Đã năm ngày trôi qua kể từ khi Phó Ngôn Khanh rời khỏi kinh thành, phủ Dụ Thân Vương phái người điều tra khắp nơi cũng không thu hoạch được gì. Triệu Mặc Tiên tuy tức giận, nhưng cũng không tiện gióng trống khua chiêng, đồ vật kia vốn liên hệ đến rất nhiều người, càng không thể để Cảnh Đế biết được. Cuối cùng cũng chỉ có thể dặn dò ám vệ lén tiếp tục điều tra, kinh thành sau khi nổi lên một trận gợn sóng lại lần nữa an tĩnh.
Ngày này lâm triều, Cảnh Đế tinh thần có chút uể oải, một năm qua sức khỏe hắn ngày càng kém đi, lại mắc thêm bệnh đau đầu, cả người cũng càng thêm già nua. Hắn bất quá hơn bốn mươi tuổi, đã thấy mái tóc nhuộm sương. Cảnh đế mệt mỏi nhìn quét qua những đại thần phía dưới, không một tia hứng thú nói: "Chúng ái khanh, có chuyện quan trọng gì cần khải tấu?"
Thị lang Trương Khải Sơn dáng vẻ có chút chần chừ, nâng thẻ ngọc trong tay muốn nói lại thôi, ánh mắt lại nhìn về phía Triệu Mặc Tiên đang đứng bên phải.
Triệu Mặc Tiên liếc mắt ra hiệu, Trương Khải Sơn lúc này mới cắn răng đứng dậy: "Hồi bệ hạ, thần có việc khải tấu!"
Cảnh Đế xoa xoa mi tâm, buồn bực nói: "Chuyện gì?"
"Bệ hạ, thần nhận được biên cương mật báo, Thổ Dục Hồn phía bắc gặp phải bạo tuyết, phía nam bị bão cát tàn phá, phần lớn dê bò đều chết hết. Bọn chúng lương thực khan hiếm, quân dân đều ăn không đủ no. Đại Hãn của chúng bí quá làm liều, liên tiếp phái binh lính nhiễu loạn biên cương Tây Bắc, vào thành cướp đoạt lương thực, đánh giết con dân Đại Hạ ta, hiện nay Lợi Châu, Tần Châu, Kinh Châu đều đang hỗn loạn, thỉnh bệ hạ định đoạt!"
Cảnh Đế mở mắt ra, hung hăng vỗ xuống ngự án, bỗng nhiên đứng lên: "Lý nào lại như vậy!"
Phía dưới quần thần cuống quít quỳ đầy đất: "Bệ hạ bớt giận!"
Cảnh Đế ở điện đi tới đi lui vài bước, phất ống tay áo: "Các ngươi còn cả gan nói những điều này, lúc trước là ai cùng trẫm lời thề son sắt, quân Thổ Dục Hồn đã chịu tổn thất nặng, ngày sau tất sẽ an phận thủ thường, tuyệt không dám quấy nhiễu biên cương Đại Hạ ta!"
Nhìn phía dưới một đám quan văn võ tướng đều câm như hến, Cảnh Đế càng lên cơn giận dữ: "Hiện giờ bất quá mới 5 năm! Bọn chúng liền kiềm chế không được, các ngươi nói cho trẫm, nên làm như thế nào! Đừng lại nói bớt giận, có tội, trẫm nghe đủ!"
Một hồi tức giận công tâm, nói xong lời này, Cảnh Đế giống như thoát lực ngồi ở trên ghế. Một bên thái giám Liêu Toàn vội dâng lên một chiếc hộp nhỏ màu vàng, nôn nóng nói: "Xin bệ hạ cẩn trọng long thể."
Cảnh Đế lấy ra trong hộp mấy viên đan dược uống vào, nhẹ thở ra mấy hơi, lúc này mới bình phục lại. Đế vương nổi giận, phía dưới dĩ nhiên một mảnh hoảng sợ.
Triệu Tử Nghiễn vẫn luôn an tĩnh mà đứng phía bên phải, nhìn thấy tình cảnh này cũng chỉ thoáng nhíu mày, sau đó cùng quần thần quy củ quỳ xuống.
Đương lúc cả triều thần yên lặng không một tiếng động, Triệu Mặc Tiên đứng dậy bước lên vài bước, cúi đầu hành lễ, trong mắt biểu hiện vô cùng sốt ruột: "Phụ hoàng, Liêu công công nói phải, phụ hoàng vừa mới khỏi bệnh phong hàn, thái y dặn dò cần an tâm tĩnh dưỡng, bằng không sợ là muốn đau đầu. Chuyện này xin cứ giao cho nhi thần cùng mấy vị khanh gia thay phụ hoàng tìm cách ứng phó."
"Thất điện hạ nói phải, chúng thần nhất định tận tâm tận lực, thay bệ hạ tìm đối sách!"
Cảnh Đế nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của Triệu Mặc Tiên, lại nghe được những lời thuận theo của quần thần, trong lòng dễ chịu không ít. Tuy nói đang lúc thảo triều, thất hoàng nữ nhà hắn chưa thật sự giữ nghiêm lễ nghĩa quân thần, nhưng một lòng hiếu thuận khiến hắn cảm động, hơn nữa vừa uống tiên đan, trong cơ thể ấm lên rất nhiều, thần sắc cũng trở nên ôn hòa không ít.
"Được, Tiên nhi, đối với việc này con có đối sách gì?"
"Khởi bẩm phụ hoàng, lần này Thổ Dục Hồn bất ngờ cướp đoạt, tuy hung hăng vô cùng, nhưng không phải không có cách ngăn chặn bọn chúng. Năm đó Tây Nam Vương Phó Hoài đánh bại Thổ Dục Hồn, phá đi năm thành trì của chúng, bức cho Khả Hãn đầu hàng, phụ hoàng bởi vì nghĩ đến muôn dân mới chấp nhận cho Thổ Dục Hồn cầu hòa, Đại Hạ ta bao năm liên tục chinh chiến, cuộc sống bá tính khổ cực, sao đành lòng nhìn con dân vô tội hai nước rơi vào cảnh lầm than. Chỉ là, mấy năm nay Thổ Dục Hồn tuy vẫn luôn an phận thủ thường, cống lên đồ vật cũng không hề kém đi, nhưng trong nội bộ xảy ra nội chiến liên tục, chúng mới tạm thời chịu thua kém. Lần này, Thổ Dục Hồn thiên tai không ngừng, vô lực ứng phó, chỉ có thể gắp lửa bỏ tay người, ý đồ đoạt lấy tài nguyên Đại Hạ ta để vượt qua nguy khốn. Tần Châu, Lợi châu tuy dân cư không nhiều lắm, địa thế xa xôi, nhưng lại là cửa ngõ biên cương phía tây, tuyệt không thể để mất."
Triệu Mặc Tiên nói đến đây liền ngừng lại,chờ xem phản ứng của Cảnh đế. Cảnh đế cúi đầu trầm tư, hắn tuy tức giận, nhưng nếu muốn động binh cũng cần phải băn khoăn rất nhiều. Xưa nay chiến sự biên cương phía tây đều nhờ Phó Hoài ứng đối, vùng phía tây điều kiện ác liệt, quân lính Đại Hạ rất khó thích ứng, cũng chỉ có quân Tây Nam vương phủ mới có thể chịu nổi khí hậu khắc nghiệt nơi đó. Hiện giờ, Phó Hoài đã giao trả ấn soái, một mực ở tại Đại Lý, nghe đâu còn trầm mê trong tửu sắc, không thể so năm đó, làm sao có thể lần nữa giao ấn soái cho hắn. Chính là triều đình có chiến sự, Cảnh đế lại không có tướng tài để dùng.
Mấy năm nay, quốc khố cũng dần dần trống rỗng, một khi lần nữa khai chiến, sợ là khó có thể cầm cự.
Do dự hồi lâu, Cảnh Đế mới trầm giọng hỏi: "Tiên nhi nói cũng có lý, không biết các vị khanh gia còn có đối sách nào?"
Ngự sử đại nhân cung kính nói: "Hồi bệ hạ, thất công chúa điện hạ nói không sai, chỉ là những năm gần đây chiến sự nhỏ nổi lên ở biên cương không ngừng, thiên tai lũ lụt, nạn đói dịch bệnh cũng không ít, hơn nữa ba năm gần đây bá tánh lương thực thu hoạch giảm sút. Nếu tùy tiện xuất binh, quốc khố sợ là khó có thể chống đỡ, lương thảo không đủ, binh mã khó đi. Huống hồ, trừ bỏ Thổ Dục Hồn, tộc Cao Ly phía bắc, tộc Khương phía tây nam đều đối Đại Hạ ta như hổ rình mồi. Một khi động binh, tất sẽ cần điều động binh lính ở biên cương, một khi có biến, sợ rằng...."
"Ngự sử đại nhân." Thượng thư lệnh vừa nghe lời này, lập tức mở miệng phản bác: "Chuyện lương thảo, tuy rằng gấp gáp, nhưng Đại Hạ ta đất rộng của nhiều, quân lương cũng không đến mức không lo được. Chiến sự quan trọng, ngân khố thiếu thốn có thể tăng thêm một tầng thuế, chờ biên cương yên ổn rồi lại giảm thuế cho bá tánh. Nếu chúng ta còn nhân nhượng nữa, chính là cổ vũ cho dã tâm xâm lược của quân địch, đến lúc đó các nước chư hầu làm sao còn xem trọng Đại Hạ ta, vì lẽ đó thần thỉnh tấu, cho thứ sử ba châu phái binh xuất kích, triều đình xuất binh đến chi viện, tiêu diệt Thổ Dục Hồn!"
Trong lúc Cảnh Đế nhíu mày suy tư, phía dưới mấy vị đại nhân do thị lang Trương Khải Sơn cầm đầu đều quỳ xuống hô to: "Chúng thần thỉnh bệ hạ xuất binh!"
Triệu Mặc Tiên cũng liền mở miệng nói: "Nhi thần bên trong phủ mấy năm nay cũng có chút tích góp, nếu là xuất binh, nhi thần nguyện đem tất cả cấp cho tướng sĩ biên cương làm quân lương!"
Nghe xong lời này, mấy vị đại nhân đang quỳ đều hai mặt nhìn nhau, thượng thư lệnh cũng thoáng nhíu mày. Bọn họ tuy là đứng về phe thất điện hạ cùng nhau chủ chiến, nhưng cũng không định cống nộp tài sản, giờ thất điện hạ đã lên tiếng, bọn họ lại như thế nào không chút biểu hiện, chỉ đành lần lượt đưa ra hứa hẹn. Chính là lời ra khỏi miệng lại khiến cho bọn họ một phen sầu lo. Khả năng chẳng những không được công trạng gì, ngược lại khiến cho người hiềm nghi, thế nhưng đại cục trước mắt mà không cống nạp ra, lại chọc bệ hạ không vui. Bọn họ tâm tư đều chìm xuống, trong lòng có chút oán trách.
Cảnh Đế thấy thế, gật gù mở miệng: "Chỉ là, các vị khanh gia cho rằng, người nào có thể đảm đương chức Tây Chinh Thống Soái?"
Lời vừa rơi xuống, phía dưới nghị luận sôi nổi, ngày xưa đều là Phó Hoài thống lĩnh, hiện giờ kêu bọn họ lựa chọn tướng lĩnh khác, nhất thời có chút luống cuống.
Triệu Mặc Tiên khóe miệng hiện ra tia cười nhạt, nhìn qua tình cảnh ồn ào nơi đại điện, trong mắt tựa hồ lóe sáng.
"Phụ hoàng, nhi thần tiến cử Lưu tướng quân." Nhị điện hạ Triệu Thanh Thư trầm giọng mở miệng, một đôi mắt sáng nhìn lên Cảnh Đế đang có chút đau đầu.
"Bệ hạ, Lưu tướng quân tuy kiêu dũng thiện chiến, lại không chuyên về dẫn dắt kỵ binh, hơn nữa mấy năm nay vẫn luôn thủ vệ kinh đô, chưa từng đi qua tây cảnh, sợ là không ổn."
Nghe xong Trương Khải Sơn nói. Cảnh Đế lông mày càng thêm nhíu chặt, mà quần thần phía dưới đã chia làm hai phái, một bên ủng hộ Lưu Hạo tướng quân, một bên phản đối kịch liệt.
"Các khanh đều im lặng cho trẫm!" Cảnh Đế nặng nề thở hắt ra, ánh mắt quét một vòng, dừng lại trên người Triệu Tử Nghiễn, đứa nhỏ này vẫn chưa nói một câu nào. Hắn mấy năm nay không mấy quan tâm đến cuộc sống của nàng, thế nhưng nàng càng lớn càng giống hệt mẫu phi của nàng. Chính là cùng một dáng vẻ cao lãnh đạm nhạt, giống như cái gì cũng không thèm để ý.
"Nghiễn nhi."
Triệu Tử Nghiễn tựa hồ không dự đoán được phụ hoàng sẽ chú ý nàng, có chút ngẩn người, thấp giọng nói: "Có nhi thần."
Cảnh Đế nghe thấy tiếng nói mềm nhẹ của nàng, trong lòng liền thư hoãn xuống: "Trẫm ban phủ đệ cho con, con đã dọn qua chưa?"
"Hồi bẩm phụ hoàng, ba ngày trước nhi thần đã dọn qua, nhi thần thực thích nơi đó." Nàng cả người phảng phất nhu hòa, tinh tế thanh nhã, dù cho mặc một thân cung bào màu tím, gương mặt cũng không biểu lộ nhiều cảm xúc, thế nhưng như cũ lộ ra luồng khí chất thanh khiết trong trẻo, có chút không giống với những hài tử khác của Cảnh đế, những vị công chúa kia đều là một bộ dáng sắc sảo.
Nhiều năm như vậy đi qua, Cảnh đế cũng giảm bớt sự oán hận đối với mẫu phi của nàng mà liên lụy đến nàng, giờ phút này hắn nhìn nàng dáng gầy mong manh, nhịn không được có tia thương xót: "Nghiễn nhi vào triều cũng nửa năm rồi, con thử nói cho trẫm nghe, con cảm thấy vị tướng quân nào thích hợp?"
Triệu Mặc Tiên trong mắt nổi lên lạnh lẽo, con ngươi khẽ híp, nhưng là trong nháy mắt liền khôi phục bộ dáng như cũ, ánh mắt mang theo khích lệ, nghiêng đầu nhìn Triệu Tử Nghiễn.
Thần sắc Triệu tử Nghiễn có chút do dự, nhíu mày suy tư một lát, mới mở miệng nói: "Nhi thần bất tài, cũng không dám tham dự bàn luận. Lưu tướng quân anh dũng thiện chiến, mưu kế vô song, năm xưa chinh chiến Cao Ly, cũng là lập được công lớn."
Mắt thấy Cảnh Đế hơi hơi gật đầu, Triệu Mặc Tiên có chút nắm chặt bàn tay, đang muốn mở miệng, lại nghe Triệu Tử Nghiễn nói: "Biên cương phía tây hoàn cảnh ác liệt, tất nhiên sẽ không làm khó được Lưu tướng quân, thế nhưng Lưu gia nhiều năm đảm nhận trọng trách bảo vệ hoàng thành, nếu để Lưu tướng quân Thống soái tây chinh, sợ rằng sẽ ảnh hưởng đến an nguy của kinh thành."
Đôi mắt Cảnh Đế hiện lên một tia tán thưởng, nữ nhi quả thật đã nhắc nhở hắn, Lưu gia nắm quyền thủ hộ kinh thành, nếu lại giao cho hắn làm thống lĩnh biên cương, thế lực nhà họ Lưu sợ là càng khó có thể khống chế.
"Trẫm cũng là lo lắng, Lưu tướng quân không tại, trẫm tâm bất an. Vậy Nghiễn nhi nói, tướng lĩnh nào có thể đáng giá?"
Triệu Tử Nghiễn dừng một chút, nhẹ giọng nói: "Tiêu đại tướng quân ngày trước thay quân hồi kinh, thất hoàng tỷ từng nói cho nhi thần, Tiêu đại tướng quân năm xưa từng đi theo Tây Nam Vương phòng thủ tây cảnh, đối quân Thổ Dục Hồn mười phần hiểu thấu."
Đám người Trương Khải Sơn trong mắt đều là vui vẻ, thất điện hạ quả nhiên mưu kế cao mình, để một vị không có uy danh gì như cửu điện hạ thay bọn hắn nói ra mục đích, vì lẽ đó tránh cho bệ hạ ngờ vực, quả nhiên là diệu kế!
Sau khi Cảnh Đế nghe xong, không có lập tức đáp lại, cũng không hề bác bỏ, chỉ là khen Triệu Tử Nghiễn vài câu, liền tuyên bố bãi triều, chọn ngày khác bàn luận tiếp. Nhưng quần thần đều hiểu được, chọn người nào, bệ hạ tất nhiên đã định.
Không ngoài sở liệu, ngày thứ hai lâm triều, Cảnh Đế liền cho gọi Tiêu Thác – huynh trưởng của Tiêu quý phi lên điện, phong làm Tây Chinh Đại tướng quân, thống lĩnh mười vạn đại quân, tiến thẳng Hà Châu.
Bãi triều, tâm tình Triệu Mặc Tiên quả thực không tệ, cùng đại thần trong triều vừa đi vừa tán gẫu, đối với sự khiêu khích của nhị hoàng huynh Triệu Thanh Thư cũng chỉ là mỉm cười. Ở ngoài điện nhìn thấy thái giám Lý Thân, liền nhanh chóng đi đến Quỳnh Hoa Cung.
Tiêu Thục Nghi nhìn nữ nhi mình tinh thần phấn chấn mà đi vào nội điện, khóe mắt mang theo ý cười: "Tiên nhi như thế vui vẻ, chính là đại sự đã thành?"
Triệu Mặc Tiên tiến vào hành lễ: "Mẫu phi." Thái giám nha hoàn đứng bên châm trà, liền tự giác lui ra.
"Phụ hoàng đã ở trước điện phong cữu cữu làm Tây chinh Đại tướng quân, ba ngày sau suất binh đi Hà Châu."
Tiêu Thục Nghi gật đầu: "Vậy còn hai món đồ vật kia, con đã nắm được trong tay chưa?"
Triệu Mặc Tiên mày khẽ nhếch: "Nửa tấm bản đồ kia trong tay phụ hoàng, nhi thần đã cho Liêu công công lén lút sao chép, ngày mai liền có thể đắc thủ. Nửa tấm còn lại, nhi thần đã sớm tra được ở nơi nào, Lạc Ảnh Sơn Trang tuy lợi hại, nhưng chỉ là giang hồ lùm cỏ, lại như thế nào dám cùng chúng ta đối nghịch, nhi thần đã lặng lẽ phái người đến Tống Châu rồi."
"Tốt lắm, lần này cửu cửu con chính là vì con gánh chịu nguy hiểm rất lớn, con phải ngàn vạn lần cẩn thận."
"Mẫu phi yên tâm, cho dù cái gọi là kho báu Vĩnh Đế không tồn tại, cữu cữu lần này cũng có thể mượn cơ hội nắm giữ bắc cảnh binh quyền, ít nhất ngày sau, cũng có thể giúp con một tay."
Tiêu Thục Nghi tuy có chút bất an, nhưng cũng biết nữ nhi nói không sai. Nhắc đến huynh trưởng, nàng liền mở miệng hỏi: "Lời tuy như thế, cũng nên cẩn thận, phụ hoàng con đối ai đều không thể hoàn toàn tín nhiệm. Không chọn Lưu Hạo, phần nhiều là không yên tâm. Bước cờ này của con phải hết sức cẩn trọng, phụ hoàng con là thiên tử, lòng dạ con nên hiểu. Đúng rồi, con nói hôm qua, người tiến cử cữu cữu con, là Triệu Tử Nghiễn?"
"Vâng."
Tiêu Thục Nghi cười lạnh một tiếng: "Nàng ta cũng thật thông minh, ngoan ngoãn nghe lời thế là tốt. Đúng rồi, người ta sắp xếp giám sát nàng, đã nhiều ngày không tới báo cáo, như thế nào đều không thấy bóng người?"
"Mẫu phi nói chính là Ngọc Nhiêu?"
"Ân, con vẫn luôn không thèm để ý đến những hành động mờ ám của Triệu Tử Nghiễn, ta không yên tâm, liền phái Ngọc Nhiêu theo dõi."
Triệu Mặc Tiên có chút bất mãn, nàng cũng đã hai mươi tuổi, mẫu phi như cũ không chịu buông tay cho nàng tùy ý quyết định mọi việc.
"Ngọc Nhiêu năm ngày trước theo Triệu Tử Nghiễn đi đến phủ đệ kia, chỉ là qua năm ngày vẫn luôn không thấy bóng người."
"Ngọc Nhiêu lúc trước nói, có chuyện quan trọng muốn đích thân hướng ta bẩm báo, như thế nào chưa báo thì biến mất."
Tiêu Thục Nghi một bụng nghi ngờ, ngay sau đó sắc mặt càng trở nên âm trầm: "Xem ra, nô tài kia vẫn chưa được răn dạy tốt, liền đã quên thân phận chính mình. Ngày rằm sắp tới rồi, ta đây xem đứa trẻ này làm cách nào chịu nổi."
Triệu Mặc Tiên nhướng mày, tỏ vẻ không ý kiến. Nàng càng ngày càng cảm thấy cửu hoàng muội thú vị, đáng tiếc mẫu phi cũng thật tàn nhẫn, không chút nào thương hương tiếc ngọc, xem ra chuyến này cửu hoàng muội càng phải chịu thêm nhiều đau đớn.
--------------------