Trận tuyết đầu tiên của mùa đông mênh mông cuồn cuộn tới, dắt theo một khối khí lạnh rộng lớn bao trùm toàn bộ thành thị gần hai tuần.
Tới cuối kỳ, môn chuyên ngành của Lục Khôn Đức gần như hoàn thành, anh và Đồng Kha cùng nhau gia nhập đại quân trốn học, một tuần có một nửa thời gian đều không đến trường.
Đồng Kha cùng Vu Hạo Phong ở nhà nhàn nhã, lừa Lục Khôn Đức đến biệt thự ở ngoại thành của bọn họ dùng tuyết chôn anh, Lục Khôn Đức đội một đầu tuyết tức giận gọi điện thoại cho Lục Quân Cường, nửa giờ sau Lục Quân Cường giá lâm, hai anh em hợp lực lại đem chôn Vu Hạo Phong cùng Đồng Kha xuống tuyết.
Lục Khôn Đức cùng Đồng Kha bọc chăn thật dày, ngồi ở trên thảm trong phòng khách ngắm tuyết, đầu tóc hai người vì vừa rồi hỗn chiến nên đều ướt, thỉnh thoảng vài giọt dưới nước nhiễu xuống, đều nhanh chóng thấm vào thảm lông dê.
Mũi Lục Khôn Đức bị đông lạnh đến hồng hồng, còn chưa có thư thả, sột sột hút trà sữa Vu Hạo Phong pha. Đồng Kha dựa ở bên cạnh anh, lẳng lặng nhìn tuyết bên ngoài lại bắt đầu rơi.
Đồng Kha hai ba cái uống hết trà nóng, lại ngấp nghé tới tủ lạnh bưng một mâm pudding, nghiêng mắt nhìn Vu Hạo Phong, Vu Hạo Phong đang cùng Lục Quân Cường ngồi trên sô pha bên kia phòng khách bàn bạc về việc đầu cơ, không để ý đến cậu, Đồng Kha buông tâm, bưng pudding cho Lục Khôn Đức cùng nhau ăn.
"Nhờ cậu tới đây, nếu không ảnh khẳng định không cho tôi ăn."
"Ưm... Có chút lạnh, ăn ngon!"
"Đúng không, Vu Hạo Phong tự mình làm, để được mấy ngày... Chừng nào cậu đi nhớ mang theo chút về ăn."
"Không cần, cậu nói cho tôi cách làm là được, về tôi làm cho Tiểu Quân ăn..."
Lục Quân Cường cầm khăn lông xoa xoa tóc, nhìn bố cục căn nhà hỏi: "Anh mua căn hộ này hồi nào vậy?"
Vu Hạo Phong bưng trà nóng cho cậu: "Mua hồi năm trước, ừm, ba mươi hai vạn."
Lục Quân Cường nhướng một bên lông mày, nói: "Chỗ này chắc hơn hai trăm mét vuông nhỉ? Rẻ như vậy, trang trí thì sao?"
Vu Hạo Phong cười cười: "Biệt thự ngoại thành đều rất rẻ, trang trí cộng thêm tất cả gia cụ cũng không đến mười vạn."
Lục Quân Cường có chút động tâm, mấy năm nay giá nhà còn rẻ, chỉ cần chọn được cung đường tốt, không đến năm năm là có thể thu lời gấp đôi. Lục Quân Cường: "Có điều chỗ này... cách trường bọn họ thì gần, mà cách trung tâm thành phố quá xa, tới bệnh viện của anh cũng không tiện."
Vu Hạo Phong bất đắc dĩ nói: "Ở trung tâm thành phố quá rêu rao, ba mẹ Đồng Kha đến bây giờ còn... Lại nói lúc ấy tôi chỉ có thể kiếm được nhiêu đây tiền, nếu là ở thành phố chỉ có thể mua một căn nhà bình thường, em ấy thích nhà lớn, tôi cũng không quá để ý đường xa."
Lục Quân Cường lý giải gật đầu, nói: "Tôi cũng có ý mua nhà ở..."
Vu Hạo Phong: "Nơi này? Gần tiệm cơm của các cậu có điền viên Thiên Cảnh cũng không tồi đấy chứ."
Lục Quân Cường: "Không phải nhà mới, tôi không có nhiều tiền như vậy, tôi định mua nhà trệt ở Đông Giao, dựa theo thị trường hiện tại có lẽ tương đương với mua đất, ừm... Tôi luôn có dự cảm trong vòng mấy năm nữa trung tâm thành phố sẽ dời sang phía đông, đến lúc đó những cái nhà trệt kia sẽ tăng giá trị rất lớn..."
"Sao cậu biết sẽ là dời sang phía đông?" Vu Hạo Phong nhịn không được đánh gãy cậu, "Tôi cũng cảm thấy trung tâm thành phố sẽ có di động, nhưng Quân Cường à cậu như vậy quá mạo hiểm, có khả năng mấy cái nhà trệt kia có đợi thêm vài thập niên nữa cũng không có người khai phá."
Lục Quân Cường cười cười không tỏ ý kiến: "Có lẽ đi, vận khí của tôi vẫn luôn rất không tồi."
Vu Hạo Phong ẩn ẩn cũng cảm thấy Lục Quân Cường là có căn cứ nào đó, cũng cười cười: "Vẫn nên thận trọng một chút, rốt cuộc... Đồng Kha!"
Vu Hạo Phong tịch thu mâm pudding thứ năm Đồng Kha mang ra, gom hết phần dư lại trong tủ lạnh đóng gói đưa cho Lục Khôn Đức, Đồng Kha nóng nảy, bị Vu Hạo Phong và Lục Khôn Đức cùng nhau trấn áp.
Lục Quân Cường không có đem ý tưởng mua phòng nói cho Lục Khôn Đức, một là cùng Lục Khôn Đức nói không rõ sẽ khiến anh thêm bất an, hai là trong thời gian ngắn không có nhiều tiền như vậy, cho dù đầu tư bất động sản thì cũng phải ít nhất năm năm sau mới có thể thu được tiền lời, Lục Quân Cường còn muốn chờ một chút.
Rất nhanh đã đến tuần thi, Lục Khôn Đức học kỳ thứ nhất chỉ có bốn môn cần thi, vẫn rất nhẹ nhàng. Tới gần cuối kỳ căn tin trường làm đồ ăn càng ngày càng không ra gì, Lục Quân Cường đơn giản thu thập sách giáo khoa cùng tư liệu Lục Khôn Đức dùng để ôn tập rồi dẫn anh về nhà.
Lục Quân Cường vác một cái túi lớn, bên trong đều là tư liệu cùng quần áo Lục Khôn Đức muốn mang về nhà, Lục Quân Cường ra ký túc xá thấy Phương Phương đang từ cửa lớn trường học hướng bên này đi tới, Lục Khôn Đức còn chưa chú ý, Lục Quân Cường gợi lên khóe miệng không dễ phát hiện.
Lục Quân Cường: "Cái áo lông vũ màu be của anh đâu? Mặc một tuần rồi, cổ tay áo chắc cũng dơ, anh lấy đưa em đi, em đem về giặt cho."
Lục Khôn Đức nghĩ nghĩ nói: "Không cần đâu, anh dùng máy giặt trong ký túc xá là được."
Lục Quân Cường đẩy Lục Khôn Đức trở về lấy: "Áo lông vũ dùng nước giặt sau này khó giữ ấm, đi đi, em ở đây chờ anh."
Lục Khôn Đức đáp ứng đi lên lầu lấy, Lục Quân Cường quay đầu cười như không cười nhìn Phương Phương.
Phương Phương vốn là muốn tới bên này, hiện tại thấy Lục Khôn Đức đi rồi thì ngừng một chút, lại thấy Lục Quân Cường vẫn luôn nhìn cô, đơn giản cũng đi tới.
Lục Quân Cường lớn lên rất đẹp, thậm chí có thể nói là hiếm có trong đám nam sinh, dáng người lại rất được, là loại hình mà rất nhiều nữ sinh thích. Nhưng Phương Phương từ ánh mắt đầu tiên thấy cậu liền bắt đầu phát ra từ nội tâm sự chán ghét Lục Quân Cường, không có lý do gì, cơ hồ giống như là thiên địch của nhau, không cần lý do, tự bài xích theo bản năng.
Phương Phương cũng lười cùng Lục Quân Cường giả bộ cười, nói: "Mới vừa rồi còn thấy Lục Khôn Đức ở đây, sao lại đi lên rồi?"
Lục Quân Cường so với Phương Phương đang mang giày cao gót còn cao hơn mười mấy cm, hơi hơi nhìn xuống cô, không chút để ý nói: "Ai biết được, có thể là không muốn thấy chị đi."
Vẻ mặt Phương Phương không thể tin nổi nhìn Lục Quân Cường, cô không nghĩ tới Lục Quân Cường có thể xé rách mặt ngay như vậy, Phương Phương tự giễu cười cười, nói: "Mặc kệ nói như thế nào cậu cũng nhỏ tuổi hơn tôi đi? Sao lại không có lễ phép như vậy!"
Lục Quân Cường không sao cả nhún nhún vai, nói: "Chị lại tìm anh trai tôi làm gì?" Lục Quân Cường tiến đến gần Phương Phương thêm một bước, chế nhạo: "Không biết xấu hổ."
Mặt Phương Phương lập tức đỏ lên, âm thanh lạnh lùng nói: "Tôi rốt cuộc đã làm gì đụng chạm tới cậu? Không có một lần cho tôi sắc mặt tốt? Thật không nghĩ tới cậu cư nhiên cùng Lục Khôn Đức là anh em ruột, một người thân sĩ như cậu ấy lại sẽ có một đứa em trai không tố chất như vậy!"
Lục Quân Cường cười khẽ lên: "Tôi không có tố chất? Ừm... Cũng đúng, chị thì có tố chất, cả nhà chị đều rất có tố chất, nếu không phải cậu lớn kia của chị có tố chất, chị sao có thể vào được trường đại học này, có thể gặp mặt anh trai tôi đâu nhỉ?"
Phương Phương sửng sốt một chút, thành tích thi đại học của cô kỳ thật vừa đủ điểm chuẩn của Hưng Bang đại học, nhưng bao năm qua thí sinh ghi danh Hưng Bang đại học đều rất nhiều, học sinh điểm cao mới trúng tuyển, theo xếp hạng Phương Phương là sẽ không trúng tuyển, nhưng cậu lớn của cô là người của cục giáo dục tỉnh, tự nhiên có thể giúp một chút cho cháu ngoại gái trúng tuyển. Việc này Phương Phương không cảm thấy làm sao hết, dù gì thì cô cũng đủ điểm.
Phương Phương cười lạnh một chút, nói: "Đúng, tôi là đi cửa sau, nhưng tôi vẫn có đi thi đại học, đủ điểm xét tuyển, này cũng có thể để cậu coi như bím tóc(1)? Vô nghĩa."
(1) Bị nắm bím tóc tức là bị bắt được nhược điểm
Lục Quân Cường không sao cả bĩu môi, cười như không cười nói: "Thật không nghĩ tới chị có thể đem loại sự tình này nói ra một cách quang minh chính đại như vậy, quả nhiên là không biết xấu hổ."
Phương Phương giận đến xanh cả mặt, trào nói: "Phải, tôi không có tố chất, thì cũng tốt hơn cậu! Cậu thì sao? Lớn lên xinh đẹp chút ít thì có lợi gì?! Cậu cho rằng tôi không biết cậu?" Thanh âm Phương Phương trở nên sắc nhọn, tàn nhẫn nói: "Nhờ cái gương mặt này, nữ sinh trong khoa đều biết cậu... Sơ trung cũng chưa học xong liền thôi học đi làm công, làm những công việc lên không được mặt bàn đó?! Cậu chính là cái thứ..."
"Phương Phương!" Lục Khôn Đức cầm quần áo xuống lầu liền nghe thấy được Phương Phương đang nói chuyện Lục Quân Cường bỏ học làm công, này vốn dĩ là chuyện Lục Khôn Đức khổ sở nhất, khiến anh cảm thấy rất có lỗi với Lục Quân Cường, lúc này bị Phương Phương coi như cái cớ mang ra chế nhạo cậu, Lục Khôn Đức tức đến xanh cả mặt, cả giận nói: "Cậu nói gì Tiểu Quân vậy hả?!"
Phương Phương không nghĩ tới Lục Khôn Đức lúc này lại xuất hiện, vội nói: "Không phải... Là cậu ta vừa rồi nói tôi, Khôn Đức cậu nghe tôi nói..."
Lục Quân Cường hồng hốc mắt nhìn liếc nhìn Lục Khôn Đức, xoay người bước đi, Lục Khôn Đức không hề nghe Phương Phương giải thích, cũng đuổi theo.
Phương Phương nhìn Lục Khôn Đức đuổi theo Lục Quân Cường đi rồi mới phản ứng được, Lục Quân Cường đột nhiên chọc giận cô là vì muốn khiến cô thất thố cho Lục Khôn Đức xem, Phương Phương hung hăng quăng túi xách, âm thanh tàn nhẫn nói: "Cậu lợi hại... Lục Quân Cường!"
Lục Khôn Đức đuổi theo Lục Quân Cường, đi theo cậu lên xe buýt, ở xe buýt cũng không tiện nói chuyện, anh bất an nhìn cậu, cậu lại quay đầu nhìn ngoài cửa sổ không nói chuyện nữa.
Vào trong nhà rồi Lục Khôn Đức buông túi liền kéo Lục Quân Cường ngồi xuống, Lục Khôn Đức thở dài, vừa muốn nói gì liền đỏ hốc mắt, nhỏ giọng nói: "Tiểu Quân... Đều tại anh không tốt."
Lục Quân Cường lắc đầu, nhẹ nhàng xoa tay Lục Khôn Đức đang đặt trên tay mình, nói: "Cổ nói cũng không sai, cổ không thích em."
Lục Khôn Đức vội la lên: "Vừa rồi rốt cuộc là làm sao vậy? Cổ còn nói em gì nữa?"
Lục Quân Cường cúi đầu, giọng nói khàn khàn: "Cổ hỏi em học lớp mấy, em liền nói, cổ lại nói không ngờ anh cư nhiên có em trai như em vậy..." Lục Quân Cường tự giễu cười: "Sau đó chính là như anh nghe thấy."
Lục Khôn Đức tức đến tay có chút phát run, nói: "Em đều là vì anh mới thôi học! Liên quan gì đến cổ! Phương Phương..."
"Anh hai thích cổ phải không? Cổ là bạn gái anh? Em khiến anh mất mặt đi..." Đôi mắt Lục Quân Cường đã có chút ươn ướt, rũ xuống, lông mi thật dài quét xuống mí dưới, "Em nên giống như trước đây, không cho bọn họ biết chúng ta là anh em thì tốt rồi."
Lời Lục Quân Cường nói chọc ở chỗ mềm mại nhất trong lòng Lục Khôn Đức, Lục Khôn Đức đau lòng ôm Lục Quân Cường vào trong ngực, nhịn không được nghẹn ngào: "Nói bừa! Anh đau em nhất, em trai có tiền đồ nhất của anh, nào lại khiến cho anh mất mặt chứ?! Tiểu Quân yên tâm đi... Anh không bao giờ quan tâm cổ nữa, anh không vội tìm đối tượng... Về sau dù muốn tìm, người em không thích anh hai cũng không cần."
Lục Quân Cường nhìn Lục Khôn Đức nhỏ giọng hỏi: "Thật sao? Người em không thích anh hai liền không cần?"
Lục Khôn Đức vội vàng gật đầu: "Em không thích thì mặc kệ tốt cỡ nào anh đều không cần, anh cũng chưa nghĩ tới việc tìm đối tượng."
Lục Quân Cường nằm trong lồng ngực đơn bạc của Lục Khôn Đức, nhắm mắt lại nhẹ nhàng cười.