Trọng Sinh Chi Khanh Tâm Phó Nghiễn

Chương 103: Đại tuyết (1)




Thời gian trong cung trôi qua thập phần buồn tẻ mà bận rộn, bất quá hai nàng cảm tình tốt, mỗi ngày được ở bên ái nhân của mình, thật sự là không gì hạnh phúc bằng. Triệu Tử Nghiễn chân tốt càng lúc càng nhanh, trong nháy mắt những ngày cuối năm đã sắp qua đi, mà ở hai ngày trước giao thừa, kinh thành nghênh đón trận đại tuyết đầu tiên.
Hoàng cung to lớn bị sắc trời u ám bao trùm, càng trở nên trầm tịch trang nghiêm. Trên trời mây đen giăng đầy, hoa tuyết nhỏ bé từng chút rơi xuống, càng ngày càng dày đặc, giống như tơ liễu giăng đầy trời, bay múa xoay tròn hạ xuống, thoáng chốc liền phủ trắng cầu thang bằng ngọc thạch bên ngoài Trọng Hoa Điện.
Phó Ngôn Khanh rất nhiều năm chưa từng thấy tuyết, năm xưa ở Vân Yên Cung từng thấy qua, nhưng khi đó thân hãm chốn lao tù, làm sao có tâm tư nhìn ngắm. Hôm nay có người yêu bên cạnh, tâm tình tốt hơn rất nhiều, chẳng qua là trong lòng âm ỉ nhớ nhung phụ vương cùng A đệ, lo lắng bọn họ khổ cực ngoài chiến tuyến, mùa đông này lại càng thêm khắc nghiệt. Phó Ngôn Khanh không tránh được ảo não mà nhìn màn tuyết đổ xuống, trong lòng tràn đầy áy náy, đêm giao thừa năm nay không thể ở bên hai người họ.
Lưu Du thấy bên ngoài tuyết rơi lạnh lẽo, quận chúa chỉ mặc một kiện áo kép, đứng ở đó ngẩn người hồi lâu, nàng định đem áo choàng đưa đến cho quận chúa, nhưng lại sợ quấy rầy tâm trạng của người. Đang lúc bối rối, chợt nghe sau lưng có tiếng bước chân, quay đầu lại trông thấy quân thượng từng bước ổn định đi tới. Lưu Du mừng rỡ thiếu chút nữa kêu lên, lại thấy quân thượng ra hiệu im lặng.
Triệu Tử Nghiễn sớm đã có thể đi lại, chỉ là một mình đi đường còn cần đỡ thứ gì đó, cũng không thể đi quá xa, lần này một mình ra ngoài điện, dĩ nhiên là lần đầu tiên. Nàng tỏ ý Lưu Du đưa áo choàng cho mình, sau đó lay nhẹ tiến tới. Lưu Du vẫn sợ nàng té, cũng không rời đi, có chút lo lắng nhìn theo nàng.
Phó Ngôn Khanh đang lúc buồn bã xuất thần, cho nên không phát hiện sau lưng có người tiến đến. Triệu Tử Nghiễn nhìn thấy bóng lưng nàng lộ vẻ cô đơn, trong lòng đau xót, nhưng trên mặt vẫn như cũ dịu dàng. Đem áo choàng khoác lên cho nàng, hai tay vòng qua thắt lại dây kết, lúc Phó Ngôn Khanh hơi kinh ngạc nâng tay lên, Triệu Tử Nghiễn liền thuận thế đem bàn tay lạnh buốt của nàng ấp trong lòng bàn tay mình, thân thể từ phía sau dán vào lưng nàng, đem người ôm vào trong ngực: "Nàng làm sao không mặc thêm y phục, đứng ở nơi này chịu đông lạnh?"
Triệu Tử Nghiễn bản thân cũng không phải người có độ ấm cao, thân thể nàng xưa nay ôn hòa lành lạnh, nhưng giờ phút này lại có thể làm cho Phó Ngôn Khanh toàn thân đều ấm áp, ủi thiếp cực kỳ.
Phó Ngôn Khanh không rời vòng khỏi vòng tay nàng, trên mặt biểu hiện rõ vui mừng: "An nhi, nàng... chính nàng đi tới?"
Triệu Tử Nghiễn duỗi đầu cọ sát gương mặt nàng: "Ân, tuy ta đi đường còn không vững, nhưng từ từ sẽ ổn, không có vấn đề gì. Vất vả Khanh nhi thời gian qua chiếu cố ta, ta mới tốt được nhanh như vậy."
Phó Ngôn Khanh lắc đầu, xoay người cầm tay Triệu Tử Nghiễn, ánh mắt sáng lấp lánh nhìn nàng: "Giữa nàng và ta còn cần nói những thứ này sao. Nàng lại đi cho ta xem một chút."
Triệu Tử Nghiễn mỉm cười buông Phó Ngôn Khanh ra, sau đó đi vòng quanh nàng một vòng, bước chân dĩ nhiên rất ổn thỏa rồi, Phó Ngôn Khanh còn chưa kịp mừng rỡ, liền bị Triệu Tử Nghiễn đột nhiên bế lên, nàng có chút giật mình, gấp giọng nói: "Hồ nháo, chân nàng còn chưa tốt hẳn, mau buông ta xuống."
Triệu Tử Nghiễn tay ôm càng chặt hơn: "Không buông, nàng biết không, ta vẫn luôn muốn ôm nàng như thế này, hôm nay cuối cùng có thể, ta mới không cần buông."
Phó Ngôn Khanh trong lòng nóng lên, biết Triệu Tử Nghiễn vui vẻ, cũng để yên cho nàng ấy ôm mình đi mấy bước, nàng thực sự là dung túng đứa trẻ này hồ nháo, chỉ là bất đắc dĩ căn dặn: "Nàng cẩn thận chút, tuyết rơi đường trượt, coi chừng...."
Còn chưa nói xong, Triệu Tử Nghiễn liền trượt chân, trực tiếp ngã nhào xuống, nhưng nửa đường lại miễn cưỡng trụ lại, đệm ở dưới người Phó Ngôn Khanh, để nàng rơi trong lòng mình.
Lưu Ly thấy thế lập tức hoảng sợ, định chạy qua phụ giúp, lại bị Lý Thịnh ngăn cản: "Quân thượng công phu rất lợi hại, không có chuyện gì đâu, ngươi đừng đi quấy rầy các nàng."
Bên kia Phó Ngôn Khanh vội đứng lên, khẩn trương nói: "Ngã trúng chỗ nào rồi? Ai bảo nàng nháo, nàng xem.... Eo hay là chân? Nơi nào bị đau?" Phó Ngôn Khanh tay lục lọi khắp người nàng, sắc mặt lo lắng.
Kỳ thật tuyết phủ thành một tầng dày trên mặt đất, ngã xuống cũng không đau, chỉ là bị Phó Ngôn Khanh đè ép, Triệu Tử Nghiễn nhất thời đứng lên không được. Nàng không muốn để Phó Ngôn Khanh sốt ruột, vội nói: "Không có việc gì, không đau, nàng đừng lo lắng, tuyết rất mềm."
Phó Ngôn Khanh đỡ Triệu Tử Nghiễn dậy, thay nàng vỗ tuyết dính trên người, có chút trách cứ liếc nàng: "Nàng đấy, như hài tử vậy, đã là quân thượng, để người khác nhìn thấy không uy nghiêm rồi."
Triệu Tử Nghiễn ngoan ngoan đứng ở một bên, không nói lời nào, một lát sau, nàng lại đem Phó Ngôn Khanh ôm vào trong ngực, tiếng nói mang theo tia áy náy đau lòng: "Nàng vừa rồi... là đang nhớ phụ vương cùng A Húc sao?"
Phó Ngôn Khanh trầm mặc hồi lâu mới chậm rãi gật đầu, Triệu Tử Nghiễn thấy nàng đôi mắt ảm đạm, ôn thanh nói: "Là ta không tốt, để phụ tử nàng biệt ly, ta....."
"Chuyện không phải tại nàng, dù cho nàng để ta đi, ta cũng không đành lòng rời khỏi, ta sao có thể bỏ lại nàng một mình." Phó Ngôn Khanh sắc mặt trở nên hồng, lại nói tiếp: "Ta chỉ lo lắng phụ vương cùng A Húc, tại nơi biên quan trôi qua không tốt, nhưng đây chỉ là ta tự mình lo âu, không phải lỗi tại nàng, nàng không được suy nghĩ nhiều. Những năm trước, ta dĩ nhiên cùng hai người họ đón rất nhiều đêm giao thừa, năm nay cùng nàng là lần đầu tiên, ta sao có thể vắng mặt, đây là lựa chọn của ta, ta chính mình chịu trách nhiệm, nàng ngoan ngoãn là tốt rồi."
Triệu Tử Nghiễn ánh mắt khẽ động, khóe miệng ý cười dần sâu: "Ta đây nghe lời cực kỳ."
Phó Ngôn Khanh bật cười, cũng không nói thêm gì nữa, tựa vào trong ngực Triệu Tử Nghiễn, ngắm nhìn màn tuyết trắng xóa giống như một tấm áo bạc khổng lồ phủ khắp hoàng cung, bị đứa trẻ này nháo một hồi, vẻ u sầu trên gương mặt nàng dần phai nhạt.
Triệu Tử Nghiễn kề sát Phó Ngôn Khanh, nhỏ giọng hỏi: "Nàng rất thích tuyết?" Khi còn bé, hai người ở trong nội cung chỉ có thể lén lút gặp mặt, nàng còn chưa từng thấy qua Phó ngôn Khanh nghịch tuyết.
Phó Ngôn Khanh gật đầu: "Ân, Đại Lý chưa bao giờ có tuyết rơi."
Triệu Tử Nghiễn ngồi xổm người xuống, bắt đầu vo tuyết thành một quả cầu, từ bên này chậm rãi lăn qua bên kia, Phó Ngôn Khanh hết sức tò mò đi theo phía sau nàng, đề phòng nàng bị ngã. Triệu Tử Nghiễn như vậy chuyển quả cầu một vòng trước điện, quả cầu dưới tay nàng dĩ nhiên đã rất lớn rồi.
Nàng đem tuyết cầu đắp tốt, lại tiếp tục đắp một khối nhỏ hơn, quay đầu nhìn Phó Ngôn Khanh: "Khanh nhi cũng tới thử xem."
Phó Ngôn Khanh vươn tay chạm vào tuyết cầu, một ít hoa tuyết rất nhanh tan rã, đầu ngón tay lạnh lẽo, giống như trong ký ức xa xôi của nàng. Nàng học động tác Triệu Tử Nghiễn, một đường lăn quả cầu tuyết, trong mắt tràn đầy hứng thú, để Triệu Tử Nghiễn đứng một bên thoáng sững sờ, đây là lần đầu tiên thấy Phó Ngôn Khanh lộ ra một chút tính trẻ con, trong con ngươi dịu dàng tựa thủy, cưng chiều mà mềm mại.
Nhìn xem Phó Ngôn Khanh vẫn lăn tuyết cầu, không có ý tứ dừng lại, Triệu Tử Nghiễn cũng không quấy rầy nàng, chính mình lần nữa lăn cái nhỏ hơn. Ánh mắt nàng một mực nhìn theo Phó Ngôn Khanh, chưa từng rời khỏi, thẳng đến khi tuyết cầu kia lớn đến mức dọa người. Triệu Tử Nghiễn nhịn không được bật cười, đi qua đem bàn tay đông lạnh đỏ bừng xoa xoa lấy, rất nhanh kéo vào trong vạt áo, đặt ở trước ngực ủ ấm cho người kia.
Phó Ngôn Khanh vội giãy giụa: "Tay ta lạnh đến lợi hại, sẽ đông lạnh đến nàng đấy."
Triệu Tử Nghiễn nheo mắt nhìn nàng: "Là lạnh đến lợi hại, nàng trước giờ quen khí hậu ôn hòa ở Đại Lý, chưa từng trải qua rét lạnh đến thế này, ta sợ tay nàng ngâm trong tuyết quá lâu sẽ tổn thương, nơi này ấm nhanh."
Thẳng đến khi cảm thấy tay nàng không còn lạnh nữa, Triệu Tử Nghiễn mới buông nàng ra, mỉm cười nhìn vào tuyết cầu đã được đắp tốt: "Ta đắp người tuyết cho nàng."
Nàng đem quả cầu tuyết nhỏ hơn đắp lên phía trên, sau đó chăm chú chỉnh sửa, còn cao giọng hô: "Lý Thịnh."
"Vâng vâng, quân thượng, có nô tài." Lý Thịnh rất nhanh chạy đến, hệt như tia chớp, hiển nhiên đã ở bên kia chờ sẵn thật lâu.
"Giúp bổn vương tìm một vài thứ."
Lý Thịnh nhìn lướt qua: "Vâng, nô tài hiểu rồi." Hắn cười híp mắt chạy đi, chỉ chốc lát sau đã đem đến hai viên ngọc thạch màu đen, mấy cành trúc nhỏ, một củ cà rốt.
Triệu Tử Nghiễn dùng mấy cành trúc, bắt đầu tinh tế điêu khắc người tuyết, Phó Ngôn Khanh nhìn tuyết cầu khổng lồ dưới tay mình, có chút ngại ngùng mím mím môi, cái này hẳn là Triệu Tử Nghiễn muốn làm phần đầu, không ngờ bị mình lăn thành một khối to như vậy, nàng ấy cũng để tùy ý mình. Trong lòng có chút ngọt, Phó Ngôn Khanh thu lại tâm tư, ở một bên chuyên tâm nhìn Triệu Tử Nghiễn làm người tuyết.
Mấy vật Lý Thịnh đưa đến cũng xem như hữu ích, sau khi gắn hai viên hắc ngọc thạch lên, Triệu Tử Nghiễn liền tỉ mỉ mài giũa làm mịn người tuyết, ngẫu nhiên sẽ thêm một ít tuyết vào, ánh mắt thỉnh thoảng hướng về Phó Ngôn Khanh. Người tuyết ngũ quan dần dần xuất hiện, kia nguyên bản tuyết cầu tròn vo, giờ phút này được nàng điêu khắc thành đường nét gương mặt thiếu nữ.
Lý Thịnh vẫn ở một bên nhìn chằm chằm, dĩ nhiên phát hiện người tuyết có chút giống quận chúa, lập tức tràn đầy kinh ngạc. Hắn còn tưởng rằng quân thượng sẽ đem hai khối tuyết cầu đắp lên, tạo thành người tuyết tròn vo giống như bọn hắn vẫn làm khi còn nhỏ, cho nên mới mang theo củ cà rốt, ai ngờ cà rốt kia sớm đã bị quân thượng ghét bỏ ném đi.
Phó Ngôn Khanh cũng thoáng kinh ngạc, trong mắt tràn đầy tán thưởng, thê tử của nàng tay rất là khéo léo đấy. Lúc này Triệu Tử Nghiễn đã chỉnh lý xong người tuyết, lại bảo Lưu Ly đem son tới, cuối cùng tô lên trên người tuyết một vòng màu đỏ, hiển nhiên đó chính là một bức tượng băng mang hình dáng Phó Ngôn Khanh.
Toàn bộ cung nữ thái giám ở Trọng Hoa Điện đều hiếu kỳ vây quanh ở đây, giờ khắc này nhịn không được nhao nhao tán thưởng quân thượng khéo tay.
Thấy Triệu Tử Nghiễn ở trong đống tuyết hồi lâu, hẳn là đã lạnh thấu xương, Phó Ngôn Khanh sợ chân của nàng chịu không nổi, cùng nàng ngắm người tuyết một chút, liền trở về Trọng Hoa Điện. Triệu Tử Nghiễn quay đầu dặn dò Lý Thịnh: "Tuyết ở đây không cần dọn, tạm thời giữ lại."
"Vâng, quân thượng."
Sau khi trở về Phó Ngôn Khanh nhịn không được cười lên: "Nàng như thế nào lợi hại như vậy?"
Triệu Tử Nghiễn thấy nàng rõ ràng là đang khen thưởng trẻ nhỏ, có chút ngượng ngùng nói: "Khi còn bé là Mộ di dạy ta, người vốn có sở trường về mộc nghệ, làm đến cực kỳ tốt. Sau này, mẫu phi không còn ở bên cạnh, mùa đông năm đó đại tuyết đổ xuống, ta nói muốn đi đắp người tuyết, Mộ di liền cẩn thận dạy ta điêu khắc tượng băng. Khi đó ta rất ngốc, học mãi vẫn không xong, đến sau lại học được điêu khắc tượng gỗ, mỗi lần trong lòng phiền muộn liền sẽ lấy ra khắc, đến giờ vẫn chưa quên."
Phó Ngôn Khanh thu cười, nhìn xem dáng vẻ Triệu Tử Nghiễn có chút cô đơn, trong lòng nhịn không được đau xót, may mắn Ôn Như Ngôn còn sống, nếu không An nhi của nàng sẽ đau khổ cùng tiếc nuối rất nhiều.
"Tốt rồi, không nói cái này. Hiện tại đã là dịp phong bút, không cần phải phê duyệt tấu chương, nàng có muốn ra ngoài cung dạo chơi?" Theo quy định, từ ngày hai mươi sáu tháng chạp là thời gian phong bút của hoàng đế, không phải xử lý chính sự, Triệu Tử Nghiễn thân là nhiếp chính vương, cũng dựa theo quy củ đó mà làm, từ nay cho đến tân niên là dịp nghỉ ngơi hiếm có.
Phó Ngôn Khanh ấm cười: "Nàng quyết định liền tốt."
"Vậy ngày mai chúng ta trước tiên đi thăm mẫu phi, sau đó đến chỗ Nhạc Dao cùng Thịnh Vũ."
"Tất cả nghe theo nàng."
Vào đông đêm tuyết rơi yên tĩnh vô cùng, chỉ có âm thanh tuyết đọng trên cành cây rơi xuống, còn có tiếng cẩm y vệ loạt xoạt tới lui tuần tra, toàn bộ hoàng cung hầu như chìm trong lạnh lẽo tĩnh mịch.
Trọng Hoa Điện nhưng lại hoàn toàn khác biệt, bên trong có đốt lò địa long nên ấm áp cực kỳ, cung nữ thái giám gác đêm ở ngoài điện, giờ phút này cũng chìm trong giấc ngủ, chỉ mơ hồ nghe bên trong tẩm điện như có như không tiếng nỉ non. Càng đi vào sâu bên trong, bầu không khí càng trở nên ấm áp, âm thanh kia càng nghe được rõ ràng. Tiếng nỉ non xen lẫn tiếng than nhẹ, vừa như đau khổ lại vừa như vui thích, khiến người nghe được mặt đỏ tim đập. Trên giường lớn màn trướng buông xuống nhẹ nhàng đong đưa, ngẫu nhiên lộ ra đôi bàn tay trắng nõn mười ngón đan xen, mang theo tinh mịn vết mồ hôi cùng đường cong buộc chặt, biểu lộ giờ phút này hai người trên giường hoàn toàn ý loạn tình mê, triền miên mà ủi thiếp lấy nhau, đêm vẫn còn rất dài.
Hôm sau lúc Phó Ngôn Khanh thức dậy, liền nhìn thấy Triệu Tử Nghiễn ngồi ở bên người, đôi mắt xinh đẹp kia đang dán chặt vào nàng, ý cười trong suốt: "Nàng đã tỉnh?"
Phó Ngôn Khanh sắc mặt không thể ức chế mà đỏ hồng, lại nhớ đến chuyện đêm qua, nàng có chút bất đắc dĩ liếc Triệu Tử Nghiễn, khẽ gật đầu một cái.
Thấy nàng thẹn thùng, Triệu Tử Nghiễn ý cười càng sâu, hôn hôn lên mi tâm của nàng: "Ta ôm nàng dậy, chút nữa còn phải xuất cung đó."
Phó Ngôn Khanh sững sờ, vừa định ngồi dậy, liền cảm giác lạnh cả người, giật mình phát hiện bản thân còn chưa mặc y phục, lại rụt trở về. Triệu Tử Nghiễn ngưng cười, tìm y phục đem người đào lên, giúp nàng chỉnh lý tử tế, khẽ cười nói: "Tốt rồi, chúng ta đều đã thẳng thắn thành thật đến vậy, nàng còn thẹn thùng sao. Trước đó nàng như vậy đối với ta, như thế nào làm được?"
Phó Ngôn Khanh liếc nhìn nàng, sau đó đem nàng áp ở trên giường, nheo mắt nói: "Nàng muốn thử lần nữa không?"
Triệu Tử Nghiễn bật cười, ánh mắt tỏ vẻ chờ mong: "Muốn."
----------


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.