"Sợ..." _Tô Dư lúng túng nói một chữ, dẫn tới tiếng cười trêu của hoàng đế _" Vào trong trướng nghỉ ngơi một chút đi."
"Ân."_ Tô Dư gật đầu, dời bước đi vào trướng. Hoàng đế vẻ mặt tự nhiên đi theo nàng, Tô Dư nghĩ đến nghị sự vừa rồi, dừng chân khuyên nhủ _" Thần thiếp tự mình nghỉ ngơi được, bệ hạ..."
Lời nói chưa hoàn, đã bị hắn đẩy mạnh, không kịp phòng bị ngã xuống giường. Hạ Lan Tử Hành nhẹ cười nói:" Ngủ đi, trẫm cùng nàng. Những chuyện kia...không vội."
_______________________________________
Vì vậy nàng nhắm mắt ngủ yên, hắn nằm nghiêng nhìn nàng ngủ. Những ngày nàng không có ở đây, lục cung tần ngự hắn một người cũng không động, hôm nay đột nhiên gặp mặt, biết nàng nhiều ngày nay phong trần mệt nhọc, hắn chỉ cảm thấy cứ như vậy ngắm nàng ngủ cũng thật tốt.
Những thứ khác, vẫn còn thời gian...
Tô Dư quả thật nhiều ngày liên tiếp không thể ngủ yên, không chỉ vì trên đường xóc nảy, mà còn vì bất an trong lòng. Cuối cùng hết thảy đều ổn thỏa, tâm cũng hạ xuống, giữa mùi long tiên hương quen thuộc liền bình bình an an ngủ say. Mộng cũng không làm, giống như luôn biết có hắn ở bên khi ngủ, thỉnh thoảng vô thức hướng hắn cọ một cái; cũng biết hai vật nhỏ kia giữa đường nhảy lên giường, vừa nhào đến người nàng liền bị hắn ôm ra.
Lúc mở mắt lần nữa trong trướng đã thắp đèn, hoàng đế vẫn còn bên cạnh nàng, chẳng biết tự khi nào đã tìm một quyển sách đọc. Thấy nàng tỉnh, đem sách đặt xuống một bên:" Ngồi dậy ăn vài món?"
"Ân..." _ Tô Dư mơ màng đáp một tiếng, không để tâm trở mình vùi sâu vào ngực hắn.
"Hắc."_ Hoàng đế cúi đầu nhìn nàng bật cười _" Đầu hoài tống bão (*)..."
(*) Đầu hoài tống bão: để chỉ việc nữ tử tự mình lao vào nam tử, mặc người ôm ấp
Nửa câu sau đại khái là gì Tô Dư tự nhiên minh bạch, chợt rướn người quấn lấy chăn lăn vào trong giường, muốn cách hắn thật xa, phí sức nói:" Thần thiếp thật sự không còn khí lực, bệ hạ..."
Bệ hạ ngài nhịn một chút.
"Biết rõ."_ Hạ Lan Tử Hành cười dò xét nàng, đứng dậy đưa tay về phía nàng _" Vậy cũng không thể ngủ tiếp nữa, trước dậy dùng bữa đã."
Tô Dư toàn thân vô lực gắng gượng chống dậy, cúi đầu nhìn nhìn bộ váy vì mệt mỏi chưa kịp thay đã bị "lăn" đầy nếp gấp, giương âm gọi Nguyệt Chi lấy quần áo mới đến.
Không tiếng hồi đáp.
Hoàng đế liếc nàng một cái:" Đừng hy vọng Nguyệt Chi, nghe nói cùng Tô Triệt ra ngoài tản bộ rồi, đến bây giờ còn chưa thấy bóng dáng."
"..."_ Đúng rồi, không chỉ nàng cảm thấy sống sót sau đại nạn, Nguyệt Chi cũng thế, lúc này làm sao có thể quấy rầy bọn họ? Cúi đầu cười khẽ, đột nhiên cả kinh _"Nhàn Phi..."
"Nhàn Phi ở trướng bên cạnh."_Hoàng đế nhạt nói, nhìn nhìn thần sắc của nàng _"Lo lắng cái gì? Nhàn Phi có chừng mực, sẽ không theo Nguyệt Chi cũng ra ngoài tản bộ."
"... Nha."_ Tô Dư giật giật khóe miệng, tự nhủ bệ hạ ngài ngược lại cũng quá hào phóng a, Nhàn Phi dầu gì cũng là tần phi, ngài cứ như vậy không thèm để mắt không phải quá nhanh đi?
_______________________________________
Bữa tối so với ở trong cung đơn giản hơn nhiều, trái lại sẽ có thêm nhiều món ít thấy trong cung -- thịt nướng.
"Thịt" này tất nhiên là hoàng đế hôm nay săn được, cung nhân đã xử lý sạch sẽ, vốn dựng bếp bên ngoài, nướng xong liền đưa vào trong trướng, hoàng đế lại suy nghĩ một chút nói:" Không cần, mang vào chính mình tự nướng."
"..."_ Từ U im lặng một hồi, chỉ đành oán thầm một câu bệ hạ tâm thực rộng, vừa mới trải qua chuyện hành thích, hào hứng thế nào một chút cũng không giảm đi.
Toại nguyện đem bếp lửa chuyển từ ngoài vào trong, xem dáng vẻ, là một cái chân hươu được đặt ở trên nướng. Thời điểm nướng đến cháy vàng một tầng bên ngoài, hoàng đế lấy đao đến, cắt xuống một mảnh, nghe được bên cạnh một tiếng "Lạc", nghiêng đầu nhìn qua, đem mảnh thịt chia ra làm hai, trước cho chúng nó.
Có "thịnh yến" này, vui vẻ nhất tất nhiên là hai tiểu chồn, đứng sát bên người hắn, nhìn không chớp mắt, hoàng đế cắt xuống một mảnh, bọn chúng liền "Lạc" một tiếng. Cứ như vậy ăn năm sáu miếng, Tô Dư cuối cùng nhịn không được, mắt thấy lại một miếng thịt được cắt xuống, nàng lạnh lùng nhìn chằm chằm hai con con chồn nhỏ:" Lạc..."
"..."_ Tay Hạ Lan Tử Hành lập tức cứng lại, ngẩng đầu ngạc nhiên nhìn nàng chốc lát, tiếp tục đem phiến thịt cắt xuống, đưa đến trên môi nàng _" Ngoan ngoãn, không nóng nảy."
Thỏa mãn ăn vào, vẫn không quên mang hai phần đắc ý liếc nhìn hai tiểu chồn, hoàng đế rốt cuộc bật cười, hướng nàng nói:" Nàng tại sao lại có mùi dấm lớn như vậy?"
Tô Dư ra vẻ không sao, ngước mắt nhìn nhìn hắn, ung dung cắn một miếng:" Vậy bệ hạ năm đó như thế nào lại ăn dấm chua của Cá Bột?"
"..."_ Hoàng đế nghẹn họng, nửa ngày không lên tiếng, tiện đà lại cắt một phiến thịt cho nàng _"Nàng vẫn nên an tâm ăn đi..."
An tâm ăn, đừng nói chỗ trọng yếu.
Bữa ăn này, Hạ Lan Tử Hành rất thỏa mãn -- đợi đến lúc dùng hết, cẩn thận cân nhắc mới phát hiện, chính mình căn bản không ăn được bao nhiêu, chỉ một mực không ngừng "uy" "ba con cá" này.
Cùng nhau nghỉ 1 chút, Tô Dư do dự hỏi hắn:" Bệ hạ đêm nay...còn việc?"
Hạ Lan Tử Hành hơi ngẩn ra. Nói có việc cũng không phải, nói không có việc cũng không đúng -- chuyện hành thích tự nhiên phải xử lý, bất quá cũng không cần gấp gáp. Toại nguyện hỏi ngược lại Tô Dư:" Nàng có việc?"
"Thần thiếp có chuyện muốn nói cùng bệ hạ..." _ Tô Dư lẩm bẩm _" Có thể... Một hai câu không thể nói rõ..."
"Ân... Trẫm không có việc gì, nàng cứ nói."_ Hạ Lan Tử Hành cười một tiếng, nhìn nàng bỗng có điểm khẩn trương không biết từ đâu tới.
"Bệ hạ ngài có biết thần thiếp làm sao biết được lần hành thích này không?" _ Thanh âm Tô Dư thật thấp, có chút rầu rĩ, Hạ Lan Tử Hành thần sắc ngưng lại:" Thẩm Diệp nói nàng nằm mơ..."
Chẳng lẽ không phải?
"Ân..." _ Tô Dư gật gật đầu, lại nói _"Bệ hạ ngài biết, thần thiếp từ nhỏ ác mộng không ngừng..nhưng bệ hạ ngài có biết thần thiếp vì cái gì liên tục nằm mộng không..."
Hoàng đế nhìn vẻ bất an giấu dưới khuôn mặt bình tĩnh của nàng, nhất thời không hỏi gì, chỉ chờ chính nàng tự nói. Tô Dư cảm thấy trái tim đập như muốn nhảy khỏi lồng ngực, nhẹ thở ra, âm thanh đã thấp như ruồi muỗi:" Bởi vì thần thiếp sống quá một lần..."
Từ khi trọng sinh đến nay, còn chưa có tin gì khiến Hạ Lan Tử Hành khiếp sợ như lúc này. Hắn trệ nửa ngày nói không nên lời, rõ ràng nhận thấy thần sắc bản thân lúc này nhất định phức tạp không thôi.
Qua chốc lát, Tô Dư mới nghe hoàng đế tràn đầy kinh ngạc hỏi một câu:" Nàng nói cái gì?"
"Thần thiếp sống quá một lần..."_ Tô Dư bình ổn tâm tình, lấy hết dũng khí bình thản nói _" Cho nên thần thiếp biết rõ những chuyện này. Từ nhỏ mơ thấy ác mộng, thần thiếp luôn cho rằng đây chỉ là điềm báo; về sau, năm ấy sinh thần cùng bệ hạ...thần thiếp liền nhớ ra. Bệ hạ có thể không tin, nhưng đây là thật.........Thần thiếp kiếp trước vẫn là Tô Dư, vẫn gả cho bệ hạ, sau khi chết nhưng lại không "chuyển thế" thành người khác, mà là tự mình sống lại một lần nữa..."
Không nghe được bất kỳ hồi âm nào. Tô Dư nói càng thêm khẩn trương, hung ác cắn môi, tiếp tục:" Cho nên lúc trước...Thần thiếp luôn không tin bệ hạ, luôn lo lắng phụ thân cùng đệ đệ sẽ chết, bởi vì vào đời trước, phụ thân cùng đệ đệ đều sẽ chết vào đầu thu........... Mười bảy năm đầu của thần thiếp cùng đời trước đều trải qua chuyện tình như nhau, vì vậy đời này liền không biết có phải sẽ trải qua như vậy một lần nữa hay không..."
Nàng nói không được nữa, hoàng đế thủy chung vẫn không hồi đáp nàng một chữ, lại càng không có ý ngắt lời nàng. Điều này làm nàng không thể nắm chắc được, đầu cũng không dám ngẩng lên suy đoán hoàng đế hiện nay là vẻ mặt thế nào.
Hắn nhất định cảm thấy nàng điên rồi, hoặc cảm thấy nàng chính là yêu quái.
Nhất thời trong lòng có chút tuyệt vọng, âm thanh khàn khàn nói:"Vốn vẫn không dám nói với bệ hạ...nhưng bệ hạ nếu muốn thần thiếp tiếp tục làm thê tử của người, thần thiếp không thể giấu diếm nữa. Nếu bệ hạ chịu không được chuyện này..."
Chịu không được liền tùy ý hắn, không để nàng làm hậu, hoặc phế vị nàng cũng được. Nàng chỉ cảm thấy bí mật lớn nhất đời mình, có thể giấu diếm tất cả mọi người, nhưng lại không thể giấu được người trước mặt. Hắn nếu dung hạ được liền dung hạ, nếu vì vậy cảm thấy nàng là yêu quái.... nàng ngược lại cũng không muốn làm thê tử của hắn.
Tưởng tượng đến việc hai người mỗi ngày trôi qua như keo như sơn, lại bỗng một ngày hắn đột nhiên vì biết được chuyện mà phế đi nàng...
Hạ Lan Tử Hành hồi thần sau khi nghe nàng kể lại, yên lặng hồi lâu, hỏi Tô Dư:" Vậy...đời trước..nàng chết như thế nào?"
Tô Dư sững sờ, không nghĩ tới hắn sẽ hỏi như vậy, vẫn chi tiết đáp:" Bệ hạ đi săn trọng thương một đi không trở lại, thần thiếp liền tuẫn theo."
Quả nhiên.
Chợt cảm thấy sống lưng lạnh toát, cuộc đời này quả nhiên nhiều kỳ dị. Hạ Lan Tử Hành yên tĩnh, trầm ổn nói:" Nhưng...chuyện này là vào năm Kiến Dương thứ mười, có đúng không?"
"Bệ hạ?!"_ Tô Dư đột nhiên ngẩng đầu, thất kinh nhìn hắn. Hoàng đế cười có chút khổ sở, tiếp lời nàng chậm rãi nói:" Trẫm trọng thương qua đời... Nàng không biết trẫm lúc ấy đến Tễ Nhan cung, nhìn thấy nàng khóc đến tê tâm liệt phế, nhìn thấy nàng xem những bức tranh kia, cuối cùng nhìn thấy nàng cắt cổ tay...A..." _ Hoàng đế khàn khàn cười một tiếng, kế tiếp nói _" Trẫm chỉ thấy khi còn sống chưa từng trải qua cảm giác vô lực như vậy, cảm thấy mọi chuyện trước mắt thật châm chọc. Nàng cầm thanh chủy thủ lúc trước trẫm đưa cho nàng cắt cổ tay, trẫm ngay cả ngăn cũng ngăn không được. Thật hận mình tại sao nhiều năm như vậy cũng không nghe nàng giải thích một câu, để nàng vô tội chịu biết bao ủy khuất."_ Khóe môi hơi nhếch, hoàng đế bình tĩnh nói _" Sau đó...trẫm cũng chuyển thế thành chính mình."
Tô Dư kinh ngạc, loại kinh hãi này so với toàn bộ chuyện nàng vừa nói còn muốn đáng sợ hơn. Trệ hồi lâu vẫn nói không nên lời, hoàng đế lại tiếp tục:" Cảm giác như nằm một giấc mộng, tỉnh dậy, đã là tháng bảy Kiến Dương năm thứ hai. Chung quanh hết thảy đều cùng năm đó đồng dạng, kể cả từng người, từng câu nói một. Trẫm mơ mơ màng màng đi vào triều, ngay cả mỗi một sự kiện triều thần bẩm lên đều giống nhau...Trẫm lúc ấy liền nghĩ, nàng lúc này đang ở đâu? Có phải giống như đời trước, bị trẫm vắng vẻ tại Tễ Nhan cung..."
Hạ Lan Tử Hành có chút chột dạ, không dám đối diện ánh mắt nàng, nhất thời trong lòng có chút tan rã:" Về sau trẫm đột nhiên nhớ tới, ngày này đời trước...nàng bị Chương Ngọc Phu Nhân phạt quỳ trước Thành Thư điện, mãi cho đến ngất đi."
Kể từ ngày đó hết thảy đều không giống nhau. Người vốn không nên dừng lại hỏi nàng lại tới hỏi nàng, vốn không nên đỡ nàng lên lại đến đỡ lấy nàng. Sau đó, số mệnh nàng bắt đầu không còn như trước nữa, lúc đó nàng chưa khôi phục ký ức, hoàng đế đối với nàng gần như tận lực thiên vị làm nàng kinh hãi không thôi, thậm chí cảm thấy có phải hoàng đế lại muốn đối với Tô gia làm ra chuyện gì.
Về sau, Diệp gia ngã, Sở gia ngã, mặc dù trừng phạt đúng tội, nhưng đều khó tránh cùng nàng có chút quan hệ.
Chỉ là từ lúc đầu nàng trọng sinh, chưa từng nghĩ tới, những biến hóa nghiêng trời lệch đất này...là vì hoàng đế nửa đường cũng trọng sinh.
_______________________________________
Hoàng đế cười khổ một tiếng, cuối cùng đón nhận ánh mắt kinh ngạc của nàng, từng chữ nói:" Ngẫu nhiên ngẫm lại, trẫm trong lòng cũng thấy tiếc nuối...những chuyện thua thiệt nàng, đời trước rốt cuộc vẫn không kịp nói xin lỗi, chỉ có thể trọng sinh một đời, đền bù tất cả cho nàng, bây giờ nhìn lại..."_ Hoàng đế ngừng một chút _" Nàng nếu cũng có ký ức kiếp trước, hôm nay lại có thể không cùng trẫm so đo những chuyện...đã qua kia, đại để cũng bởi vì cảm thấy trẫm không phải kẻ lúc trước đi? Nếu hiện tại đã biết là cùng một người...A Dư, nàng hận ta không?"
Câu hỏi không chút vòng vo thậm chí có phần bức người, kì thực lại khiến lòng hắn thấp thỏm cực kỳ. Đời trước khiến Tô Dư bị bao nhiêu ủy khuất hắn biết rõ, hiện nay lại để Tô Dư biết hắn chính là người từ đầu đến cuối đối nàng tệ đến cực hạn kia......không biết Tô Dư có phải hay không sẽ tiếp tục không cách nào tha thứ cho hắn nữa.