Sau khi Thẩm Diệp lĩnh mệnh cáo lui, Hạ Lan Tử Hành càng nghĩ lại càng cảm thấy việc này kỳ quái -- không nói Thái thượng thái hoàng đã hơn một năm không hỏi đến chuyện giữa hắn và Tô Dư, cùng với chuyện của Tô gia, cho dù là đời trước....cũng chưa từng hỏi qua, thanh nhàn thoải mái.
Đột nhiên hỏi như vậy, nhất định phải có vấn đề. Hắn tất nhiên hoài nghi có người truyền lời đến Thái thượng thái hoàng, nhưng người kia là ai, có ý gì lại không tài nào nghĩ ra được.
Truyền những lời như vậy, tiện đà để dượng cùng cô thay Tô Dư nói chuyện....chẳng lẽ người này là vì muốn tốt cho nàng sao?
Không lẽ là Nhàn Phi? Nguyễn gia?
Thế nhưng vẫn có chỗ không thông, chính mình đối với Tô Dư thế nào, Nhàn Phi đương nhiên biết; còn việc hắn điều tra Tô gia Nhàn Phi lại không thể biết được, như thế làm sao có thể truyền tin ra ngoài?
Càng lúc càng cảm thấy lần này Thái thượng thái hoàng làm vậy ắt phải có ẩn tình bên trong, nhưng hắn lại không tài nào nghĩ ra được.
Cũng không thể nói là Thái thượng thái hoàng đột nhiên muốn đối tốt với Tô Dư -- hắn trọng sinh, chẳng lẽ Thái thượng thái hoàng cũng trọng sinh sao?
Việc này sao có thể tập thể được!
Nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng cũng chỉ đành thở dài bất đắc dĩ. Thôi, rốt cuộc thế nào, đợi cấm quân Đô Úy phủ tra rõ là được, chính mình suy đoán lung tung, ngoại trừ hao tâm tổn trí cũng không có ích gì.
Tô Dư thế nhưng lại nghĩ nhiều về việc này, lòng tràn đầy kinh nghi vì sao hoàng đế lại điều tra kỹ Tô gia của nàng. Nàng cho rằng Tô gia hôm nay sớm đã không đáng để hoàng đế động tới -- tuy phụ thân vẫn chưa buông ý định, cũng xác thực đã làm vài chuyện không nên làm, nhưng nếu điều tra kỹ...rốt cuộc vẫn cần có chút ẩn tình bên trong.
Việc này hơn phân nửa là do cấm quân Đô Úy phủ tra, Tô Triệt ở trong cấm quân Đô Úy phủ, thế nhưng cũng không nghe hắn đề cập nửa chữ. Giấu giếm nàng, giấu giếm Tô Triệt, điều tra Tô gia. Tô Dư tất nhiên cảm thấy thấp thỏm, không biết có phải phụ thân đã làm thêm chuyện gì hay không.
_______________________________________
Thời điểm cung yến vẫn bình tĩnh như thường. Tô Dư che dấu nghi hoặc cùng bất an trong lòng, vẫn theo lẽ thường mà hành lễ, hỏi thăm cậu mợ, không có lấy nửa câu không nên hỏi.
Bước lên ngự cấp, thần sắc bình tĩnh hành lễ với hoàng đế, kiệt lực che dấu hai phần sợ hãi cùng lạnh lẽo trong lòng. Chúc một câu năm mới cát lợi, nói xong, hoàng đế liền khẽ gật đầu, hướng nàng nói:" Đến ngồi."
Một bên là Giai Du Phu Nhân, Tô Dư chỉ làm như không thấy, không chút từ chối đi đến ngồi xuống bên cạnh hoàng đế.
" Ăn mặc ít như vậy."_ Hoàng đế vừa nói vừa lắc đầu, cười châm rượu cho nàng.
Tô Dư cúi đầu mỉm cười một cái, nâng chén rượu lên. Không phải nàng không biết yêu quý thân thể, chỉ là lúc đi Thành Thư điện vấn an, sắc trời vẫn còn sớm, so với bây giờ vẫn ấm hơn một chút, vốn định thỉnh an xong liền trở về Khinh Lê cung nghỉ chốc lát, sau đó lúc dự tiệc lại khoác thêm một bộ y phục là ổn. Nhưng nghe những lời kia, chuyện của Tô gia liền khiến nàng sinh phiền muộn trong lòng, muốn đứng trước gió đông thanh tĩnh chính mình, vì vậy liền tùy ý đi dạo trong cung, sau đó trực tiếp đi đến Huy Thịnh điện.
" Vốn định cho mời Tô Triệt trở về Cẩm Đô, nhưng hiện này sự vụ trên người hắn lại quá nhiều, không thể thoát được."_ Hoàng đế nhỏ giọng giải thích. Tô Dư mỉm cười:" Không sao, không đi một năm cũng không có chuyện gì. Chỉ cần lúc sinh thần hắn, bệ hạ chuẩn hắn trở về là được."
Chỉ cảm thấy mình ứng phó những chuyện này dễ dàng hơn trước một chút, tuy vẫn lo lắng, những cũng không đến mức mất hồn vía cả ngày. Một hồi cung yến đều không biểu lộ điều gì, nhẹ cười kính rượu, sau đó lại tiếp rượu người khác, mỗi cái nhăn mày mỗi một nụ cười đều thể hiện hoàn hảo, nhìn không ra có tâm sự gì.
Sau khi cung yến kết thúc, hoàng đế liền đến Khinh Lê cung.
Đêm 30, nếu có hoàng hậu thì chính là muốn đế hậu cùng đón năm mới, hôm nay mặc dù không có hoàng hậu, nhưng đi đến chỗ của chính thê lúc trước thì...
Tô Dư thầm nghĩ, trừ tịch hai năm liên tiếp, hoàng đế đều đi đến chỗ nàng. Xem ra sáng sớm mai, lục cung lại có chuyện để nói rồi.
Ngồi chung bộ liễn, Tô Dư có chút ngấm rượu, khiến nàng nhức đầu một chút. Lấy tay chống lên tay vịn, xoa trán nghỉ ngơi. Hoạn quan khiên bộ liễn có chút gấp rút, khiến choáng váng càng nặng thêm, Tô Dư nhíu mày, cảm thấy phiền muộn cực kỳ.
Chợt thấy có vật gì mơn trớn sau lưng mình, Tô Dư chau mày mở mắt ra, vừa quay đầu lại liền đối diện ánh mắt hoàng đế. Đưa tay ôm nàng vào ngực Hạ Lan Tử Hành cười một tiếng: " Không thấy cấn tay à?"
"..."_ Tô Dư để tay đang vịn xuống, tùy ý để hắn nắm, dựa vào trong ngực hắn.
" Biết rõ tửu lượng của mình không tốt, đêm nay sao còn uống nhiều như vậy?"_ Hoàng đế cười ranh mãnh, Tô Dư nhắm mắt khẽ nói:" Khó được một lần mừng năm mới..."
Thực tế nàng cũng biết, chính mình muốn giấu hai phần kinh hãi trong lòng, nên lúc uống rượu khó tránh khỏi có vài phần uống rượu tiêu sầu.
Bộ liễn đi đến Đức Dung điện mới dừng lại, bước xuống bộ liễn, hoàng đế ngó qua nàng hỏi:" Còn đi được không?"
"... Đi được."
Hoàng đế nhẹ khiêu mi, ra vẻ nghiêm túc nói:" Nếu đi không được, trẫm ôm người vào nhé?"
Không nhìn cũng biết đám cung nhân bên cạnh đều là một bộ nhịn cười đến vất vả, Tô Dư đỏ mặt nói không ra lời. Không nói cũng không sao, chỉ là đột nhiên cảm thấy thân thể bay lên, hồi thần lại liền trợn mắt nhìn hắn:" Thần thiếp không phải nói...đi được sao!"
"Nhìn ngươi say như vậy, sợ ngươi vấp ngã."_ Ý cười của hoàng đế ngày càng tăng _"Nếu vất ngã trước ngưỡng cửa, mất mặt còn nhiều hơn, đúng không?"
"..."_ Giờ khắc này cho dù có ngàn vạn tâm sự cũng đành đặt xuống, chỉ biết vùi đầu trong ngực hoàng đế tránh đi tầm mắt của cung nhân.
Quả thực so với vất ngã trước ngưỡng cửa còn mất mặt hơn.
Đêm đó tất nhiên là một đêm nhu mì. Hôm sau, theo lẽ thường là ngày đại triều mồng một Tết, Tô Dư nhớ lại ngày này năm ngoái, nàng vì một cơn ác mộng mà hoàn toàn sợ hãi tiện đà nói những lời hung ác với hoàng đế, khiến hoàng đế ép buột nàng đi dự triều hội...
Không khỏi có chút bất an.
Lúc Hạ Lan Tử Hành dậy đã thấy nàng tỉnh từ lâu, bốn mắt nhìn nhau, bất quá một lát đã đoán được nàng đại khái có ý gì, nhẹ cười một tiếng:" Tỉnh? Vừa vặn, rời giường, cùng trẫm đi Huy Thịnh điện."
"..."_ Tâm Tô Dư lập tức treo lên, thanh âm cũng có chút thấp thỏm _" Bệ hạ...thần thiếp..."
Nếu lại đi, khó tránh khỏi sẽ bị người khác nhìn thấy; nếu bị bắt gặp, nàng không thể không bị một đám quần thần chỉ trích là can dự chính sự.
Nghe được hoàng đế cười một tiếng, ngồi dậy, xoay người hôn nhẹ lên gò má nàng, nói:"Đùa ngươi thôi, ngủ đi."
Quả thực như được đại xá.
Nhìn thân ảnh hoàng đế rời khỏi điện, Tô Dư nắm chặt chăn trên người. Cảm thán một câu vật đổi sao dời: Giờ này năm ngoái, một giấc mộng khiến nàng tràn đầy sợ hãi, thậm chí không muốn nhìn thấy hoàng đế, thà rằng trở lại hoàn cảnh thất sủng trước đây; hôm nay, nàng nhớ lại mọi chuyện kiếp trước, cũng cảm thấy hận hoàng đế, nhưng lại không giống cảm giác sợ hãi cùng thù hận năm xưa.
Phiền nhiễu đắp chăn lên mặt, hận không thể chửi lớn mình mau dừng lại.
Nằm trong chốc lát, bỗng nghe thấy tiếng bước chân, tiện đà nghe được tiếng Chiết Chi khẽ gọi:" Nương nương?"
Tô Dư vén chăn lên, hỏi nàng:" Có chuyện gì?"
Chiết Chi khẽ hành lễ, trước nói một câu "Nương nương năm mới an" sau đó mới bẩm:" Vừa rồi lúc đi, Từ đại nhân có để lại lời nói, nói chuyện nương nương phân phó đã xong, đều phụng dưỡng trong nội điện Tiêu Phòng, muốn nghe chuyện gì cũng dễ dàng."
Thầm nói một tiếng thật nhanh, Tô Dư gật đầu hỏi nàng:" Tạ lễ rồi?"
Chiết Chi liền đáp:" Đương nhiên, Quách Hợp tự mình chuẩn bị lễ, nhất định không tệ."
Tô Dư lại gật đầu, để xuống được một chút lo toan trong lòng. Đặt người của mình bên cạnh Đậu Oản, so với lúc mình hoàn toàn không biết gì vẫn yên tâm hơn phần nào. Cho dù nàng ta không có thai giống đời trước, nhưng chừng nào hai người còn địch ý, cài người theo dõi vẫn là điều thích đáng.
Nhẹ thở dài, Tô Dư cho truyền cung nga tới hầu hạ. Kiến Dương năm thứ tư, đối với đời trước của nàng mà nói không thể nghi ngờ là một cơn ác mộng -- đời trước, trong năm này, phụ thân chết, Tô Triệt chết, Chiết Chi cũng chết.
Chỉ mong đời này bất kỳ sự kiện nào cũng không phát sinh, bình an vô sự.
_______________________________________
Hạ Lan Tử Hành sau khi hạ triều thì trực tiếp đến Khinh Lê cung, lúc trú chân liền bắt gặp một thân cây. Cây này so với các cây bên cạnh cao hơn một chút, rất dễ làm người khác chú ý. Càng khiến người khác thêm chú ý, chính là trên trạc cây khô héo không còn chút sinh khí nào, treo một đám kết bình an, màu đỏ sáng rực, trong buổi sáng mùa đông chói mắt cực kỳ.
Hắn nhớ mang máng, mồng một Tết năm ngoái, lúc đi ra Khinh Lê cung cũng nhìn thấy một đám kết bình an, nhưng cũng không để tâm. Lại không nghĩ năm nay cũng có, tổng cộng ba cái, năm ngoài cũng có ba cái. Bất giác hiếu kỳ trong đó có phải có hàm nghĩa đặc biệt bên trong, tùy ý gọi một cung nữ đến hỏi, cung nữ kia liền trả lời:" Là Chiêu Nghi nương nương tự mình làm, phân phó treo ở chỗ này, nô tỳ cũng không biết là có ý gì."
Tô Dư đang bước ra cửa điện đi vấn an Giai Du Phu Nhân, liếc mắt liền thấy hoàng đế đứng dưới tán cây nhìn đám kết bình an trên ngọn, trong lòng có chút căng thẳng nhưng vẫn như thường tiến lên hành lễ, nói:" Bệ hạ an."
Hoàng đế đưa tay đỡ nàng, hỏi:" Trẫm nhớ rõ năm ngoái cũng thấy đám kết bình an này, có ngụ ý gì sao?"
"Ân."_ Tô Dư nhẹ gật đầu, đáp chi tiết _" Là để cầu phúc cho người nhà. Phụ thân một cái, cô một cái, Tô Triệt một cái, cũng có của cậu mợ, cung yến tối qua đã đưa rồi."
Ngược lại không đề cập đến Nhàn Phi, sợ một khi nhắc đến, hoàng đế sẽ hỏi vì sao nàng có hắn lại không có.
Nàng giấu tâm tư này trong lòng, xấu hổ mở miệng, thậm chí đến nàng cũng không nguyện thừa nhận tâm tư này.
Hạ Lan Tử Hành hỏi một câu này, trong lòng chỉ cười không nói. Hắn giống như không có tư cách yêu cầu xa vời nàng sẽ gom mình vào nhóm này, vậy cần gì phải hỏi để nàng khó xử thêm?
Toại nguyện cười một tiếng, không chút để ý chuyển đề tài:" Định đi vấn an Giai Du Phu Nhân sao?"
Tô Dư khẽ khom người:" Ân."
Hoàng đế liền nói:" Cùng đi?"
Tô Dư gật đầu:" Được."
_______________________________________
Băng trong hồ từ từ tan ra, không khí se lạnh của đầu xuân cũng chậm rãi rút đi. Chốc lát đã đến tháng hai, hoa đào đầu cành bắt đầu chớm nở, không còn 1 mảnh cô quạnh như trước nữa.
Một tháng, không hề nghe thấy trong nhà có chuyện gì, Tô Dư cũng có chút yên lòng. Hoàng đế hạ lệnh điều tra, cũng chưa chắc có thể tra ra chuyện gì, có lẽ là do bản thân lo lắng quá nhiều.
Hai cung nữ an bài ở Trường Thu cung rất ít khi trở về hồi báo, phòng ngừa kẻ khác sinh nghi. Muộn hôm đó, Thu Thiền đạp sương đêm vội vã đến cầu kiến. Nhìn ra là có việc gấp, Tô Dư liền cho người mời nàng vào điện.
"Chiêu Nghi nương nương thánh an..." _ Thu Thiền gấp rút dập đầu, Tô Dư nghe ra được sợ hãi trong giọng nói nàng, nhíu mày hỏi:" Có chuyện gì? Ngươi đứng lên nói."
" Tạ nương nương."_ Thu Thiền lại dập đầu một cái, đứng dậy bẩm _" Nô ty nghe nói...nô tỳ nghe nói Tĩnh Sương bị Giai Du Phu Nhân ban chết."
" Cái gì?"_ Tô Dư cả kinh _" Chuyện gì đã xảy ra?"
Chỉ thấy Thu Thiền vành mắt ửng hồng, cố kiềm nước mắt, khom người nói:" Nô tỳ cũng không biết. Hôm trước nô tỳ cùng nàng đều không trực ban, Giai Du Phu Nhân liền truyền nàng đến hỏi chuyện, sau đó liền không thấy nàng trở lại. Hôm nay nô tỳ rốt cuộc nhịn không được lén hỏi, mới biết ngày hôm đó đã bị ban chết... đại khái...đại khái là do Giai Du Phu Nhân đã nhận ra điều gì thì phải..."
" Vậy còn ngươi?"_ Tô Dư vội la lên _" Nếu cũng bị phát hiện, bản cung liền tìm cách điều ngươi đi."
Không đáng lại liên lụy thêm một mạng người.
" Có lẽ không..."_ Thu Thiền bình tĩnh lắc đầu _" Nếu không, ngày hôm trước đã cùng bị ban chết..."_ Nàng cắn răng nói _" Lần này chạy đến...nô tỳ còn có một chuyện không thể không bẩm với nương nương."
Tô Dư ngẩn ra:" Chuyện gì?"
Thu Thiền liền đáp:" Giai Du Phu Nhân đã mang thai."
_______________________________________
Tác giả (Lệ Tiêu) có lời muốn nói: Hoàng đế không ngủ với Đậu Oản, ân, tin tưởng ta...à không, tin tưởng hắn!--
[Châm chọc chính mình]
Nội tâm hoàng đế: Thái thượng thái hoàng không thể là trọng sinh được, việc này sao có thể xảy ra tập thể a?!
Tô Dư: Ha ha
Lão thiên: Ha ha ha ha a...
[Đương nhiên.... Thái thượng thái hoàng xác thực không phải trọng sinh...]