Mỹ Gia lập tức đáp: "Là môn hóa, bốn quả trứng luộc nước trà."
Bách Dĩ Phàm: "Cả hai đều sai, một cái chân gà."
Hình Mỹ Gia: "Móa! Ông chờ đó!"
Trình Dật Hạo: "Một cái chân thì chia kiểu gì hả!"
Ông thầy trên bục tùy tiện đặt đống đề trên bàn, chia thành 8 phần, giọng trầm thấp: "Yên lặng."
Mọi người lập tức ngoan ngoãn, chờ đợi mở màn.

Trình Dật Hạo, Hình Mỹ Gia với Bách Dĩ Phàm thì nhìn chằm chằm miệng của ông thầy.

Thầy giáo chia đề cho những người ngồi bàn một, ngẩng lên thấy một loạt ánh mắt đang lóe sáng: "Đừng có nhìn tôi.

Tôi là giáo viên dạy tin của mấy đứa.

Tiết này sẽ kiểm tra về nội quy trường học, phát đề đi."
Mọi người:....!
Thầy tin mà cũng có khí phách như vậy được sao! Mựa nữa chứ, nội quy trường thì có cái khỉ gì đâu mà thi với chả cử hả!
Cả lớp vừa phỉ nhổ vừa phát đề xuống, viết tên lên tờ đề rồi lại lấy quyển sổ tay học sinh ra xem.

Rất nhiều người không mang theo, hoặc đã ném đi xó nào rồi liền cầu viện trợ.


Bách Dĩ Phàm nhìn xung quanh thấy vô số nạn nhân không phải nằm thẳng ra bàn, thì cũng là nhấp nha nhấp nhổm.

Bách Dĩ Phàm dù có mang sổ tay học sinh nhưng trong lòng không khỏi có một đàn thần thú phi nước đại.

(Thần Thú này là con thảo nê mã ấy)
Một bài thi, hai trang, 6 câu hỏi đáp thì cũng được nhưng mà 50 câu trắc nghiệm thì bọn tui phải đi đâu đào đáp án đây???
Bách Dĩ Phàm nhanh chóng bỏ qua phần trắc nghiệm, làm đề hỏi đáp trước.

Hình Mỹ Gia ngồi bên quanh ghé sang, nói nhỏ: "Phân công hợp tác chứ?"
Bách Dĩ Phàm gật đầu: "Tôi làm câu 2,4,6."
Hình Mỹ Gia ra dấu OK.

Hai người lập tức cắm mặt tìm đáp án.

Nhưng có vẻ mọi người đã quá coi thường quyết tâm phủ đầu học sinh mới rồi.

6 câu hỏi đáp thì chỉ có 3 câu miễn cưỡng tìm được đáp án, còn 3 câu kia cần chọn lọc rồi tổng hợp lại mới thành đáp án được.

Dân tình nước mắt đầy mặt.

Làm bài được 10 phút, khắp lớp vang tiếng kêu rên.

Ông thầy trông lớp 10/1 nhíu mày, cầm di động rồi đi ra ngoài.

Lớp 10/1 lập tức bùng nổ.

"Móa nó nữa, khó vãi linh hồn!"
"Làm sao đây! Câu 1 ở xó nào thế?"
"Mau đưa phần trắc nghiệm cho tôi xem chút đi!"
Cả lớp đã bị nội quy trường bức thành điên luôn, đưa bài cho nhau, nỗ lực chép chép chép.

Cả lớp ồn ảo, nơi nơi loạn lạc.

Nếu cứ thế thì chắc chắn không ổn, nếu để chủ nhiệm phải ra mặt thì chỉ có tập xác định.

Thời khắc nguy cấp, cán bộ lớp rất dễ kéo cừu hận, đắc tội bạn cùng lớp hay đắc tội với chủ nhiệm, nào, các bạn chọn hộ cái đi?
Hình Mỹ Gia là lớp phó quản kỷ luật, Trình Dật Hạo đành phải quay xuống nhắc: "Bà có vẻ thảnh thơi nhể?" (Nguyên văn là "chi cái thanh吱个声" tui ko hiểu, có ai hiểu thì nói cho tui với)
"Thảnh thảnh thảnh cái đầu ông, giờ mà ló mặt ra thì có mà bị ăn đập.

Muốn quản thì ông đi mà quản." Hình Mỹ Gia kiên định theo bước chân của dân tình: "Mau đưa phần trắc nghiệm cho tôi xem với."
Trình Dật Hạo:...!
Trình Dật Hạo chưa làm phần trắc nghiệm, cả lớp cũng thế.

Trình Dật Hạo đành phải vượt qua khoảng khách xa xôi mà bắn ánh mắt cho bạn lớp trưởng.

Trùng hợp làm sao, lúc này Tạ Tuế Thần đứng dậy.


Lúc này, Bách Dĩ Phàm có cảm giác mình có thể nghe được nội tâm của Trình Dật Hạo với Hình Mỹ Gia nội tâm hoan hô, còn những người khác đang thầm mắng.

Tạ Tuế Thầm cẩm quyển sổ tay học sinh bìa trắng cùng với đề của mình đi lên bục giảng: "Mọi người yên lặng chút đi."
Mà cũng lạ, nửa lớp lập tức yên lặng, cũng có vài người không phục mà nhỏ giọng nói: "Làm cái trò gì đây, không có thông báo trước là kiểm tra nội quy gì hết á! Làm lớp trưởng cái kiểu gì đấy?"
Lập tức có người hùa theo, Tạ Tuế Thần nháy mắt biến thành đối tượng cho mọi người phát tiết, âm thanh ồn ào càng lúc càng lớn.

Chuyện này chả ai biết trước hết, Bách Khả Phi còn không biết trước thì có nghĩa đây là lãnh đạo trường năm nay lên cơn động kinh rồi quyết định làm.

Tạ Tuế Thần không giải thích gì, cầm đề lên: "Đáp án phần trắc nghiệm, từ câu 1 đến câu 5, ABCAB, đọc lại, ABCAB..."
Lớp 10/1 nháy mắt yên lặng, chỉ còn giọng của Tạ Tuế Thần.

"Câu 6 đến câu 10...!Đọc lại..."
"Câu 55 đến câu 60, DDCDA..."
"Được rồi, xong phần trắc nghiệm.

Mọi người chia đều những quyển sổ tay ra, tốt nhất là mỗi bàn có một quyển."
"Tiếp theo là phạm vi đáp án.

Câu số 1, mọi người mở trang 69, đoạn thứ 3..."
10 phút sau, Tạ Tuế Thần nói xong đáp án phần hỏi đáp.

Lúc này có người hỏi: "Lớp trưởng này, ông lấy đáp án ở đâu đấy?"
"Tôi làm." Tạ Tuế Thần nói thẳng.

"Đệt, thế nhỡ sai thì sao? Cả lớp sai giống nhau liệu có chết không?"
Bạn nhỏ, cậu thật là bi quan, bạn không đủ IQ để hiểu lớp trưởng đâu.

Bách Dĩ Phàm tranh thủ thời gian, dựa theo phạm vi Tạ Tuế Thần đã vạch ra mà làm thành đáp án.

Tạ Tuế Thần: "Nếu có không tin tưởng đáp án thì bạn có thể tự sửa.

Bây giờ cả lớp yên lặng làm bài, không được làm ồn.

Còn nữa, không được nói chuyện này ra ngoài."
Tạ Tuế Thần không đợi mọi người đáp lại mà đi về chỗ ngồi, tiếp tục vùi đầu làm bài.

Cả khu nhà đều ồn ào nhưng trong lớp 10/1 lại rất yên ắng.

Chỉ còn lại tiếng giấy bút sột soạt.

Trong lúc kiểm tra, ông thầy chủ nhiệm mặt gỗ đi đến.

Đứng ở cửa sổ thấy lớp 10/1 của mình như này, thiếu chút nữa thì rơi cả tròng mắt.


Thầy chủ nhiệm đẩy cửa vào lớp, đi lượn một vòng, đứng trên bục giảng, nói: "Các em làm bài rất tốt a."
Tạ Tuế Thần đứng lên, bốn bề yên lặng, chỉ gật đầu.

Hiển nhiên không có sức thuyết phục, thầy chủ nhiểm mặt đầy vẻ nghi ngờ: "Nhưng sao đáp án không khác nhau mấy vậy?"
Trình Dật Hạo phối hợp ăn ý, lớn giọng nói: "Thưa thầy, là vì lúc bọn em học quân sự đã học rất nghiêm túc ạ!"
Bách Dĩ Phàm bổ sung làm rõ: "Lúc đó còn rảnh đến đau trứng mà lấy sổ tay học sinh ra để hành hạ nhau.

Không ngờ là trường cho kiểm tra thật." (Nguyên văn là rảnh đến đau trứng đó, tui ko thêm vào đâu)
Có tên đầu tiên khai, mọi người lập tức phụ họa.

Mọi người thêm củi vào lửa, đồng tâm lừa chủ nhiệm nhà mình xoay vòng vòng.

Đến khi họp chủ nhiệm khối 10, mấy chủ nhiệm ngồi trước bàn tròn cảm khái: "Thầy Trần Văn Ngọ lớp 10/1, không phải dạng vừa đâu!" (Nguyên văn là không phải bình thường)
Thầy Trần ngồi ở đó, trước mặt là bài thi ngữ văn.

Ông chậm rãi gạch một đường mực đỏ lên bài thi, đầu cũng không ngẩng lên, cười với bài thi: "Dĩ nhiên là thế rồi, tôi sẽ chăm sóc kĩ lưỡng đàn nhóc kia."
Mấy vị giáo viên ngồi trong phòng cảm nhận được một tia ác ý thật đậm.

Có người đi đến gần thầy Trần xem xem, trên bài thi có ghi tên là: Bách Dĩ Phàm.

Sau khai giảng.

Khi qua một nửa tiết tự học đầu tiên, thầy Trần lên lớp, lượn đúng một vòng rồi gọi Bách Dĩ Phàm ra.

Một lớp một nhỏ đứng trước cửa lớp.

"Nhật ký tập quân sự sửa rất tốt.

Bài thi khảo sát môn văn cũng làm rất tốt." Thầy Trần khen ngợi.

Nhớ tới chồng nhật ký quân sự cao cao ngày đó, Bách Dĩ Phàm nhận mệnh: "Ai bảo em là cán sự môn cơ."
Thầy Trần mỉm cười: "Tính giác ngộ rất cao.

Nghe nói môn văn của Đại Trình năm lớp 9 là do em kèm.

Trong lớp có mấy bạn môn văn không được tốt lắm, em cũng kèm luôn đi nhé."
Bách Dĩ Phàm:...!
Thầy Trần đọc mấy cái tên: "Cố Mặc Xuyên, Tôn Tương Kiền, Tạ..."
Tạ Tuế Thần vừa vặn đi ra, Trình Dật Hạo với Hình Mỹ Gia cũng đi theo sau.

Bách Dĩ Phàm: Đến đầu thú?
Thầy Trần bị ngắt lời, mất hứng hỏi: "Có chuyện gì?"
Tạ Tuế Thần thẳng thắn: "Thầy Trần ạ, về việc sáng nay kiểm tra nội dung nội quy trường..."
Hình Mỹ Gia bênh vực lẽ phài: "Thầy ơi, chuyện này không thể trách lớp trưởng được."
Trình Dật Hạo cũng không chịu thua: "Thầy Trần ơi, em có cho là lớp trưởng làm thế là rất đúng, vì danh dự của cả lớp!"
Tạ Tuế Thần bất đắc dĩ.

Thầy Trần xua xua tay: "Việc kiểm tra nội quy thì sáng nay tôi cũng mới biết được.

Tạ Tuế Thần xử lý không tồi, nghe nói đáp án đều là em tự làm?"
Tổ hợp hai người nghĩa khí là Hình Mỹ Gia với Trình Dật Hạo ngốc luôn.

Thầy Trần vốn thần thông quảng đại, biết ngay là trong bài kiểm tra nội quy có biến mà.


Tạ Tuế Thần ngạc nhiên, gật đầu: "Lúc trước có việc cần dùng nên có tra qua sổ tay học sinh."
Cái gọi là có việc cần dùng dĩ nhiên là đi tìm luận cứ chứng minh cán sự bộ môn không phải là cán bộ lớp rồi.

Thầy Trần nói: "Chuyện này làm tốt lắm.

Nhưng bài thi văn làm quá kém.

Viết tuy là có khá hơn viết nhật ký quân sự nhưng chẳng giống làm văn gì cả."
Tạ Tuế Thần: "Em sẽ dựa luyện thêm dựa trên nhật ký quân sự.

Em cảm ơn thầy đã chỉ rõ thêm."
"Ừm." Thầy Trần lại có kế mới, mỉm cười gật đầu "Nếu hữu dụng như thế thì em nên năng qua chỗ Bách Dĩ Phàm..."
Bách Dĩ Phàm nhắc nhở: "Thầy ơi, em chỉ là cán sự môn thôi."
Thầy Trần: "Thế nên càng phải giúp đỡ bạn cùng lớp."
"Em cũng phải học nữa."
Thầy Trần: "Giúp đỡ hai người học cũng thế.

Ai bảo em là cán sự môn."
Bách Dĩ Phàm: "Em có thể từ chức được không ạ?"
Trình Dật Hạo với Hình Mỹ Gia lộ mặt hóng hớt.

Tạ Tuế Thần cũng nhìn qua, ánh mắt đen thẫm tựa hồ không có cảm xúc gì.

"Có thể từ chức." Thầy Trần lại bất ngờ thông tình đạt lý: "Thế thì về sau em sẽ sửa lại chính tả tiết truy bài cho cả lớp."
Bách Dĩ Phàm: "Thầy à, nãy em chưa nói gì hết."
Thầy Trần không vui: "Thật ư? Sao thầy có cảm giác em không đoàn kết với bạn bè, lại còn có oán khí rất lớn với thầy nữa nhỉ?"
"Nào có chuyện đó, thầy?" Bách Dĩ Phàm mặt không biểu tình, cao giọng đọc: "Biết quân hầu luôn có tấm lòng son sắt hướng về chư hiền, thế nên thân không thuộc về ai mà nguyện ủy thân làm quốc sĩ.

Nếu như hữu dũng, xin dâng cả thân mình."*
Mọi người:...!Cái khỉ gì thế?
Thầy Trần liền vui vẻ: "Thế thì môn văn của Tạ Tuế Thần em quản luôn nhé, tháng 10 có cuộc thi tháng, em để em ấy đứng top 10 là được rồi.

Mà thành tích của em cũng không được thụt lùi."
Bách Dĩ Phàm cò kè mặc cả: "Top 20 được không ạ?"
Thầy Trần thiết diện vô tư: "Đương nhiên là top 10 rồi."
"Thầy không thể bắt nạt trẻ con như vậy được.

Thời gian gấp như vậy thì làm kiểu gì." Bách Dĩ Phàm đã hiểu rõ tính cách của thầy Trần, nếu nói đùa chơi xấu thì cũng không có gì.

Thầy Trần lạnh lùng vạch trần: "Thầy thấy em viết mấy đề nghị viết văn trong nhật ký quân sự của em ấy rất tốt mà."
Tạ Tuế Thần ngạc nhiên nhìn cậu.

Bách Dĩ Phàm bị vạch trần, nhưng vẫn thong dong: "Em toàn viết linh tinh thôi mà! Trong quyển của Đại Trình em cũng viết mà."
*^*^*^*^*^*
*Trích "Dữ Hàn Kinh Châu thư" tạm dịch Thư gửi Hàn Kinh Châu của Lý Bạch.

Lý Bạch không muốn làm quan bằng con đường thi cử, chỉ muốn dựa vào tài hoa của mình có người tiến cử lên làm quan.

Nhưng không ai thưởng thức tài hoa của ông.

Ông từng viết một bức thư tự giới thiệu "Dữ Hàn Kinh Châu thư" gửi cho danh sĩ đương triều Hàn Kinh Châu, nhưng không có hồi đáp..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.