Trọng Sinh Chi Khí Hậu Quật Khởi

Chương 57: Mẫn thị



Cá Bột kêu "Nha nha" như tiểu hài tử mới sinh, sau đó chạy về phía Tô Dư, cọ cọ chân nàng. Hoàng đế lúc này mới đứng người lên, miễn lễ cho mọi người, cười hỏi Tô Dư:" Như thế nào lại mang nó đến đây?"

" Là nó tự mình chạy tới."_ Tô Dư cười ngượng ngùng, tầm mắt hướng về phía Giai Du Phu Nhân, nói _" Ngược lại cũng không đả thương người khác, nhưng lại chọc Phu Nhân không vui, đang muốn đem cung nữ chiếu cố nó ra hỏi tội đấy."

Hời hợt cáo trạng Giai Du Phu Nhân một câu.

Hoàng đế liếc Lăng Giác một cái, nhíu mày hỏi Tô Dư:" Không phải nói gần đây nó thường xuyên chạy ra ngoài sao, tại sao còn quái lên đầu cung nữ kia?"

Tô Dư cười một tiếng:" Cái này phải hỏi Phu Nhân."

Giai Du Phu Nhân cho dù có ngốc như Lục thị lúc trước, thì cũng nghe ra được trong lời nói của hoàng đế hoàn toàn có ý che chở Tô Dư. Lại không dám nói cung nữ kia có gì không phải, chỉ đành phúc thân:" Là thần thiếp không biết, không biết nó hay ra ngoài đùa giỡn, nên mới sợ nó đả thương người khác."_ Mỉm cười ân cần nhìn Cá Bột dưới chân Tô Dư, Giai Du Phu Nhân cảm thấy thân ảnh màu trắng này thực chói mắt. Dời mắt đi, nàng ta cúi đầu nói _" Nếu như thế, ngược lại cũng không trách cung nữ kia được."

Sau đó phất tay cho hoạn quan lui ra, Lăng Giác liền thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy hôm nay mình đúng là sống sót sau đại nạn, liên tục dập đầu với hoàng đế:" Tạ bệ hạ."

" Ngươi cũng phải tạ ơn Phu Nhân."_ Tô Dư nhạt nói _" Dù sao cũng là Giai Du Phu Nhân không so đo."

Lăng Giác liền hướng Giai Du Phu Nhân dập đầu:" Tạ Phu Nhân."

Tô Dư cúi người bế Cá Bột lên, Cá Bột nằm trong ngực nàng nhìn hoàng đế, ong ong đánh hô lỗ (*), bộ dáng rất là hưởng thụ. Một bên Mẫn Tài Tử thấy vậy, liền đi qua vuốt ve Cá Bột, cười nói:" Đúng là nên tạ Phu Nhân không so đo, bất quá cũng nhờ lời nói của bệ hạ có tác dụng -- vừa rồi nương nương giải thích con chồn nhỏ này không đả thương người, giải thích cung nữ kia không đáng chịu tội này thế nào cũng không được, Phu Nhân nửa câu cũng nghe không lọt."

(*) Nhà bạn nào có nuôi mèo chắc cũng biết lúc được gãi cổ nó sẽ thường thở rột rẹt hoặc rừ rừ nha. ^^

Tô Dư khẽ nhếch môi, Giai Du Phu Nhân hơi khựng lại. Mẫn Tài Tử cũng cúi đầu cười một tiếng, vừa tinh tế quan sát thần sắc hoàng đế, vừa nói:" May mà bệ hạ đến kịp lúc, nếu không cung nữ này hẳn là không sống nổi rồi. Trượng trách 50 trượng, nhìn nàng cũng mới 12 13 tuổi, làm sao có thể chịu được đại hình như vậy chứ? Nhưng Sung Nghi nương nương có nói thế nào cũng không được, Phu Nhân vẫn nhất định muốn phạt nàng."

Khắp nơi an tịch. Trong một đám tân cung tần này, Mẫn thị cũng coi như được sủng ái, hơn nữa còn ở trong cung Tô Dư người đang thịnh sủng, nên ở trong lòng hoàng đế luôn có chút ít phân lượng.

Mắt thấy Mẫn thị cũng muốn tranh với Giai Du Phu Nhân, tất cả mọi người đều có chút kinh hãi nhìn nàng.

Hoàng đế lại liếc mắt nhìn Lăng Giác lần nữa, lúc quay lại nhìn Giai Du Phu Nhân ánh mắt đã có chút lạnh: "Trượng trách 50 trượng?"

Ngữ điệu vừa nhấc, đã lộ ra vẻ bất mãn. Giai Du Phu Nhân vội vàng phúc thân, nói:" Thần thiếp sợ sau này sẽ lơ là, nháo ra đại sự gì..."

" Được rồi."_ Hoàng đế hơi lộ vẻ thiếu kiên nhẫn, suy tư 1 chút, nói _" Cung nhân bên cạnh Sung Nghi đều là từ ngự tiền của trẫm phái xuống, sau này muốn xử lý ai, trước nói với Từ U hoặc Cung chính tư một tiếng."

Người ngoài...ngay cả cung nhân bên cạnh nàng cũng không được động vào.

Vậy còn nàng thì sao?

Tô Dư thần sắc không đổi, vẫn bình tĩnh đùa với Cá Bột trong ngực. Hoàng đế hơi dừng lại, liếc nhanh nàng một cái rồi nói tiếp:" Còn Sung Nghi, muốn làm thế nào cũng được."

Tô Dư khẽ cúi người:" Tạ bệ hạ."

Chuyện này còn có một tầng ý nghĩa sâu hơn...vị cư Chính nhất phẩm Phu Nhân, ở trong cung đã là vị trí dưới một người trên vạn người, muốn phạt một cung nữ, trong hậu cung ai dám nói không?

Chỉ có thể là hoàng hậu.

Giai Du Phu Nhân muốn động cung nữ của nàng, còn phải đi Cung chính tư nói một tiếng, ngược lại nàng muốn phạt liền phạt, này chẳng phải có ý...

Thế cục quả nhiên đã thay đổi!

_______________________________________

Điều làm Tô Dư có chút ngoài ý muốn, chính là Mẫn Tài Tử đã đứng ra nói giúp nàng. Tuy cùng ở một cung, chung đụng cũng hòa thuận, nhưng nàng lại không nghĩ rằng Mẫn Tài Tử sẽ dám đắc tội Giai Du Phu Nhân.

Không lâu sau sau khi trở về Đình Tức hiên, Chiết Chi liền tiến điện nói Mẫn Tài Tử đến bái phỏng, Tô Dư tất nhiên là thỉnh nàng vào, cười nói:" Hôm nay phải đa tạ Tài Tử."

Mẫn thị khom người cười yếu ớt:" Những ngày này nhọc nương nương chiếu cố, là thần thiếp tạ nương nương mới phải."_Ngừng lại 1 chút lại nói_"Hôm nay vì nhất thời không cam lòng mà đắc tội Giai Du Phu Nhân, sau này càng phải nhờ nương nương che chở nhiều hơn."

Tô Dư tự biết ý nghĩa, gật đầu nhẹ nói:" Cùng ở một cung, có lời nào cứ việc nói. Tài Tử nương tử nhận nhiều thánh sủng, chỉ sợ sau này bản cung còn phải nhờ vào nương tử đấy."

Này chỉ là nói khiêm tốn, tất cả mọi người đều biết, hiện nay nếu nói "thánh sủng", ai cũng đánh không lại nàng.

Mẫn thị nghe vậy thế nhưng lại tái mặt đi, tựa hồ có chút quẫn bách. Suy nghĩ 1 phen, nàng mới thấp giọng nói: "Thần thiếp có mấy lời...không biết có nên nói với nương nương không."

" Nói cái gì?"_ Tô Dư nhất thời hiếu kỳ, cười nói _"Ngươi cứ việc nói đi, không cần sợ đâu, cho dù là chọc bản cung không vui, bản cung làm như không nghe thấy là được mà."

" Kia.."_ Mẫn thị chần chừ giương mắt lên, Chiết Chi lập tức hiểu ý, hướng 2 người khẽ chào, sau đó mang theo 1 đám cung nhân cáo lui. Mẫn thị im lặng một hồi, cuối cùng mở miệng _ "Nương nương........thần thiếp có 1 câu không nên hỏi....lúc bệ hạ cùng nương nương...có bình thường không?"

" Cái gì?"_ Tô Dư sững sờ, không hiểu hỏi lại nàng _" Cái gì "bình thường không"?"

" Chính là...."_ Mẫn thị đỏ bừng mặt, ấp úng nói _" Chuyện nam nữ."

" Ngươi nói cái gì?!"_ Thần sắc Tô Dư lạnh đi, nhưng vừa ngẫm lại liền hiểu ý nàng. Áp chế kinh ngạc trong lòng, giả vờ tức giận nói _" Tài Tử nương tử nói chuyện nên biết chừng mực, thân làm phi tần hoàng đế, tại sao có thể...."

Tại sao có thể hỏi như vậy.

Mẫn thị vẫn đỏ mặt, lông mày nhíu chặt lại, vội vàng quỳ xuống tạ tội, cắn răng nói:" Trong lòng thần thiếp cũng biết là không nên hỏi. Chỉ là thần thiếp cảm thấy kỳ quái......bệ hạ vì sao thường xuyên cho truyền thần thiếp, khiến lục cung cảm thấy thần thiếp được sủng ái, nhưng một chút cũng không động thần thiếp..."

... A?!

Tô Dư cơ hồ hóa ngốc trước mặt nàng. Nàng (Tô Dư) vẫn cho rằng, trong hậu cung này chỉ có mình mình như vậy, nhưng đó là vì nàng trải qua đủ loại chuyện lúc trước, trong lòng luôn có sự bài xích, nên mới liên tục khước từ hắn, mà hoàng đế thấy vậy cũng chưa từng bức nàng.

Còn những phi tần khác thì không thể có....lý do gì khước từ hắn cả, hắn cũng không có lý do gì không động các nàng. Đặc biệt là vị vừa mới vào cung trước mặt nàng này, nàng ấy tuyệt chưa thể cùng hoàng đế nảy sinh bất hòa gì nghiêm trọng giống nàng được, vậy hoàng đế đến tột cùng là có ý gì?

Chẳng lẽ thật sự..."không bình thường" sao?

Tô Dư nghiêm túc nhớ lại thời điểm 3 năm trước vừa mới lấy hắn...không có a!

Hai người đều trệ lại không nói. Tô Dư biết Mẫn thị là do cảm thấy mình lỡ lời cho nên không nói nữa, còn Mẫn thị thì cho rằng Tô Dư là bị hỏi đến lúng túng. Yên lặng một lúc, Tô Dư để xuống nghi hoặc trong lòng mà khôi phục lại tâm tình, hơi thở dài:"Cái này ta không biết.....không biết bệ hạ có an bài gì khác không, người chỉ cần đừng nhiều lời với bên ngoài là được."

Mẫn thị cắn môi khẽ gật đầu:" Thần thiếp biết rõ....chuyện như vậy, không dám nhiều lời với người ngoài."

Nghe được tin này, Tô Dư còn cảm thấy kỳ quái hơn cả việc hoàng đế đột nhiên đối tốt với nàng. Nhưng càng nghĩ lại càng cảm thấy không thể là cái "không bình thường" này được -- có Lục thị mấy tháng trước vừa mới mang thai đây, chẳng lẽ làm như vậy với Mẫn thị là quả thực có an bài khác sao?

Coi như "sự không quan mình" (**), Tô Dư chẳng hề vì thế mà tăng thêm phiền não, cứ như vậy trôi qua cuộc sống của mình. Phu thê vương tử nước Cận Nghiêng cùng sứ thần đều ở lại hành cung, lúc nào cũng muốn đi Chính Khanh điện bái kiến, vì vậy chỉ cần Tô Dư có thể không đến đó liền không đến.

(**) Sự không quan mình: chuyện không liên quan đến mình.

Đại khái là vì một phen cung yến ngày đó, Tô Dư đối với sứ thần đã nảy sinh một cỗ chán ghét không nói rõ, lại thêm hắn mỗi lần thấy nàng đều lập tức nịnh bợ, giống như sợ người khác không biết nàng là hậu nhân của Đóa Kỳ công chúa, đối với Cận Nghiêng luôn có vài phần quan trọng vậy.

Tô Dư còn cảm thấy, hoàng đế có thể thủy chung đối với hắn không sao cả, quả thực không dễ.

_______________________________________

Lúc hoàng đế mang Phi Ngư đến Đình Tức hiên, Tô Dư cuối cùng cũng uyển chuyển nói với hắn chuyện này. Nếu hắn đối với lần này quả thực có bất mãn nhưng chưa biểu lộ ra, thì nàng nhất định sẽ đem bất mãn này cởi bỏ.

Tự mình làm băng chén (1), Tô Dư từ phòng bếp nhỏ trở vào trong phòng, đặt trên án của hắn, làm như vô tình hỏi:" Không biết khi nào sứ thần Cận Nghiêng sẽ đi nhỉ?"

"Chờ chúng ta trở về Cẩm Đô."_ Hoàng đế vừa dùng thìa múc vụn băng trong chén vừa nói _" Sao vậy?"

" Thần thiếp cảm thấy...sứ thần kia..."_ Dư quang vừa thoáng đảo qua, lời nói lập tức xoay chuyển _"Cá Bột không cho phép cắn Phi Ngư!"

"..."_ Hoàng đế khẽ mỉm cười không nói.

" Thần thiếp cảm thấy sứ thần kia có chút lạ."_ Tô Dư cúi đầu nói chi tiết _" Cụ thể cũng không biết lạ chỗ nào, chỉ là..."_ Nàng trầm tư nói _" Đại khái chỉ là thần thiếp chưa từng nghĩ người Cận Nghiêng vẫn còn kính trọng thần thiếp đi."

"Ngươi là sợ trẫm đa tâm, phải không?"_ Hoàng đế không chút vòng vo hỏi thẳng nàng.

Tô Dư im lặng trong chốc lát, cuối cùng gật đầu:" Vâng."

" Sợ trẫm vì thế đối xử không tốt với ngươi?"_ Hoàng đế lại hỏi.

Tô Dư lại gật đầu lần nữa. Dù nói thế nào, thân là phi tử, không gì đáng sợ hơn việc khiến thiên tử không thích mình. Nỗi khổ đó, nàng quá rõ ràng.

Hoàng đế nhẹ cười một tiếng, cảm thấy băng chén đang cầm trên tay quá lạnh nên đặt xuống. Nhìn khuôn mặt đầy bất an của nàng, hắn đột nhiên nảy sinh chút ác ý, đưa tay nắm lấy cổ tay nàng, Tô Dư lập tức vì lạnh mà giật nảy mình, lườm hắn một cái:" Bệ hạ làm gì..."

"Xuy" cười 1 tiếng, hắn hỏi ngược lại nàng:" Vậy ngươi đang làm cái gì? Có huyết thống Cận Nghiêng cũng không phải lỗi của ngươi, năm đó Hoắc lão tướng quân cưới Đóa Kỳ công chúa làm thê, đó là đại sự cả hai nước cùng chung định, ngươi cảm thấy trẫm sẽ quái trên đầu ngươi được sao?"

Hiện tại liền biết không rồi.

Tô Dư hơi yên lòng một chút, giơ tay đẩy bàn tay hắn đặt trên cổ tay nàng ra, xoa nơi cổ tay bị nhiễm lạnh, nhẹ nhàng nói:" Cho dù bệ hạ không thèm để ý...cũng khó bảo người ngoài không thèm để ý. Dù sao hai nước vừa mới giao binh, thần thiếp không dám động đến chuyện như vậy..."

" Không cần lo lắng."_ Hoàng đế nhìn nàng chậm rãi cười 1 tiếng _" Không phải lỗi của ngươi, sẽ không để lên đầu ngươi đâu."

Bởi vì lúc trước chỉ có thể mơ hồ giải oan cho nàng, nên bây giờ cho dù chỉ thêm 1 món, hắn cũng không cho phép.

Cá Bột cùng Phi Ngư đánh đến hăng hái, 1 bộ ngươi chết ta sống với đối phương, 2 người thấy vậy đành cứng rắn tách chúng ra, tự ôm vào trong ngực, 2 tiểu bạch mao này thế nhưng vẫn không chịu buông tha mà nhìn về phía đối phương không ngừng kêu loạn, bộ dáng liều mạng giãy giụa khiến cho người xem vừa tức giận cũng vừa buồn cười.

Hạ Lan Tử Hành nhìn Phi Ngư liều mạng huy động 2 móng vuốt nhỏ, liền đưa tay xách gáy nó lên, Phi Ngư lập tức không thể làm gì, hắn liền điểm lên chiếc mũi trắng nõn của nó:" An tĩnh 1 chút, không cho phép khi dễ Cá Bột!"

Nói rồi toại nguyện duy trì tư thế "xách" này, dương dương tự đắc bước ra khỏi Đình Tức hiên.

(1) Chú thích: Băng chén này là đá bào...một loại đồ uống truyền thống của mùa hè...không phải là cái chén làm từ băng... (Bệ hạ cầm cái chén làm từ băng trong tay khiến nước nhỏ đầy đất quả thực không phải là 1 hình ảnh đáng mơ mộng)

- --------------------- Ngoài lề ----------------------

Mẫn Tài Tử: Sung Nghi nương nương, thần thiếp có chuyện này muốn hỏi ngài quá đi ~~~

Tô Dư: Ngươi cứ nói...

Mẫn Tài Tử: Thời điểm bệ hạ với ngài lăn giường, có bình thường không?

Tô Dư: (⊙_⊙) Ngươi có ý gì...

Mẫn Tài Tử: [Trầm tư] Ta thế nào cảm thấy hắn bất lực vậy...

Tô Dư: (⊙_⊙) Ngươi nói cái gì...

Mẫn Tài Tử: Aaaaaa Ta sai rồi...là ta nghĩ không ra....

[Mẫn Tài Tử rời đi]

Tô Dư im lặng trầm tư trong chốc lát: Ta phảng phất nhận ra điều gì đó...Ân! Hắn xác thực bất lực!

[Bệ hạ:(⊙_⊙) Ta không có...](〒︿〒)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.